edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Ngày hôm sau Trương Mạn Quân mở một cuộc họp báo. Chỉ trong chớp mắt mà cô ấy đã lấy lại được hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ và đầy bản lĩnh vốn có của mình. Trước mặt các phóng viên Trương Mạn Quân lên án gay gắt về sự xuống cấp của tình hình an ninh, trật tự xã hội, những phóng viên của các tờ báo nhỏ đã viết sai sự thật, đưa tin tức đến cho độc giả chẳng có một chút tinh thần trách nhiệm nào cả. Cô ấy quả thật là một tay lão luyện, khi phóng viên hỏi về mối quan hệ với Trang Phác Viên, cô ấy đều trả lời một cách rất khéo léo. Cuối buổi họp báo, Trương Mạn Quân tuyên bố giải nghệ.
Buổi chiều hôm đó cô ấy có ghé qua thăm Thái Nhiên, cả người cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
Thái Nhiên vẫn bất tỉnh, có thể nói, từ lúc xảy ra chuyệ đến giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh dậy một lần nào. Chúng tôi ai ai cũng đang như kiến bò trên chảo vậy mà cậu ấy vẫn còn đang say sưa trong giấc mộng, phiêu du mãi trong cõi thần tiên.
Chỉ có điều bộ dạng bây giờ của cậu ấy cũng không được đẹp mắt cho lắm. Toàn thân cắm đầy ống, cả người cứ cứng đờ ra. Trong mắt tôi dù cậu ấy có ra sao đi nữa thì cũng vẫn là cậu ấy nhưng trong mắt của Trương Mạn Quân lại không được như vậy, chẳng khác gì một con rối gỗ. Cô ấy hoảng sợ.
“Mấy cái ống đó là sao vậy? Chẳng phải bác sĩ đã nói là cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại sao?”.
“Anh ấy có hiện tượng nôn mửa nên phải cấy nó vào dạ dày”, tôi nói.
Cô ấy nhìn tôi: “Hình như cô không quan tâm tới điều đó lắm thì phải?”.
“Tôi không cảm thấy có gì đáng sợ ở đây cả”, tôi vươn tay vuốt nhẹ lên gương mặt quấn đầy băng gạc của Thái Nhiên: “Chờ đến khi anh ấy tỉnh lại rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà”.
Trương Mạn Quân chăm chú nhìn tôi: “Cũng là làm khó cô rồi. Nghe nói Dương Diệc Mẫn đã bỏ đi. Thật là … chỉ mới có một ngày thôi”.
“Cô ấy chẳng có một chút quan hệ nào với Thái Nhiên cả”, tôi nói: “Tôi mới chính là người yêu của anh ấy”.
“Cô ấy chia tay trong lúc này, áp lực chắc cũng rất lớn”, người ngoài chắc chắn sẽ dị nghị.
“Thái Nhiên quả thật không nhìn lầm cô”, Trương Mạn Quân cảm thán một câu: “Cậu ta bị như bây giờ cũng là vì tôi”.
“Cô không cần phải tự trách bản thân mình, là đàn ông ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như vậy thôi”.
“Mộc Liên. Cô phải biết rằng, chỉ một năm thôi cũng sẽ có rất nhiều người mới nhảy vào cái chốn này. Liếc sơ vài cái thôi là đã thấy biết bao nhiêu mỹ nam, mỹ nữ rồi, những người có ngoại hình ưa nhìn nhiều như sao sa vậy đó. Họ thông minh lại cần cù, chăm chỉ, chẳng mấy chốc sẽ trở thành bảo bối của những tay đạo diễn thôi”.
Tôi gật đầu: “Điều đó đương nhiên là tôi biết”.
“Thái Nhiên như bây giờ chắc cũng phải tĩnh dưỡng khoảng bốn, năm tháng nữa, chờ cho đến khi cậu ấy quay phim trở lại được chắc cũng đã là chuyện của nửa năm sau”.
“Đương nhiên việc chữa bệnh thì không thể nào gấp gáp được”.
“Cậu ấy không phải là người có chức có quyền, là tai to mặt lớn gì gì đó. Nửa năm sau liệu có còn vai diễn nào cho cậu ta nữa không? Tiền bạc mấy năm nay cậu ấy kiếm được cũng phải dùng để chi trả viện phí cho đợt này. Cậu ấy phải chấp nhận làm lại từ đầu hay phải quyết định rẽ sang một hướng khác?”.
“ Tôi không bi quan như vậy đâu”, tôi nói.
Trương Mạn Quân càng nói càng bực bèn rút một điếu thuốc ra, định hút, thấy tôi trừng mắt, không cam lòng cất vào.
Cô ấy căm giận nói: “Tôi chăm chỉ làm việc nhiều năm như vậy kết quả là phải kết thúc nó trong một mớ hỗn loạn”.
“Nực cười”.
Tôi an ủi cô ấy: “Phim “Pháo hoa” nổi tiếng khắp cả Đông Nam Á, lại phá kỉ lục số vé bán ra tại các rạp chiếu phim. Cô còn muốn gì nữa?”.
“Muốn gả chồng. Bây giờ làm con gái cũng khó thật. Không phải khó trong vấn đề gây dựng sự nghiệp mà là khó trong việc lấy chồng”.
“Cái gì là của mình thì sớm muộn gì nó cũng thuộc về mình thôi”.
Cô ấy thở dài, đứng lên.
“Tôi phải đi rồi, có hẹn đi mua nhà với người ta”.
“A, ở đường nào vậy?”.
“Ở Mỹ”.
Tôi hiểu được, là cô ấy giải nghệ nên phải di cư thôi. Mấy người có tiền bây giờ đều chạy trốn ra nước ngoài như thế, cứ như là có một con sói vô hình nào đó cứ đuổi theo họ mãi vậy.
Cô ấy áy náy nói: “Cũng chưa đi ngay, tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu ấy. Khi nào cậu ấy tỉnh lại nhớ nói cho tôi biết”.
Tôi gật gật đầu.
Đi được vài bước cô ấy bỗng nhiên quay lại hỏi: “Cô có dự định gì không?”.
Tôi không hiểu lắm, cô ấy bèn bổ sung: “Sau khi Thái Nhiên tỉnh lại vẫn tiếp tục sát cánh, chiến đấu cùng Thái Nhiên. Cô cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ chút đi, hy sinh tuổi xuân của mình cho tình yêu là một hành động cực kì ngu ngốc”.
Tôi cười, hiểu được ý tốt của cô ấy. Tôi nói: “Tôi không hề nghĩ tới điều đó. Chỉ biết là, dù tất cả mọi người có bỏ đi thì tôi cũng vẫn ở lại nơi đây”.
Cô ấy mở miệng, định nói gì đó rồi lại thôi. Chỉ cười lắc lắc đầu rồi bỏ đi.
Bà Tú mang cơm đến, thấy tôi như thế bèn nói: “Cháu cũng về nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói là sẽ sớm tỉnh lại thôi mà”.
Tôi nói: “Dù gì thì cháu cũng đang rảnh. Không bằng ngồi đây cùng anh ấy*”.
- vì Mộc Liên gọi Thái Nhiên là anh nên sẽ chuyển cách xưng hô với mẹ cậu ấy, ở Trung quốc không chia rõ từng thứ bậc, chỉ có ngôi thứ nhất và ngôi thứ hai nên từ giờ sẽ đổi lại nhân xưng như vậy nhé .
“Nhưng nó cũng không biết được đâu”.
“Có lẽ anh ấy sẽ cảm nhận được thôi”.
Bà Tú cười khổ: “Tóc cô đã bạc đi gần hết rồi này”.
“Vẫn là người mẹ xinh đẹp của một ngôi sao nổi tiếng”.
“Kịch bản bố nó viết ngày trước không biết có phải là điềm xấu không nữa, cả nửa đời của ông ấy dù cho có cố gắng đến đâu cũng không thể nào quay nó thành phim được. Giờ lại đến lượt Thái Nhiên, vừa đụng vào là đã phải nhập viện”.
“Mấy lời đồn vô căn cứ đấy mà cô”, tôi trấn an bà Tú.
Lát sau bà Tú rời đi. Tôi nhẹ nhàng nằm áp xuống người của Thái Nhiên. Cơ thể của cậu ấy rất ấm áp, tiếng tim đập vẫn rất mạnh mẽ. Tôi chậm rãi vuốt ve đôi bàn tay thon dài
của cậu ấy, sờ sờ lên cái cằm đã được cạo sạch bóng, nhìn chăm chú vào gương mặt hốc hác kia.
Cậu ấy cứ yên lặng mà ngủ mãi như vậy, thật giống trẻ con. Tôi nhìn thấy thế, hốc mắt bỗng dưng nóng lên.
Đêm đó đã xảy ra một chuyện rất bực mình.
Hết giờ thăm bệnh, tôi rời khỏi bệnh viện. Vừa bước vào chỗ đỗ xe, bỗng nhiên có mấy cô gái từ đâu ập đến, bao vây xung quanh tôi.
Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì cô gái cầm đầu đã đưa ra yêu cầu: “Chúng tôi muốn gặp Thái Nhiên”.
“Không được!”, tôi nói: “Anh ấy cần phải nghỉ ngơi”.
Hai bên vừa gặp đã to tiếng với nhau cũng không hẳn là đoạn mở đầu cho một cuộc nói chuyện tốt đẹp đi.
Phía bên kia có người la lên: “Chúng tôi quan tâm đến anh ấy, muốn gặp anh ấy một chút thì có gì mà không được chứ. Chúng tôi cam đoan là sẽ không quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi đâu”.
Để cho những người đó thấy thần tượng của họ đã thay đổi hoàn toàn, người quấn đầy băng, cắm đầy ống giống như một cương thi đang nằm ở trên giường, tôi cam đoan là bọn họ sẽ phá cửa mà bỏ chạy ra ngoài, chẳng còn chút gì lưu luyến với Thái Nhiên mất. Tôi nhất định sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Thái độ của cô gái cầm đầu nhóm đó dần chuyển biến xấu: “Chị giấu Thái Nhiên như vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”.
“Tôi không có giấu anh ấy đi đâu hết”, tôi biết không thể đắc tội với bà cô trẻ này được vì thế đành phải kiên nhẫn giải thích: “Đảm bảo cho anh ấy được chăm sóc một cách tốt nhất là trách nhiệm của tôi”.
“Khi thì nói là anh ấy chỉ bị thương ngoài da, lúc lại nói hôn mê, rốt cuộc là chị đang làm cái trò quỷ gì đấy hả?”.
“Tình trạng của cậu ấy còn phức tạp hơn so với tưởng tượng”.
“Đừng nghe chị ta bịa chuyện”, một cô gái mặc quần áo quái dị cao giọng nói: “Buổi chiều hôm nay tôi có đến bệnh viện, thấy bà này đang nép vào người của Thái Nhiên, sờ soạng này nọ!”.
Tôi nghe cô ta lớn tiếng như vậy, lại bị mô tả một cách đáng khinh như vậy, lỗ tai nhất thời nóng lên, vừa thẹn lại vừa giận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời nói này đã quăng một quả bom vào đám người hung dữ này, có khoảng mười sáu, mười bảy người, họ vô cùng phẫn nộ, xúm lại vây quanh tôi trước cửa xe.
Bảo vệ của bệnh viện không biết đã đi đâu rồi, bãi đỗ xe to như vậy mà chẳng có một ai.
Một đôi bàn tay sơn màu xanh lam giơ ra đẩy tôi một cái, tôi lảo đảo, lui về phía trước cửa xe.
Mất mặt kinh khủng, hồi đó lúc tôi còn học trung học cũng chưa từng bị ai đánh qua, ra đời nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một đám nữ sinh trung học vây lại, làm tôi chật vật đến vậy.
Tôi lớn tiếng quát: “Lịch sự một chút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ đến đấy”.
“Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”, nhóm người kia lại đẩy tôi: “Chị nghĩ chị là gì của Thái Nhiên hả? Dám làm thế với anh ấy hả? Bà chị già như thế, còn dám nghĩ là anh ấy sẽ thích mình ư?”.
Trời ạ! Là ai nói với tôi những người hâm mộ Thái Nhiên đều được giáo dục rất tốt? Tôi nhìn sao cũng thấy họ giống như những đứa ngang tàng, hống hách.
Tôi bực mình rồi đấy, vung tay đẩy bọn họ ra, quát: “Tự trọng một chút đi! Bố mẹ, thầy cô không biết dạy à?”.
“Không cho chúng tôi gặp Thái Nhiên, chúng tôi sẽ không để cho chị đi đâu!”.
Tôi không muốn dây dưa cùng đám người đó thêm một phút giây nào nữa, xoay người mở cửa xe, ngồi lên.
“Chị ta bỏ chạy kìa, chặn lại mau!”.
“Giật túi xách, xé quần áo ra, không cho chị ta đi!”.
Đúng là một lũ điên.
Túi xách của tôi bị níu lại, tôi cố sức kéo lại, giằng co. Dù tôi buông tay kịp lúc nhưng vẫn lảo đảo, bị mấy người nắm tay kéo ra khỏi xe. Nhóm người đó đã đông lại còn hung hãn, tôi bị lôi kéo ra xa chiếc xe của mình.
Hai ngày nay phải lo lắng nhiều làm sức khỏe tôi cũng yếu đi, không còn sức mà giãy dụa ra được. Đành phải lớn tiếng kêu to: “Bảo vệ! Cứu mạng!”.
Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt tôi, ngay sau đó là một thụi vào lưng, tôi ngã ngồi xuống đất, đầu óc choáng váng.
Không cảm thấy đau mà chỉ thấy nhục, nỗi nhục nhã mà từ trước đến nay tôi chưa từng nếm trải.
Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên: “Mấy người đang làm gì vậy hả?”.
Nhóm nữ sinh ngẩn người ra, nhìn nhau rồi không ai bảo ai, bỏ chạy tán loạn, chỉ vài giây sau đã mất tăm mất tích.
Tôi gắng gượng đứng lên, gót giày cao gót bỗng dưng lại bị gãy, mất trọng tâm rồi lại ngã xuống đất. Lúc này người kia chạy đến, đỡ tôi dậy, dìu tôi vào trong xe.
“Có sao không?”, người đó hỏi.
Tôi ngẩng đầu, một đôi mắt long lanh, đen láy đang chăm chú nhìn tôi. Đôi mắt đó khiến tôi nhớ lại lúc lần đầu gặp Thái Nhiên tôi cũng đã bị cuốn hút bởi đôi mắt của cậu ta.
Tôi nói: “Không sao đâu, dù gì thì trên lầu cũng là bệnh viện mà, kể ra cũng tiện”.
Anh ta cười cười với tôi, xoay người nhặt lại túi xách mang trả cho tôi: “Kiểm tra xem có mất mát gì không?”.
Dù gì thì chuyện hôm nay cũng không phải là cướp bóc ở bãi đỗ xe gì hết, miễn cưỡng mà nói thì tôi cũng không mất cái gì.
Anh ta lại hỏi: “Có muốn báo cảnh sát không?”.
“Không cần, cảm ơn anh rất nhiều”, tôi lấy chìa khóa xe ra, cắm vào ổ khóa.
“Uhm? Cô cứ như vậy mà lái xe về sao?”, anh ta kinh ngạc.
“Yên tâm”, tôi nháy mắt cười với anh ta: “Tôi sẽ cẩn thận để mẹ không nhìn thấy những vết thương này”.
Anh ta cười rộ lên. Lúc xe chạy tới sườn dốc của bãi đỗ xe, tôi nhìn sang kính chiếu hậu thấy anh ta vẫn còn đứng đó tay đút túi quần cứ nhìn theo tôi mãi.
Về đến nhà, quả nhiên là mẹ tôi đã ngủ rồi. Tôi yên lòng, ngã ập một cái xuống giường của mình, thở dài một hơi. Đến giờ mới cảm giác được cổ tay, nơi bị mấy cô gái kia nắm lấy đau đau, ngày mai chắc lại bầm tím lên cho xem.
Tôi cứ như vậy mà nặng nề chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy, phía bên mặt ép xuống giường xuất hiện những nếp nhăn, cánh tay hoàn toàn tê liệt, các đốt ngón tay cứ như là những bánh răng đã lâu lắm không được tra dầu, mới cử động một chút đã nghe răng rắc.
Cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Cái chuyện chạy tới chạy lui cả hai ngày hay đêm sau lưng đạo diễn đã là quá khứ rồi. Tôi cười rộ lên, khóe mắt ươn ướt.
Mẹ đến gõ cửa gọi tôi dậy. Tôi run run bò xuống giường, chạy đi tắm rửa thay quần áo.
Trong bệnh viện, Thái Nhiên vẫn cứ hôn mê bất tỉnh. Báo chí phát hành hôm nay, tiêu điểm vẫn là cậu ấy, nhưng lần này tên tôi cùng tấm ảnh minh họa cực kì bắt mắt, họ nói tôi và Thái Nhiên có quan hệ mờ ám, thậm chí có người còn viết: “Nghi ngờ có một cuộc đổi chác nào đó giữa tôi và Thái Nhiên”.
Đổi chác gì chứ? Viện trợ tiền bạc gì chứ?
Tôi cười khổ.
Tiểu Mã đẩy cửa vào nói: “Chị Mộc Liên, xem ai tới này”.
Mắt tôi sáng rực lên: “Thẩm Sướng!”.
Thẩm Sướng bây giờ đã cao hơn một chút, gầy đi một xíu thành một anh chàng đẹp trai rồi. Cậu ta xách bao to bao nhỏ vào phòng bệnh.
“Cậu có ý tứ gì đây hả?”, tôi chỉ vào những thứ cậu ta mang theo, cười cười: “Cứ như là đi tiếp tế cho dân chạy nạn vậy”.
Cậu ấy nhìn tôi, lắc đầu: “Chị Liên, sao chị lại gầy thế?”.
“Năm nay mọi chuyện cứ tới tấp, tôi không bị ung thư đã là may rồi còn quan tâm đến chuyện gầy hay béo gì nữa”.
“Em xem báo mà không dám tin”.
‘Tình huống của anh ấy cũng ổn rồi, chắc hai, ba ngày nữa sẽ tỉnh lại thôi”.
“Em còn muốn chờ đến khi tốt nghiệp xong sẽ trở về làm việc cùng anh Thái Nhiên”.
“Đừng quên những gì nói ra ngày hôm nay nhé, đến lúc đó tôi đi tìm, cậu mà dám từ chối là tôi đập nát đầu cậu ra luôn”.
Cậu ta cười sờ sờ đầu: “Chị Liên phải cố giữ gìn sức khỏe, bây giờ anh Thái Nhiên trông đợi cả vào chị đấy”.
Đợi mọi người đi hết rồi tôi mới lôi giấy tờ ra xử lí vài vấn đề về tài chính.
Nhìn thấy một loạt con số nhảy ra trên màn hình, lòng cực kì phiền muộn. Lúc bố tôi bị bệnh cũng là như vậy, muốn khóc lóc với số tiền trong sổ tiết kiệm. Với chúng tôi tiền không thiếu, cái thiếu chính là sức khỏe kia.
Hơn nữa, người còn bệnh nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh thì tin đồn bên ngoài cũng đã dần tan biến. Lòng người thật dễ thay đổi.
Tôi thì thầm: “Nếu anh không tỉnh lại, em phải lập gia đình, không bao giờ …không bao giờ thèm quản anh nữa đấy!”
“Tên đó là ai?”
Đó là âm thanh gì đây?
Tôi không tin nổi nữa, quay mặt hướng lên phía giường của người đó. Đầu anh ấy nghiêng nghiêng đối diện với tôi, mơ mơ hồ hồ nở nụ cười, hỏi lại lần nữa: “Tên đó là ai?”
Mắt mờ mờ lại rõ ràng, một lúc mới biết thì ra đang rơi lệ. Trong lòng ngập tràn sung sướng, chỉ biết khóc mãi khóc mãi, không đến không ra tiếng.
Anh thở dài: “Xem em kìa, y như trẻ con vậy. Đứng xa thế làm gì, lại gần cho anh nhìn nào!”.
Tôi đột nhiên nhớ đến mấy thứ, vội vàng nói: “Khoan đã, trước đấy anh phải trả lời em vài vấn đề!”.
Thái Nhiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhìn tôi.
“Nói cho em biết, máy hơi nước là ai phát minh?”
“Hả? Chả lẽ không phải là Watt à?”, cậu ta thành thành thật thật trả lời.
“Con dơi là động vật có vú hay là chim?”
“Chắc là động vật có vú rồi!”
“Tổng thống thứ mười tên gọi là gì?”
“Có trời mới biết, lúc tổng tuyển cử anh đang hôn mê cơ mà!”, cậu ta nghiến răng nghiến lợi đến nơi rồi.
Tôi mỉm cười: “Câu cuối đây, em là ai?”
Cậu ta ôn nhu trả lời: “Mộc Liên, em đang nói lung tung cái gì thế?”
Tôi phì cười, làm dấu chữ thập trước ngực: “Tạ ơn thần toàn năng, anh không mất trí cũng không thành ngu ngốc!”
“Em, cái cô gái này!”, Thái Nhiên cười nói.
Tôi bước lại gần, đưa tay Thái Nhiên áp lên mặt. Mùi hương sát trùng trên người cậu ta lan ra, tôi lại thấy có mấy phần thân quen.
“Anh ngủ đã ba ngày rưỡi rồi đấy, có thấy khỏe hơn không?”
“Không tệ nha, đem mấy năm không ngủ được ngủ bù lại, nhưng có phải mắt trái của anh bị thương không?”
Cuối cùng thì cũng đến vấn đề rồi đây.
Tôi đứng nghiêm túc, trả lời: “Đại não của anh bị thương, tạm thời mắt trái không nhìn thấy gì nhưng bác sĩ đã cam đoan là sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi!”
Thái Nhiên nghe xong, cực kì bình tĩnh, tiếp tục nói: “Còn nữa, chân trái của anh cũng không có cảm giác”.
“Tình huống giống như trong phim”.
“Cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục?”.
“Chắc khoảng năm tháng”.
Cậu ta trầm mặc trong giây lát.
Tôi cúi người hôn lên đôi bàn tay của Thái Nhiên, cậu ta nắm chặt tay tôi, hỏi: “Mọi người đều khỏe cả chứ?”.
“Rất tốt, mọi người đều tốt cả”.
Cậu ta nhịn không được cười rộ lên.
Bác sĩ kiểm tra xong, quay sang nói với bà Tú: “Tình huống cũng lạc quan hơn rồi, những người trẻ tuổi thường nhanh chóng khôi phục”.
Bà Tú hỏi Thái Nhiên: “Thấy sao rồi con?”.
“Lúc bất tỉnh cứ tưởng mình đã nằm đó mấy tháng rồi hỏi ra mới biết chỉ mới hơn ba ngày”.
“Bên ngoài vì anh mà trời long đất lở”, Thái Bình lại hàm xúc ý tứ nói.
Tôi ho nhẹ cảnh cáo một chút, con bé lập tức im lặng.
Y tá nhắc nhở chúng tôi: “Thời gian thăm bệnh đã hết, mai mọi người hãy đến nhé”.
Cuối cùng tôi cũng quay đi, người nào đó kéo tay tôi lại mãi không buông. Tôi dở khóc dở cười nói: “Yên tâm, nếu em bỏ anh thì ba ngày trước đã bỏ đi luôn rồi việc gì phải chờ cho đến giờ”.
“Thật sự là, vất vả lắm mới tỉnh lại được, một khắc cũng không muốn rời xa em”, Thái Nhiên hai tay vẫn hoạt động bình thường được, vì thế ôm chầm lấy thắt lưng của tôi: “Xem xem, mới ba ngày mà em đã gầy ra như vậy rồi”.
“Tay của con trai mà sao lại đo được vòng eo của con gái vậy”.
“Mắt của anh khi nào mới tốt lên được đây?”.
“Em nghĩ anh dù một mắt cũng có thể nhìn rõ em được”.
“Sao không cho anh soi gương? Mặt anh bị hủy rồi à?”.
Tôi lập tức lấy kính trang điểm ra đưa cho cậu ta: “Nhìn đi, nhìn dung nhan của anh đi”.
“Tạm được, cũng không có thành bác sĩ Jack”.