“Này, Nguyễn Lâm Phong” Đang đứng trước cổng trường, Mẫn Nhi đột nhiên gọi to vì cô thấy một dáng người cao lớn cách đó không xa. Từ sau lần nói chuyện ở quán café kia, hai người bọn họ tựa như bạn bè, số lần nói chuyện cũng tăng lên, cô cũng hiểu ra được nhiều điểm tốt ở anh, chỉ trừ cái tính là vẫn trăng hoa, phong lưu như trước. Có ai có thể giúp anh dừng cái tính đó lại được không?
“Chuyện gì vậy?” Anh quay lại hỏi. Xung quanh vẫn là một đám con gái, chỉ là cô gái đứng cạnh anh lúc này không còn là cô gái của tuân trước nữa.
“Vẫn như vậy, xung quanh anh vẫn luôn có một đám con gái như trước.” Cô than thở
“Sao vậy? Cô đang ghen tị với họ sao? Không sao, tôi cho phép cô đứng ở bên cạnh tôi đấy.”
“Hừ hừ” Cô thở phì phì, tức giận với sự giễu cợt của anh. “Anh vẫn luôn cợt nhả như vậy.”
“Còn cô vẫn luôn trẻ con như vậy.” Môi anh hơi giương lên điệu cười nhạt. Mọi người xung quanh như ngừng thở, anh mà cũng có lúc cười như vậy sao? Có người nghi ngờ nhìn Mẫn Nhi, cũng có người không nghĩ được gì, chỉ biết chìm đắm trong nụ cười tuyệt mĩ kia.
Tâm Mẫn Nhi có chút đau đớn. Cô cũng không biết vì sao khi nhìn thấy anh bên cạnh những người con gái kia, khi nhìn thấy anh luôn thay đổi bạn gái, cô lại cảm thấy không vui. Cô công nhận mình đã có cái nhìn khác về anh. Anh tuy bên ngoài nhìn lạnh nhạt với mọi người nhưng thực tâm lại rất cô đơn. Cô biết anh mong muốn có người quan tâm đến mình không phải vì công danh hay vẻ ngoài hào nhoáng của anh mà là thực tâm quan tâm anh.
Thấy cô hơi nhíu mi, anh đưa tay ra, đặt vào đó rồi hơi day day, thấy nơi đó hơi giãn ra mới hài lòng nói: “Cô không thích hợp với vẻ mặt như vậy đâu.” Nói rồi cứ thế quay người đi. Anh không muốn mình quên ý định ban đầu, không nên có cảm giác gì với cô, nhưng anh cũng không hiểu sao, anh không thích thấy cô như vậy.
Ngồi trong lớp, Mẫn Nhi viết một tờ giấy chuyển cho Linh Chi: “Này, nếu như mình luôn nghĩ về một người, thấy người đó ở bên cạnh cô gái khác thì thấy không vui. Đó là loại cảm giác gì?” Cô rất có tinh thần hiếu học, nên viết ra suy nghĩ của mình rồi hỏi cô bạn thân.
“Sao vậy? Cô bạn tôi cũng đã để ý đến ai rồi sao?”
“Sao lại nói vậy? Mình đang hỏi cậu đó là làm sao mà.”
“Đồ ngốc! Thì nghĩa là cậu đã thích người ta chứ sao. Ai vậy? Mình có biết người đó hay không?”
“Không phải là mình, mình hỏi cho một người bạn thôi mà.”
“Cậu tưởng nói dối được mình sao. Chơi với cậu từ bé, bên cạnh cậu có bạn nào chẳng lẽ mình lại không biết hay sao? Cậu chỉ có duy nhất mình là bạn nữ từ bé đến giờ. Khai thật đi, cậu đã để ý ai vậy?”
Biết mình không giấu được, cô mới trả lời: “Hết tiết mình sẽ nói cho.”
“Lâm Mẫn Nhi, em cảm thấy tiết học của tôi chán đến vậy sao?” Một giọng nam rống lên. Thôi chết, cô quên mất giờ đang là trong tiết chính trị, thầy Hói này nổi tiếng nghiêm khắc, lần này cô chết chắc rồi. Qủa đúng thế, cuối cùng cô bạn Mẫn Nhi của chúng ta cũng bị đuổi thẳng ra khỏi lớp, đứng ở bên ngoài lớp
học chịu phạt.
Hết tiết học, Linh Chi chạy thẳng về phía Mẫn Nhi: “Nói mau, tên kia là ai, cậu mà không khai thật thì đừng trách mình đấy.”
Đang định trả lời thì cô thấy Lâm Phong, rồi ánh mắt cô vẫn cứ dán lấy trên người anh không dời. Chi nhìn theo ánh mắt cô thấy cô đang nhìn cái người nổi tiếng toàn trường kia, cô kêu lên: “Thảm rồi, đừng nói với mình là cậu thích hắn ta nhé?”
“Sao? Không được sao? Mình cũng không biết là mình thích anh ấy đâu.” Tuy trả lời nhưng ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng dáng người kia.
"Cậu điên hay sao vậy? Hắn ta có gì tốt? Tuy là đẹp trai, nhưng mà lăng nhăng, yêu anh ta là sẽ hỏng cả đời đấy. Loại người như anh ta, người ngây ngô như cậu nên tránh xa hắn ta ra."
" Nhưng mà anh ta cũng rất tốt. "
" Anh ta thì có điểm gì tốt cơ chứ, cậu chả phải đều biết anh ta lăng nhăn, bồ bịch có thể kéo dài đến hàng kilomet ?" Linh Chi kêu lên
" Vậy tại sao cậu lại thích cái con người kia ? Chẳng phải anh ta cũng lăng nhăng như vậy hay sao ? lại còn bỏ rơi cậu nữa, mà đến giờ cậu vẫn không thể quên được anh ta ? "
" Mình…." Như bị sét đánh, Chi nhận ra lúc trước cô cũng ngốc như vậy, yêu một người con trai lăng nhăng. Đến giờ vẫn không quên được. Biết mình đã nói đến nỗi đau của bạn thân, Mẫn Nhi tiến lại gần, ôm cô bạn mình nói : " Xin lỗi, mình không nên nói vậy. "
" Không, cậu nói đúng, chỉ là lúc trước mình ngu ngốc nên mới vậy. Vậy cậu định sao ? "
" Mình cũng không biết nữa, không biết anh ấy đối với mình ra làm sao cả. "
" Theo đuổi. "
" Hả ?" Bị bạn mình nói một câu không đầu không đuôi, Mẫn Nhi giật mình hỏi lại
" Cậu theo đuổi anh ta đi. "
" Có được không đây ? Bên cạnh anh ta có biết bao người con gái xinh đẹp như vậy, mình sao có thể… "
" Cậu phải tự tin lên, tình yêu là phải tự mình đoạt lấy, chứ không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống cho cậu đâu. "
" Đúng vậy…. " Hai cô nàng chụm đầu lại, thì thầm to nhỏ rồi làm hành động cố lên như đang ủng hộ lẫn nhau.
Hôm sau, ở dưới căn-tin, một cô gái nhỏ nhắn đã nói một câu hùng hồn khiến cả trường kinh ngạc và khiến những nhân vật chính trong cuộc nhớ mãi về sau.