Chương 10: Chương 10

.

.

Nguồn : Lạc Thủy Điện

Yêu Tinh Các

.

Mùa thu là mùa săn thú tốt nhất.

.

Thạch Vô Kỵ dẫn toàn bộ gia đinh trong Ngạo Long bảo đi lên núi, chỉ chừa lại một ít đội thủ hộ Ngạo Long bảo. Loại săn bắn quy mô lớn này là vì làm ấm người cho chuyến xuôi Nam ba ngày sau.

.

Đương nhiên Huyễn Nhi không biết chuyện này, bởi vì hôm nay không có việc gì khiến nàng phân tâm cho nên toàn bộ triệu chứng nôn oẹ xuất hiện, ngủ thẳng đến khi trượng phu xuất môn cũng không biết, mặt trời lên cao vẫn còn nằm ở trên giường hấp hối, nghĩ đến chính mình còn phải chịu đựng đau khổ tám tháng thì chân mềm nhũn ra. Hơn nữa nghĩ đến bụng của mình biến thành hình dạng quả cầu sẽ kinh khủng đến bực nào lại hoảng sợ không thôi! Chưa từng thấy qua phụ nữ nào mang thai được cho là đẹp cả. Vui sướng là có thể vì người trong lòng sinh con dưỡng cái, vạt áo dần dần rộng ra cuối cùng vẫn không hối hận là một loại lý tưởng thỏa mãn cùng không oán. Nhưng dựa vào sự thật là nói, sinh con không đẹp như thế, bụng lớn, tóc sẽ khô vàng, làn da sẽ nhăn nhíu, hàm răng sẽ tổn hại, quan trọng nhất là dáng người sẽ biến dạng, bao nhiêu thê tử bởi vì dáng người biến dạng mà thành hạ đường phụ? Tô Huyễn Nhi chỉ cầu khối thân thể thuộc loại đoan trang trời sinh này sẽ giống như Ngọc nương, sinh con xong mà dáng người vẫn giống như nữ tử…

.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì người hầu Tiểu Phỉ gõ cửa tiến vào.

.

“Thiếu phu nhân.”

.

“Chuyện gì?” Nàng mở mắt ra.

.

Tiểu Phỉ có phần muốn nói lại thôi, chậm chạp nói:

.

“Có người kiên trì muốn gặp ngài đấy! Lãnh tổng quản đuổi không được bọn họ.”

.

“Là ai?” Ở phương Bắc nàng không có quen biết ai nha.

.

“Là thiếu gia Mã Thăng Văn của Mã gia và danh kỹ Mã Tiên Mai. Lãnh tổng quản không để cho bọn họ gặp ngài, nhưng bọn họ vô lại không chịu đi đã nửa canh giờ, cho nên nô tì mới tự làm chủ đến nói với ngài.” Tiểu Phỉ đối với Thiếu phu nhân nhanh mồm nhanh miệng này bội phục sát đất, càng hy vọng Thiếu phu nhân có thể đuổi Mã Tiên Mai luôn tự cho mình đã ổn thỏa nhị phòng của Thạch gia.

.

Ba chữ Mã Tiên Mai này thật sự là như sấm bên tai! Nàng biết nhân vật số một này, nhưng vì chưa có ý định đối mặt lại có phần quên đi. Lúc này vô cùng hào phóng đến thăm, đích thị là nghe ngóng được toàn bộ nam nhân không có ở nhà nên cố ý vội vàng tới tìm nàng ra oai phủ đầu.

.

“Không làm nghề nghiệp của nàng cho thật tốt, tiến dần từng bước đến đây làm gì? Mà Mã Thăng Văn kia… không phải đại sắc quỷ phòng chữ Thiên ở phương Bắc sao? Để Vô Giới thấy khẳng định đánh chết hắn, được rồi! Ta đi gặp hai nhân vật vang dội này, Tiểu Phỉ, giúp ta chải đầu thay quần áo.”

.

“Dạ.”

.

Thật là đúng lúc, vừa vặn có chuyện làm, toàn thân không được khoẻ tiêu tan hơn phân nửa.

.

.

Dựa theo Vương đại nương lắm mồm thuật lại chung quanh thì: Tô Huyễn Nhi là một ngọc nhân nhi từ nước tạo thành, nhỏ xinh nhu nhược, ta thấy còn thương, da thịt giống như tuyết ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, lại xinh đẹp hơn Thạch Vô Hà một bậc; giọng nói như hoàng anh xuất cốc, từng chữ từng chữ thanh thúy êm dịu lại xuất khẩu thành thơ. Nữ nhân có thể so sánh với Thạch Vô Hà xinh đẹp quả thực tưởng tượng không ra, Thạch Vô Hà là đại mỹ nữ đệ nhất được phương Bắc công nhận, làm sao có thể có người so sánh với nàng càng đẹp hơn? Trải qua lời nói ngày hôm qua của Vương đại nương, tâm của Mã Thăng Văn liền ngứa ngáy khó chịu. Chạm không được, nhìn xem một chút cũng tốt nha! Đúng lúc hôm nay ba huynh đệ Thạch gia, Lãnh Cương đều không ở đây, hôm nay không đến thì đợi đến bao giờ? Tìm đến Mã Tiên Mai thị uy, nghĩ kế, sau này Thạch Vô Kỵ muốn tính nợ cũng sẽ tìm đến Mã Tiên Mai. Nhưng Lãnh Tự Dương mặc dù không đến mức đuổi bọn họ đi, nhưng cũng không chịu để Thạch phu nhân đi ra gặp bọn họ, Mã Thăng Văn nóng vội không thôi.

.

Mã Tiên Mai là một đại mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp, dáng người đầy đặn làm cho người khác thèm nhỏ dãi, giỏi ca múa, là mỹ nhân thon cao ở phương Bắc. Chỉ là mỹ nhân phương Bắc Mã Thăng Văn trải qua nhiều rồi, cũng đã thấy phiền, một lòng cột ở trên người mỹ nhân phương Nam, Tô Huyễn Nhi kia khiến cho hắn chỉ nghe kỳ danh liền thần hồn điên đảo, chiếm hết trái tim của hắn. Đáng tiếc không cưới được Thạch Vô Hà, mà Lãnh Cương thì hắn lại không chọc nổi, huynh đệ giang hồ nói cho hắn biết, Lãnh Cương là cao thủ tuyệt đỉnh xếp trong mười người có tiếng tăm trên giang hồ, người chọc phải hắn không có ai có thể sống sót, cho dù Thạch Vô Kỵ cũng không thể trêu vào, nhưng không thừa dịp hôm nay thì đợi đến bao giờ?

.

Mã Tiên Mai tựa hồ cũng ý định ỷ lại tới cùng.

.

Nàng có lý do tức giận nha! Vốn tưởng rằng có thể ổn thỏa vị trí nhị phòng, nào biết sau khi Thạch Vô Kỵ đi một chuyến Giang Nam trở về liền chẳng quan tâm tới nàng, không tới gặp nàng, chỉ để người tới đưa ngân phiếu một vạn lượng cho nàng, xem như cắt kết. Khiến nàng biến thành chuyện cười của đám tỷ muội. Cười nàng rốt cục trở thành hạ đường phụ, một lòng trông mong phất lên thành Phượng Hoàng, đối với nam nhân khác chẳng thèm ngó tới, hiện giờ hai đầu đều không1, cái gì cũng không có. Nàng thật muốn nhìn xem Tô Huyễn Nhi kia đến tột cùng có chỗ nào mạnh hơn nàng. (1: có thể hiểu là không thể làm nhị phòng mà cũng chả có nam nhân nào tìm nàng ta)

.

Sau cửa hông truyền đến một giọng nói dịu dàng trong vắt:

.

“Lãnh thúc, có người muốn gặp ta phải không?”

.

“Khách không mời mà đến.” Lãnh Tự Dương đỡ Huyễn Nhi tiến vào Tụ Hiền lâu.

.

Ngồi yên ở thủ tọa, trước tiên Huyễn Nhi đánh giá Mã Tiên Mai, nhân tiện nhìn Mã Thăng Văn ở một bên. Ánh mắt sắc mị, loè loẹt, chỉ kém không có chảy nước miếng tại chỗ mà thôi, Huyễn Nhi chán ghét không nhịn, lại nhìn về phía Mã Tiên Mai, vô cùng đẹp, tiền vốn toàn thân tốt không phản đối, sau này tuổi già sắc suy còn có thể đi làm một vú em (là làm nhũ mẫu á).

.

“Hai vị đặc biệt đến đây là có gì muốn làm sao?” Huyễn Nhi đánh vỡ yên lặng, để người hầu dâng trà.

.

Mã Thăng Văn hơi lặng người nói không ra lời, Mã Tiên Mai ‘hành văn gãy gọn2’ ‘lo việc nghĩa không thể chểnh mảng3’: “Làm sao thì không dám, hôm nay tiểu muội đặc biệt đến đây để chào hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ quả nhiên danh bất hư truyền, dung mạo tuyệt tục, ngoại nhân miêu tả rất hàm xúc. Nghe đồn hiện nay tỷ tỷ đang có mang, khó tránh sẽ có chút không để ý đến tướng công, tiểu muội ta sẽ phục tứ tướng công thật tốt. Mong tỷ tỷ tác thành.” Sáo ngữ dối trá một đống lớn, rốt cuộc vẫn là nói ra mục đích chính yếu: muốn cùng Huyễn Nhi cộng sự một phu (cùng chung một chồng).

.

(2 : đi thẳng vào vấn đề

.

3: việc đáng làm thì phải làm)

.

Huyễn Nhi ảm đạm cười.

.

“Không làm phiền Mã cô nương lo lắng, Vô Kỵ có ta là đủ rồi, các hạ tự mình mang theo hoa thơm cỏ lạ, độc chiếm hoa khôi không ai không yêu thích, sao có thể để ngươi ủy khuất làm nhị phòng? Vậy cũng rất vũ nhục ngươi rồi! Huyễn Nhi không có tài nghệ song toàn như Mã cô nương, đành phải yên tĩnh lập gia đình làm thê cả đời. Mã cô nương trời sinh quang vinh, khiến các nam nhân khuynh đổ dưới váy, danh lợi song thu, vạn người ngưỡng mộ. Lập gia đình phải bỏ nghề làm canh thang, đáng tiếc đáng tiếc! Ngay cả ta cũng luyến tiếc thì huống chi là các nam nhân trong thiên hạ vì ngươi mà say mê.”

.

Không ngờ Tô Huyễn Nhi lại là nhân vật khó chơi như vậy, Mã Tiên Mai sửng sốt, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, giọng nói chuyển sang bén nhọn.

.

“Tướng công nhân phẩm ngang đường, làm sao có thể để một nữ tử bình thường như ngươi độc chiếm?”

.

Huyễn Nhi lạnh nhạt nói:

.

“Ta có nên độc chiếm hay không vẫn không thể tùy theo người giống như hạ đường phu như ngươi đến cửa hưng sư vấn tội! Còn có, trượng phu của người khác ngươi đừng có một tiếng tướng công hai tiếng tướng công.”

.

“Ngươi —— ngươi —— chờ xem đi! Ý định ban đầu của ta muốn an ổn sống chung với ngươi, nào biết ngươi lại không thức thời như vậy. Dáng người cứng nhắc như ngươi, không ngực không mông, hắn sẽ chú ý đến ngươi bao lâu, đợi một thời gian nhất định hắn sẽ trở lại bên cạnh ta.” Mã Tiên Mai tức giận đến nói bừa, hận không thể xông lên trước đập vỡ vụn khuôn mặt đẹp của Huyễn Nhi.

.

Huyễn Nhi đối với lời đe doạ nàng cũng không cãi lại, nhàn rỗi quay đầu nhìn Lãnh Tự Dương ở bên người.

.

“Khách nói năng lỗ mãng với chủ nhân, Ngạo Long bảo của chúng ta đều giải quyết như thế nào?”

.

Chỉ thấy trong mắt Lãnh Tự Dương hiện lên ý cười.

.

“Liệt vào hộ cự tuyệt lui tới, hơn nữa gọi người đuổi ra ngoài.”

.

“Như vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa?” Hai mắt Huyễn Nhi lóe lên một tia nghịch ngợm chờ mong.

.

Mã Tiên Mai kêu to:

.

“Ngươi —— ngươi dám! Hắn sẽ không bỏ qua ngươi, hắn trở về sẽ thay ta lấy lại công đạo…” Lời còn chưa nói hết ra khỏi miệng đã bị bốn tráng hán nắm lại áp giải ‘tiễn khách’ biến mất, tính cả Mã Thăng Văn cũng cùng chung đuổi ra ngoài!

.

Thật sự là một trò hề. Huyễn Nhi đứng lên duỗi người, tiếp theo cho nàng ta liều thuốc nặng, xem nàng ta còn có dám tới cửa kêu gào hay không.

.

“Thiếu phu nhân.” Lãnh Tự Dương nhẹ kêu một tiếng.

.

Huyễn Nhi nhìn ông ta.”Chuyện gì?”

.

“Đại thiếu gia cùng Mã Tiên Mai sớm đã không có liên quan.”

.

Thì ra Lãnh thúc sợ nàng sẽ lo lắng! Huyễn Nhi cười nói:

.

“Việc này đáy lòng ta hiểu rõ, sẽ không so đo với Vô Kỵ. Nếu Vô Kỵ có dính dáng gì với nàng, cuộc khẩu chiến hôm nay ở đây ta sẽ không có lợi thế. Lãnh thúc, cám ơn sự quan tâm của người.”

.

“Là chuyện cần làm.” Nói xong ông liền lui ra ngoài.

.

Đương nhiên nàng sẽ không nói gì với Vô Kỵ. Không! Một chữ nàng cũng sẽ không nói. Ngược lại tất sẽ có người đi nói cho hắn biết, còn nàng sẽ đợi xem Thạch Vô Kỵ sẽ nói như thế nào, nàng rất mong đợi.

.

.

Tiểu Phỉ nói Mã Tiên Mai rời đi Huyễn Nhi luôn luôn ở trong phòng, ăn xong điểm tâm liền đi nghỉ ngơi. Lúc này vô cùng bình thường, gần đây Huyễn Nhi dễ mệt mỏi, thế nhưng cũng không bình thường, Huyễn Nhi không nên giống như ngày thường, coi như không có chuyện Mã Tiên Mai kia!

.

Thạch Vô Kỵ không nghĩ tới Mã Tiên Mai còn chưa hết hi vọng, thậm chí thừa dịp hắn đi vắng tới cửa thị uy! Còn nhân tiện tìm đến Mã Thăng Văn. Hắn không muốn làm quá tuyệt tình, vốn tưởng rằng Mã Tiên Mai lịch lãm phong trần nhiều năm, hiểu được nặng nhẹ, không ngờ sau khi tâm tư nữ nhân trăm phương ngàn kế thất bại, ngay cả hiểu biết sâu xa như nàng ta cũng trở nên giống như thôn phụ xấu xa dốt đặc cán mai (không có tri thức). Ban nãy hắn đã kêu Vô Ngân đi “Hoa hồng viện” đưa mười vạn lượng ngân phiếu, muốn Mã Tiên Mai lập tức cút ra khỏi sáu tỉnh Bắc, nếu như tiếp tục xuất hiện trong mắt người Thạch gia nhất định sẽ không buông tha.

.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng u tĩnh có điểm chút dư quang nắng chiều chiếu lên cửa sổ, gió nhẹ lướt qua lay động phong linh bên cạnh rèm (chuông gió). Gian phòng này đã được đôi tay khéo léo của Huyễn Nhi sửa đổi trở nên ấm áp sáng sủa hơn. Huyễn Nhi lẳng lặng nằm ở trên ghế dựa bên cửa sổ ngủ say, trên tay vẫn đang nắm một quyển thi tập.

.

Thạch Vô Kỵ kéo công tắc cột giường một cái, trong phòng nhất thời hiện ra ánh sáng màu hồng nhu hòa. Màn vải vốn che phủ bốn cây thạch trụ ở góc tường đã bay lên cao, lộ ra bốn viên Dạ Minh Châu lớn bằng nắm tay, trên minh châu có che một tấm lụa mỏng màu hồng nhạt, ý cảnh chuyển sang mộng ảo. Hắn ngồi ở bên cạnh ghế nằm, khẽ vuốt khuôn mặt phấn nộn Huyễn Nhi.

.

“Đã về rồi sao? Thu hoạch như thế nào?” Huyễn Nhi xoa xoa mắt, nhìn trượng phu khẽ cười.

.

“Cũng tạm. Da lông đều giao cho phòng nữ công xử lý rồi.”

.

Huyễn Nhi nằm chết dí ở một bên, kéo Vô Kỵ cùng nằm xuống. “Có mệt không?”

.

“Không mệt. Hôm nay như thế nào? Có chuyện gì khiến nàng không vừa ý hay không?” Hắn thấp giọng hỏi.

.

“Cũng được, thiếp đều nghỉ ngơi ở trong phòng, chỉ là rất im lặng, không có gì đáng kể cả, dù sao chàng không có ở nhà, thiếp làm sao có thể vui vẻ.” Huyễn Nhi cố ý tránh đề tài.

.

“Không có chuyện khác sao?” Hắn xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của nàng ở đối diện mặt hắn.

.

“Ví dụ?” Nàng xấu xa nở nụ cười.

.

Thạch Vô Kỵ thở dài, giờ phút này nàng cười giống như một con hồ ly.

.

“Tin tưởng ta, Huyễn Nhi. Nếu ta sớm biết thê tử của ta là nàng, sớm biết rằng trời cao sẽ chiếu cố ta có được nữ tử khuynh tâm, như vậy, trước khi gặp nhau, ta sẽ không phát sinh chuyện gì.”

.

“Nhưng dù sao chàng vẫn cưới vợ nha, cưới được bạn đồng hành cả đời, không phải nên tận tâm đối xử sao?” Cách nói này đối với bất cứ người nào cũng không hợp lý. Nhưng Huyễn Nhi đối với tín niệm của mình lại là như thế.

.

“Có thê tử thì như thế nào? Chưa chắc có tình. Nếu không cưới được nàng, cuối cùng cả đời ta có được nhiều nữ nhân hơn nữa cũng không thấy áy náy. Bởi vì ta không hiểu tình, cũng không tin tình.”

.

“Chàng nói hiện tại chàng rất áy náy?” Huyễn Nhi ngồi dậy áp sát ở trên người hắn. Trong mắt lộ vẻ mới lạ, chú ý áy náy trăm năm không dễ thấy của hắn.

.

Thạch Vô Kỵ ôm chặt lấy nàng.

.

“Nói cho ta biết, nàng không tức giận.”

.

Huyễn Nhi tinh nghịch cười không ngừng.

.

“Tại sao thiếp phải tức giận? Người bị đuổi ra ngoài cũng không phải là thiếp.”

.

“Nàng thật là một tiểu nữ nhân kỳ lạ.” Hắn bật cười. Sau đó rất ôn nhu hôn nàng…

.

Đây là Huyễn Nhi thông minh, không hưng sư vấn tội, không ăn dấm chua lâu năm. Cuối cùng phát hiện người chính thức có được Vô Kỵ là nàng nha! So đo qua lại, chỉ biết đột nhiên lộ ra vẻ mình trưởng thành, cần gì chứ! Tính toán ở chung cả đời, trong lòng bạn đời còn có vướng mắc không vui, từ nay về sau còn phải dùng cái gì làm kế? Chẳng thà hào phóng một ít, ngược lại trượng phu sẽ áy náy còn từ đó một lòng trung trinh, lấy thành tâm hồi báo.

Kim dệt phường đưa tới ba rương quần áo lớn, sử dụng vải vóc thượng hàng gấp gáp chế tạo mà thành. Ngọc nương, Vô Hà, Huyễn Nhi toàn bộ tụ tập ở Mai viện thử mặc quần áo; không hổ là danh phường đệ nhất phương Bắc, cảm giác mặc vào đúng là khác nhau, vừa người, thoải mái lại tự nhiên, màu sắc thanh lịch hoa lệ cũng không lộ ra nửa điểm phô trương kiêu ngạo tục lệ. Quần áo Huyễn Nhi đều là một màu trắng tuyết, chỉ có một bộ trân châu hồng, sau khi mặc vào, màu hồng cùng da thịt tuyết trắng tôn nhau lên, liền hiện ra trong suốt sáng long lanh. Khiến nàng cũng luyến tiếc thay xuống.

.

Lúc buổi chiều, các nữ nhân tụ tập cùng một chỗ là có nguyên nhân, các nam nhân đều nhốt mình ở trong “Phong Vân lâu”, từ hai ngày trước khi đi săn bắn trở về, đều là như thế này, trời chưa sáng liền đi vào, khóa cửa lại, thủ vệ bên ngoài chịu lệnh không được quấy rầy, thẳng đến lúc đêm khuya từng người mới trở về phòng nghỉ ngơi. Cũng không biết mùa đông chuẩn bị tới còn có chuyện gì bận rộn, trướng doanh thu ở các nơi đều được đưa tới toàn bộ (sổ ghi chép), hiện tại hẳn là trướng phòng tính toán chuyện chia lãi cuối năm, các lão đại long đầu (dẫn đầu, chủ đạo => ý nói đám người Vô Kỵ), nghiêm khắc mà nói hẳn là không có chuyện gì vội vàng mới phải, thậm chí cả Lãnh Cương đối với chuyện buôn bán hoàn toàn không có hiểu biết vậy mà cũng bị bắt đi bế quan, thật là không có đạo lý! Làm hại những nữ nhân này thành thê tử oán phụ, rỗi rãnh.

.

“Chúng ta đi thêu thùa đi. Làm một đôi giày cho tiểu hài nhi sắp sửa sinh ra.” Vô Hà đề nghị lên.

.

Ngọc nương cười chỉ rổ nữ công trên bàn đá.

.

“Ta đã làm một bộ y mũ giầy cho nam hài nhi, hiện tại đang làm một bộ khác cho nữ hài nhi, như vậy sinh nam hay sinh nữ cũng không lo lắng.”

.

Huyễn Nhi lập tức trợn trắng mắt, nàng chưa từng chạm vào những món đồ này. Bình thường quần áo, hài của Lãnh Cương mặc đều do Vô Hà làm. Nàng từng hỏi Vô Kỵ có ao ước hâm mộ không, Vô Kỵ chỉ nói luyến tiếc nàng làm lụng vất vả. Biết rõ nàng không có kiên nhẫn làm những đồ chơi nhỏ này, hơn nữa biết rõ nàng không rành những thứ này, nếu như thực sự làm một đôi cho hắn, sợ là một lớn một nhỏ, trái phải hoàn toàn khác nhau, mặc đi ra ngoài sợ sẽ nhận không ra người, không mặc lại có lỗi với ái tâm của lão bà, bởi vậy hi vọng Huyễn Nhi hoàn toàn không động thủ mới tốt.

.

“Không có chuyện khác để làm sao? Không cần thêu được không?” Nàng bi thương nói.

.

“Đọc sách? Thưởng cúc? Đều đã làm.” Vô Hà nói ra những tiết mục khác.

.

Huyễn Nhi nhìn lên không trung, mây nhạt, phong tình, gió nhẹ phe phẩy, nàng đột nhiên kêu lên.

.

“Chơi diều!”

.

“Diều?” Vô Hà, Ngọc nương đều không hiểu.

.

“Là con diều nha!” Huyễn Nhi nói xong cũng dặn dò người hầu đi tìm đến ba con diều, vài ngày trước nàng từng thấy qua tiểu hài tử của các người hầu đang chơi đùa

.

“Huyễn Nhi… Đó là trò chơi của nam hài…” Ngọc nương hoảng sợ.

.

“Đúng nha, tẩu tẩu, rất lỗ mãng đó!”

.

Hai tay Huyễn Nhi kéo hai người ta khỏi Mai viện, đi đến đại bình nguyên4 trống ở phía sau Ngạo Long bảo. “Chờ các người chơi nghiện sẽ không nói như vậy nữa!” (4 : đồng bằng lớn, hiểu là mảnh đất trống bằng phẳng lớn)

.

Chuyện đương gia chủ mẫu, đại tiểu thư cùng mẫu thân của chủ mẫu muốn chơi diều truyền khắp phòng người hầu, toàn bộ tiểu hài tử đều tụ tập ở đại bình nguyên, nhiều người xin nghỉ làm một lát cũng đã chạy tới xem. Bọn họ cực kỳ yêu thích Thiếu phu nhân hoạt bát hiền lành thân thiết này, chủ đềtrà dư tửu hậu đều là quanh quẩn ở trên người Thiếu phu nhân (lúc rãnh rỗi). Nàng nhanh mồm nhanh miệng, hài hước vui tươi làm cho Ngạo Long bảochìm túc mang đến sắc điệu vui vẻ (nặng nề trang nghiêm).

.

Trở thành vương của gần hai mươi hài tử, Huyễn Nhi đối với một ít trò chơi đặc biệt nắm chắc, chơi diều lại càng qua một phen công phu. Đo lường hướng gió, kêu người hầu nắm bắt, một trận xuôi gió đi lên nàng chạy vài bước, con diều vững vàng bay lên phía trời xanh, toàn bộ đám tiểu hài tử khâm phục lớn tiếng reo hò.

.

“Cùng đến chơi đi! Vô Hà, nương!” Huyễn Nhi liên tục thả dây, tâm tình phấn khởi nhảy nhót!

Ngọc nương chỉ cười, không dám qua chơi. Ngược lại nhiều ngày qua Vô Hà bị tư tưởng của Huyễn Nhi tẩy não, không nhút nhát như trước đi qua cầm lấy con diều muốn làm cho nó bay lên, nhưng chơi diều cũng không đơn giản như vậy. Thử vài cái, vẫn là không bay lên được! Hai, ba hài tử người hầu lớn chừng mười mấy tuổi chạy tới, rất có quyền uy chỉ đạo Đại tiểu thư đẹp như tiên nữ bình thường chỉ dám đứng từ xa quan sát này.

.

Dưới sự trợ giúp của mấy hài tử, rốt cục con diều từ từ bay lên không trung. Toàn bộ tiểu hài tử vui vẻ kêu to! Cuốn lấy phía sau Vô Hà cổ vũ, một lòng muốn bay lên cao hơn so với Thiếu phu nhân.

.

“Muốn so cao với tẩu? Vẫn còn rất sớm! Lấy tuyến!” Huyễn Nhi vội vàng gọi người hầu đứng ở một bên, trong chốc lát hai luồng tuyến dài vội vàng đưa lên.

.

Một hồi đám tiểu hài tử cũng ngứa nghề cầm lấy con diều thô sơ do tự tay mình làm, tranh nhau bay lên không trung, chừng mười mấy con diều nhưng chỉ thấy hai con phượng hoàng màu sắc rực rỡ bay lên cao nhất. Không khí vô cùng sôi nổi, các người hầu cũng muốn gia nhập, nhưng lại không dám chơi đùa ở trong giờ làm việc, phép tắt trong Ngạo Long bảo rất nghiêm, có thể tranh thủ thời gian đứng xem coi như đã thoả mãn rồi.

.

Ba huynh đệ Thạch gia cùng phụ tử Lãnh Tự Dương vừa ra khỏi Phong Vân lâu liền thấy trong bảo đặc biệt im lặng, xa xa lại truyền đến tiếng ồn ào, trừ bỏ các người hầu đứng gác, quét tước, đưa nước trà ra, những người khác đều không thấy bóng dáng đâu.

.

“Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tự Dương hỏi người giúp việc đi ngang qua.

.

“Thiếu phu nhân các nàng đang thả diều.” Người hầu chỉ lên bầu trời.

.

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, bầu trời hôm nay rất nóng. Biết là Huyễn Nhi khởi đầu, thấy nhưng không thể trách, vì cái gì nàng cũng dám làm.

.

“Vậy người còn lại là ai?” Vô Giới hỏi.

.

Con diều hoa lệ người hầu không dám chơi, tất nhiên người còn lại là chủ nhân.

.

Mọi người lại cùng nhau nhìn về phía Lãnh Cương.

.

“Là Vô Hà.” Lãnh Cương cười khổ. Hắn thường cổ vũ Vô Hà học tập đại tẩu.

.

Đi đến phía sau bảo, thanh âm ồn ào trầm trồ khen ngợi của người hầu lập tức nín thinh, chỉ có một ít người vẫn còn mãnh liệt nhìn lên bầu trời hăng hái nói cười.

.

Huyễn Nhi là nổi bật nhất, một thân hồng y tôn lên da thịt như mây. Hai gò má hồng hào, con ngươi sáng trong, giờ phút này nàng đẹp nhất.

.

“Vô Hà, muội mau tránh ra, oa! Đánh nhau với tẩu!” Hai con diều dựa vào quá gần còn dây dưa cùng một chỗ, Huyễn Nhi gấp đến độ kêu to!

.

Vô Hà dùng sức kéo tuyến.

.

“Muội kéo không ra, tẩu tẩu, mau nghĩ cách đi, như vậy sẽ đứt tuyến!”

.

“Các con chuyển vị trí thử xem!” Ngọc nương đề nghị.

.

Nói thì chậm, lúc đó lại nhanh. Hai con diều tìm được tự do cùng nhau bay đi, thanh âm thất vọng truyền đến khắp nơi.

.

Huyễn Nhi tức giận hai tay chống thắt lưng trừng mắt lên trời.

.

“Cái đồ không tình không nghĩa! Cũng không phải không cho các ngươi thành thân, cùng nhau bỏ trốn rất không có đạo lý.”

.

“Đại tẩu, chúng nó là một nam một nữ sao?” Vô Hà rất thất vọng, si ngốc nhìn lên bầu trời, đang chơi thích thú như vậy, thực mất hứng.

.

“Không phải một nam một nữ còn có thể là cái gì! Hai nam hoặc hai nàng liền chơi không ra trò!” Nàng ném tuyến. “Không chơi nữa!” Đang muốn xoay người lại đụng phải một bức tường thịt. Nàng giãy dụa giương mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt của trượng phu thân yêu.

.

“Tại sao hôm nay ra sớm như vậy?” Huyễn Nhi vui vẻ kêu.

.

Khuôn mặt Vô Hà lại hiện ra màu hồng, giống như làm sai chuyện gì bị bắt gặp. Lãnh Cương nhìn thê tử ôn nhu cười một tiếng, dắt tay của nàng trở về Mai viện.

.

Không có trò coi, người hầu vội vàng tản ra.

.

“Thích diều giấy?” Vô Kỵ điểm nhẹ đầu mũi nàng.

.

“Giải buồn.”

.

Vô Ngân cười nói:

.

“Đại tẩu là cao thủ, hôm nào chúng ta cùng nhau đọ sức.”

.

Huyễn Nhi nhíu mày.

.

“Tuyến không dùng được, hình diều giấy bay không cao.”

.

Vô Giới nói:

.

“Trương đại lão nhân ở ngõ nhỏ Liễu viên là cao thủ diều giấy, bay cao hình lại tinh xảo, các loại chim thú toàn bộ trông rất sống động, tuyến cũng là dùng gân trâu làm thành, dùng bền, không bằng chúng ta đi đặt làm mười mấy cái tha hồ thả thích thú.”

.

“Được đấy! Còn không mau đi! Tẩu muốn chơi mỗi ngày!” Huyễn Nhi kêu lên.

.

Vô Giới, Vô Ngân vội vàng cười lên liền rời đi, Lãnh Tự Dương đã đuổi theo Ngọc nương. Vô Ngân đi vài bước, xấu xa quay đầu lại.

.

“Toàn bộ chúng ta biết điều rút lui, thương cảm nỗi khổ tương tư của đại tẩu!”

.

“Vô Ngân chết tiệt!” Huyễn Nhi đanh đá kêu to, không thuận theo dựa vào trong lòng Vô Kỵ. “Đệ ấy khi dễ thiếp!”

.

Vô Kỵ cười lên ôm lấy thắt lưng nàng đi tới Lan viện.

.

“Cẩn thận thân thể.”

.

“Biết rồi.” Món nợ này nàng nhớ kỹ. Chờ ngày nào đó sau khi Vô Ngân gặp được nữ tử khiến hắn thần trí mơ hồ, xem nàng hồi báo hắn như thế nào!

.

Trở lại Lan viện, Thạch Vô Kỵ cân nhắc phải mở miệng như thế nào. Đỡ Huyễn Nhi ngồi ở trên chiếc ghế ở cửa hiên, trầm tư trong chốc lát.

.

“Chuyện gì?”

.

“Ngày mai ta phải xuôi Nam một thời gian.”

.

Huyễn Nhi ngây người, hỏi:

.

“Mấy ngày?”

.

“Hai tháng. Vô Ngân, Vô Giới, Lãnh Cương cùng đi. Thời gian này, việc vặt trong nhà sẽ do Lãnh thúc xử lý.”

.

Mới nói xong, Huyễn Nhi biến sắc, lập tức đứng dậy đi đến trong phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại chạy vào phòng trong.

.

Nàng không muốn hắn rời đi! Tại sao hắn có thể rời nhà lâu như vậy? Biết rõ tình hình thân thể của nàng hiện nay đang có thai, tốt xấu gì hắn cũng là phụ thân của cục cưng, tại sao có thể bỏ lại một mình nàng còn mình thì tùy tiện muốn đi nơi nào liền đi nơi đó? Biết rõ không nên buồn bực như vậy, nhưng mà, cho tới bây giờ nàng không nghĩ sẽ mang thai, đối mặt với khủng bố bụng càng ngày càng to lên. Nàng đã quen lồng ngực ấm áp bảo hộ nàng, cho nàng ấm áp cùng sức mạnh. Thậm chí hắn còn chưa nói ra ba chữ nàng mà mong đợi nhất… Chẳng lẽ là vọng tưởng? Nam nhân thời đại này chỉ biết tình ý ám truyền (âm thầm truyền đạt tình cảm), nói nhiều lời quả thực sẽ muốn mạng của bọn hắn!

.

Ngồi ở mép giường vỗ về bụng nhỏ đã lớn hai tháng nhưng vẫn bằng phẳng. Nghĩ đến hai tháng sau khi Vô Kỵ trở về tình huống sẽ như thế nào? Bụng to dáng người biến dạng sẽ xấu thành đức hạnh gì (cái này thường mang nghĩa xấu)? Chưa từng thấy người đẹp có bụng lồi, đến lúc đó sợ hắn sẽ ghét bỏ nàng! Nói như vậy, tốt nhất là hắn xuất môn thẳng đến khi hạ sinh hài tử xong hắn trở về là được rồi! Trời ạ! Tư tưởng gì đây! Nàng không muốn hắn đi. Lại không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng biến dạng của mình. Như thế nào mới phải đây hả?

.

“Huyễn Nhi.” Thạch Vô Kỵ đẩy cửa đi vào, ôm lấy nàng để nàng ngồi ở trên đầu gối của mình, ôm lên giường, nửa người dựa vào cột giường. “Không được tức giận, động thai khí sẽ không tốt! Nếu có thể ta sẽ mau chóng trở về.”

.

Kết quả nội tâm của Huyễn Nhi giao chiến, bản tính nghiệp dư thắng lợi, lời nói không trải qua đại não lập tức thốt ra:

.

“Chàng không cần trở về cũng được, sau khi hạ sinh xong hài tử trở về được không?”

.

Thạch Vô Kỵ trừng nàng.

.

“Mới vừa rồi còn tức giận thành như vậy, tại sao lúc này lại không muốn ta trở về? Đi chuyện Giang Nam đã quyết định không cho phép sửa đổi, chậm nhất hai tháng sau trở về cũng tuyệt đối không trì hoãn. Trong lòng nàng lại có tính toán gì sao? Chuyện sẽ làm thương tổn đến thân thể ta không cho phép.” Tâm tình của phụ nữ có thai phản phúc vô thường, cái này là Lãnh Cương đã nói qua, Thạch Vô Kỵ cũng cố gắng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Còn Huyễn Nhi trời sinh tính hiếu động, không an tĩnh được, chỉ cần mọi việc nàng làm chú ý thân thể, hắn đều thuận theo nàng. Nhìn thấy nàng cười, là thời khắc hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.

.

Huyễn Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, đáng thương nói:

.

“Thiếp không muốn chàng nhìn thấy thân thể của thiếp căn ra thành bóng da lớn mà thôi!”

.

“Rốt cuộc vật nhỏ nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy hả? Nàng là thê tử của ta, mang thai sinh con vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, từ xưa đến nay có nữ nhân nào mà không trải qua một lần? Một nữ nhân không phải trước mang thai sau sinh hài tử sao? Cho rằng ta sẽ vì kiệt tác ta tạo thành mà ruồng bỏ nàng sao? Nàng có phần xem nhẹ chính mình, cũng xem Thạch Vô Kỵ ta rất nông cạn rồi!” Thạch Vô Kỵ thấp giọng trấn an.

.

Từ lúc có Huyễn Nhi, những nữ nhân khác ở trong mắt hắn sớm đã thành dung chi tục phấn5, không đáng giá để vào mắt. Mỗi ngày bận rộn làm xong công việc lúc nào cũng vội vã tìm kiếm dấu vết hương thơm của nàng. Nghe nàng nói chuyện, nhìn thấy nàng, ôm lấy nàng đã trở thành hưởng thụ thoải mái nhất của Thạch Vô Kỵ. Tình cảm sinh trưởng ngay trong lúc gặp nhau, mọc rể, trưởng thành ngọn nguồn sinh mệnh trong lòng hắn không thể nhổ, đừng nói ghét bỏ, ngay cả nhíu mày với nàng hắn cũng không nở.

.

(5 : dung: bình thường; chi: son; tục: đại chúng hoá, bình thường; phấn: hương phấn, đặc chỉ hoá trang dùng là bột phấn. Dung chi tục phấn: son bình thường, hương phấn bình thường. Mượn chỉ nữ tử đại chúng hoá, cũng làm nghĩa xấu, ý chỉ : nữ nhân chỉ hiểu được tô son điểm phấn, trang điểm làm dáng còn dung tục không chịu nổi, không có tu dưỡng, không có văn hóa.)

.

Huyễn Nhi có chút an tâm, nhưng vẫn có lo lắng.

.

“Nhưng mà, xấu như vậy, chàng sẽ chán ghét thiếp mà đi tìm nữ nhân khác. Thiếp không muốn cùng nữ nhân khác hưởng chung trượng phu của thiếp đâu.”

.

Hắn khẽ cười hôn lên mặt nàng.

.

“Ta đã nói rồi, có nàng, ta còn có khí lực tìm nữ nhân khác? Đánh giá ta quá cao rồi đấy?”

.

“Quá khiêm nhượng, Thạch đại hiệp, Thạch Đại đương gia, ngài là cao thủ võ công đấy, tinh lực mới không giống với người bình thường đâu, hơn mười ngày trước ở Tụ Hiền lâu thể hiện tài năng có thể đủ chứng minh.” Huyễn Nhi chớp mắt. “Được không? Sau khi sinh hài tử xong dạy võ công cho thiếp? Phi đao là được, đánh rất suất khí.” Nàng hưng trí bừng bừng.

.

Xem ra bản lĩnh quên chuyện của Huyễn Nhi cũng lớn. Trong lòng nổi lên một mục tiêu khác, chuyện lúc trước lập tức quên mất. Thạch Vô Kỵ đã thành thói quen, xoa xoa tóc của nàng.

.

“Đến lúc đó ta sẽ dạy nàng một ít võ công phòng thân, dù sao nghị lực của nàng hơn người. Thân thể tiếp tục khỏe mạnh một chút, ta mang nàng đến nông trường cỏ học cưỡi ngựa.”

.

Hai mắt Huyễn Nhi sáng trưng, dùng sức hôn Thạch Vô Kỵ một cái, kêu lên:

.

“Chàng đồng ý? Thật sự! Không phải chàng vẫn cho rằng nữ nhân phải có tam tòng tứ đức, cái gì mà ngồi như chuông, bất động đầu gối, đứng thẳng không lay động váy gì gì đó sao? Cái này không thể, cái kia cũng không thể, muốn thiếp ngoan ngoãn tuân thủ? Tại sao bây giờ tự mình phá lệ chứ?” Hay là nàng không nhận thức được quá trình thành công nhỉ?

.

“Bởi vì ta có một thê tử trái lại lễ giáo, trái lại truyền thống. Nàng tùy tâm sở dục, thích làm chuyện mình muốn, không bị hà khắc sẽ vui mừng. Mà ta phát hiện ta lại thích nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng. Đang ở phương Bắc, tình trạng lễ giáo ràng buộc không đến mức cố chấp đi vào quy tắc có sẵn. Những cái này nàng nên may mắn. Nông trường cỏ của chúng ta nhiều, nữ chủ nhân học cưỡi ngựa không tính là kinh thế hãi tục.” Hắn trìu mến nhìn nàng.

.

Nhìn nhau thật sâu một lúc lâu, Huyễn Nhi cúi đầu cởi vạt áo ra.

.

“Huyễn Nhi…” Ánh mắt Thạch Vô Kỵ trở nên thâm sâu.

.

Cởi ra kiện cuối cùng, Huyễn Nhi ngồi chồm hỗm giữa hai chân của hắn.

.

“Nhìn thiếp. Trước khi bụng của thiếp vẫn chưa lớn, nhìn kỹ thiếp.” Nàng dùng ánh mắt dịu dàng, giọng nói ngọt ngào mê hoặc hắn. Nàng dùng thân thể tròn trĩnh đều đều, tuyết trắng thích thú dẫn đốt hắn.

.

“Ngày mai sẽ đi phải không?” Nàng giống như hạ chú mê huyễn dịu dàng.

.

Thạch Vô Kỵ mê mẩn gật đầu. Hai tay ở trên người nàng dao động, cuồng nhiệt nhìn nàng.

.

Nhưng thê tử của hắn đẩy ngã hắn, ở một khắc sau cùng hắn mất đi lý trí, nghe được giọng nói tà khí dụ dỗ của thê tử ghé vào lỗ tai hắn thầm thì.

.

“Như vậy, thiếp muốn ép khô mỗi một phần tinh lực của chàng, bởi vì đó là chuyên chúc của thiếp.”

.

Lúc sau, hắn không chịu nổi khiêu khích bổ nhào tới ép chặt thê tử, điên cuồng hôn nàng.

.

Cho dù mất đi tất cả lý trí, nhưng trong sự kích tình say đắm, Thạch Vô Kỵ vẫn không quên giữ lại một chút dịu dàng, chú ý đến kết tinh tình yêu nho nhỏ của hai người…