Trong văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Lâm
- Reng… reng… - Đang xem tài liệu, chuông điện thoại của anh vang lên.
- Alo ? - Không buồn nhìn xem ai gọi đến
- Này, đến quán cafe đi.
- Để làm gì ?
- Này, bạn bè gọi điện sao cậu lại nói như thế chứ. Thiên và mình định rủ cậu ăn cơm, bây giờ là 12h rồi. Đừng nói với mình là cậu định làm việc đến chiều mà không ăn gì đấy. - Giọng Minh gào thét vang lên đầu dây bên kia.
- Được rồi, 15 phút nữa mình sẽ đến. - Phong giơ điện thoại ra xa. Anh cũng thật không hiểu sao anh có thể làm bạn với một người nóng nảy như thế này nữa.
Đến quán cafe mà ba người bọn anh thường đến, cũng là quán cafe mà trước đây anh hay cùng Nhi đến. Anh vẫn nhớ lần anh cùng cô lần đầu tiên đến đây, khi đó hai người đã chia sẻ rất nhiều chuyện với nhau. Cũng có lẽ chính lúc đó cô đã bước vào tim anh.
- Phong, sao lâu vậy ? - Minh nhìn thấy anh, chạy đến bên cạnh
- Sao vây ? Hai cậu gọi tôi đến đây làm gì ?
- Sao ? Không có việc gì không thể gọi cậu đến được sao ?
- Hai cậu cũng biết dạo này tôi rất bận mà.
- Cậu thì có lúc nào là không bận đâu?
- Cậu còn nhớ sắp đến ngày gì không ? Thiên lên tiếng hỏi anh.
- Sắp tới ? - Phong suy nghĩ mãi không ra, rồi anh lấy điện thoại ra, nhin lịch, rồi chợt ngớ người - Đã đến rồi sao ?
- 5 năm. - Thiên nhỏ giọng nói
- Nhưng mình vẫn tìm không thấy cô ấy.
- Cậu không định bỏ cuộc sao ? Đã 5 năm rồi, cô ấy cũng có thể đã có người yêu mới.
- Không thể nào, cô ấy sẽ không có người yêu mới, cô ấy từng nói cô ấy là duy nhất của mình và mình cũng như vậy. Như một cây nến trên bánh gato - Phong chìm vào kí ức của anh và cô năm đó. Khi anh nhìn thấy chiếc nến trên chiếc bánh gato sinh nhật của anh, anh cảm thấy ngạc nhiên, xúc động cũng có áy náy vì đã lừa dối cô. Khi đó cô đã nói cô là duy nhất của anh. Anh nhớ lúc đó anh đã ôm cô vào lòng rồi hai người cùng ăn bánh. Lúc đó anh cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng anh không ngờ hạnh phúc của anh lại ngắn ngủi như vậy. Anh đã đợi cô 4 năm, sắp được 5 năm rồi, nhưng vẫn không thấy cô quay về.
**
Trong lúc đó, trước cửa hàng "Our love", hai cô gái nhỏ nhắn, một người khi đi trên đường thường phải nhờ cô gái còn lại dắt đi, nhưng vẻ đẹp ở cô vẫn không có chút gì khó thấy.
- Giờ chúng ta đi đâu ? - An hỏi Nhi
- Mình đã gặp anh ấy ở chỗ này. Lần đầu tiên. - Ánh mắt không có tiêu cự của cô hướng về phía cửa hàng nhỏ. Cũng chẳng biết cô đang nói với An hay nói với chính mình nữa.
- Ai ? Ý cậu là cái tên lừa dối cậu đó á ? - An cũng đã nghe kể chuyện của Nhi. Khi Nhi mới đến Mĩ thật sự rất vất vả, cô không quen biết ai hết. An và Nhi quen nhau cũng tron một lần rất tình cờ. Khi đó Nhi đang đi xin việc thì bị giật mất túi xách, tuy trong đó không có của cải hay đồ tư gì nhưng mà rất nhiều tư liệu có trong đó. An bắt gặp cảnh đó, thấy cùng là người Việt nên đã giúp đỡ Nhi rất nhiều. Cô còn bảo Nhi đến ở với mình. Tuy An luôn nói là vì ở một mình nên rất buồn nhưng Nhi biết An làm vậy là vì lo lắng cho cô không có chỗ ở. Thật sự là Nhi nợ An rất nhiều điều. Có lẽ cô mất đi người mình yêu nhất, nhưng cô lại có thêm một người bạn tốt, điều này cũng an ủi cô phần nào. Vì thế nên Nhi cũng kể cho An nghe chuyện của mình, khi An nghe hết thì không chút do dự hét lên - Cái đồ tệ bạc đó mà cậu cũng yêu được sao ? Sao cậu không đánh chết hắn ta đi ?
- Mình yêu anh ấy. - lúc đó Nhi chỉ biết trả lời như vậy. Cô cũng không biết tại sao cô lại không thể làm náo loạn mọi chuyện lên mà chỉ lặng lẽ rời đi. Có lẽ là cô yếu đuối, cũng có lẽ là vì tính cô vốn không muốn làm ầm mọi chuyện lên.
- Yêu ? Hắn ta đối với cậu như vậy mà cậu cũng yêu sao ?
- Yêu là không thể điều khiển, cứ như vậy và yêu thôi. Sau cậu sẽ hiểu. Yêu có thể chỉ là một giây, một phút cũng có thể là một đời. - Cô nhớ Chi đã từng nói với mình như thế. Lúc nghĩ đến người bạn thân từ bé cô lại thấy áy náy vì bỏ đi mà không nói gì với cả Chi. Cô biết chắc chắn cô ấy sẽ rất giận, nhưng lúc đó cô chỉ muốn yên tĩnh để sắp xếp lại mọi chuyện mà thôi.
- Hai người gặp nhau ở đây sao ? - Tiếng nói của An kéo Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ
- Ừhm, lúc đó anh ấy muốn mua sợi dây chuyền mà mình thích. - Cô nhếch môi cười nhẹ, nụ cười có chút xót xa - Chỉ là ngay cả điều đó anh ấy cũng sắp xếp. Lần đầu gặp nhau, anh ấy đã có dự tính trước.
- Đừng nhớ đến hắn ta nữa. Mình đói rồi, cậu biết ở đâu có thể ăn gì đó không ? Lâu rồi mình chưa về Hà Nội nên cũng chả biết quán xá gì nữa. - An than thở nói. Đi từ sáng đến giờ, tuy Nhi khá yên lặng nhưng cô biết Nhi đang nhớ lại những kỉ niệm giữa cô và người con trai kia.
- Đến quán cafe được không ? Mình biết một chỗ chỉ là không biết quán đó còn mở hay không.
- Đâu cũng được, mình chỉ cần ăn gì đó, mình sắp chết đói rồi.
- Ha ha, vậy chúng ta đi thôi. - Rồi hai người rời khỏi nơi đó. An dắt Nhi lên một chiếc taxi rồi bóng taxi cũng rời đi rồi dần dần không thấy hình ảnh của nó đâu nữa.
**
Trong quán cafe
- Minh, giữa cậu và quả bom đó thế nào rồi ? - Phong lên tiếng hỏi
- Qủa bom ? - Minh không hiểu lắm - Cậu nói Chi ? Cô ấy không phải là quả bom
- Không phải là quả bom ? Tính khí thì nóng, suốt ngày cãi nhau với cậu, mình thấy cô ấy chẳng khác gì quả bom hẹn giờ. - Phong chế giễu Minh
- Cô ấy nổi nóng với cậu là vì Nhi biến mất… - Biết mình lỡ lời, Minh bụm miệng lại
- Không sao - Nghe thấy tên người con gái này, tay Phong như khựng lại, rồi lại làm ra vẻ không sao kì thực cả hai người bọn họ đều hiểu đây là nhược điểm của anh, cũng là nỗi đau lớn trong lòng.
- Cậu đừng để ý đến mấy lời cô ấy nói. - Minh biện bạch thay cho người con gái mình yêu
- Ai mà chả bết cậu thích người ta, cần gì phải giải thích hộ như vậy nữa. - Phong đùa giỡn nói
- Này này, sao cậu cứ thích trêu đùa tình cảm của tôi vậy. - Minh bất bình lên tiếng
Thấy hai người càng cãi càng hăng, Thiên lên tiếng - Thôi về đi, cũng sắp 1h rồi, cũng nên về công ty thôi.
- Cậu không nhắc mình cũng quên, chiều nay có một buổi họp với các cổ đông. Hừ, phiền chết đi được - Phong bất mãn nói.
- Ai bảo cậu là Tổng giám đốc cơ chứ. - Minh cũng đùa cợt lại
- Chủ tịch chiều nay có đến không ? - Thiên hỏi
- Có, ông ấy mà không đến thì họp sao được ?
Cứ thế 3 người vừa nói chuyện vừa rời khỏi quán. Ba người vừa rời đi được vài phút thì có hai cô gái nhỏ nhắn bước vào quán. Vậy là lại lần nữa Nhi và Phong bỏ lỡ nhau ? Hay Phong sẽ tìm thấy Nhi sau 4 năm chờ đợi ?