edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết
Nhà mới của Thái Nhiên ở Vịnh Đỏ, đó là một căn nhà vững chắc bốn tầng nằm bên dòng sông ngập nắng. Nó nằm trong trung tâm khu dân cư, điều kiện khá được, cách chỗ tôi ở cũng không xa. Chỉ là hàng xóm xung quanh có phần xa cách, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm trạng vui vẻ khi chuyển đến nhà mới của Thái Nhiên. Cậu ta đứng huýt sáo trước cái gương lớn trong phòng tắm, tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc.
Căn nhà rất rộng, chị Tú cùng Thái Bình, Thái An đều dọn dọn đến đây ở. Thái Bình lớn như vậy, cuối cùng cũng có một căn phòng riêng cho mình nên cực kỳ hưng phấn, vội lôi tôi cùng đi lựa đồ trang trí nội thất, rèm cửa.
Người nhà họ Thái lớn lên thực sự rất xinh đẹp, nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì dịu dàng, thanh thoát, dọc đường đi không biết bao nhiêu người cứ ngoái cổ nhìn cô bé. Nhân viên quầy thẩm mĩ thì kích động đến mức cứ giữ chặt Thái Bình không cho đi.
Tôi hỏi cô bé: “Cuộc sống đại học cũng không tệ lắm nhỉ?”.
“Hoàn hảo ạ”, cô bé nói: “Việc học của em cũng tàm tạm ạ”.
“Chị không hỏi việc học của em”, tôi cười: “Người nhà họ Thái các em, đã làm việc gì thì sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt đến tận cuối cùng, em chắc chắn là có học bổng rồi. Chị muốn hỏi là em có bạn trai chưa?”.
Thái Bình đỏ bừng mặt: “Em còn nhỏ mà”.
“Chị thấy em có bạn trai được rồi mà”, tôi nói.
Cô bé lắc đầu: “Em không muốn ạ. Lúc trước, anh hai vì chuyện gia đình buộc thôi học, bây giờ do muốn chúng em được học những trường đại học tốt nhất nên phải làm lụng vất vả như vậy. Mấy đứa bạn trong lớp đều hâm mộ em vì có người anh là một diễn viên điện ảnh. Nhưng em biết anh ấy không dễ dàng gì mà được như thế này. Chị có biết anh ấy trước kia từng làm diễn viên quần chúng không? Chỉ được đóng mấy vai nhỏ, anh ấy chưa bao giờ được chú ý đến, có lúc còn phải diễn những vai rất nặng nhọc, nhưng anh ấy đều nhẫn nhịn làm. Tất cả cũng chỉ vì muốn bọn em có được một cuộc sống tốt đẹp nhất”.
Nghe cô bé nói như vậy, tôi cũng xúc động: “Đều là quá khứ cả rồi, sau này nhất định ngày càng tốt hơn”.
Thái Bình nhìn tôi nói: “Chị Mộc Liên, cả nhà em phải cám ơn chị, Có thể gặp được chị là may mắn của anh Thái Nhiên, cũng là may mắn của cả nhà em”.
Tôi kinh ngạc: “Em nói gì vậy? Hãy còn sớm để chúc tết mà?”.
Thái Bình nói: “Năm ngoái, chị đến nhà em chúc tết, bọn em vẫn phải chen chúc trong cái nhà trọ âm u, chật hẹp. Chắc chị còn nhớ mấy thứ đồ đạc cũ kỹ với cái vách tưởng mốc meo đó. Nhưng năm nay, gia đình em được dọn đến Vịnh Đỏ rồi, đồ đạc hay quần áo đều là thứ mới. Em có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến”.
“Chị cũng không nhớ rõ lắm”, tôi cười nói: “Chị chỉ nhớ rõ lúc ấy em với anh trai rất xinh xắn, là hai con phượng hoàng đã sắp đủ lông cánh, chuẩn bị bay đi mà anh hai em lại là con chim đầu đàn, mọi việc đều do cậu ta chèo chống. Anh hai của em vĩ đại như vậy, nếu không phải chị thì cũng là đạo diễn Trương, đạo diễn Lý tới giúp đỡ thôi”.
Hôm ấy, chị Tú làm một mâm cơm thịnh soạn chiêu đãi chúng tôi. Thái Nhiên còn lên ban công đốt pháo hoa. Tiếng bùm bùm cứ vang vọng mãi trong khu phố nhỏ bé tĩnh lặng ấy.
Thẩm Sướng chỉ toàn làm mấy trò nghịch ngợm, đi dụ dỗ người khác, đã chuốc say Thái Nhiên lại còn muốn chuốc tôi nữa. Tôi đương nhiên không sợ rồi, vờ cùng cậu ta nâng chén uống rượu.
Thái Nhiên kéo hai chúng tôi lại, hét vào tai tôi: “Chị dừng lại đi, không thể uống thế được, cứ uống mãi thế sẽ say đấy. Đến lúc đó lại cần có người phục vụ”.
“Tôi mà say ư?”, tôi kháng nghị.
Cậu ta không để ý tới tôi, nhìn Thẩm Sướng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu bớt trêu chọc chị ấy đi, nếu không sau này đừng trách tôi không báo trước”.
Tôi cười ha hả: “Thằng nhóc này, cậu dựa vào cái gì mà nói thế? Bản thân mình đứng còn không vững nữa là…. Cậu định dọa ai vậy?”.
Chị Tú thật là người tốt mà, đã cho chúng tôi ăn uống no say lại còn chuẩn bị điểm tâm để mang về nữa. Thái Nhiên lái xe đưa tôi về, bây giờ cậu ta có xe rồi, một chiếc xe nho nhỏ, tuy chỉ là xe nội địa những ít ra nó được mua bằng những đồng tiền chân chính.
Cơn say của tôi dần tan biến, hơi tỉnh táo lại, tôi bắt đầu bàn bạc chuyện công việc với Thái Nhiên: “Qua tết là “Đạp ca hành” khởi chiếu, chị Mạn Quân có ý muốn cậu cùng đi quảng bá”.
“Em chỉ là một nhân vật phụ trong phim thôi mà”, cậu ta cười.
“Ai thèm quan tâm chứ, tôi thấy khi có chút cơ hội nhất định không được bỏ qua”.
Tôi nói: “Đúng rồi, lần trước chị Mạn Quân có giới thiệu cho chúng ta một nhà sản xuất hộ Tiền, hôm nay người ta gọi cho tôi, nói là đang cầm một kịch bản, muốn mời cậu đến đóng vai nam phụ thứ yếu”.
“Diễn cái gì?”,
Tôi cười một chút, nói: “Phim truyền hình, cậu sẽ đóng vai một tên đại ác ma”.
“Mộc Liên, chị đang đùa em à?”
Tôi liếc cậu ta một cái: “Cậu cho rằng đã nổi tiếng đến mức có thể chọn kịch bản, chọn đạo diễn cho mình ư ?”
Cậu ta im lặng lái xe, không nói một tiếng nào nữa.
Tôi cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, liền nhẹ nhàng nói: “Bộ phim truyền hình ấy được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết “Khuôn viên tình yêu”. Cuốn sách ấy tôi có xem qua rồi, vai nam phụ của cậu tuy là phản diện những đóng vai trò rất quan trọng, then chốt. Bây giờ nói trước thì cũng hơi sớm, chờ khi có kịch bản rồi quyết định cũng chưa muộn mà”.
Cậu ta bỗng nhiên quay đầu cười với tôi, nụ cười gian xảo đắc ý, nói: “Chị đúng là một con hổ giấy, em chỉ mới làm mặt lạnh chút thôi, khí thế oai phong của chị đã bay vèo vèo”.
Tôi vừa thẹn, vừa giận, ngập ngừng kêu lên: “Chú ý phía trước kìa, cậu đang lái xe đó”.
Tính tôi thế nào tôi hiểu rõ nhất. Nhiều lúc nói cứng thế thôi chứ nội tâm cũng như những cô gái bình thường khác thôi, rất nhạy cảm và mong manh. (phụt, suýt hỏng cái màn hình với câu nhạy cảm mong manh của bà chị). Nếu không tôi cũng sẽ không xúc động đến mức liều lĩnh bỏ tiền ra giúp đỡ, đề bạt Thái Nhiên.
Tôi và cậu ta gặp nhau, đó đều là may mắn của cả hai chúng tôi. Tôi giúp cậu ta, cậu ta có thể không cho lại tôi sao? Nếu không gặp cậu ta, chắc giờ tôi vẫn mười năm như một, nai lưng làm thuê ở studio của đạo diễn Lý, chờ từng bước thăng chức từ trợ lý lên phó đạo diễn, rồi từ phó đạo diễn lên đạo điện mà thôi.
Làm đạo diễn cũng không phải mơ ước của tôi, nói đúng ra thì là không phải ước vọng mà tôi khát khao nhất. Có thể trở thành nhà thiết kế thời trang mới là thứ duy nhất có ý nghĩa với tôi trong cuộc sống này, nhưng giờ nó cũng chỉ là một mộng ảo xa vời. Còn tại sao tôi lại đi theo con đường hiện tại cũng là một đoạn ký ức tôi không muốn nhắc lại.
Ngày “Đạp ca hành” công chiếu, một tình huống chưa từng có trong lịch sử xuất hiện. Trong trung tâm rạp chiếu phim, khán giả hâm mộ điện ảnh chen chúc nhau, chật như nêm cối, mấy tờ rơi quảng cáo cứ bay lượn rợp trời. Hậu trường ồn ào, náo nhiệt như chợ phiên, ngay cả mấy nhân vật tôm tép, không chút tiếng tăm như tôi cũng bị bao vây, không biết mấy tay phóng viên vào đây bằng cách nào, cứ bám lấy mà hỏi mấy vấn đề kỳ quái.
Tôi cố luồn lách, tranh thủ thời gian nghỉ chạy vào toilet chỉnh lại trang phục, đang tô lại lớp son môi thì Trương Mạn Quân cũng chạy vào.
Nhìn thấy tôi, cô ấy thở hổn hển la lên: “Chết tiệt, đúng là không thể tìm được một nơi yên ổn mà!”
Nói xong cô ấy rút một điếu thuốc, hít một hơi thật sau, chậm rãi nhả khói.
Tôi cười nói: “Chị Mạn Quân, ráng giữ gìn sức khỏe nhé, công chiếu xong còn bữa tiệc mừng thành công nữa đó”.
Cô ấy nhún nhún vai: “Trận này xong, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài. Già rồi, đâu còn trẻ trung gì nữa mà có thể làm việc không ngừng nghỉ, quay hết bộ này đến bộ kia. Bây giờ có đánh phấn dày đến đâu cũng không đủ che nếp nhăn trên mặt tôi này”.
Nghe nói thế, tôi mới để ý đến lớp trang điểm trên mặt cô ấy đã phai bớt, nên tiện tay tẩy trang hộ cô ấy rồi kéo lại đánh giùm. Tay cô ấy run run, có thể thấy đang rất khẩn trương. Cũng phải, càng nổi tiếng thì áp lực phải chịu càng không nhỏ.
Cô ấy nhắm mắt lại: “Lúc phóng viên hỏi tôi đã quay được tổng cộng bao nhiêu bộ phim rồi, tôi bỗng nhớ về bộ phim đầu tay của mình, một bộ phim chế tác nhỏ, cũng có chút thành tựu. Lúc ấy, tôi cũng tầm như cô bây giờ. Được khen thưởng, nói lời cảm tạ với cha mẹ xong, bỗng nhiên tôi lại khóc, vì thật muốn nói lời cảm ơn Thái Tu Viễn, nhưng lại không nói nên lời”.
“Bây giờ lại nói chuyện đó với cô, tôi thật không có tiền đồ mà”.
Cô ấy cười: “Cô bàn bạc về bộ phim truyền hình ấy với ông Tiễn đến đâu rồi?”.
“Thái Nhiên ấy mà, vừa nghe nói diễn viên chính là Hứa Thiếu Văn liền đồng ý luôn”.
“Cậu ta cũng hâm mộ à?”, Trương Mạn Quân nghi hoặc.
“Lúc trước Thái Nhiên có làm diễn viên quần chúng, đã từng đóng chung với Hứa Thiếu Văn, giữa hai người xảy ra chút xích mích. Cậu ta biết trong bộ phim ấy sẽ thường xuyên đấu đầu với Hứa Thiếu Văn nên gật đầu tắp lự, đồng ý luôn rồi”, tôi cười: “ Đúng là tính cách vẫn trẻ con mà”.
“Nói thật, khi cô giúp đỡ Thái Nhiên, tôi thực sự cảm kích vô cùng. Mới hôm nào cậu ta còn là một đứa bé xinh trai, gầy gò, ốm yếu giờ đã cao lớn hơn tôi cả cái đầu. Chắc cô cũng biết, tôi vốn là chỗ bạn bè với bố cậu ta, đương nhiên là phải quan tâm đến con trai ông ấy rồi. Nhưng tôi cũng không thể chiếu cố cậu ta một cách thái quá, thanh niên bây giờ phải chịu khổ chút mới nên người”.
Tôi gật đầu: “Chúng tôi đều hiểu mà. Nền tảng của cậu ta còn chưa vững chắc, cần phải tôi luyện thêm rất nhiều”.
Cô ấy đột nhiên nắm tay lấy tay tôi, nói: “Con đường cậu ta phải đi rất dài. Thời buổi bây giờ, việc nâng đỡ một diễn viên trẻ tuổi, đẹp trai thực sự rất đơn giản, chỉ cần vài ba tháng là đủ rồi. Nhưng dục tốc bất đạt, càng lên nhanh chừng nào càng dễ bị lãng quên chừng ấy. Dựa vào tố chất của cậu ta, nếu được rèn luyện một cách bài bản hơn thì chắc chắn trong tương lai nhất định sẽ có được tác phẩm để đời. Cho nên phải từ từ mà chỉ bảo. Điểm ấy cô làm rất tốt, cậu ta thực sự thành cậu trai chững chạc rồi”.
Tôi cười: “Đó là kết quả của giáo dục gia đình cậu ta, không phải của tôi”.
Trương Mạn Quân nắm chặt tay tôi: “Tương lai của cậu ấy phiền cô quan tâm nhiều”.
Bên ngoài bỗng vang lên âm thanh ầm ầm, mấy vách ngăn các buồng toilet chấn động. Hai chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau. Lúc này trợ lý của Trương Mạn Quân đẩy cửa chạy vào, vẻ mặt hưng phấn, lớn tiếng nói: “Trương tiểu thư, bộ phim chiếu xong rồi. Mau lại nghe đi, là tiếng vỗ tay đó!”. Chúng tôi la lên vui mừng đến mức ôm nhay nhảy tưng tưng.
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Thái Nhiên cùng các đạo diễn, diễn viên đến tham dự buổi họp báo để cám ơn người xem. Cậu ta đứng cuối hàng, vẻ mặt tươi cười, cứ hay quay đầu nhìn phía tôi, trong ánh mắt có cả hưng phấn, kích động xen lẫn hoang mang.
Bất ngờ, cô nàng chủ bữa tiệc trước, người cực kỳ yêu thích Thái Nhiên, Dương Mi lớn tiếng: “Này cậu nhóc đẹp trao đứng cuối hàng kia ơi, đang nhìn đi đâu đó? Chỗ đó còn có cô nương nào đẹp hơn cả những người đang đứng dưới đài là chúng tôi đây sao?”.
Cả hội trường cười vang, tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét chói tay cứ vang lên không ngừng. Thái Nhiên bước ra giữa sân khấu. Cả đời tôi không thể quên được hình ảnh lúc đó. Trên gương mặt còn rõ vẻ non nớt của cậu ta có chút ngại ngùng, đối mặt với lời trêu ghẹo của Dương Mi thì chỉ biết cười cho qua. Nhưng lúc Thái Nhiên ngẩng đầu nhìn một lượt khắp sân khấu, cảm giác như có ánh hào quang nào đó lóe lên sau lưng cậu ta, trông hệt như một con đại bang chuẩn bị cất cánh bay lên vậy.
Ngày hôm sau, tờ báo nào cũng đề cập đến bộ phim “Đạp ca hành” để hình minh họa là ảnh Thái Nhiên chụp chung với những diễn viên khác.