Từ đó đến quán cafe, Phong cứ suy nghĩ mãi phải nói gì khi nhìn thấy Nhi. Khi thấy cô, anh sẽ hỏi cô thời gian qua cô sống thế nào, có khỏe không, cô đã ở đâu và nhiều thứ khác. Và tất nhiên anh sẽ hỏi cô có hạnh phúc không ? Đã có người yêu chưa ? Tuy không muốn nghe lời trả lời vì anh biết lòng anh sẽ rất đau.
Khi đến quán cafe, anh thấy Minh vẫn đang đứng ở ngoài cửa, Phong chạy đến bên hỏi anh : "Cô ấy đâu ?"
- Ở trong kia, chỗ chúng ta vừa ngồi
Phong chậm chạp đi vào, lòng anh lúc này đang rất nóng, anh rất muốn nhìn thấy cô nhưng cũng rất sợ là sẽ nhầm người. Anh nhìn thấy một cô gái đang ngồi quay lưng lại với anh, mái tóc đen dài, rất giống cô. Rồi anh nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô, anh càng dám chắc hơn đây đúng là Nhi của anh.
Đang ngồi ăn, An thấy một người đàn ông bước tới gần bàn mình tuy đứng đối diện với ánh sáng nên cô không thể nhìn được khuôn mặt của anh ta nhưng cô cảm thấy hình như ánh mắt của người này tập trung trên người Nhi, đằng sau anh ta là hai người đàn ông đều rất đẹp trai, rồi cô nhận ra trong đó có người đàn ông vừa đến tìm điện thoại. Cô hỏi Nhi :
- Nhi, cậu thật là lực hấp dẫn hơn người thường đó. Lại có người đàn ông khác đến bàn mình, mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu đó.
- Chắc không phải đâu chứ, có thể anh ta nghĩ mình giống với người quen của anh ấy mà thôi. Mà chắc gì người ta đã đến chỗ bọn mình
Cô nghe thấy tiếng bước chân đó càng ngày càng gần bên mình. Rồi tiếng bước chân dừng hẳn lại, Nhi không hiểu lắm, hỏi An
- Ai vậy, An ? - Nhưng An không trả lời vì cô còn đang ngạc nhiên cực độ vì người đứng trước mình.
Phong nhìn thấy Nhi, anh cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa lo sợ. Khi anh nhìn vào ánh mắt cô, thấy đôi mắt long lanh ngày nào giờ đã không còn tiêu cự nữa thì cảm thấy tim rất đau. Cô rời xa anh, tại sao lại thành như thế này ? Anh không thể làm gì, không thể hỏi cô những gì anh nghĩ khi ở trên xe, anh chỉ có thể thốt ra vài tiếng : " Nhi, Nhi.. "
Khi Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô giật mình. Cô không dám tin vào tai mình nữa, cô nghe thấy giọng của anh. Rồi cô lại nghe thấy tiếng anh tiếp :
- Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. - Sau đó cô cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, vòng tay cô đã từng vô cùng quen thuộc, đã từng ôm cô nhiều lần, giờ phút này Nhi chỉ cứng đờ người, không biết làm gì. An nhìn thấy cảnh tượng này, môi chỉ có thể mấp máy nói : " Tổng giám đốc Nguyễn ? "
Nghe thấy bạn tốt nói vậy, Nhi mới biết là mình không phải đang mơ mà đây là sự thực. Rồi cô vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh, nói :
- Anh nhầm người rồi, tôi không quen anh.
- Nhi, 4 năm, thế là quá đủ rồi. Cuối cùng anh cũng tìm được em. - Câu nói này của anh khiến Nhi vừa cảm động vừa cảm thấy đau xót. Không phải là cô không tha thứ cho anh mà là cô không đủ tự tin đứng trước mặt anh. Cô cố gắng để tỏ vẻ bình thản rồi nói lại lần nữa :
- Anh gì này, tôi không hiểu anh đang nói gì, xin lỗi, tôi có việc, đi trước. - Nói xong cô quay sang gọi An - An, mau đi thôi.
Chưa kịp đi thì cổ tay cô đã bị một bàn tay to giữ lại :
- Em vẫn không biết nói dối, khi em nói dối em sẽ không nhìn thằng vào mắt người ta, mà ánh mắt sẽ đảo quanh.
Cô nghe thấy vậy thì chỉ có thể mỉm cười nhàn nhạt :
- Tôi bị mù, làm sao có thể nhìn thẳng vào anh ?
Nghe thấy cô nói vậy, lòng anh rất đau, anh trăm ngàn lần không nghĩ rằng cô rời xa anh lại gặp phải chuyện như thế này. Anh nhíu mày, trên khuôn mặt tràn ngập sự đau đớn.
Rồi Nhi giãy khỏi tay anh, chạy ra ngoài nhưng vì quá vội nên bị vấp vào chân bàn. Thấy cô sắp ngã, Phong chạy nhanh đến đỡ lấy làm cho cô ngã lên người mình.
- Anh ? - Bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên, cô không thể nói ra lời, cô đứng ngay dậy. - Cảm ơn - Cô chỉ biết nói vậy. Phong cũng đứng dậy theo, nhìn cô như vậy, anh rất đau lòng, anh rất muốn hỏi 4 năm qua cô đã sống như thế nào, cô đã trốn anh đến nơi nào, nhưng lời nói đến cổ họng lại không phát ra tiếng.
- Nhi, nghe anh nói
- Xin lỗi, tôi có việc phải về.
Thiên thấy Phong quá dồn dập, nên đến bên cạnh Phong nói :
- Cậu nên cho cô ấy thời gian, dù gì cũng biết cô ấy ở Hà Nội rồi, không sợ cô ấy sẽ chạy đi lần nữa.
Phong nghe vậy cũng có chút an tâm hơn. Anh chợt nhớ ra còn một người đang bị mấy người bọn anh bỏ quên, anh quay ra chỗ An, nói - Hai người bây giờ đang ở đâu?
- Khách sạn The Centre.- An thành thực trả lời, cô vẫn chưa thoát ra khỏi sự ngạc nhiên đó - Anh là người đó?
- Người đó? - Phong không hiểu An đang nói gì, hỏi lại.
- Anh có phải là người khiến cho Nhi bỏ sang Mĩ? Có phải anh là người khiến cho cô ấy bị tổn thương như vậy không? - Nghe thấy câu hỏi của An, Phong giật mình, anh không ngờ cô cũng biết chuyện này. Anh không trả lời lại mà chỉ nói với An - Làm phiền cô chăm sóc cô ấy, tôi sẽ qua thăm cô ấy.
- Tổng giám đốc Nguyễn, tôi nghĩ anh không cần nói câu thừa thãi đó, đó là chuyện tôi cần phải làm - Biết anh là người đàn ông khiến Nhi đau khổ trong suốt 4 năm qua, thái độ của An thay đổi, không thể hiện chút ý tốt nào với anh, giọng nói lạnh lùng. Phong cũng không quan tâm thái độ của cô đối với anh ra sao, anh chỉ quan tâm đến Nhi mà thôi.
- Cô An, cảm ơn cô. Tạm thời đưa cô ấy về khách sạn trước đi.
- Hừ - An hừ mũi một tiếng, rồi đến bên Nhi, đưa tay ra cầm lấy tay của Nhi - Chúng ta về thôi, muộn rồi
- Ừhm.
Sau khi Nhi và An rời khỏi đó, Phong buồn bã hỏi Thiên:
- Tại sao cô ấy không nhận ra mình, tại sao cô ấy từ chối không gọi tên mình?
- Cô ấy nhận ra cậu - Thiên khẳng định
- Vậy tại sao không chịu gọi tên mình?
- Vì cô ấy không muốn.
- Không muốn? - Phong lẩm bẩm
Minh và Thiên thấy vậy, cũng cảm thấy đau lòng cho bạn nên an ủi - Dù sao giờ cũng tìm thấy người rồi, đừng lo lắng nữa. Vẫn còn hơn là không tìm thấy người, cứ phải lo lắng, tìm kiếm lung tung. Giờ thì cô ấy đã ở đây rồi, chúng ta không cần lo cô ấy sẽ đi đâu nữa.
- Chưa chắc. - Thiên nói, rồi anh hỏi Phong - Phong, người vừa rồi là ai?
- Là một nhân viên của công ty đối tác bên Mĩ - Như nghĩ ra điều gì, Phong hỏi Thiên - Ý cậu là Nhi làm việc bên Mĩ, mà họ cũng sắp về nước nên Nhi cũng sẽ về theo?
Ý này làm Phong có phần hoảng sợ, anh còn chưa nói chuyện được với cô, sao có thể để cô về Mĩ ngay được.
- Đúng vậy, cậu phải giữ cô ấy ở lại - Thiên nháy mắt ra hiệu cho Phong.
Là bạn từ bé nên 3 người bọn họ rất hiểu nhau, chỉ một cái nhý mắt là cũng hiểu được ý của người còn lại rồi.
Cả ngày hôm đó Mẫn Nhi cả người không yên. Cô không ngờ mình sẽ gặp lại anh như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày gặp lại anh. Trước đây cô đã từng nghĩ nếu như mình gặp anh thì sẽ làm gì, có nên trách mắng anh hay không, hay là lạnh lùng bỏ đi. Nhưng không ai ngờ cô và anh lại gặp lại nhau trong tình huống bất ngờ như vậy. Điều này khiến cho cô không thể nói gì, chỉ có thể bảo rằng anh đã nhận nhầm người. Nhưng rõ ràng là cùng khuôn mặt, giọng nói, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
An thấy cô từ sau khi gặp Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Lâm thì thất thần, lúc cau mày, lúc thì suy tư cũng cảm thấy bực bội, bèn hỏi
- Nhi, có phải Tổng giám đốc Nguyễn là cái người đó không?
Nhi không cần An nói rõ cũng biết “người đó” là chỉ ai, chỉ có thể gật đầu
- Thật không ngờ anh ta trông phong độ như vậy mà lại có thể làm ra chuyện như vậy. Thật là… - đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại reo.
- Hello, An is speaking - (Alo, tôi An xin nghe) An lịch sự đáp
- …
- Boss? (Sếp?) - Giọng cô nghe rất ngạc nhiên, không có việc gì sao sếp lại gọi sang đây cho bọn họ làm gì?
- …
- Yes, she is here (Cô ấy có ở đây.) - An vừa nói vừa quay sang nhìn Nhi, rồi đưa điện thoại cho Nhi - Sếp gọi cậu này.
Tuy ngạc nhiên vì không biết sếp gọi cho mình làm gì, Nhi vẫn rất lễ phép đáp
- Hello, is there any problem? (Alo, sếp gọi tôi có chuyện gì sao?)
- …
- What? (Sao cơ?) - Nhi giọng rất ngạc nhiên, mắt cô trợn tròn
-…
- Ok, I got it. (Vâng, tôi đã hiểu)
- …
- Bye bye
- Sao vậy, sếp gọi có chuyện gì à? - Vì không nghe được cuộc đối thoại, nhưng từ ngữ điệu của Nhi cho thấy đây là một việc rất ngạc nhiên và bất ngờ
- Sếp yêu cầu mình ở lại bên này làm đại diện cho công ty.- Nhi giọng nói ủ rũ
- Một mình cậu? - Lần này đến An ngạc nhiên hỏi lại
- Ừhm, là yêu cầu của bên đối tác.
- Sao lại chỉ kêu có mình cậu, vậy còn mình thì sao?
- Đúng lịch quay về Mĩ. Thật là…
- Có phải do hắn không? - An hỏi nhỏ
- Có lẽ vậy - Tuy trả lời An như vậy nhưng trong lòng cô thì chắc chắn 10 phần đây là kết quả của việc làm của Phong. Nếu là đề nghị của bên đối tác thì chỉ có anh mới có quyền lực lớn như vậy, mà nghe giọng nói của sếp của cô cũng rất kính nể đối tác, có thể thấy việc này là do anh làm.
Cô cảm thấy có chút lo lắng cũng có chút hồi hộp vì cô chưa đủ tự tin cũng như chưa có sự chuẩn bị để gặp lại anh lần nữa.