Chương 41: Chương 42

-Dạo này bên SRS có hành động gì không ?

Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lâm Phong cùng giám đốc kinh doanh Tuấn đang bàn bạc

-Bên đó dạo này tung ra một lượng cổ phiếu khá lớn, nhưng hiên giờ vẫn chưa tra ra là số cổ phiếu đó dùng làm gì. Có một điều lạ là lượng cổ phiếu đó bán ra với giá trị khá thấp.

-Vậy sao ? – Phong nghiền ngẫm suy nghĩ – Hắn ta lại định làm gì đây ?

-Cứ đợi xem hắn ta tiếp theo có hành động gì đã, hãy quan sát tất cả các giám đốc và trưởng phòng trong thời gian này, có khả năng hắn ta sẽ hành động với họ, tốt nhất là vẫn cẩn thận thì hơn

-Tôi sẽ chú ý điều này.

-Còn chuyện gì nữa không ?

-Dạ không.

-Được rồi, vậy cậu về làm việc đi. – Phong gật gật đầu, Tuấn rời khỏi phòng.

Trong lòng anh không biết vì sao có một dự cảm không tốt. Có lẽ dạo này làm việc quá nhiều nên mới vậy. Anh cầm điện thoại lên, đang định gọi cho Nhi thì chuông điện thoại vang lên

-Alo, có chuyện gì vậy ? – Anh trả lời

-Anh trai, chiều nay anh về nhà nhé, bố mẹ muốn cả nhà cùng ăn cơm.

-Có chuyện gì gấp hay sao mà lại về ? – Anh ngạc nhiên, rất ít khi anh về căn nhà đó chứ đừng nói gì đến việc ăn cơm cùng nhau cả

-Em không biết, vừa rồi mẹ gọi điện bảo chúng ta về nhà, nhưng không gọi được cho anh nên bảo em nhắn lại – Trang cũng ngạc nhiên với việc này, nhưng cô không buồn hỏi, chỉ là về ăn cơm mà thôi, dù gì ở kí túc xá hôm nay cũng không có ai cả, ăn một mình cũng cảm thấy buồn

-Mấy giờ ? – Anh lạnh nhạt hỏi

-6h

-Được rồi, anh biết rồi.

-Vậy nhé, bai bai – Nói rồi cô cúp máy luôn

Phong buồn bực, từ sau khi ở với Nhi, anh chưa từng để cô ăn cơm một mình vì anh cảm thấy sẽ bất tiện cho cô. Nhưng hôm nay mẹ bảo anh về, cũng rất lâu rồi anh chưa về nhà, có lẽ hôm nay nên về một chuyến xem sao. Anh gọi điện cho Nhi

-Alo ? – Bên kia truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng

-Nhi à ? Buổi tối nay anh không về được, em ở nhà một mình không sao chứ ?

-Không sao. Buổi tối anh phải đi dự tiệc à ? – Cô hỏi, cô biết những người như anh thường xuyên phải đi dự tiệc này nọ, nhưng hình như cô chưa thấy anh tham gia lần nào

-Không phải, anh về nhà. Mẹ anh bảo anh về - Anh thành thực trả lời, anh không muốn nói dối cô nữa

-Vậy sao ? – Cô ngập ngừng, cô vẫn nhớ chuyện khi xưa của cha mẹ hai người.

-Hay để anh gọi cho Chi đến với em ? Anh không yên tâm để em ở nhà một mình – Phong chuyển sang đề tài khác, anh biết đây là vấn đề trong lòng cô, nhiều khi cô vẫn ngập ngừng khi nói chuyện về bố mẹ anh

-Không cần đâu mà, em quen rồi – Cô không muốn làm phiền người khác quá nhiều

-Không được, anh gọi điện cho Chi đến. Được rồi, không bàn cãi gì nữa. Buổi tối nếu mệt em cứ ngủ trước đi, không cần phải đợi anh đâu.

-Vâng.

-Vậy nhé, anh cúp máy đây

-Vâng

-Tút tút – Nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Nhi gập máy lại. Lâu lắm rồi cô chưa nghe thấy anh nói về bố mẹ mình. Cô không biết cảm xúc của mình lúc này là thế nào nữa, cũng không biết nếu mẹ của Phong biết anh đang ở cùng mình thì sẽ ra sao.

**

Đúng 6h chiều, Phong có mặt ở nhà. Trong bếp bà Mai đã chuẩn bị mọi thức ăn, đồ ăn được bầy đẹp đẽ trên bàn. Bốn người họ ngồi xuống bàn ăn, không một tiếng động. Phong biết hôm nay bố mẹ gọi mình về chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng anh cũng không hỏi, tốt nhất là họ đừng có nói gì nữa.

-Dạo này ở công ty có bận lắm không ? – Đang yên lặng, ông Thành lên tiếng hỏi Phong

-Vẫn rất ổn ạ, tiến độ công trình và doanh thu cũng tăng lên – Phong đáp

-Tốt lắm, ta cũng yên tâm – Ông Thành lại lưỡng lự, xem có nên nói không, Phong nhận thấy điều đó, hỏi lại ông

-Cha có chuyện gì muốn nói với con sao ?

-Ta nghe nói dạo này con đang đi lại với một cô gái ? – Sau một tiếng thở dài, ông hỏi người con trai của mình – Ta còn nghe nói cô bé đó bị mù ?

Cả Trang và Phong đều không ngạc nhiên với câu hỏi này của ông Thành, họ biết chắc chắn ông sẽ biết điều này, họ chỉ không biết khi nào ông mới hỏi đến

-Đúng là con đang ở với một cô gái, nhưng cô ấy không mù mà là thị lực kém

-Phong, tội gì con phải đi yêu một con bé mù như thế ? Con xem, như Nhã Linh không phải là tốt sao ? Có học thức, có gia thế, lại xinh đẹp, con bé đó cũng có tình cảm với con. Sao con không ở chung với nó ? – Bà Mai nói. Trong thâm tâm bà, chỉ có những người như Nhã Linh mới xứng đáng với con bà. Còn cô gái mù kia, tuy bà chưa thấy mặt nhưng chỉ cần biết cô ta không thấy gì đã là không xứng với con trai bà rồi.

-Mẹ, cô ấy là người tốt. Xứng hay không xứng con mới là người hiểu rõ nhất – Phong bình tĩnh đáp

-Con không hiểu, một người như vậy sẽ là gánh nặng cho con, con làm sao có thể làm việc tốt được. Đâu như Nhã Linh, con bé sẽ giúp con trong công việc, nó tuy hơi nghịch ngợm, nhưng mẹ rất thích có một đứa con dâu như vậy. Nhà họ Đặng cùng nhà chúng ta cũng có mối thân quen, nếu con và Nhã Linh thành đôi, không phải thân càng thêm thân sao ? Không thì như con bé Bảo Châu làm thư ký cho con đó cũng được, con bé ấy cũng nhanh nhẹn, đối đáp giỏi giang, có thể trợ giúp cho con nhiều việc hơn, mẹ thấy

-Mẹ, con nói lại lần nữa, con không thích Nhã Linh, cô ấy chỉ như Trang mà thôi, cũng là một đứa em gái của con. Còn Trần Bảo Châu, con không yêu cô ấy, cô ấy là cấp dưới của con.

-Con… - Bà Mai đang định nói gì thì ông Thành chặn lại

-Bà trật tự chút đi – Rồi ông quay sang phía Phong hỏi – Ta tuy không phản đối việc con yêu ai, nhưng cô gái này bị mù, sẽ có thể là một cản trở trong công việc của con. Con nên biết, con là một Tổng giám đốc, con có nhiều kẻ thù trên thương trường, cho nên con không thể có nhược điểm. Đừng để cô ấy thành nhược điểm của con.

-Cha, con hiểu điều này, nhưng con muốn nói rõ rằng, con không thể xa cô ấy được

-Ông nói cái gì vậy ? Ông sao lại không phản đối ? Một đứa mù như vậy không xứng làm con dâu nhà họ Nguyễn.

-Bà im miệng lại – Ông Thành gắt lên – Xứng hay không xứng, tôi sẽ quyết định

-Mẹ, cô ấy tuyệt đối xứng làm con dâu nhà này – Phong lên tiếng – bởi vì cô ấy yêu con

-Yêu ? Con nghĩ cái yêu đó có thể giúp con được sao ? – Bà Mai nói mỉa

-Con không cần cô ấy giúp cái gì cả, con chỉ cần cô ấy ở bên cạnh con để con chăm sóc, bảo vệ cô ấy, như vậy là đủ rồi.

Không khí đột nhiên trầm xuống, Lâm Trang thấy không ổn, bèn cười cười nói

- Mau ăn đi. Hiếm khi nhà mình mới tụ họp đông đủ như vậy, mau ăn đi kẻo nguội mất. Mẹ, món ăn mẹ làm càng ngày càng ngon nhé – Trang nịnh nọt người mẹ đang tức giận của mình

- Con ý, chỉ được cái dẻo miệng thôi – Bà Mai tâm tình cũng dịu xuống, chuyển sang nói chuyện với con gái.

Phong và ông Thành im lặng ăn cơm. Hai người họ thực ra rất giống nhau, đến lúc ăn cơm cũng đều im lặng, không nói chuyện.

Bữa cơm diễn ra trong sự trầm lặng của hai người họ, không khí lúc đầu cũng không còn nữa.

Sau khi ăn cơm xong ông Thành gọi Phong vào trong phòng làm việc

- Cha, có chuyện gì ạ ?

- Ta không phản đối chuyện yêu đương của con, nhưng lần này ta không đồng ý – Ông Thành kiên định nói – Có lẽ con nghĩ ta vô tâm, nhưng ta cũng đã từng yêu nên ta hiểu. Thế nhưng, đôi khi con bắt buộc phải bỏ qua những gì con muốn, con thích vì lợi ích của bản thân.

- Cha, mọi người đều nói con và cha rất giống nhau, đều rất kiên định. Có lẽ vậy nhưng ở phương diện này chúng ta lại khác. Con sẽ không giống cha, bỏ qua người mình yêu vì chính bản thân mình.

- Con nói đúng, ta khi xưa không nên làm vậy, ta cũng từng hối hận như đó là vì hoàn cảnh

- Còn con không muốn hối hận. Nếu như con thành công mà bên cạnh không có cô ấy, vậy thành công đó là dành cho ai ? Cho con sao ? Thành công mà không đi liền với hạnh phúc thì đó chỉ là sự thành đạt giả tạo mà thôi – Phong nhìn thẳng mắt cha mình nói – Con còn quên chưa nói với cha một điều, cô gái con bên cạnh con bây giờ là Mẫn Nhi. Chắc cha còn nhớ chứ ?

Ông Thành khi nghe thấy cái tên này thì ánh mắt ngạc nhiên, thân hình khựng lại nhìn Phong. Ở trong ánh mắt anh không có chút đùa cợt, mà chỉ có sự nghiêm túc. Ông Thành không nói được gì, chỉ có thể thốt lên :

- Không thể nào, không thể nào… Con bé vì sao lại bị như vậy ?

- Tai nạn giao thông, 2 năm trước đây. Nhưng giờ mắt đã tốt hơn nhiều, đã có thể cảm nhận được ánh sáng rõ hơn. Một phần là vì con đã để mất cô ấy 4 năm trước, nhưng giờ sẽ không. Con sẽ không để mất cô ấy lần nữa đâu.

- Cha biết con hận cha việc đó, nhưng ta mong con thông cảm cho ta, ta không được kiên định như con. Con phải chăm sóc con bé thật tốt đó.

- Con biết – Biết ông Thành đã đồng ý chuyện 2 người, anh cúi đầu – Con cảm ơn – Nói rồi anh xoay người rời khỏi phòng

Trong phòng lúc này chỉ còn một mình ông Thành. Từ dưới ngăn kéo bàn làm việc, ông lấy ra một tấm ảnh đã cũ nát, bức ảnh đã úa vàng theo năm tháng. Trong bức ảnh là một người con gái xinh đẹp, nụ cười tươi rộ trên môi. Ông khẽ vuốt khuôn mặt trong bức ảnh, rồi thì thầm :

- Phương, con gái em thật sự rất giống em. Hãy để con trai anh chăm sóc cho nó. Coi như là anh trả lại món nợ em ngày trước đi.

Khuôn mặt ông buồn rầu, trên mái tóc đã có nhiều sợi tóc bạc. Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái mà đã gần 30 năm rồi. Nếu như có thể, có lẽ lúc đó ông sẽ lấy hết dũng khí của mình để ở bên người con gái này, không rời xa. Nhưng thời gian một khi đã trôi qua thì không thể quay trở lại được, những gì ông đã làm, cũng không thể thay đổi được nữa.

Thấy Phong rời khỏi phòng làm việc, bà Mai nói

- Hai cha con nói chuyện gì mà lâu vậy ?

- Chuyện công ty thôi mà mẹ. Con về đây – Phong bước về phía cửa, thấy con trai mình sắp rời đi, bà Mai vội vàng

- Con dạo này ít khi về nhà, thỉnh thoảng về được không ?

- Nếu như công ty không có việc gì. Dạo này công việc nhiều, con rất bận

- Bận gì thì bận cũng phải về nhà, cứ suốt ngày ở công ty làm việc sao được

- Mẹ, mẹ cứ anh ấy đi, cùng lắm thỉnh thoảng con về với mẹ là được chứ gì ? – Nghe thấy mẹ lại càu nhàu, Trang đành đỡ lời hộ anh trai

- Cả con nữa, tội gì phải ở kí túc xá, có nhà thì không ở. Mẹ thật không hiểu nổi hai anh em con nữa – Bà thở dài, rồi nghe thấy Phong nói

- Mẹ đã bao giờ hiểu mà đúng hơn là chịu hiểu bọn con đâu – Nghe thấy anh nhàn nhạt nói vậy, bà Mai sững người, như không ngờ con trai của mình sẽ nói vậy – Đã muộn rồi, con về đây.

Anh rời khỏi nhà trong tâm trạng uể oải, anh biết về nhà kiểu gì cũng sẽ như vậy, anh thật chỉ muốn ở nhà với Nhi. Nghĩ đến cô, anh lại cảm thấy thoải mái, lái xe về nhà

**

Về đến nhà, khi mở cửa vào bên trong không như anh nghĩ một màn tối om. Bên trong phòng khách lúc này sáng rực, Nhi đang ngồi trên ghế nghe nhạc, thấy có tiếng mở cửa, cô quay lại hướng cửa hỏi :

- Anh về rồi đấy à, Phong ?

- Sao lại ngồi đây ? Không phải anh bảo em đừng chờ anh sao ? – Bây giờ cũng đã gần 11h rồi, sau khi ăn cơm xong, hai cha con anh ngồi trong phòng làm việc bàn việc nên tốn khá nhiều thời gian, lại thêm cuộc nói chuyện kia nữa. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi

- Em không mệt, đợi anh về cũng có sao đâu – Cô vùi vào lòng anh

- Từ sau không cần phải đợi anh, nghe chưa ?

- Biết rồi

- Thôi được rồi, đi ngủ thôi – Em muốn ôm cô lên phòng thì bị cô ghì lại – Sao vậy ?

- Em có chuyện muốn nói – Em cười cười một cách ngây ngốc – Anh đoán xem, là tin tốt

- Tin tốt ? Em thì có tin tốt gì ? – Anh ngẫm nghĩ một hồi thì như nhận ra điều gì, nhìn cô rồi chuyển xuống nhìn bụng cô – Em có ?

- Có cái gì ? – Lần này đến Nhi phát ngốc

- Em bé ?

- Em bé nào ? – Nhi hỏi lại, rồi thấy mình hỏi một câu ngốc nghếch – Không phải, không phải điều này – Mặt cô đỏ lựng, đầu khẽ cúi xuống

- Vậy thì là gì ? – Anh thực sự không biết nữa

- Hôm nay Thiên nói với em…. – Chưa để cô nói hết, anh đã ngắt lời

Cô ấy bảo là Thiên nói ? Thiên gặp Nhi lúc nào ? Cả ngày cô ấy ở nhà, buổi tối anh về bên nhà nhưng lúc đó Chi ở cùng với Nhi mà ?

- Em nói Thiên ? Em gặp cậu ấy lúc nào ? – Anh cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi

- Buổi tối nay, Thiên đến chơi mà

- Chi đâu ?

- Cô ấy có việc nên nhờ Thiên đến giúp em – Nhận ra sự khác lạ của anh, cô hỏi – Anh sao vậy ?

- Cậu ấy đến làm gì ? – Anh không trả lời mà tiếp tục hỏi cô

- Anh ấy chỉ đến gọi đồ ăn cho em, rồi thì ngồi nói chuyện phiếm mà thôi. Cũng nhờ có anh ấy giúp đỡ…

- Không được ở một mình với người đàn ông khác, nghe chưa ? – Anh ôm cô vào lòng, cằm đặt trên hõm vai cô, lại lần nữa ngắt lời cô

- Nhưng Thiên là bạn anh, anh ấy rất tốt với em – Nhi không hiểu

- Ngoài anh ra, anh không cho phép em ở riêng với người đàn ông khác. Không thì cũng phải có anh bên cạnh – Chỉ có cô mới không nhận ra, còn anh, anh nhận ra tình cảm của Thiên đối với cô từ 5 năm trước rồi.

- Không thể được. Thiên rất tốt với em, anh ấy như anh trai em vậy.

- Tốt ? Chẳng lẽ anh không tốt với em sao ? Anh đã nói vậy là như vậy. Còn giờ thì em mau đi ngủ cho anh – Anh không cho phép cô phản bác, nhanh chóng ra lệnh

- Anh là đồ không phân biệt tốt xấu – Cô bĩu môi, chu miệng nói. Những lúc không có anh bên cạnh, cô thực sự rất buồn chán. Minh thì sẽ không nghe tâm sự của cô rồi, Chi thì cũng đi làm rồi nên khá bận rộn, không thể suốt ngày tâm sự với cô như thời đại học được nữa. Cũng chỉ có Thiên mới ở bên cạnh cô những lúc như vậy thôi.

- Mau đi lên phòng ngủ - Anh lại ra lệnh cho cô. Có khi, anh phải nhanh chóng cho ra một cậu Phong nhỏ hoặc là một Nhi phiên bản nhỏ thôi.

- Ai, được rồi, được rồi đây. Vậy còn anh thì sao ? – Nhi quay lại hỏi

- Anh đi tắm xong rồi sẽ lên. Mau, đi ngủ đi – Anh vỗ vỗ đầu cô, đợi cô đi lên phòng thì anh xoay người vào trong nhà tắm.

Thế là cuối cùng họ cũng quên mất chủ đề chính, vứt cái « tin vui » mà Nhi nhắc đến lên chín tầng mây.