Chương 49: Chương 50

- Thế nào rồi? Có tin tức gì không? – Minh thấy Thiên gọi điện về thì lập tức vội vàng hỏi

- Mau gọi điện cho các bệnh viện cậu biết, hỏi xem có ai tên Nhi không, và gửi cả ảnh của cô ấy cho bệnh viện để bọn họ kiểm tra. Dù sao khi cô ấy đi cũng không mang theo giấy tờ tùy thân gì. Bọn mình nghĩ cô ấy bị thương.

- Sao lại như vậy? Rốt cuộc cô ấy làm sao? – Chi nghe thấy Nhi bị thương thì lo lắng hỏi

- Đó là suy nghĩ của bọn anh, còn cụ thể ra sao thì anh không biết, đợi tí nữa về, mình sẽ nói lại với hai người, thế đã.

- Cuối cùng là sao? Nhi đang ở đâu? – Chi lo lắng, nước mắt đã nhanh chóng rơi xuống

- Không khóc, yên tâm, cô ấy sẽ không sao – Minh ôm Chi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô

- Đều là tại đàn ông các anh, tại sao bọn tôi lại phải chịu đựng khổ sở vì mấy người chứ - Chi giận quá vơ đũa cả bó

- Đúng, đúng, đều là tại bọn đàn ông cả, không chơi với chúng, không quan tâm đến chúng nữa – Minh nói mà không nghĩ rằng mình cũng là đàn ông.

Chi vừa tức, vừa buồn cười, có ai như tên này không? Tự mình ** mình mà không biết. Ai, cô cũng không hiểu sau này cô sẽ thế nào nữa đây.

**

Nhi không biết mình đang ở chỗ nào, sợi dây thừng trên tay vẫn chưa được tháo, xiết chặt lấy tay cô. Nhưng cô không cảm thấy đau, cô chỉ cảm thấy người cô lúc này thật bẩn. Nghĩ đến bản thân mình bị một người khác ngoài Phong chạm qua, cô cảm thấy mình thật dơ bẩn. Cô cần phải tắm rửa, phải rửa sạch những vết bẩn trên người cô, phải….

**

- Rốt cuộc có chuyện gì? – Thấy Thiên và Phong về, Chi vội hỏi

- Đến đó nhưng không tìm thấy Nhi mà chỉ thấy Thiên Hải nằm trên giường, bên cạnh là một bình hoa bị vỡ, mình nghĩ là Nhi đã đánh vào đầu hắn. Hơn nữa… - Nói đến đây, Thiên ngập ngừng, chăm chú nhìn Phong. Cảnh lúc nãy, chỉ nhìn anh cũng có thể hiểu, dù sao anh cũng là một người nổi tiếng thông minh, là bộ não của nhóm, nhìn trên người Thiên Hải gần như không còn chút gì anh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy đau đớn. Anh cuối cùng cũng không bảo vệ được “em gái” bé bỏng của mình

- Hơn nữa làm sao? – Minh và Chi thấy Thiên đang nói thì ngừng lại, hết nhìn Phong lại thất thần một mình thì nóng vội hỏi

- Trên người hắn ta gần như không còn gì.

- Cái gì? – Minh hét lên – Hắn muốn chết hay sao mà đụng đến em gái mình?

- Yên tâm, chắc hắn ta chưa làm được gì, vì trên người vẫn còn chút ít quần áo, với lại trên giường cũng không tìm ra dấu vết gì cả.

Đang lúc mọi người trầm mặc, hồi hộp chờ đợi tin tức thì điện thoại của Phong vang lên

- Alo?

-….

- Đúng vậy, là tôi

-…

- Có phải đã có tin tức gì của cô ấy phải không ? – Phong vui mừng hỏi

-….

- Sao ? Được được, chúng tôi lập tức tới ngay.

Sau khi Phong cúp máy thì Thiên vội hỏi

- Có tin tức của Nhi rồi phải không ?

- Họ không chắc, vì qua ảnh, họ không dám chắc là đúng người. – Phong nói tiếp – Họ nói cô ấy được đưa vào bệnh viện trong trạng thái hôn mê

- Mau lên, mau đi thôi – Chi vội vàng nói

- Bệnh viện nào vậy ? – Thiên hỏi

- Bệnh viện nhà cậu

- Vậy mau đi thôi, còn chần chừ gì nữa – Minh ngạc nhiên vì sự chần chừ của Phong

- Cô ấy có tha thứ cho mình không ?- Phong nói ra sự lo lắng trong lòng

- Giờ thì còn tha thứ hay không nữa. Quan trọng là đã tìm được người, tìm được rồi đến lúc đó anh muốn xin lỗi thế nào mà chả được – Chi nói

Rồi 4 người họ lên xe, đến bệnh viện trung tâm thành phố. Vừa đến họ đã hỏi y tá

- Có bệnh nhân nào tên là Lâm Mẫn Nhi hay không?

- Có, ở phòng 1302, các anh có thể tìm bác sỹ để hỏi tiếp – Cô lễ tân thấy họ khẩn trương cũng thành thực đáp

- Cảm ơn – Thiên nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng quay đi.

Phong nhìn thấy bác sỹ thì vội vàng hỏi:

- Bệnh nhân Lâm Mẫn Nhi thế nào rồi?

- Anh là người nhà của cô Lâm Mẫn Nhi?

- Đúng vậy. Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy

- Tôi không dám chắc là cô ấy, các anh có thể vào nhận xem có đúng người hay không. Nhưng cần yên tĩnh, cô ấy đang ngủ, không nên đánh thức

Phong tiến vào, nhìn người khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường, lòng cảm thấy thật đau. Anh tiến đến, vuốt ve hai má cô

- Nhi, anh đây. Xin lỗi anh đến muộn. Đừng giận anh nhé. Mọi người đều rất lo cho em…- Phong để ý thấy vết xanh tím trên cổ cô, tay đột nhiên run. Anh không dám mở áo cô ra xem bên trong là gì vì sợ sẽ đánh thức cô.

Anh đỏ mắt, rời khỏi phòng bệnh, để Thiên, Minh và Chi tiến vào.

- Cô ấy được đưa vào đây trong tình trạng hôn mê. Trên đường cô ấy đột nhiên bị ngất, có người đi đường thấy vậy đã đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng trên tay lại bị trói, do vậy trên tay có vết xước do dây thừng để lại

- Vậy còn những vết xanh tím thì sao? – Tuy biết đáp án, nhưng anh vẫn muốn hỏi bác sỹ

- Trên người cô ấy đầy vết xanh tím, nên tôi cho rằng đây là một vụ cưỡng hip nhưng khi khám lại không thấy có dấu hiệu bị xâm phạm, do vậy, đây có thể là một vụ cưỡng hip không thành.

Lòng Phong cảm thấy thật đau đớn, nếu không phải anh giận dỗi cô vô lý, nếu không phải anh để cô ra ngoài một mình thì đã chẳng như vậy. Đều là tại anh.

- Có lẽ khi tỉnh dậy cô ấy sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, anh nên chuẩn bị tinh thần trước. Cần cho cô ấy thời gian để bình tĩnh lại. Đúng rồi, cũng may là đưa đến kịp thời nên không có nguy hiểm gì cả. Thai nhi tuy có bị chút bị động đến, nhưng do tâm lý bệnh nhân nên mới kinh hoảng đến thai nhi. Tốt nhất không nên khiến cô ấy bị shock, bệnh nhân cần thời gian nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe – Bác sĩ nói

- Cái gì ? Có thai ? – Lần này, không phải Phong mà là Thiên vô cùng ngạc nhiên. Phong cũng bị tin tức này làm cho hoảng sợ.

- Đúng vậy, đã có thai được hơn một tháng rồi, chẳng lẽ người nhà chưa biết chuyện này sao ?

- Chúng tôi không biết chuyện này. Vậy cô ấy có sao không ? – Phong vội vàng hỏi

- Không sao nữa rồi, thai nhi chỉ bị động thai mà thôi, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến người mẹ và thai nhi cả

- Cảm ơn bác sỹ, có gì không hiểu, tôi sẽ gọi cho chị

- Không có gì, dù sao cũng là người nhà của con viện trưởng. Chúng tôi sẽ hết sức cố gắng

- Cảm ơn

Phong tiến vào, mọi người nhìn anh, anh chỉ cười khổ, không nói gì. Mọi người tự động lùi ra để anh tiến đến ngồi cạnh Nhi.

- Nhi à, mau sớm tỉnh lại đi. Ngủ là tốt, nhưng đừng ngủ quá lâu

- Em nói cái gì vậy, em nói như cô ấy sắp chết ý. Em gái nhỏ, em nghe anh nói nè, muốn ngủ đến lúc nào cũng được, như vậy mới thoải mái, khi tỉnh dậy mới có cơ hội giận dỗi Phong chứ - Minh nhanh nhảu cướp lời của Chi

- Hai người nói cái gì vậy, biến ra ngoài đi – Thiên lên tiếng, nhìn thấy Nhi như vậy, anh cũng rất đau lòng, nhưng không thể làm gì. Chỉ còn cách đứng bên cạnh trông coi. Anh từng nghĩ anh chỉ cần đứng bên, ở xa xa bảo vệ cô là được rồi, nhưng anh không ngờ rằng, ngay cả ở bên cạnh anh cũng không bảo vệ nổi cho cô. Đây là nỗi đau lớn nhất với anh

- Nhi, anh xin lỗi, em dậy muốn anh thế nào cũng được. Chỉ cần đừng rời xa anh lần nữa. Chúng ta cũng đã có đứa con rồi, em phải mau tỉnh lại, có như vậy mới tốt cho thai nhi. – Phong cầm tay cô, hôn nhẹ

Mọi người cứ chờ cô trong phòng bệnh hơn 2 tiếng, mãi sau mới thấy cô tỉnh lại.

Khi Nhi tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đều mờ mịt. Cô nhìn thấy Phong rồi lại đến Thiên, Minh và Chi. Nếu có thể, cô chỉ muốn không tình lại mà thôi.

- Đừng lại gần tôi… đừng lại gần tôi, tôi xin anh đấy – Nhi run rẩy cầu xin Phong đang đến gần mình. Đôi mắt cô tràn đầy sự sợ hãi, ánh mắt run run nhìn phía Phong. Người cô không ngừng rung lên, tay nắm chặt ga giường

- Nhi, em làm sao vậy ? Anh đây mà – Phong đau lòng, nhìn cô gái run rẩy trên giường bệnh khẽ nói

- Phong? Phong? A… - Cô đột nhiên hét lên – Tránh xa em ra, người em bẩn, rất bẩn,… tránh xa em ra

- Em nói cái quái gì vậy? Em không bẩn, một chút cũng không – Phong ôm cô vào lòng, hết sức nhẹ nhàng nói

- AAAA….. – Nhi tiếp tục hét lên

- Mau đi gọi bác sỹ đến, mau lên – Phong vừa đau đớn, vừa hét lên

Một lúc sau bác sỹ đến, Nhi tuy đã bớt giãy dụa nhưng vẫn cố tránh thoát khỏi lòng Phong, ánh mắt cô nhìn mọi người tràn đầy phòng bị

- Cô ấy bị ảnh hưởng tâm lý, cần cho cô ấy thời gian, yên tâm, sau một thời gian sẽ đỡ.

- Vậy tại sao cô ấy lại tránh tôi? Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy – Phong hỏi

- Có lẽ là bóng ma tâm lý đi. Điều này thì chỉ có cô ấy mới hiểu

- Nhi, nhận ra mình không ? – Chi tiến về phía Nhi hỏi

Nhi nhìn cô sợ sệt, một lúc sau mới nói nhỏ - Chi ?

- Đúng rồi, là mình – Chi vui vẻ kêu

- Đừng nói với Phong nhé, đừng nói với anh ấy mình bị như vậy, mình không muốn anh ấy biết – Nhi vô thức nói với Chi

Phong nghe vậy mà cảm thấy tim như bị ai bóp lại. Cô ấy nghĩ gì mà lại không muốn anh biết ? Sợ anh sẽ chê cô sao ? Nhưng cô chưa bị Thiên Hải xâm phạm. Mà cho dù có đi chăng nữa, anh cũng vẫn sẽ yêu cô, mà đúng hơn là càng yêu, vì anh mà cô mới bị như vậy. Tất cả đều tại anh.

- Không nói, mình sẽ không nói, cậu đừng lo. Vậy cậu có nhận ra ai đây không ? – Chi kéo Minh đến gần

- Tránh xa tôi ra, tôi xin anh đấy – Nhi lại run rẩy kêu lên

- Được rồi, tránh ra, mình giúp cậu đuổi hắn ta. Vậy còn người này ? – Rồi lại kéo Thiên đến

- Thiên ? Anh Thiên ? Anh không được nói với Phong, em sợ, sợ lắm – Nhi vừa nói vừa khóc.

Điều này khiến mọi người đều ngạc nhiên. Cô nhận ra Chi và Thiên nhưng lại hoảng sợ với Phong và Minh.

Phong nhìn cảnh tượng này, mắt nhắm chặt lại.

- Nhi, bình tĩnh, đây là bệnh viện, em không sao rồi – Thiên nhẹ nhàng nói

- Anh Thiên, hắn ta… hắn ta… em giết hắn ta mất rồi – Nhi hoảng sợ

- Hắn chưa chết, lúc bọn anh đến, hắn ta vẫn còn sống, chỉ là chảy ít máu thôi.

- Thật vậy không ? Hắn ta chưa chết, em không giết người có đúng không ?

- Đúng vậy, em không sao hết. Phong rất lo lắng cho em

- Anh không được nói cho Phong biết, em không muốn anh ấy biết em đã giết người – Nhi vẫn còn hỗn loạn, nói

- Em không giết người, không hiểu sao? Em không có làm gì sai cả - Phong không chịu được, hét lên với cô, giữ hai vai cô lại, nhìn vào mắt cô – Nhìn anh này, Nhi, anh là Phong. Em không làm gì sai hết, hiểu không?

Nhi bị tiếng hét của anh dọa cho hoảng sợ, cô rưng rưng mắt nhìn anh

- Phong, có lẽ cần cho cô ấy thời gian, cô ấy vẫn còn đang hoảng sợ - Thiên thấy bạn tốt vội vàng, lên tiếng khuyên.

Phong đau đớn nhìn Nhi, đều do anh, nếu không phải vì anh, cô đã không bị như thế này.

- Hiện tại cô ấy đang bị kích động, để tôi tiêm cho cô ấy thuốc an thần, có lẽ sau đó cô ấy sẽ tốt hơn – Bác sỹ từ từ nói – Tôi đã nói rồi, cô ấy bị kích động, nên mọi người cần cho cô ấy thời gian để bình tĩnh lại và quên sự việc

Sau đó Thiên kéo Phong ra ngoài, vừa ra khỏi phòng bệnh, anh suy sụp ngồi xuống đất. Thiên và Minh thấy vậy, cũng chẳng biết làm gì ngoài an ủi bạn tốt

- Yên tâm, Nhi là một cô gái kiên cường, sẽ không sao đâu. – Thiên vỗ vỗ vai bạn, chính anh khi nhìn thấy cô bị như vậy cũng cảm thấy rất đau đớn. Không bảo vệ được cô cũng là anh sai. Anh đã thầm hứa với bản thân mình là sẽ âm thầm bảo vệ cô nhưng đến giờ anh mới biết có những việc anh cũng không làm được.

- Đúng đó, em gái nhỏ tuy nhìn mềm yếu nhưng thực ra lại rất kiên cường, mình tin chắc cô ấy sẽ đứng dậy được – Minh cũng tiến đến an ủi bạn tốt

Phong nhìn Thiên và Minh, rồi đứng dậy, nhìn vào trong phòng. Bên trong, Nhi đang yên ổn ngủ, nhìn cô lúc này trông thật yếu ớt. Khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống, có lẽ cô bị chuyện này dọa cho hoảng sợ. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự hối hận, đau đớn cùng cả yêu thương. Anh thề, anh sẽ khiến cho Thiên Hải sống không bằng chết.

- Nhi, em tỉnh rồi? – Phong nhìn Nhi vừa tỉnh dậy, vui mừng nói

Nhưng đáp lại anh lại chỉ là sự im lặng.

- Nhi, em sao rồi? – Thiên hỏi cô

Nhưng cũng giống như khi Phong hỏi, cô chỉ im lặng, cũng không thèm nhìn anh. Cô vô tri vô giác như một người đã chết. Chỉ có đôi mắt đang mở là cho biết cô còn sống, nhưng sống mà không có tâm hồn thì nào có khác chết là bao?

Hôm sau, Phong vẫn ở bên cạnh Nhi trong bệnh viện, lần này khi cô tỉnh dậy, không náo loạn, cũng không gào thét run sợ nữa. Mọi người đều bị điều này dọa cho lo lắng, thà rằng cô cứ gào thét, ít nhất như vậy còn cho thấy cô có cảm giác, nhận biết mọi điều. Nhưng lần này, cô chỉ im lặng đối diện với mọi thứ

- Nhi, em làm sao vậy? – Phong lo lắng hỏi

- Nhi, nói chuyện với mình đi, đừng dọa mình như thế, không vui chút nào đâu – Chi lo lắng hỏi

**

- Tuy không chắc chắn lắm về chuyện này, nhưng tôi nghĩ là do tâm lý của cô ấy mà thôi. Mọi người nên nói chuyện, tâm sự với cô ấy nhiều hơn, như vậy có lẽ sẽ giúp ít nhiều. Hãy nói những chuyện tốt, khiến tâm tình cô ấy cảm thấy tốt, đừng nói những chuyện kích động cô ấy. – Bác sỹ đang nói chuyện với Phong.

- Còn gì nữa không? – Anh lạnh lùng hỏi, nhưng trong sự lạnh lùng không che giấu được sự lo lắng

- Mọi người chỉ cần tâm sự với cô ấy nhiều hơn, còn có hồi phục hay không còn phụ thuộc vào lý trí của cô ấy nữa

- Cảm ơn – Nói rồi Phong quay người rời khỏi phòng bác sỹ

- Thế nào rồi? Bác sỹ nói sao? – Thiên và Minh đứng bên ngoài đợi, thấy Phong đi ra thì vội vàng hỏi

- Cần nói chuyện nhiều hơn với cô ấy. Cô ấy nghe được tất cả những gì chúng ta nói chỉ là đang trốn tránh bản thân trong cái vỏ mà tự bản thân tạo ra

- Chỉ vậy thôi sao?

- Cô ấy có phục hồi hay không thì lại phải dựa vào bản thân của cô

**

Trong phòng bệnh, Phong ngồi bên cạnh giường của Nhi

- Nhi, em có nhớ trước đây khi sinh nhật em, anh đã tặng gì cho em không? Anh đã hứa là sẽ mãi mãi bên em và sẽ bảo vệ em, nhưng hình như anh không làm được thì phải. Anh lại lần nữa khiến em bị tổn thương, khiến em bị đau đớn. Nhưng lần này, anh đảm bảo sẽ chăm sóc cho em cả đời, không để em chịu bất kỳ một thương tổn nào dù là nhỏ nhất. Cũng lạ, sinh nhật em lại vào đúng giáng sinh. Lần đầu tiên anh đón giáng sinh cùng em, em tặng anh chiếc khăn tự đan, anh vẫn còn giữ. Nhưng màu đã bạc đi nhiều rồi. Nhi, sắp đến giáng sinh rồi, đan chiếc khăn nữa cho anh đi. Mùa đông năm nay rất lạnh, em phải có nghĩa vụ làm ấm anh, còn nhớ không? Em đã nói em sẽ sưởi ấm cho anh mà, em không quên đúng không?

- Nhi, có nhớ ngày đầu tiên khi anh mới ra trường không? Em đã nói anh hãy chờ em, chờ đến khi em tốt nghiệp, đến lúc đó em sẽ chính thức là vợ anh. Nhưng anh đợi, cũng đã đợi 5 năm rồi, em vẫn chưa chính thức là vợ của anh. Em nghe thử xem, em bắt một người đàn ông như anh đợi 5 năm, không phải là quá đáng sao. Cho nên, Nhi, em phải khỏe lại để còn về làm vợ anh, nghe chưa?

- Nhi, 4 năm qua anh thực sự sống không nổi, anh tìm em lại không biết phải tìm ở đâu. Anh muốn có em bên cạnh lại không biết em ở nơi nào. Chẳng lẽ 4 năm qua chưa đủ để em tha thứ cho anh sao mà lại tiếp tục trừng phạt anh nữa. Nhi à, mau khỏe lại đi, mọi người đều đang đợi em đó.

Cứ như vậy, trong suốt hai tháng, Phong luôn bên cạnh cô nói với cô mọi chuyện từ khi họ gặp nhau đến khi họ xa nhau, rồi lại lần nữa bên cạnh nhau, nhưng phản ứng của cô vẫn như cũ, không nói bất kỳ một lời nào mà chỉ im lặng. Kể cũng lạ, chỉ khi này Phong mới phát hiện ra kỷ niệm giữa họ lại nhiều đến vậy. Anh đã kể cho cô nghe suốt 2 tháng nay nhưng anh cảm giác như kể mãi cũng chẳng kể hết được. Thiên, Minh và Chi cũng thay phiên nhau ngồi nói chuyện với cô. Họ đều biết cô nghe được lời họ nói, chỉ là không muốn tiếp nhận, không muốn nói chuyện mà thôi.

Cũng trong suốt 2 tháng này, cô thường xuyên mơ thấy ác mộng. Vào một buổi tối, khi Phong đi ra ngoài mua chút đồ, lúc anh quay về thì thấy Nhi vẫn đang ngủ. Nhưng chỉ được một lát, khi anh đang thiêm thiếp chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng hét của cô:

- AAAAAA!!!

- Nhi, em làm sao vậy? – Phong vội vàng, lo lắng hỏi cô

- Đừng đụng vào tôi, tôi xin anh đấy, đừng đụng vào tôi…. – Giọng cô run run, ánh mắt cầu xin nhìn anh

- Anh là Phong, được rôi, mọi thứ ổn rồi, mọi thứ ổn rồi – Anh đau lòng ôm cô, tay khẽ vỗ vỗ lưng cô như đang dỗ một đứa trẻ

- Phong, cứu em với, em sợ lắm – Nhi thều thào nói nhưng lại đủ cho anh nghe thấy

- Có anh đây rồi, yên tâm đi – Anh nhắm mắt lại, anh không thể tưởng được cô đã bị xúc động đến như thế nào – Ngoan, ngủ đi, mọi thứ đều đã qua rồi

Hòa vào tiếng dỗ của anh là tiếng nức nở nho nhỏ của cô. Dần dần tiếng khóc của cô bé dần, Nhi chìm vào giấc ngủ với hai vệt nước mắt trên gương mặt. Nhìn thấy cô như vậy, lòng anh cũng rất đau, còn đau hơn cô gấp trăm lần. Nhưng anh không được phép gục ngã, anh ép chính mình phải mạnh mẽ hơn để ở bên cô, yêu thương cô. Đặt cô nằm xuống giường, anh chăm chú nhìn cô gái. Cô gày đi nhiều, khuôn mặt xanh xao, lại thêm hai hàng nước mắt chưa khô càng khiến cô trông đáng thương hơn. Anh đau lòng vì cô, yêu cô nhưng lại không bảo vệ được cô. Anh tự trách chính bản thân mình ngốc nghếch vì đã quá tự tin vào bản thân rằng lúc nào anh cũng bảo vệ được cô. Đưa tay khẽ vuốt gương mặt người con gái của minh, anh khẽ hôn lên trán cô, nói câu nói quen thuộc với cô:

- Ngủ ngon, Nhi của anh.

Từ đó, cơn ác mộng thường xuyên đến với cô. Trong mơ cô thấy một người con trai tay nắm tay cô, họ rất hạnh phúc nhưng rồi một đám mây vây lấy họ, một người đàn ông khác đến, bắt lấy cô. Cô tuột khỏi tay người con trai kia. Tên cướp lấy cô, hai tay hắn sờ soạng khắp người cô. Cô có thể nghe thấy giọng nói của hắn bên tai :

- Trả thù, tôi sẽ trả thù

Cô thấy ánh mắt của người này thật lạnh lẽo, cái lạnh khiến cô run rẩy khấp người, cô chỉ biết kêu lên ;

- AAAAA, đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi

- Phong, cứu em với, Phong….

Cô hét lên, nhưng không ai tới, không ai tới cứu cô sao ?

Rồi cô nghe thấy giọng nói đầy lo lắng bên tai

- Nhi, em sao rồi ?

- Nhi, ngoan, mọi chuyện qua rồi, không sao hết

- Có anh đây rồi, ngoan, mau ngủ đi

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng lại đầy lo lắng này khiến cô thấy ấm áp, nỗi lo sợ trong cô cũng dần tan hết, cô lại chìm vào trong giấc ngủ, lại lần nữa tiến vào giấc mơ đẹp của mình, trong đó có cô, có anh và cô còn nhìn thấy cả hình dáng của nhũng đứa trẻ, những đứa con của họ.

Trong hai tháng qua cũng đã có nhiều chuyện xảy ra trên giới kinh doanh. Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy công ty SRS đang làm ăn rất thành công và phát đạt, đột ngột gặp vấn đề vòng quay vốn. Điều đáng ngạc nhiên hơn là các ngân hàng đều đồng loạt từ chối cho SRS vay vốn để đầu tư và quay vòng vốn đang bị thiếu này. Báo chí đều tập trung về phía Tổng giám đốc của SRS Thiên Hải và Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Lâm, Nguyễn Lâm Phong, người có khả năng ngăn cản ngân hàng cho vay vốn nhiều nhất.

- Bên đó thế nào rồi? – Trong phòng làm việc, Phong lạnh lùng hỏi

- Hiện tại chúng ta đã thu mua khoảng 30% cổ phiếu bên đó, đồng thời chúng ta chiếm được 15% cổ phần trong SRS. – Giám đốc kinh doanh báo cáo

- Mới có 15%? Tiếp tục, tôi muốn trong tuần này, chúng ta chiếm được ít nhất à 30 đến 35% cổ phần SRS

- Tôi sẽ cố gắng

- Được rồi, anh ra ngoài đi.

- Vâng, tôi xin phép – Nói rồi anh ta quay đi, rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc

Phong ngồi trước bàn làm việc, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Thiên Hải hôm trước

- Anh gọi tôi ra đây có chuyện gì? – Phong lạnh lùng hỏi, Thiên Hải chủ động gặp anh hẳn là có điều gì đó muốn nói

- Sao vậy? Không muốn gặp tôi đến vậy sao? – Thiên Hải cợt nhả nói – Không muốn gặp người anh của người đã bị anh hại chết sao? Cảm thấy thẹn với lương tâm mình, hay là cảm thấy thẹn với người yêu của chính mình?

- Ý anh là sao? Nếu có chuyện muốn nói, anh mau nói đi, tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện nhảm với anh như vậy đâu

- Đúng là Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Lâm có khác, nếu tôi đoán không nhầm, anh đang bận thu mua cổ phần bên công ty tôi. – Phong thoáng ngạc nhiên rồi lại rất nhanh lấy lại trấn tĩnh, nhưng điều này lại ánh vào trong mắt Thiên Hải – Đối với tôi, điều này cũng chả có ý nghĩa gì cả, cái công ty đó cũng chỉ dựng lên để trả thù mà thôi, mất hay không cũng không phải là vấn đề. Dù sao tôi cũng đã trả thù được rồi, không phải cô người yêu kia của anh cũng đã nếm đủ rồi sao, đó là cái giá mà anh phải trả cho em gái tôi

- Em gái? Mày tưởng tao không biết chuyện của mày và cô em gái đó của mày sao? – Phong hừ lạnh – Thiên Bảo chẳng phải là em gái gì của mày hết, gia đình mày nhận nuôi cô ta từ khi cô ta còn bé. Cô ta luôn nghĩ mày là anh trai còn mày thì biết rõ điều này không phải là sự thật. Cũng thật nực cười, cô con gái cưng của gia đình Long Thiên và anh trai của mình lại có quan hệ mờ ám

- Mày nói cái gì? Mờ ám? – Thiên Hải ngạc nhiên, không ngờ sự thật bị chôn dấu bao lâu nay lại bị Phong tra ra được – Tao cùng Thiên Bảo là anh em, điều đó là sự thực

- Nhưng cô ta có nghĩ vậy không? Mày thử hỏi em gái mày xem cô ta có nghĩ mày là anh trai cô ta sau khi biết anh trai mình yêu mình không?

- Mày nghe ai nói?

- Không ai hết, không phải tao đã nói là tao có thể tra ra mọi điều sao. Tập đoàn Nguyễn Lâm không phải chỉ là cái mác cho người đời nhìn vào và ngưỡng mộ. Thế nào? Tao nói đúng chứ?

- Không sai, Thiên Bảo không phải em gái tao. Tao hối hận vì không bảo vệ được người con gái mình yêu, tao cũng hận mày vì đã làm tổn thương người con gái của tao. Cho nên mày đáng bị như vậy. Nhìn xem, mày cũng đâu bảo vệ được người mày yêu đâu. Mày hận tao đúng không? Hận vì tao chạm đến người cô ta. Kể ra dáng người cô ta cũng rất được

Thiên Hải chưa nói hết thì một nắm đấm đã đánh thẳng vào mặt hắn. Máu chảy ra từ khóe miệng hắn ta. Thiên Hải lấy tay quoẹt miệng, cười lạnh nói

- Mày đáng bị như vậy, mày không xứng có được hạnh phúc

- Mày chọc nhầm người rồi. Nếu muốn trả thù, mày có thể trả thù tao, tao cũng sẽ không nói gì, nhưng mày lại đụng đến Nhi. Có lẽ cô em gái, à không, phải là cô người yêu trong lòng, trong bệnh viện kia của mày cũng nên chịu chút ít đau đớn

- Mày dám đụng vào Thiên Bảo? Tao thề tao sẽ giết chết Lâm Mẫn Nhi

- Còn xem mày có thể hay không nữa – Nói xong, Phong quay người rời khỏi phòng.

Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa đụng đến Thiên Bảo kia là vì thương tiếc cho cô ta, dù sao bây giờ cô ta cũng đã hóa điên rồi, anh cũng chả thể làm gì hơn được nữa. Điều duy nhất khiến anh bận tâm đó là Nhi lúc này. Cô không nói, không nhìn mọi người, chỉ nhắm mắt rồi lại mở mắt như một người vô cảm. Nếu không phải cô còn biết nhắm mở mắt, thì có lẽ anh đã nghĩ cô chỉ là một người đã chết.

Hai tháng cứ thế rồi trôi qua, nhưng cô vẫn không chịu nói câu gì, chỉ khi nào anh bón thức ăn thì cô ăn mà thôi. Nhưng như thế cũng đã là tốt lắm rồi, ít nhất thức ăn còn có thể nuôi dưỡng cơ thể cô.

**

Trong phòng bệnh, Lâm Trang ngồi bên giường bệnh, cầm tay Nhi. Cô nhỏ nhẹ nói:

- Nhi à, mau nói chuyện với bọn mình đi, mọi người đều rất lo cho cậu, nhất là anh trai mình. Anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, chỉ sợ cậu đau ở đâu, hay là sẽ đột nhiên nói chuyện với anh ấy. Anh ấy rất khổ sở, cậu cũng không muốn nhìn thấy anh ấy khổ sở đau đớn như vậy đúng không? Anh ấy thấy cậu như vậy còn đau hơn gấp trăm lần nên mình xin cậu đó, hãy nói câu gì đó đi. Chỉ cần một câu thôi cũng được rồi

- Cậu có biết không đây là lần thứ 2 mình thấy anh trai mình khóc. Lần đầu tiên là khi cậu bỏ đi năm đó, anh ấy về phòng, khóa mình trong đó. Mình lên gọi anh ấy xuống ăn cơm thì mình nghe thấy tiếng khóc. Đó cũng là lần đầu tiên mình thấy anh ấy như vậy. Kể cả khi bị bố mẹ mình đánh, anh ấy cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Kể cả khi thất bại trên thương trường mình cũng chưa từng nhin thấy anh trai mình khóc nhưng khi cậu rời đi, anh ấy lại khóc, anh ấy khóa mình trong mình và khóc. Lần này là lần thứ 2, khi đưa cậu về anh ấy đã khóc. Một người đàn ông hai lần rơi nước, cả hai lần đều vì cậu. Coi như là vì anh ấy, cậu cố gắng lên có được không ? – Lâm Trang nói

Ngón tay Nhi hơi hơi giật giật, cô quay lại nhìn Lâm Trang, rồi lại nhìn ra cửa. Lâm Trang thấy vậy thì rất vui mừng, mau chóng gọi điện cho Lâm Phong

- Anh trai, mau, mau đến bệnh viện.

Phong đang trong phòng làm việc, thấy điện thoại reo anh bắt máy. Chưa kịp nói « Alo », đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói vội vàng của Trang. Nghe thấy cô vội vàng nói vậy, anh cũng lo lắng theo :

- Sao vậy ? Nhi có chuyện gì ? – Vừa nói, Phong vừa cầm chìa khóa xe lao ra khỏi phòng.

- Cô ấy có phản ứng, anh mau lên, có khi anh đến cô ấy sẽ nói chuyện

- Đợi anh, trông chừng cô ấy, anh sẽ đến ngay – Nói rồi anh gập máy.

Nhi có phản ứng, đây là điều duy nhất xuất hiện trong đầu anh lúc này. Phong vừa vui mừng vừa lo lắng, anh lái xe với tốc độ tối đa có thể để đến bệnh viện nhanh nhất. Vừa tới trước cửa bệnh viện, anh đã vội vàng chạy về phía phòng bệnh của Nhi.

Từ xa Phong đã có thể thấy Lâm Trang đang đứng bên ngoài, đi qua đi lại trước phòng bệnh.

- Sao vậy ? Nhi thế nào rồi ? – Phong tiến đến hỏi

- Em nói chuyện với cô ấy, cô ấy quay lại nhìn em, rồi lại nhìn về phía cửa. Nhưng cho đến bây giờ vẫn giữ nguyên tình trạng đó, em cũng chả biết sao nữa

Phong tiến về phía cửa, tay cầm nắm cửa hơi run lên. Anh sợ khi cô thấy anh sẽ lại không có phản ứng gì nữa. Nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, Phong mở cửa, tiến vào. Mở cửa ra, anh nhìn thấy Nhi đang hướng cửa, rồi lại nhìn anh. Khi anh tiến đến gần cô, ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh. Điều này làm tâm tình anh cảm thấy tốt hơn nhiều.

- Nhi, em sao rồi ? – Phong hỏi, nhưng cô vẫn không nói gì, mà chỉ nhìn anh. Anh tiếp tục thử nói chuyện với cô – Nhi, trong bụng em giờ đã có đứa con của anh, em không khỏe lại thì đứa bé cũng sẽ không khỏe được. Chẳng lẽ, em muốn con của chúng ta lớn lên không khỏe mạnh sao ?

Những lời này dường như đã đánh thức lý trí của Nhi. Cô kinh ngạc nhìn anh, rồi dần dần chuyển xuống bụng mình, bên trong có một sinh mệnh nhỏ bé. Nước mắt dần dần chảy xuống hai bên má Nhi, cô mấp máy môi nhưng lại không thể phát ra được lời nào. Có lẽ do lâu ngày không nói không rằng, cổ họng cô cảm thấy khô khốc, lời muốn nói lại không thể phát ra, chỉ nghẹn trong cổ họng.

- Từ từ, em muốn nói gì ? – Phong thấy vậy, vừa vui vừa đau, nhẹ nhàng hỏi cô

- Phong…con… - Nhi khó khăn nói ra hai từ, nước mắt vẫn không ngừng rơi

Phong thấy vậy, vui mừng vô cùng, ôm chầm lấy cô – Không sao nữa rồi, có anh ở đây, không sao nữa rồi.