Trong lúc 4 người nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi – Phong lạnh lùng lên tiếng. Đối với mọi người khác, anh luôn có thói quen lấy sự lạnh nhạt đối với họ
- Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch với bên công ty ở Mĩ. – Bảo Châu xinh đẹp tiến vào. Nhưng khi nhìn thấy Nhi trong phòng, gương mặt cô đầy sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Lúc ở dưới sảnh, khi đến công ty cô có nghe loáng thoáng các nhân viên nữ tụ tập ở dưới nói là Tổng giám đốc đi đến cùng với một cô gái khá xinh xắn. Lúc đó cô cảm thấy rất ngạc nhiên, chẳng nhẽ anh thà chọn một người khác chứ mãi mãi sẽ không chọn cô. Hóa ra, người khác đó lại là người quen.
4 năm trước, khi cô nói ra sự thật kia và biết được chuyện Nhi biến mất, cô nghĩ vậy là cô đã thành công. Cô không thể ngờ được rằng sau 4 năm, Nhi lại quay lại, họ lại lần nữa gặp nhau. Lúc này đây, Mẫn Nhi đang ngồi giữa sự che chở của 3 chàng trai. Cô hận người con gái này. Đúng vậy, cô hận cô gái này.
Nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Châu, Phong lên tiếng
- Nếu không còn việc gì cô có thể ra ngoài được rồi.
- Dạ. Tôi xin phép – Châu cúi người, che dấu sự ghen tị và đau đớn trong đôi mắt.
Trước khi lui ra, cô vẫn cố nhìn Nhi một lần, cô nhận ra Nhi đã khác với trước, còn khác ở đâu thì cô không rõ nữa.
Nhi thấy không khí yên lặng, lên tiếng hỏi Thiên
- Sao vậy? Ai vừa vào thế?
- Không có gì, đó là thư ký của Phong – Thiên trả lời cô – Mấy ngày này không gặp được em, 4 năm nay sống thế nào?
- Cũng khá ổn. Em quen được một người bạn tốt nên sống cũng khá được – Nhi trả lời, nghĩ lại 4 năm qua mình sống thế nào, tuy không phải là không có khó khăn nhưng vì có người bạn tốt như An ở bên, nên cô cũng cảm thấy vui vẻ
- Vậy thì tốt rồi. Từ sau nếu có trôn đi đâu thì cũng phải nói với anh một tiếng – Thiên ra vẻ quát mắng cô rồi ở bên tai cô nói nhỏ - Yên tâm anh sẽ không nói với Phong.
- Haha – Nhi cười thành tiếng, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thiên
Phong thấy hai người thái độ mập mờ, giọng nói đầy vẻ ghen tị
- Này, cậu đừng có khuyên cô ấy làm chuyện xấu.
- Nhỡ đâu sau này cậu lại làm gì có lỗi với cô ấy, khiến cô ấy tức giận thì sao? Nếu cô em gái này của mình mà chạy mất, thì cậu đền được cho mình sao?
- Phải đó, em gái nhỏ, phải nhớ nói với cả anh nữa. – Minh cũng lên tiếng, đồng ý với Thiên.
- Hai cậu, có phải hai cậu muốn mình đá hai người về công ty phải không? – Phong gắt lên
- Hừ, cậu dám? – Minh trợn mắt lên nhìn về phía Phong.
Cuối cùng cả buổi sáng hôm đó, Phong không làm gì được nhiều chỉ vì hai cái tên phá đám kia. Nhưng nhìn thấy Nhi cười vui vẻ, anh nghĩ không làm được gì cả buổi sáng cũng đáng. Đến giữa trưa, Thiên và Minh bị Phong đuổi về, trong văn phòng chỉ còn lại mỗi Nhi và Phong. Không khí lúc này có vẻ ngượng ngập. Thấy vậy, Phong hỏi
- Em đã đói chưa?
Nhi không trả lời mà chỉ gật đầu. Phong cười, nhấc điện thoại bàn lên gọi:
- Cho tôi hai phần cơm hải sản, một phần không hạt tiêu.
Nhi nghe thấy vậy, cảm thấy ngạc nhiên. Cô không ngờ anh vẫn nhớ món cô thích, còn nhớ cô bị dị ứng hạt tiêu, kêu nhà hàng không cho hạt tiêu vào phần cơm của cô. Cô sững sờ một lúc, lại nghe thấy anh nói
- Em có muốn gọi thêm gì không?
Cô lắc đầu. Rồi nghe thấy anh nói địa chỉ giao cơm. Phong cúp máy, đến bên cạnh cô, vòng hai tay khóa cô vào lồng ngực mình
- Sao vây? Không thích món anh gọi sao?
- Không phải – Nhi cười đáp – Em không ngờ anh vẫn nhớ em thích ăn gì.
- Tất nhiên là nhớ, ngày trước, em từng cho anh ăn cả tuần món đó – Nhớ lại ngày đó, Nhi từng bảo anh đó là món cô thích nhất cũng là món cô nấu giỏi nhất. Anh thật là thèm được ăn món cô nấu.
Một lát sau, tiếng điện thoại vang lên,
- Tổng giám đốc, cơm anh gọi đã được đưa lên – Một giọng nữ ngọt ngào vang lên. Nhi cảm thấy giọng nói này rất quen.
- Cô bảo họ đưa vào văn phòng cho tôi
- Vâng.
Vài giây sau, cửa được mở ra, nhân viên đưa cơm mang hai xuất đặt lên bàn, rồi quay đi.
Nhi ngửi thấy mùi thức ăn, cảm thấy bụng thực đói cồn cào, cô đưa tay tìm hộp cơm, rồi lại tìm thìa cơm. Phong thấy cô phải lò dò, tay cầm khay cơm cho chắc, tay cầm thìa xúc từng miếng ăn, anh lại thấy đau lòng. Anh cầm lấy thìa từ tay cô, khi cô còn đang ngạc nhiên muốn hỏi anh định làm gì thì anh bảo cô
- Há miệng ra
Nhi không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo lời anh. Khi cô há miệng ra thì một thìa cơm được đưa vào miệng cô. Cô ngạc nhiên, không nhai được mà chỉ có thể ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
- Em ăn như vậy đến bao giờ mới xong, đến đây, anh đút cho – Cố gắng dấu đi sự đau lòng, anh bình thản nói
- Nhưng như vậy anh làm sao ăn được? – Nhi tìm lý do từ chối
- Không quan hệ, anh ăn nhanh. Cho em ăn xong, anh ăn cũng còn kịp. Đến đây
Tuy không muốn nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, từ từ tiến lại đến bên anh, ngoan ngoãn để anh đút cơm cho. Đợi hai người kết thúc bữa trưa thì cũng vừa lúc hết giờ nghỉ trưa.
Đúng lúc đó, Bảo Châu bước vào
- Tổng giám đốc, anh có cuộc họp cổ đông trong vòng 30 phút nữa.
- Tôi biết rồi.
- Anh bận sao? – Nhi hỏi
- Sao vậy?
- Em không có gì để làm cả, như vậy sẽ rất buồn
- Đợi anh, anh gọi người đến chơi với em
- Này, em đến công ty anh là để làm việc, chứ không phải để chơi nhé – Nhi lên tiếng kháng nghị. Con người này cũng thật buồn cười, không lo làm việc mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi là sao?
- Anh đưa em đến công ty cũng không phải để làm việc
- Vậy thì để làm gì?
- Để chăm sóc cho em, nên nhớ, tình trạng của em bây giờ rất không tiện
Cô nghe thấy vậy có chút chua xót, chẳng nhẽ anh ấy nghĩ là mắt cô không nhìn thấy gì thì cô sẽ trở thành người vô dụng sao? Đi đâu cũng cần có người bảo vệ, che chở cho sao?
Thấy sự chua xót trong mắt cô, anh biết cô lại hiểu lầm ý mình
- Đừng nghĩ sai lệch lời anh vừa nói. Ý anh không phải là em vô dụng mà là anh muốn bảo vệ em, anh không muốn em bị thêm bất kì tổn thương nào nữa.
Anh vẫn luôn đoán được suy nghĩ của cô, còn cô thì sao? Có lẽ trước đây cô còn có thể nhìn vào mắt anh mà tìm ra suy nghĩ của anh, nhưng giờ thì sao? Không nhìn thấy, cô còn gì để có thể biết được anh đang nghĩ gì?