Chương 38: Chương 39

"Reng… reng"

Điện thoại trong phòng làm việc của Phong rung lên

- Thưa Tổng giám đốc, Giám Đốc bên bộ phận kinh doanh đã tới

- Cho anh ta vào

- Dạ

Mấy giây sau, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào. Thoạt nhìn anh ta chỉ mới có 30 tuổi nhưng đã lên được chức Giám Đốc Kinh Doanh, có thể thấy tài năng của anh ta không thua kém ai.

- Thưa Tổng giám đốc, bên công ty SRS đã cho trúng thầu tòa nhà bên khu Hoa Lạc.

- Sao? – Nghe tin này, Lâm Phong có vẻ không vui

- Theo như tôi được biết, Tổng Giám Đốc bên đó có mối quan hệ với chủ đầu tư nên bên đó mới có thể dễ dàng đoạt được khu đất này.

Tuy đối với họ mảnh đất Hoa Lạc kia không đáng kể gì, có thua thì cũng không thiệt hại gì hết, nhưng mà đối thủ là công ty SRS, công ty này luôn tranh giành việc làm ăn của tập đoàn Nguyễn Lâm. Đây không biết là lần thứ mấy rồi. Tuy đánh giá cao tài năng và sự cạnh tranh của SRS, nhưng lần này anh sẽ không bỏ qua nữa đâu.

Nhấc điện thoại lên, Phong gọi cho thư ký

- Bảo Giám Đốc Marketing và người đại diện đấu thầu vừa rồi lên cho tôi. Tôi muốn họ có mặt tại đây trong 5 phút nữa.

Giọng nói lạnh lùng của anh khiến người nghe cảm thấy lạnh rét, sau lưng có tầng mồ hôi mỏng.

- Tuấn, cậu nghĩ thế nào về việc này? – Phong ngước nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia hỏi ý kiến anh ta

- Việc này là có chủ ý. Theo tôi nghĩ, chúng ta nên cẩn thận với SRS, mấy ngày nay bên họ đã có động thái, có vẻ lần này họ quyết thua đủ với chúng ta

- Vậy sao? Theo dõi mọi hành động từ phía bên đó, nếu có gì cậu cứ trực tiếp nói với tôi.

- Được. Vậy anh định làm thế nào? – Tuấn hỏi

- Trước hết đừng làm gì vội. Những gì họ muốn không phải là khu đất Hoa Lạc kia mà là khu đất Vạn Thịnh. Chúng ta cũng đang đấu thầu để lấy được khu đó. Cứ để xem họ sẽ làm gì, đến lúc đó tính sau

Tuấn hiểu ý của Phong. Anh biết vị Tổng giám đốc này là một người có tài, trong mấy năm qua đã đưa Tập đoàn Nguyễn Lâm trở thành tập đoàn đa quốc gia. Anh tin tưởng vị cấp trên này sẽ có hành động đúng đắn.

**

Hôm nay Nhi không cần đến công ty Phong. Cô ở nhà một mình cũng thấy buồn nên gọi điện Chi. Hai người hẹn nhau một lúc nữa sẽ đến khu trung tâm mua sắm của tập đoàn Nguyễn Lâm để sắm chút quần áo.

Nhi bắt taxi đến, đến nơi Chi chạy ra đón cô. Hai người họ đi dạo suốt mấy giờ. Chi vứt cho Nhi cả đống thứ để thử, bắt cô mặc vào rồi lại khen tấm tăc

- Mình biết ngay mà, đồ mình chọn kiểu gì cậu mặc cũng đẹp

- Mình không biết. Nhiều như vậy, sao mua hết

- Cậu lo gì, dù gì cũng là Phong trả tiền cho.

- Nhưng mình không mang thẻ, chỉ mang một ít tiền mặt theo thôi

- Sao? Cậu không đùa mình đấy chứ? – Chi hét toáng lên. Cô thật không ngờ người bạn thân này của cô vẫn cứ ngây ngô như ngày xưa - Ai, không nói nữa. Chúng ta đi uống chút gì đi, đi lâu như vậy, mình khát lắm rồi, chân cũng mỏi nữa.

Rồi Chi kéo Nhi đến một quán café dưới tầng 1.

- Chi, mình muốn mua cho Phong một cái áo sơ mi, màu xanh lam. Cậu có nhìn thấy cái nào trông được ở đây không? – Nhi hỏi

- Áo sơ mi nam thì tí nữa chúng ta lên tầng 3 xem. Cậu nói ra yêu cầu, mình sẽ xem có cái nào đẹp. Được chứ?

- Thế cũng được. – Nhi buồn bực nói

- Sao vậy? Sao lại không vui? – Cảm thấy bạn thân có chút buồn bực, Chi hỏi

- Không có gì, mình chỉ nghĩ nếu như mình nhìn thấy thì tốt biết mấy, đến cả chọn áo cho Phong cũng phải nhờ đến cậu

- Đồ ngốc này, bạn bè giúp nhau mà thôi. Đừng suy nghĩ chuyện đó, nếu như Phong biết sẽ không vui đâu – Chi an ủi

- Cũng phải, không nói chuyện đó nữa.

Hai người họ nói chuyện khác, như chuyện giữa Minh và Chi, chuyện của Nhi khi cô ở Mĩ. Rồi Nhi cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chăm này. Cảm nhận này không khiến cô cảm thấy vui mừng hay là bình thường, ánh nhìn này khiến cô cảm thấy rét lạnh và bất an.

- Sao vậy? – Chi thấy Nhi đột nhiên khựng lại, đôi mày chau lại

- Chi, mình cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm. – Nhi nhỏ giọng nói

- Ai vậy? – Chi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả - Làm gì có ai. Chắc cậu lại nhầm lẫn thôi

- Mong là vậy – Nhi nói – Chúng ta mau đi thôi, mình không muốn ở lại đây.

- Được rồi, lên tầng 3 nhé.

Trong lúc Chi đi tính tiền, Nhi đứng ở ngoài chờ. Dù nhìn thấy lờ mờ có người đang đến nhưng không biết do vô tình hay do người đó cố ý nên Nhi chẳng may đụng phải một người.

- Xin lỗi, xin lỗi – Nhi cúi đầu xuống nói xin lỗi, cô nghe thấy một giọng nam trầm

- Không sao, không sao. Cũng do tôi đi không nhìn đường

- Vậy anh có bị sao không? – Nhi nhẹ giọng hỏi

- Tôi không sao

- Thật may quá – Nhi vẫn cúi đầu nhìn xuống dưới

- Không phải cô muốn nói chuyện mà cứ cúi đầu như vậy đấy chứ? – Người này cười nói

- A! Xin lỗi. – Nhi ngẩng mặt lên, ánh vào trong mắt anh là một cô gái xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ có điều đôi mắt vô thần, có thể biết được cô ấy bị mù.

- Cô tên là gì? – Anh hỏi

- Tôi tên Lâm Mẫn Nhi – Cô không thích kiểu người hay bắt chuyện lung tung như vậy

- Tôi tên Thiên Hải. Cô đang đợi bạn ?

- Đúng vậy – Cô lạnh nhạt đáp

- Vậy tôi đi trước, mong là có dịp gặp lại. – Anh ta cũng không nói nhiều nữa, liền lập tức rời đi

- Chào anh

- Chào cô

Một cuộc đối thoại vô cùng bình thường và đơn giản nhưng lại gây ra biết bao sóng gió sau này.

Thiên Hải vừa đi thì Chi ra đến nơi, cô vỗ vai Nhi

- Sao vậy ? Làm gì mà thất thần thế ?

- Không có gì, mình vừa va vào một người

- Thế có làm sao không ? Có bị va vào đâu không ? – Chi lo lắng hỏi, nếu để Phong biết Nhi thiếu một sợi lông nào, có khi cô bị lột da mất

- Không có gì, là mình va vào người ta, cậu đừng làm như mình là trẻ 3 tuổi nữa đi – Cô bất mãn, bĩu môi

- Không phải vậy sao ? Đi đứng không cẩn thận, trẻ em 3 tuổi đi còn vững hơn cậu đấy

- Cậu… - Cô tức giận nhưng chả làm được gì vì lời Chi nói rất đúng

- Thôi đi thôi, không tức giận nữa, không phải cậu bảo muốn mua áo cho Phong sao, anh ấy mà biết có khi nhảy lên vì sướng ý chứ.

Nhi ngượng ngùng cười cười. Hai người họ không để ý thấy ánh mắt của Thiên Hải nhìn họ phía xa. Anh tự nhủ : "Lâm Mẫn Nhi"