- Oa oa, thật đẹp đó nha.- Mẫn Nhi phấn khích kêu lên - Phong, nơi này thật đẹp, đến đây xem này - Vừa nói Nhi vừa lôi kéo Lâm Phong nhìn từng ngóc ngách của nhà nghỉ.
- Từ từ thôi, mình còn nhiều thời gian để mà xem từng nơi một. Bây giờ thì em đi sắp xếp đồ, quần áo đi, chiều chúng ta ra biển
- Vậy có đốt lửa ban đêm không? - Cô chớp chớp mắt nhìn anh
- Tất nhiên là sẽ có
- Tuyệt vời.
Nhìn cô cười mà lòng anh cũng cảm thấy mãn nguyện theo. Có thể sẽ có đau khổ theo bên họ, nhưng nhìn cô cười như vậy, anh cũng đã thấy tốt lắm rồi.
Lúc này khóa của Lâm Phong đã thuê một nhà nghỉ bao sao bình thường để ở qua đêm. Lâm Phong và Mẫn Nhi ở chung một phòng, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng họ cũng đã tuyên bố rằng sẽ không làm gì hết, chỉ ngủ mà thôi.
Buổi chiều, mọi người ùa ra biển nhưng Lâm Phong lúc này lại cực kì không vui, anh chỉ muốn nhét cô gái nhỏ bé kia về phòng mà thôi. Người con gái của anh lúc này mặc một bộ đồ bikini màu đen trắng, một mảnh nhưng lại chả khác hai mảnh là bao. Bộ đồ này khoét hai lỗ to đùng ở phần eo, tôn lên dáng người nhỏ bé của cô, chính nó cũng khiến bao nhiêu chàng trai dừng mắt ở cô.
- Ai cho em mặc như vậy ? - Giọng anh cực kì không có lấy nửa điểm vui vẻ
- Sao vậy ? Không đẹp sao ? - Mẫn Nhi nhỏ giọng hỏi
- Em không còn bộ nào khác sao ?
- Còn, giống như thế này nhưng là màu khác. - Cô đáp lại, nhưng nhìn mặt anh ngày càng tối đi, giọng cô càng lúc càng nhỏ
- Hừ, em không biết là có biết bao thằng khác đang nhìn mình sao ? - Anh hừ hừ nói, rồi vừa nói vừa choàng một cái khăn tắm lên cho cô
- Haha, anh đang ghen đấy ah ? - Cô tuy trêu đùa anh là vậy nhưng trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc. - Anh cũng biết là em yêu anh mà.
- Hừ. - Anh lại hừ một tiếng nữa rồi quên đi. Cô nhớ mãi lúc đo, mặt anh tuy vẫn còn đầy bất mãn, nhưng khuôn mặt điển trai đó lại hơi hơi đỏ. Lúc đó, anh trông chỉ như là một cậu con trai mới lớn thôi vậy.
Nhưng cô thật rất nóng, choàng cả cái khăn bông như thế này thì làm sao mà chịu được chứ.
Cô lôi kéo anh ra biển, hai người luôn bên cạnh nhau. Tiếng cười của cô in sâu vào tim anh, khuôn mặt anh cùng mái tóc ướt đẫm nước biển cũng in sâu vào trong trái tim cô
Đến tối, bọn họ đốt lửa trại bên bờ biển. Ánh lửa sáng lên một bãi cát bên cạnh bờ biển cùng tiếng sóng rì rầm như đưa con người ta vào miền đất khác. Mẫn Nhi ngồi bên cạnh anh, tay nắm lấy tay anh.
- Em gái, đừng lúc nào cũng dính lấy cậu ta được không ? Sang đây chơi với anh đây này. - Minh chạy sang chỗ bọn họ, lôi kéo cô em gái mới này
- Minh, đừng loạn nữa đi. Cậu không thấy bọn họ đang trong thế giới hai người sao ? - Thiên lên tiếng
- Ái chà, đi dã ngoại cùng mọi người mà hai người lại làm như là chỉ có đôi mình trên thế giới thế này là sao ?
- Hai anh đừng có nói thế. - Mẫn Nhi nhỏ giọng lên tiếng, cũng may bây giờ đã là buổi tối, nên cô nghĩ chắc bọn họ sẽ không thấy được khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng lên của cô đâu.
- Hai người bớt loạn đi - Phong trầm giọng lên tiếng, anh không thích hai người bọn họ lên tiếng, trêu chọc bạn gái của anh như vậy
- Hai người mau ăn đi, hải sản ở đây khá ngon đấy. - Thiên đưa cho họ hai đĩa hải sản nướng.
- Phong, qua đây chút, bọn này nhờ chút việc. - Một cậu nam vẫy vẫy về phía Phong
Phong quay qua nhìn Nhi một chút, thấy cô nói anh cứ đi đi, anh mới rời đi, tiến về phía mấy người vừa mới gọi anh. Minh cũng đã rời đi với cô bạn gái của mình, để lại hai người Thiên và Mẫn Nhi.
Một lúc sau, Thiên mới lên tiếng :
- Nhi này, nếu sau này, Phong nó phản bội em thi sao ?
- Sao cơ ? - Mẫn Nhi mờ mịt hỏi lại anh
- Chỉ là nếu như cậu ta vô tình phản bội em thì sao, chỉ vì một gút mắc đã lâu tồn tại trong lòng cậu ấy thì em sẽ làm gì ?
- Em sẽ không tha thứ, trong tình yêu không đồng ý cho từ phản bội đó. Em không biết sao anh lại nói vậy, nhưng nếu đến một lúc nào đó, anh ấy chia tay em, em chỉ mong không phải vì anh ấy đã có người khác.
- Vậy sao ? Sẽ không tha thứ. - Anh nhỏ giọng lầm bầm lại câu nói của Nhi.
- Mà sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy? - Cô thắc mắc, đang không đâu sao lại hỏi như vậy?
- Đó là trắc nghiệm tình yêu của hai người đó mà. Haha - Anh cười lấy lệ, nói với cô. - Anh mong rằng trong mọi lúc em sẽ tha thứ cho nó, nếu như có một ngày nó làm gì có lỗi với em, anh biết đó sẽ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Anh biết chắc nó rất yêu em.
Yêu cô sao? Yêu nhưng anh chưa từng nói với cô 3 chữ đó, điều này cũng đôi lúc khiến cô lo lắng, nhưng cô không quan tâm lắm, cô chỉ biết rằng trong tim anh ít nhất cũng đã có một vị trí nào đó của riêng cô rồi.
- Hai người đang nói gì vậy? - Không biết từ lúc nào, Phong đã đến đằng sau hai người bọn họ. Anh vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh Mẫn Nhi.
- Không có gì. Thôi tôi cũng đi đây, để lại không gian riêng cho hai người - Nói rồi Thiên rời đi về phía Minh.
- Buổi tối ở biển hơi lạnh đó, em khoác áo vào đi. Sao chẳng biết chăm sóc cho bản thân gì thế? - Anh càu nhàu, nếu như không có anh ở bên cô, thì không biết cô sẽ thế nào nữa.
- Ha ha, đúng là có hơi lạnh. Nhưng giờ thì ấm rồi - Cả người cô được phủ trong chiếc áo khoác của anh, cô cảm giác lúc này như đang được anh ôm vào lòng vậy. Mùi hương của anh như tỏa ra, ôm trọn lấy thân cô. Cô cảm thấy lúc này thật hạnh phúc.
Nhìn dáng vẻ trẻ con ngây ngô nhưng lại đầy vẻ mê hoặc như lúc này, anh hơi thất thần một lúc. Một lát sau, sau khi tỉnh lại, anh liền ôm trọn lấy cô, giọng nói đầy vẻ dụ hoặc, trầm ấm vang lên bên tai cô : "Anh yêu em, thực sự rất yêu em. "
Mẫn Nhi như bị sét đánh, lặng đi hồi lâu. Cuối cùng, cuối cùng cô cũng nghe được tiếng anh nói 3 chữ đó, cuối cùng anh cũng nói ra 3 chữ yêu cô. Tuy cô không biết yêu ở đây so với những người bạn gái trước của anh ra sao, nhưng cô cũng là con gái, nghe được 3 chữ đó từ người mình yêu, dù là giả dối khi vào tai mình cũng sẽ thành chân thành.
Nhưng anh lại như nhìn thấu suy nghĩ của cô, bèn giải thích : "Đồ ngốc, những người bạn gái trước của anh là họ tự nguyện, anh chưa bao giờ nói với họ 3 chữ này vì anh biết bản thân mình không hề thích họ, chứ đừng nói đến yêu. Em phải tin anh, anh là yêu em thực sự"
Càng nghe cô càng cảm thấy xúc động bèn nghẹn ngào hỏi lại anh : "Vậy em có được tính là người yêu đầu của anh không ?"
- Tất nhiên rồi, và anh cũng là người bạn trai đầu tiên của em.
- Làm sao mà anh biết được chứ ? Em trước đây cũng có người yêu nhé. - Cô bĩu môi không cam chịu nói.
- Em không có tài nói dối đâu, cô gái nhỏ ạ. - Anh cười khẽ, rồi chấm dứt lời cô bằng một nụ hôn nồng nàn.
Ngay khi cô đang định biện minh cho chính mình, môi anh đã che lấp môi cô. Nụ hôn dưới ánh trăng, thật ngọt ngào, thật lãng mạn và cũng thật hạnh phúc. Khuôn mặt họ như được khắc vào tâm đối phương, ánh mắt họ như in vào trong mắt đối phương. Giờ phút này, họ là hai người hạnh phúc nhất, giờ phút này, họ đang ở bên nhau.