Chương 4: Cuối cùng

Lâm Tố Tâm lần nữa tỉnh dậy , trước mắt cô là một màu trắng chói lóa, trong không khí truyền đến mũi mùi hăng hắc của cồn vài thuốc khử trùng ,mắt cô nhìn đôi nam nữ mặc áo blouse trắng một lúc mới nhận ra chính mình đang ở bệnh viện.

Cô không khỏi nhìn thoáng qua tay phải của mình, trên cổ tay vết thương được thay băng gạc sạch sẽ, mu bàn tay cắm kim truyền dịch .Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, cũng may vận mệnh lại không có đùa giỡn cô, xuyên không lần này , xem ra linh hồn của cô ở lại trong thân thể này hẳn là ổn định thực sự .

Khi nhớ lại hồi ức nguyên chủ, tuy rằng lượng tin tức rất lớn, nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, hơn nữa do cô mất máu quá nhiều, cho nên mới hôn mê, thực tế cho tới bây giờ, cô vẫn là cảm giác đau đầu trầm trọng.

Khi hộ sĩ phát hiện cô tỉnh lại, cho cô làm các loại kiểm tra nhiều lần , cô vẫn luôn ở trong trạng thái mê man.

Mãi cho đến khi cô thấy cô gái mà lần trước khi cô hôn mê vào bệnh viện, nhìn thấy cô ấy cô mới tỉnh táo lại.

“Tố tâm, cậu làm tớ sợ muốn chết a, tớ còn tưởng rằng ,cậu thật sự sắp chết !” đôi mắt to tròn đầy vẻ lo lắng chân thành tha thiết mà nhìn cô.

Lâm Tố Tâm không khỏi nhếch lên đôi tái nhợt, cười cười, “Cậu đừng lo lắng, tớ không phải không có việc gì sao?”

Cô từ trong trí nhớ củanguyên chủ biết được, cô gái này tên là Phùng Tư Tư, là bạn bè đối với nguyên chủ là tốt nhất, cũng là bạn học cùng lớp duy nhất sẵn sàng kết giao với cô ,ở học viện Ngân Diệu.

Cha cô ấy là đại cổ đông lớn của một khách sạn năm sao,cô cũng là con nhà giàu thứ 2 ,đáng tiếc là do vợ lẽ sinh ra, đến mười cô ấy mười hai vợ cả không làm gì được, đành phải chấp nhận cho cô nhận tổ quy tông, nhưng cô ở ấy nhà sống cũng rất khó khăn , ở học viện Ngân Diệu cô cũng là người không mấy nổi tiếng .

Phùng Tư Tư và Lâm Tố Tâm sống trong cùng một dãy phòng ở học viện Ngân Diệu ,họ thường ra vào cùng một lúc. Lâm Tố Tâm chính là da mặt mỏng nhưng tính cách yếu đuối, Phùng Tư Tư thì đơn thuần nhát gan sợ phiền phức, đôi tổ hợp này thật là thấy thế nào cũng bị khi dễ bắt nạt.

Bất quá,khi nguyên chủ lập tức bị thôi học , còn có một người như vậy quan tâm cô ấy , Lâm Tố Tâm trong lòng vẫn rất cảm động.

Phùng Tư Tư kích động, nắm lấy tay Lâm Tố Tâm , nghe được cô kêu đau một tiếng, mới phản ứng lại, buông ra , giọng điêu vẫn rất lo lắng, vội vàng, “Cậu ngất xỉu cũng không biết, cậu lần này là nhặt về cái mạng ! Xe cứu thương mà không đưa cậu đến bệnh viện đúng thời điểm, do cậu mất máu quá nhiều lên cơn co giật, hơn nữa cậu lại là nhóm máu hiếm thấy, thế nhưng bệnh viên không có nguồn máu phù hợp với máu của cậu và tìm nhóm máu của cậu khắp nơi nhưng không có.”

“Tớ có nhóm máu hiếm thấy sao?”

Lâm Tố Tâm sửng sốt một chút, trong trí nhớ nguyên chủ không hề biết mình có nhóm máu hiếm, bất quá nguyên chủ cơ bản chưa có từng bị thương gì , chưa phải truyền máu bao giờ nên không biết cũng là bình thường.

“Ừ , bác sĩ nói như vậy, nhưng tớ cũng không hiểu thể hiểu được ,tóm lại cậu là người có nhóm máu hiếm là được rồi.”

“ Sau đó tại sao lại có máu?”

Vẻ mặt Phùng Tư Tư hiện ra vẻ bối rối:

“Tớ cũng không rõ, hình như là có người nghe tin cậu cần máu gấp, nên chuyển máu từ kho máu bệnh viện tư nhân đến đây , bác sĩ nối cậu là người may mắt nhất .”

“Tớ rốt cuộc là nhóm máu gì? Còn là lấy từ bệnh viện tư nhân?” Lâm Tố Tâm kỳ lạ hỏi.

Vì rất hiếm nên ngân hàng máu của một số bệnh viện lớn của nhà nước ở xa nên không thể chuyển đến được ,vậy nó có thể được lưu trữ ở bệnh viện tư nhân nào chứ?.

“Ai nha, tớ cũng không biết. Dù sao vận may của cậu thật là không tồi! Tố tâm, cậu đừng lại vì đôi nam nữ kia đòi chết đòi sống, không phải nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc đến cuối đời sao? Cậu nhất định sẽ có vận may tốt.”

Lâm Tố Tâm mờ mịt nhìn vẻ mặt Phùng Tư Tư , trong đầu hình như hiện nên cái gì đó nhưng không rõ ràng.

Trong lúc Lâm Tố Tâm nằm viện , cô cũng từng hỏi qua bác sĩ cùng y tá, rốt cuộc người nào tốt bụng đã cho cô máu nhưng tất cả câu trả lời đều giống nhau : “ Anh ấy không chịu nói cho chúng tôi biết tên, thấy cô không có việc gì liền đi rồi.”

Tuy nhiên Lâm Tố Tâm luôn cảm thấy có điều gì không ổn, với vấn đề nguy hiểm đến tính mạng như vậy, chẳng lẽ không cần đăng ký, không cần tiến hành kiểm các kiểm tra sao? Tại sao Bác sĩ lại không muốn nói cho cô biết lý do là gì.?

Nếu đã không rõ, Lâm Tố Tâm cũng không lo lắng về việc này nữa . Người khác nguyện ý học tập Lôi Phong làm người tốt không để lại tên tuổi , cô cũng không cần một hai phải cùng ân nhân cứu mạng đối nghịch. Hơn nữa cô còn nhiều thứ phải lo hơn .

Lâm Tố Tâm khôi phục thật nhanh,3 ngày sau cô liền tính xuất viện. Bác sĩ kiến nghị cô nằm viện quan sát ít nhất bảy ngày,ban đầu cô nghe theo bác sĩ ở lại nhưng đến ngày thứ ba , cô nhận được cuộc gọi từ phòng hậu cần của học viện Ngân Diệu.

Một người đàn ông tự xưng là quản lý Tôn của văn phòng kí túc xá của tổng cục hậu cần không chút khách khí mà nói: “học sinh Lâm tôi rất tiếc mà nhắc nhở cô trước ngày mai nếu cô không dọn ra ký túc xá của trường, chúng tôi liền dùng biện pháp bắt buộc, đến lúc đó tài sản của cô có được an toàn hay không chúng tôi liền không thể bảo đảm.Cô biết mình bị thôi học , sau còn ăn vạ ở ký túc xá trường không đi, cô là người thứ nhất từ khi trường thành lập đến giờ nếu không phải hoàn cảnh gia đình thực sự khó khăn của cô, trường học cũng sẽ không cho cô thêm thời gian 5 ngày chuyển đi . Hy vọng cô không đem sự khoan dung của người khác làm vốn vô liêm sỉ của chính mình !”

Tuy là Lâm Tố Tâm đã không còn là cô gái nhát gan như ban đầu nữa , cô vẫn bị lời nói đó mắng đến sửng sốt . Dù gì kiếp trước cô vẫn là một cô gái thiên tài , cho dù người khác ghen tị cô hay khinh thường cô ít nhất bề ngoài vẫn còn lịch sự , nhưng kiểu này trực tiếp ném nên mặt cô từ “Không biết xấu hổ” , cô vẫn là một lần đụng tới.

Hiện tại cô đang sững sờ, thì đối phương đã cúp điện thoại trong nháy mắt , làm cô cơ hội nói cũng không có.

Lâm Tố Tâm ủ rũ đem điện thoại vứt trên giường bệnh.

Đây là cái trường học gì thế này , ngay cả nhân viên ký tú xá cũng vênh váo hống hách như vậy, còn không phải có người nhìn vào ký túc xá sao? Mọi người đều là bình đẳng sao ?, cần thiết cảm thấy chính mình ưu việt như vậy không?

Thật sự không thể hiểu ,nguyên chủ vì cái gì có thể mỗi ngày chịu đựng những kẻ coi lợi ích hàng đầu,lại coi thường dẫm đạp những người yếu thế dưới chân mình. Thế mà Cô ấy vẫn tiếp tục học ở đây.

Lâm Tố Tâm lập tức quyết định, ngày hôm sau đến học viện Ngân Diệu xử lý thủ tục thôi học .

Cho dù nguyên chủ không bị đuổi học, cô vẫn phải cân nhắc có tiếp tục học ở đây không .Nói cho cùng học phí đắt như vậy , hơn nữa người trong trường lại không mấy tốt , căn bản nơi này không thích hợp cho những cô gái gia cảnh bình thường như cô .

Căn nhà do mẹ của nguyên chủ để lại ban đầu tổng cộng chỉ bán được 300 vạn và đã chi 120 vạn học phí và chi phí sinh hoạt trong một năm ở học viện Ngân Diệu ,còn lại 180 vạn cô có thể làm gì ?Tại sao cô phải tiêu tiền vào trường học như vậy?

Hiện tại nếu đã bị thôi học, thế thì tốt rồi.