- Em bị điên rồi hay sao ? Đang đèn đỏ, em sang đường làm cái gì ? - Anh bực bội gắt lên
- … - Nghe thấy giọng nói đó, cô ngước mắt lên nhìn anh, có lẽ vì quá hoảng sợ, cũng không biết vì sao, đôi mắt cô hơi đỏ lên. « Anh.. anh » cô chỉ có thể cứ « anh, anh » mãi như vậy mà cũng không thốt ra được câu nào nữa
- Em có nhìn đèn hay không vậy ? Không thấy đèn vẫn đang đỏ hay sao ? - Anh giơ tay chỉ về phía cây đèn, vẫn không quên quở trách cô.
- Em, em…. Sao .. sao anh lại ở đây ? - Cô đột nhiên nghĩ ra điều này, hỏi anh
- Anh vẫn đi theo em. Sao lại cứ đi theo anh như vậy, em không thấy mệt mỏi sao? Biết anh không quan tâm đến, sao vẫn cứ chạy theo anh? - Anh đề cao giọng, gần như thét lên với cô
- Khi anh yêu một ai, sẽ không quan tâm mệt mỏi, chỉ biết đuổi theo đằng sau họ mà thôi.
Rồi anh đột nhiên ôm lấy cô, miệng thì thầm: “Đồ ngốc! Em sẽ hối hận cho mà xem.” Và chính anh sau này sẽ càng thêm hối hận, nhưng cái câu này anh sẽ không nói ra, sẽ để nó ở sâu trong lòng mà thôi.
Cô giơ đôi bàn tay nhỏ bé, vòng tay ôm lấy anh hỏi: “Như vậy tức là em đã qua đúng không? Ít nhất, em cũng chiếm được một phần trong tâm trí anh, đúng không?” Giọng cô nghe thật khẽ, càng khiến cho cô bé nhỏ hơn.
- Đúng vậy, em qua. - Anh khẽ nói, ôm cô càng chặt hơn
- Thật tốt quá, cuối cùng cũng qua - Cô thốt lên, như cảm thấy mình đã tìm thấy được báu vật vậy, mà báu vật của cô lúc này chính là anh, chính là hạnh phúc lúc này đây.
Anh đưa cô về nhà, trên đường đi, hai người tuy không nói gì cả, nhưng mười ngón tay của cô và anh vẫn nắm chặt lấy nhau. Bàn tay của cô nắm chặt lấy bàn tay anh, như sợ nếu chỉ nới lỏng ra, anh sẽ chạy mất vậy.
Đến trước cửa nhà cô, cô quay sang nói với anh: “Đây không phải mơ đúng không? Em đang không nằm mơ đúng không? Không phải vì hoảng sợ mà sinh ra ảo tưởng đúng không?” Cô hỏi liên hồi, dồn dập như sợ điều này chỉ là mơ thôi.
Anh đặt tay lên đầu cô, khẽ xoa xoa, thì thầm bên tai cô: “Không phải mở, đây là sự thật. Chúng ta chính thức hẹn hò đi.”
Câu hỏi bất ngờ này khiến cô giật mình, nhìn vào đôi mắt anh. Không đợi cô trả lời anh đã đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ. Nụ hôn này thật ngọt ngào, thật đẹp. Cô nhắm mắt lại, vòng tay ôm cổ anh như đáp lại nụ hôn này.
Khi hai người dứt khỏi nụ hôn tưởng như dài cả thế kỉ này, mặt cô đã đỏ hồng lên vì ngượng. Anh đưa tay vuốt hai má cô, rồi lại in lên đó nụ hôn nữa.
- Vào nhà đi, mai gặp lại.
Cô không muốn vào nhà, cô muốn cùng anh mãi như thế này. Nhưng rồi cô cũng quay người, bước vào nhà, trước khi vào cô quay người lại nói với anh : " Ngủ ngon. "
- Ngủ ngon - Anh cũng khẽ đáp lại lời cô.
Anh nhìn theo cô đi vào nhà, ánh mắt có chút khổ sở, cũng có chút hạnh phúc. Anh phải làm thế nào bây giờ, điều anh không muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra. Anh không muốn ai trong hai người bọn họ phải hối hận sau này, nhưng anh cũng luyến tiếc hạnh phúc này, không muốn buông tay. Nhìn về phía ánh đèn phòng cô, anh biết đó là phòng ngủ của cô, ánh đèn bật lên. Anh nhìn mãi đến khi ánh đèn tắt đi mới quay lưng bước đi. Đó có lẽ là ánh đèn hạnh phúc duy nhất trong lòng anh, như cô là người đem đến hạnh phúc cho anh.
Nằm trên giường mà Mẫn Nhi không thể nào ngủ được. Cô hết quay trái rồi lại quay sang phải, lăn lộn trên giường mà vẫn không tài nào đi vào giấc ngủ. Cô nhớ đến ánh mắt của anh, nhớ đến vòng tay ôm cô thật chặt trên đường, nhớ đến sự ấm áp từ lòng bàn tay của anh, nhớ đến giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm của anh khi ôm cô. Mãi đến nửa đêm, cô mới vì mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi, nhưng trên môi vẫn giương lên nụ cười hạnh phúc.
Hạnh phúc của anh, hạnh phúc của cô từ đây bắt đầu và cũng từ đây, những nỗi đau, khổ sở cũng theo cùng. Nhưng là tình yêu, nào chỉ có thể có mỗi sự ngọt ngào như cây kẹo, cũng sẽ có sự đắng chát. Nó như một cốc cà phê không đường, thơm nhưng đắng, sau cùng lại là ngọt ngào.
Sáng hôm sau, vừa bước ra cửa nhà, Mẫn Nhi đã thấy một chàng trai đứng trước cửa nhà. Lâm Phong cười với cô, đi đến bên cô đặt lên môi cô một nụ hôn buổi sớm : " Chào buổi sáng, cô gái của anh. "
Anh nói là cô gái của anh ? Mẫn Nhi cười ngốc nghếch, cũng chào lại anh : " Chào buổi sáng. "
Anh tự nhiên đưa tay cầm lấy bàn tay cô, kéo cô ngồi lên một chiếc xe ô tô màu đen phía trước, trên xe đã có lái xe đang chờ. Cô không biết đó là dòng xe gì, nhưng cô biết chiếc xe này hẳn phải rất đắt tiền.
Trên xe, cảm giác ngượng ngùng lại tăng lên, nhưng bàn tay ấm áp của anh vẫn nắm lấy tay cô. Rồi anh lên tiếng : " Tuần sau là cuối năm học rồi, khóa bọn anh sẽ tổ chức đi dã ngoại để mừng bọn anh tốt nghiệp, em đi cùng anh đi. "
Không phải câu hỏi, là chỉ là một câu trần thuật. Anh muốn cô đi cùng anh. Cô chợt nhận ra rằng hết tuần sau, anh sẽ tốt nghiệp, cô sẽ không được thấy anh trong trường nữa. Cô trầm mặc một hồi, khiến anh thấy lạ, quay sang thấy cô đang thất thần suy nghĩ, anh đưa tay vuốt tóc cô : " Anh sẽ giới thiệu em với mọi người. Tuy tốt nhiệp, nhưng anh vẫn sẽ đưa đón em, thế là được. "
- Không cần phải vậy, dù sao anh cũng sẽ phải đi làm…
- Tốt nghiệp xong, anh sẽ đảm nhận chức vụ trong công ty của cha, sẽ tiếp quản công ty. Đừng suy nghĩ nhiều.
Cô dựa đầu vào vai anh, khẽ « ừ » một tiếng
Đến cổng trường, Lâm Phong xuống xe rồi cầm một bàn tay nhỏ bé đưa một cô gái xuống xe. Mọi người tròn mắt nhìn cảnh tượng đấy, thì thầm to nhỏ. Mẫn Nhi không quen với việc như vậy nên trốn đằng sau Lâm Phong, anh thấy thế, khẽ cười rồi ghé tai cô nói : " Nếu chúng ta đã chính thức hẹn hò thì sao phải ngại những việc như vậy chứ." Anh nói tuy không to nhưng một số người đứng gần đó cũng đã nghe thấy. Thế rồi 1 đồn 10, 10 đồn 100, chẳng mấy chốc cả trường đều biết sự việc cô bạn nhỏ Mẫn Nhi năm nhất đã chính thức là bạn gái của chàng trai Lâm Phong năm cuối.
Đi trong trường mà hai người vẫn nắm tay nhau, Mẫn Nhi cảm thấy hạnh phúc vì cô để ý, trước kia, đều là những người bạn gái xung quanh anh chủ động nắm lấy cánh tay anh, chứ anh chưa từng nắm lại tay họ như đối với cô. Cô chợt cảm thấy thật hạnh phúc. Nhưng rồi như nghĩ ra chuyện gì đó, cô đột nhiên cau mày, nói nhỏ với anh : " Những người bạn gái trước kia của anh thì sao ? "
- Sao lại để ý đến họ ?
- Nhưng… - Không để cô nói hết anh đã quay sang nói với cô
- Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.
Lúc này cô mới mỉm cười ngọt ngào với anh. Anh nhìn nụ cười ấy đến thất thần, rồi đột ngột cúi người xuống hôn lên môi cô. Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng đó mà như ngừng thở, lần đầu tiên Nguyễn Lâm Phong chủ động hôn bạn gái trước mặt đám đông. Thực ra đây là lần thứ 3 anh chủ động hôn cô, nhưng cô sẽ không nói cho mọi người biết đây. Mẫn Nhi thầm nghĩ rồi khẽ cười.
Trong lớp…
- Ai cha, bé Nhi của mình cuối cùng cũng đã đạt được mong ước nhé » Linh Chi ôm Mẫn Nhi vào lòng như ôm một cô bé 5 tuổi vậy
- Bạn làm gì thế ?
- Mình đang rất buồn vì bé Nhi của mình cuối cùng cũng có bạn trai, người bạn thân như mình rồi sẽ bị bỏ rơi cho coi. - Vừa nói, Chi vừa ôm ngực, giả bộ như khóc lã chã
- Nào có thể, Linh Chi của mình làm sao mình có thể bỏ được, bỏ Linh Chi thì sẽ kiệt quệ sức khỏe nha.
- A. con bé này, giờ cũng biết ăn nói phết nhỉ ?
- Đa tạ, đa tạ - Mẫn Nhi cười ngọt ngào với bạn
- Này, cậu thực sự không hối hận chứ ?
- Việc gì cơ ?
- Thì là việc với Nguyễn Lâm Phong kia kìa
- Không. - Mẫn Nhi quả quyết, có lẽ đời này đó là quyết định đúng đắn nhất của cô.
- Vậy thì được rồi, mình ủng hộ cậu.