Vương Hổ và Đinh Cầu tuy không phải là người thông minh, nhưng chuyện này rõ ràng là đi vào chỗ chết thì họ cũng đã biết. Nên khi Tạ Tinh kéo hai người ra thì họ lại không có hứng thú nhiều
Tạ Tinh nhìn sắc mặt của Vương Hổ và Đinh Cầu thì đã đoán ra được suy nghĩ của họ, kéo 2 người họ sang một bên, kiếm một nơi vắng vẻ để giải thích cho họ nghe, không thì để tối nay hành động sẽ không được ổn thỏa
“Vương Hổ đại ca, có phải huynh nghĩ chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này là chết chắc đúng không?” Tạ Tinh thấy xung quanh không có người, nên đã nói với Vương Hổ
Vương Hổ và Đinh Cầu trả lời: “Không lẽ không phải như thế sao?”
Tạ Tinh đột nhiên cười lên và nói: “Nếu như chúng ta nhận nhiệm vụ này là cửu tử nhất sinh, thì ở lại nơi đây sẽ là chết chắc”
Vương Hổ và Đinh Cầu đơ người ra, nhìn tập trung Tạ Tinh không biết cậu đang nói chuyện gì
Nhưng Tạ Tinh không phát hiện được là khi Tạ Tinh nói chuyện, có một giáo úy ở bên cạnh nghe được lời Tạ Tinh nói, phản ứng đầu tiên là người này muốn làm loạn quân tâm muốn bắt về xử tội, nhưng mà lập tức thấy được đây là nơi không có người nào nên muốn ngồi lại xem rằng người binh sĩ này muốn nói chuyện gì ở đây
Thấy 2 người nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Tinh nói tiếp: “Hôm nay Ngưu Đội Trưởng đã cho chúng ta xem bản đồ mô hình cát rồi đúng không?”
“Đúng vậy, đã chỉ cho chúng ta đường đến đột kích ra ngoài, đệ còn nhớ này” Đinh Đầu nói
Tạ Tinh ngồi xuống và vẽ ra một bản đồ đơn giản dưới đất: “Hai người có thấy rằng quân địch đang cắm quân ở đây, nếu ta tính không sai, quân ta trong vòng mấy ngày này sẽ thực hiện tấn công, và đẩy quân địch vào bằng địa. Rồi sau đó phá sông cho nước tràn vào quân địch”
Vương hổ liền suy nghĩ ra được và nói: “Đúng rồi, tại sao ta không nghĩ tới nhỉ? Nếu như thế thì quân ta chắc chắn sẽ thắng, đúng là Tướng Quân của phe mình rất thông mình”
Tạ Tinh cười nhẹ: “Nếu như sự thật là vậy thì ta đã không dẫn hai người đi nhận nhiệm vụ này rồi. Vương Hổ huynh xem chỗ này, phe địch đã cắm quân ở một khe núi hẹp, đối phương có vấn đề thần kinh sao? Đem quân đi cắm ở một địa hình như thế”
“Vậy thì cũng đâu có sao, phe địch đánh không lại phe ta, buộc phải rút quân đến chỗ này, họ cũng không còn cách nào khác” Vương Hổ không đồng ý vầ cách nói của Tạ Tinh
Tạ Tinh tiếp tục hỏi: “Huynh thấy binh sĩ của phe ta so với phe địch ai lợi hại hơn, vậy huynh nghĩ phe địch đã tổn thất bao nhiêu quân lực?”
Vương Hổ nghe Tạ Tinh hỏi và chớt nghĩ ra, đúng là đối phương không tổn thất bao nhiêu người, mỗi lần đánh thua là rút về một chút, dù gì đây là địa phận trung gian
“Tinh ca,ý huynh là họ cố tình rút về sao?” Đinh Cầu nhìn ra và nỏi
Tạ Tinh gật đầu và nói: “Chắc là như vậy rồi, ta nghĩ đối phương đang muốn phe ta đi tập kích họ, rồi đuổi họ vào bàn địa”
Vương Hổ ngạc nhiên “ Ý ngươi là đối phương cố tình tìm đến chỗ chết sao?”
Tạ Tinh cười nhẹ nói: “Tìm chỗ chết? Họ không hề kiếm chõ chết, mà là đợi phe ta tấn công và nơi cắm quân của họ rồi lập tức chạy vào bằng địa”
“Vậy chúng ta phá sông cho nước vào thì họ không phải chết chắc sao?” Đinh Cầu nghe không hiểu và nói
Tạ Tinh lắc đầu và tiếp tục nói: “Lui vào bằng địa đúng là sẽ bị nước sông chìm, nhưng mà không phải kiếm đường chết, còn hỏi vì sao thì lúc này ta còn chưa nghĩ ra. Mười vạn quân địch bị nước sông ngập vào, không lẽ họ biết bay? Nhưng ta dám khắng định rằng phe địch đã có chuẩn bị sẵn, nên chúng ta tiếp tục ở lại đây là tìm đường chết”
Vương Hổ liền bổ sung: “Ta thấy chắc là đối phương không nghĩ đến điều này đâu, nếu như không phải ngươi nói thì ta cũng suy nghĩ không ra”
Tạ Tinh nói tiếp: “Không lẽ khó suy nghĩ như thế sao, chỉ cần động não một chút là có thể nghĩ ra đệ chỉ là nghĩ không ra họ phải làm gì để chống nước sông ập đến, chắc chắn sẽ có khe hở” nói xong Tạ Tinh suy nghĩ
Vương Hổ lại nói tiếp: “Cứ cho mà phe địch có thể bay khỏi nước lũ thì phe ta cũng không tổn thất gì, đột kích nhiều nhất chỉ có khoảng ba đến năm nghìn người, có thể ít hơn. Cho nên, ngươi suy nghĩ nhiều rồi”
Tạ Tinh cười nói: “Không tổn thất gì sao? Lúc họ rút quân thì đồng thời họ sẽ phóng hỏa, huynh xem nơi mà họ cắm quân, huynh nghĩ rằng ở đó phóng hỏa thì người đến đột kích sẽ trốn được sao?”
“Đệ có đến qua chỗ đó, ở đó trống không thì sao mà phóng hỏa được?” Đinh Cầu chen vào nói
“Lúc này là không có gì cả, nhưng lúc phóng hỏa thì không, bây giờ ta có thể khẳng định là trong khe núi đã có những cánh lều mọc um tùm, và những người trong lều cũng không nhiều, đó là do họ đã đặt một số vật kích nổ. Ngươi nói xem họ có phóng hỏa được không” Tạ Tinh chỉ vào bản đồ nơi mà phe địch cắm quân
Vương Hổ và Đinh Cầu liền biết được, suy nghĩ rất lâu và nói: “ Thật là độc ác, nếu như phe địch có thể rút quân, vậy sẽ phóng hóa và đợi phe ta phóng hỏa, sau đó phản công, lúc đó chúng ta sẽ rất khó mà sống sót”
Tạ Tinh gật đầu “Chắc là sẽ như thế”
Đinh Cầu lại nói: “Vậy kế hoạch của chúng ta sẽ bị đối phương biết được rồi”
Tạ Tinh gật đầu nói tiếp: “Một kế hoạch ngu như thế cũng là kế hoạch sao. Bây giờ điều chủ chốt là đối phương làm gì để chống nước sông ngập vào, ít ra chỗ này ta chưa nghĩ ra. Nhưng ta nghĩ phe địch chắc chắn đã chuẩn bị cái gì đó, không thì không cần đợi phe ta tấn công, họ mới phản công, mà là bây giờ có thể chủ động phá sông thả nước
“Cũng tốt, đúng là như vậy thì, chúng ta tổn thất một phần quân lức, đi đột kích quân địch chỉ khoảng hai ba nghìn người” Vương Hổ than vãn và nói
Tạ Tinh lắc đầu: “Huynh ngây thơ quá rồi, không lẽ sông Thông Lưu chỉ có một khe hở? Không lẽ phe ta có thể phá sông, họ lại không thể sao?”
“Nhưng mà cho dù đối phương có kiếm được chỗ phá sông bên mình thì cũng không ảnh hưởng gì phe mình, địa hình phe ta cắm quân khá cao” Vương Hổ không nghĩ rằng phe ta sẽ bị nước sông ngập được, chỉ thấy rằng chỉ tổn thất mấy nghìn người quân đi tập kích mà thôi
Tạ Tinh nói: “Chính vì quân ta tự tin rằng sẽ không ngập được thì đó mới là điểm chắc chắn chết”
“Sao lại nói vậy, Tinh ca?” Đinh Cầu hình như nghe không hiểu được có điểm nhấn gì trong hoàn cảnh này
“Ta thấy phe ta cắm quân ở nơi cao, nếu như sông Thông Lưu không có vật cản lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà đổi phương đã có ý định chặn dòng nước của sông Thông Lưu, vậy thì mực nước sẽ cao lên rất nhiều, một khi đã phá sông thì phe ta chỉ có 1 con đường có thể chạy, đó là xuống bãi đã, huynh xem chỗ này …” Tạ Tinh lại chỉ vào bản đồ
“Tạ Tinh, ý ngươi là đối phương sẽ cho lính mai phục ở đó?” Vương Hổ không phải ngốc, lập tức hiểu ý của Tạ Tinh
“Nếu như chúng ta không chạy, mà trốn trong quân doanh, dù gì mình đang ở cao, nước ngập không đến mà” Đinh Câu nói có mang một chút tức giận
Tạ Tinh lại nói: “Nếu như là kế hoạch thì nhất định đã tính tới, vậy còn phải nói sao”
Vương Hổ và Đinh Cầu tập trung nhìn Tạ Tinh, đột nhiên nói là: “Tinh ca, đệ thấy huynh mấy ngày nay thay đổi nhiều quá”