“Tuyết Dao, quạt xếp trên tay Tạ Tinh rất lạ, chúng ta có cần đi qua xem thử không” Tuyên Tuyên nói
“Không cần, dù gì ở đây ta cũng có thể nhìn rõ” Tuyết Dao nhìn quạt xếp trên tay Tạ Tinh, đối với chữ trên quạt xếp lại thấy kinh ngạc, hỏi: “Tuyên Tuyên, muội biết được bốn chữ “Khó được hồ đồ” nghĩa là gì không?”
Tuyên Tuyên nhăn mày lại nói: “Chữ trên cái quạt rất dễ hiểu mà muội vẫn cảm thấy có ý nghĩa khác nằm bên trong”
“Chào vị công tử này, tại hạ Từ Trường Chinh. Bộ đồ cao bồi của công tư rất là đặc biệt, ta đi qua nhiều quốc gia nhưng chưa từng nghe qua phương tây là nơi nào? Cửu Thần đại lục rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có những nơi ta chưa đi qua” nói xong trong mắt hắn có một chút xem thường, dụng ý của câu nói rất rõ ràng
Ý nói ngươi không có tiền mặc y phục đẹp, nhưng lại cố tình nói bộ y phục rách đó là đồ cao bồi gì đó
“À, huynh họ Từ, à, nhưng là Từ gì nhỉ...” Tạ Tinh vỗ nhẹ cái quạt xếp trên tay
“Từ Trường Chinh” Từ công tử trả lời với sắc mặt không tốt
“Trường Chinh, tên này cũng dễ hiểu … mà huynh có nghe nói qua quạt xếp trên tay của ta chưa” Tạ Tinh cười nhìn thẳng mặt nói
Từ Trường Chinh không hiểu ý nghĩa của Tạ Tinh, trả lời: “không biết”
“Vậy huynh có thấy qua kiểu chữ này không?” Tạ Tinh vẫn cười và hỏi
“Cái này, ta cũng không biết” Từ Trường Chinh hình như cảm thấy câu hỏi của Tạ Tinh không được tốt”
“ Vậy … huynh nhất định đã thấy máy bay, đại bác, xe tăng, xe lửa, ti vi rồi?” Tạ Tinh đột nhiên vỗ quat hỏi
Từ Trường Chinh gãi đầu trả lời: “Cái này, đại pháo ta thấy qua, còn những thứ khác...”
“Chỉ là thấy qua đại bác, hơn nữa còn nhìn từ xa đúng không, huynh còn không thể tự đi, huynh chưa đi qua, chưa gặp qua, vậy sao huynh biết phương tây không có đồ cao bồi? Sao huynh lại biết không có quạt gấp? Huynh biết được diễn viên nhật Aoi là ai không?” Tạ Tinh nói xong, mở to cây quạt xếp, bốn chữa lớn 'khó được hồ đồ' mở rộng ra, rất là phong độ
Đột nhiên có tiếng vỗ tay, một giọng nói vang lên: “tốt,tốt, quả là tài cao, chúng ta chỉ hiểu được một góc nhỏ của Cửu Thần đại lục, hôm nay nghe Tạ huynh nói, mới biết là chúng ta giống ếch ngồi đáy giếng”
Tạ Tinh đang nghĩ sao lại có người biết được tên mình, nhưng mà nhìn qua thì đó là một trong tứ đại công tử, lòng nghĩ hắn nhất định vẫn còn chuyện phải nói
Người này nói tiếp: “lúc trước ta và Trường Chinh huynh đi du lịch các nước, thấy được nhiều cảnh thú vị. Thậm chí có người có thể bay trên trời, lúc đó mới biết những việc mà chúng ta biết về thế giới bên ngoài thật là rất ít...”
Tạ Tinh cười nhẹ, trong lòng nói chém gió cũng thật là to những thứ chưa thấy qua mà vẫn nói, ta đây đã thấy được những thứ thời hiện đại, còn lôi cả việc người biết bay vào, sau này ta đây lôi tây du ký ra nói, xem ngươi có thể thắng ta không
“Cái này cũng không có gì, lúc trước ta đi một nước tên là Trung Quốc, ở đó có con khỉ không chỉ cưỡi được mây mà có thể bay đến mười vạn tám nghìn dặm, còn biết biến hóa 72 phép thần thông, mà dù nói thêm thì chắc các huynh cũng không hiểu?” Tạ Tinh cười, ta không tin ngươi lôi Như Lai Phật Tổ ra nói, nếu ngươi nói đươc thì ta chịu thua
“Cái gì? Còn có con khỉ như thế sao?” người nói chuyện lúc này kinh ngạc nhìn Tạ Tinh, trong tim lại như bị sóng đánh, hắn không nghĩ là Tạ Tinh gạt hắn, vì hắn thật sự gặp qua người có thể bay trên không trung
Tạ Tinh nhìn bộ mặt kinh ngạc của người này, trong lòng nói sao không nói luôn siêu nhân đi, ta không tin là ngươi không biết được ta đang gạt ngươi
“Tuyết Dao, thật sự có loại khỉ này sao? Còn biết 72 phép biến hóa, bay một cái là mười vạn dặm? Sao muội chưa nghe qua?” Tuyên Tuyên kinh ngạc hỏi
Tuyết Dao lắc đầu nói: “Ta cũng chưa nghe qua, theo như tổ tiên sáng lập của Băng Phong, lúc trước là thất tinh chi thánh, cũng không thể biến hình, đừng nói là bay xa hơn mười vạn dặm, nếu như loài khỉ này có tồn tại thì không chừng đã xuyên qua sự hiểu biết của mình, ta cũng cần đi hỏi lại sư phụ mới biết”
Tạ Tinh không ngờ được chỉ chém gió thôi mà đem lại phiền phức cho hắn
Nghe được lời của Tạ Tinh, một công tử ra nói: “Tại hạ Thái Sĩ Chương, Tạ huynh quả là hiểu biết nhiều, còn Trung Quốc đừng nói là chúng ta chưa đi qua, ngay cả nghe cũng chưa nghe qua”
“Ta nghĩ rằng nếu như hôm nay thi hiểu biết thì quán quân chắc chắn là Tạ huynh, nhưng mà cuộc thi này là thi về Văn Thơ cũng thấy tiếc cho huynh, chỉ là bốn chữ trên quạt gấp không biết có ý nghĩa gì, huynh có thể giải thích cho ta một chút được không?”
“À, Thái huynh, cái này giống như là huynh thích một cô nương xinh đẹp, sau đó huynh có cơ hội đi chơi với nàng, nhưng mà nàng ta lại không để ý đến huynh, cho nên, huynh đã...” nói xong Tạ Tinh mở quạt ra hiện rõ bốn chữ viết
“Quân tử sao lại để nhan sắc của phụ nữ quyến rũ, hôm nay chúng ta đến là để thi thơ, nếu như Tạ huynh là tài tử, thì xin chỉ giáo ta một ít, Sĩ Chương huynh, huynh ra đề đi.” tứ đại tài tử chỉ còn một người không báo danh tính trực tiếp khiêu chiến với Tạ Tinh
“Nếu như Hiểu huynh đồng ý làm thơ thì ta cũng ra đề, Tạ huynh thấy sao?” Thái Sĩ Chương hỏi
Tạ Tinh không tin được nhìn vị công tử này và nói: “Tiểu Cầu, chúng ta còn 100 lượng đúng không? tốt, nếu như vị công tử này muốn lĩnh giáo thì chúng ta cá cược 100 lượng, nếu lỡ có thua thì đó xem như là tiền học hỏi"
Những người xung quanh nghe thấy đều kinh ngạc, không ngờ một người có học lại vừa mở miệng đã nhắc đến tiền bạc
“Ngươi, ngươi … thật là sĩ nhục người có học” Hiểu công tử đỏ mặt, không ngờ thi đấu thơ văn cũng phải trả tiền
Tạ Tinh không có quan niệm về tiền, hắn nghĩ là có 100 ngân tệ thì có thể rời khỏi Thiết Châu Thành, không ngờ bị người ta xem thường, cá cược thì cũng được thôi, mà số tiền ít như vậy là một sĩ nhục đối với họ
Bị chọc tức, Thái Sĩ Chương liền nói: “Nếu như vậy, ta ra đề, hai vị dùng chủ đề là tuyết để làm một bài thơ”
Dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tạ Tinh, Niên Kỳ Hiểu đọc: “Xuất môn dục khán phi tuyết tịnh, vô phong dạ hàn dạ căn kinh, ninh thính cao đảo châu ngọc thoái, phương chi thủy mặt đã thành băng”
Niên Kỳ Hiểu vừa ngâm xong thì tiếng vỗ tay liền vang lên ồn ã khắp cả một vùng. Tạ Tinh thở dài so với những người ngâm thơ hôm qua thì cũng không có khác gì mấy sao lại là tứ đại công tử được, thật thất vọng
“Tuyên Tuyên, không ngờ Niên công tử này thật có tài, lát chúng ta phải quan sát kỹ, nhưng xem Tạ Tinh muốn thắng là chuyện không thể” Tuyết Dao nghe bài thơ cảm thấy rất hay
“Tạ công tử, nếu lại là mấy bài thơ kiểu như bài thơ hôm qua huynh dùng để báo danh thì đừng có lấy ra làm gì, mất mặt lắm” Niên Kỳ Hiểu đắc ký nghe những tiếng vỗ tay và nói với Tạ Tinh