Chương 17: Chương 17

- Phong, đây là bạn gái của con sao ? - Bà Mai lên tiếng

- Đúng vậy, cô ấy tên là Lâm Mẫn Nhi. Nhi, đây là mẹ anh, Lê Phương Mai.

Rồi đột nhiên bà gào lên, lấy tay đẩy Mẫn Nhi :

- Sao lại là cô ? Sao cô lại đến đây ? Mẹ cô đã cưới chồng của ta, giờ cô lại muốn cướp con trai của ta nữa sao ? Cút, cút ra khỏi nhà ta.

Mẫn Nhi bị bà lam cho hoảng sợ, cô nhớ là cô chưa gặp qua mẹ của Phong bao giờ, cho dù là tình cờ cũng chưa. Lâm Phong tiến lên, kéo cô về phía sau lưng mình, nhìn người mẹ đang rất tức giận của mình, giọng nói trở nên nghiêm túc :

- Mẹ, con không quan tâm mẹ có thích cô ấy hay không, nhưng con yêu cô ấy, chỉ có vậy thôi. »

- Ta không cho phép, ta không cho phép đứa con gái này bước chân vào nhà ta.

- Đây có phải là nhà không, mẹ tự biết. Con chỉ muốn mọi người biết rằng, đây là cô gái mà con yêu mà thôi.

Trong lúc này, một giọng nói trầm, mang đầy sự quan tâm cất lên :

- Cháu gái, bố mẹ cháu tên gì ? - Ông Thành phục hồi tinh thần sớm hơn, tiến lên về phía Nhi hỏi

- Bố cháu tên Lâm Cương, còn mẹ cháu là Trần Mai Phương

Ba chữ "Trần Mai Phương" đánh vào lòng của cả bà Mai và ông Thành. Đã lâu lắm rồi, ông không còn nghe thấy ba chữ này nữa, cũng không biết người này sống ra làm sao. Còn đối với bà Mai, ba chữ này đã thành cái tên cấm kị đối với bà.

- Ba mẹ cháu có khỏe không ? Sao không đưa họ đến cùng ? - Ông Thành dùng giọng nói hiền từ nói với cô

- Ba mẹ cháu đã mất được một thời gian rồi ạ.

- Bao giờ ? Vì sao ? - Ông Thành sốt sắng hỏi

Tuy không biết vì sao ông Thành lại sốt sắng đến như vậy và bị bà Mai dọa cho hoảng sợ, nhưng Mẫn Nhi vẫn thành thực trả lời ông :

- Ba năm trước ạ, trong một tai nạn.

Đã mất rồi sao ? Ông đi tim người đó suốt bao năm, kết quả lại chỉ nhận được một cái tin như vậy thôi sao ? Mắt ông Thành hoen hoen đỏ, nhưng ông nuốt nước mắt vào tim. Nếu như ông trời không cho ông cơ hội đến với người kia, vậy thì hãy để ông thay họ chăm sóc đứa con gái này vậy.

Rồi ông nhìn cô gái này nói :

- Cháu gái, ta là cha của Phong, Nguyễn Lâm Thành, cháu cứ gọi ta là chú Thành là được rồi.

- Dạ, chú Thành

Qúa giống cô ấy, con bé quá giống cô ấy thời con trẻ. Ông nhìn Mẫn Nhi mà như được thấy lại người cũ, điều này khiến cả bà Mai và Phong đều không kiềm chế được. Lâm Phong thấy biểu tình của cha mình như vậy, anh rất tức giận, kéo Mẫn Nhi ra khỏi nhà, trước khi bước ra cửa vẫn không quên nói với cha một câu :

- Cô ấy không phải là người đàn bà kia.

Rồi cánh cửa bị đóng sầm lại. Mẫn Nhi bị dọa cho hoảng sợ vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô không biết mình đã làm gì sai, sao mọi chuyện lại bị như vậy. Cô quay sang nhìn Lâm Phong đang rất tức giận, cũng không dám mở miệng hỏi anh.

- Em muốn hỏi anh chuyện gì sao ? - Anh lạnh lùng mở miệng, khiến cô cảm thấy anh như một người khác vậy

- Có phải em làm điều gì sai rồi không nên mẹ anh mới như vậy ? - Cô khẽ hỏi

- Không phải lỗi của em, mẹ anh luôn như vậy. Đừng suy nghĩ gì nhiều, ít ra bây giờ họ cũng đã biết là em là bạn gái của anh rồi.

- Nhưng mà mẹ anh có vẻ không thích em.

- Đừng lo, không liên quan gì đến bà ấy cả. Bà ấy chỉ cần biết quan hệ giữa chúng ta là như vậy là đủ rồi. Dù gì người em yêu cũng là anh chứ không phải mẹ anh, nên đừng quan tâm nữa. - Mẫn Nhi cũng nghe theo anh, không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là cô không nói với anh, điều mà cô bận tâm hơn là những gì mà mẹ anh đã nói

**

Trở về nhà, Lâm Phong không vào nhà Mẫn Nhi, mà chỉ an ủi cô hôn lên trán cô rồi chúc cô ngủ ngon. Sau đó khi thấy cô vào nhà anh liền đi ngay. Cô biết anh rời đi ngay khi cô vào nhà vì cô có thể nghe thấy tiếng động cơ xe chạy. Mẫn Nhi cảm thấy rất mệt mỏi, cô không biết vì sao bà Mai lại như vậy với mình

Thay quần áo xong, nằm trên giường, Mẫn Nhi suy nghĩ lại những gì bà Mai đã nói :

_

" Mẹ cô đã cướp chồng của ta, giờ cô lại muốn cướp con trai của ta nữa sao ? "

" Mẹ cô đã cướp chồng của ta…. "

" Mẹ cô đã cướp chồng của ta…" _

Cô không hiểu sao bà Mai lại nói vậy, mẹ cô không cướp chú Thành, bố mẹ cô rất yêu nhau, không phải vậy sao ? Rồi cô đột nhiên nhớ đến Phong từng nói

- _ Gia đình tôi không có sự hạnh phúc, vì cha tôi không yêu mẹ tôi. Trong lòng ông có hình ảnh một người phụ nữ khác… _ - Cô nhớ anh đã từng nói như vậy ở quán cafe.

Chẳng nhẽ người phụ nữ mà cha anh yêu lại là mẹ cô ?

Ngay lập tức cô bị suy nghĩ đó của mình làm cho hoảng loạn, rồi cô nhanh chóng lắc đầu, xóa bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia. " Không thể nào, không thể nào lại như vậy được. Mẹ rất yêu cha, cha cũng vậy. Mẹ sẽ không phải người phụ nữ kia đâu. "

Cô biết vì "người phụ nữ" kia mà Lâm Phong chưa từng có hạnh phúc, cô không biết sẽ như thế nào nếu như mẹ của mình lại chính là người đã khiến anh không có cảm giác hạnh phúc. Suy nghĩ cả một đêm, Mẫn Nhi không tài nào ngủ được. Cô không dám gọi điện cho Phong, sợ anh sẽ hận mình, cô chỉ có thể nghẹn ngào, ôm chiếc điện thoại trong tay và nức nở :

- Không phải như vậy, không phải như vậy đâu, đúng không Phong ?

Cùng lúc đó, trong một căn nhà rộng rãi, nhưng lại tối đen không một ánh đèn, đủ để cho thấy chủ nhân căn nhà đang có tâm trạng tồi tệ. Đúng vậy, người đó chính là Lâm Phong. Anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào nữa, anh cũng không đủ nhẫn tâm để nói với cô sự thật. Phong cầm cốc rượu lên,rồi uống hết một hơi như uống một cốc nước lọc.

Anh cũng rất tức giận, tức giận vì ánh mắt của cha hôm nay. Ông như nhìn thấy lại người đàn bà nhiều năm trước kia, người mà cho đến giờ ông vẫn không thể nào quên được. Anh cũng tức giận chính bản thân mình vì cái kế hoạch ngu dốt mà anh đã vach ra, vì cái việc đưa cô về nhà hôm nay. Anh chỉ muốn cho họ biết rằng anh yêu cô mà thôi, nhưng anh không ngờ lại thành ra như vậy, anh cũng không ngờ rằng cô lại giống mẹ mình như vậy

Lâm Trang đi vào nhà, trông thấy anh như vậy không khỏi ảo não thay. Anh tập trung suy nghĩ đến độ không phát hiện ra có người tiến vào. Lâm Trang giật lấy chai rượu trên tay anh rồi nói :

- Anh làm như vậy thì có được gi ? Điều anh cần làm lúc này là an ủi Mẫn Nhi. Anh có biết nếu cô ấy biết chuyện này thì sẽ như thế nào không ?

- Anh không biết, anh thực sự không biết - Phong gào thét lên

- Cô ấy sẽ đau, đau ở đây này. - Vừa nói, cô vừa cầm lấy tay anh, đặt phía bên trái lồng ngực - Tim cô ấy đau, vì cô ấy biết mẹ mình là người làm cho anh khổ. Cô ấy sẽ rất đau. Còn anh ? Có đau sao ?

- Đau… cô ấy đau.. - Vừa lẩm bẩm một mình, anh vừa vỗ vỗ vào ngực mình - Anh cũng đau, anh không muốn cô ấy đau buồn.

- Vậy thì còn chần chừ gì nữa, anh mọi đến bên cạnh cô ấy đi.

- Đúng vậy, anh nên đến bên cạnh cô ấy. - Rồi anh lao ra ngoài, lấy chìa khóa xe định lao đến nhà cô, nhưng lại bị một bàn tay kiềm lại - Sao vậy ?

- Khoan đã, anh đi taxi đi, anh uống nhiều như vậy, lái xe sẽ không an toàn đâu.

- Anh không sao

- Anh trai, anh không muốn đi gặp Nhi sao ? Nếu xảy ra tai nạn, làm sao gặp được cô ấy đây ? - Trang cố khuyên nhủ anh trai mình

Không còn cách nào khác, anh lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến nhà Mẫn Nhi, chỉ là anh ấn chuông mãi mà không ai trả lời. Điều này làm anh vô cùng lo lắng và hoảng sợ. Anh lo lắng cô ở nhà một mình xảy ra chuyện vì. Đây là lần đầu tiên anh có cái ý nghĩ cô đang xa rời anh, sẽ có ngày anh mất cô. Rồi trong nháy mắt anh lao đi tìm cô, anh tìm cô khắp nơi, những nơi cô có thể đến mà anh biết, những nơi hai người bọn họ từng bên nhau. Thế nhưng tất cả đều không có, cô đều không thấy đâu. Anh nghĩ : " Có thể cô ấy đã về nhà rồi." Rồi anh lại chạy về nhà cô, nhưng lại không thấy cô đâu.

Anh ngồi xụp xuống trước cửa nhà cô, cứ ngồi như vậy mãi một lúc lâu sau, anh mới thấy cô từ trên xe taxi đi xuống. Cô thấy anh, cũng vô cùng ngạc nhiên. Anh đột nhiên chạy đến bên cô, ôm cô thật chặt rồi nói :

- Đừng bỏ đi như vậy, anh rất sợ. Thực may là em không sao, em làm anh lo đến chết mất.