Lúc Tạ Tinh hóa đá, đột nhiên có một vị công tử ăn mặc bảnh bao nói lớn: “ Haha, ta cũng nghĩ ra một bài thơ hay 'Tuyết tháng sáu bay tận chân trời, chong chóng hem sau treo đầy hẻm, chúng ta có một ngày trời tốt lành...” chỉ là ở câu cuối lại nghĩ không ra
Nghe được những người xung quanh đều giúp công tử này nghĩ câu cuối, vì lo suy nghĩ nên rất yên lặng không ai nói tiếng nào
Đột nhiên Tạ Tinh vỗ tay và nói: “Thơ hay, thơ hay, huynh đài quả là ngâm được một bài thơ hay...”
“Huynh cũng biết ngâm thơ?” thấy bộ dạng ăn mặc rách rưới của Tạ Tinh, công tử này lại ngại tiếp xúc, nhưng mà vừa mới được khen nên không dùng những từ ngữ khó nghe nói lại
“Huynh đài có phải thấy y phục của ta có một chút cũ rách?” Tạ Tinh lắc đầu nói
Vị công tử ngày nghe Tạ Tinh chủ động hỏi, không biết nên trả lời làm sao
Tạ Tinh cười to: “không ngờ Triết Vân Quốc ta rộng lớn như thế, lại không ai nhận ra được đây là bộ đồ cao bồi, đáng tiếc, đáng tiếc, huynh đài, đây là bộ đồ cao bồi ở phương tây, ta phải dùng rất nhiều tiền để mua về ở đây không xét ngoại hình chỉ xét về chất liệu vải”
Nói xong Tạ Tinh giả bộ thất vọng, khi mà những công tử xung quanh không biết nói gì thì Tạ Tinh ngưỡng đầu lên mà nói: “Nhưng mà câu thơ ban nãy của huynh đài ngâm cũng rất là hay, làm cho ta không ngừng khen thưởng, tiểu Cầu, đến đây lấy tiền đóng tiền đăng ký dự thi cho vị này”
Khi Đinh Cầu ngơ người ra bỗng nhiên
“Đợi chút...” công tử này ngăn lại Tạ Tinh và nói: “Thì ra là đồ cao bồi của phương tây, tại hạ đã tiếp thu được kiến thức rồi, chỉ là cám ơn lòng tốt của huynh đài, câu thơ cuối ta còn chưa nghĩ xong nên chưa đăng ký được”
Tạ Tinh cười nói: “Vị huynh đài này, có phải thật ra câu thơ cuối đã nghĩ ra rồi chỉ là đợi chúng ta đoán mà thôi, huynh đài quả nhiên là tài cao, bây giờ để ta đoán một chút, nếu như đoán sai thì huynh đài đừng chê”
Nói xong không đợi vị công tử trả lời, lập tức nói: “Câu thơ cuối của huynh đài là 'người cầm chổi thì quét, người cầm roi thì đánh”
Nghe lời Tạ Tinh nói xong, vị công tử vỗ tay: “ đúng rồi, vị huynh đài này biết được ý của ta, vậy đi, tiền đăng ký của huynh ta trả, chỉ là huynh đài có bài thơ nào đăng ký chưa?”
Tạ Tinh cười nói: “cám ơn ý tốt của huynh đài thật ra thì ta cũng đã có bài thơ rồi, đó là 'Triển Thoái Nga Mao Không Trung Vũ, Thành Lý Thành Ngoại Bất Kiến Thổ, Lưu Ly Bích Nhã Hóa Chất Ngân, Mao Hồ Hồ Liễu Thiết Châu Phủ”
“Hay, hay … huynh đài quả là tài cao.” nói xong công tử lấy 6 ngân tệ để chỗ đăng ký lấy được 2 lệnh bài báo danh mỗi người một cái và nói với Tạ Tinh: “tiểu đệ Vương Học Văn, không biết quý danh của huynh đài?”
Tạ Tinh cất lệnh bài vào và nói: “Chúng ta quen nhau chốn gian đông người, tương phùng không cần phải thương giao. Học Văn huynh mời, ngày mai chúng ta ở nơi thi thơ lại gặp”
Vương Học Văn thấy thế liền trả lời: “Đồ cao bồi phương tây, xuất khẩu thành văn, quả nhiên là anh tài” nói xong hắn đến chỗ đăng ký nhìn: “thì ra hắn tên Tạ Tinh, quả nhiên là tinh quan tỏa khắp bốn phương”
“Tuyết Dao, người nãy có thật là mặc bộ đồ cao bồi phương tây không? Tại sao muội chưa nghe nói qua?” ở một tiểu lâu xa xa, một thiếu nữ mặc y phục vàng nhạt kéo tay một thiếu nữ mặc áo thanh hỏi
“Thật ra ta cũng chưa nghe qua, sư phụ ta không dám nói là đã đi hết Cửu Thần đại lục, nhưng cũng đã đi hơn mấy chục quốc qua, những quốc gia phương tây cũng đã đi qua, thật là chưa nghe qua bộ đồ cao bồi, nhưng người này xuất khẩu thành văn không giống như một người lừa gạt, với câu thơ cuối ta cảm thấy là người này rất có tài hoa, nhưng câu cuối hình như bị thiếu cái gì đó...” người thiếu nữ tên Tuyết Dao đáp, lộ ra một nét xinh đẹp tú lệ
“Muội thấy được người này rất thú vị, nhưng muội không tán thành ý của tỷ, muội thấy rằng hắn rất giống một kẻ lừa gạt, lừa gạt Vương Học Văn trả tiền đăng ký, hihi, Tuyết Dao, không lẽ mục đích của y là tỷ? Một người ngay cả ăn cũng không no, người ốm yếu, có một người hầu cũng ốm như nhau, thật sự là rất thú vị” người mặt y phục màu vàng nhạt nói
Tuyết Dao lắc đầu nói: “thật ra ta không hiểu là vì sao mà sư phụ lại tổ chức cuộc thi này, sư phụ nói muốn ta ở trong cuộc thi này lĩnh ngộ được cái gì đó, nếu không thì vĩnh viễn không đột phát được nhị tinh chi sĩ”
“tỷ nói là sư phụ tỷ muốn tuyển những người tài giỏi để giao lưu và đột phá giới hạn?” thiếu nữ mặc y phục màu vàng nói
Tuyết Dao lại lắc đầu: “trong hệ phái Băng Phong ta mỗi lần đột phá là phải cần có cơ duyên, lúc trước sư phụ ta đã gặp được một người thư sinh nghèo, từ 3 bài thơ mà y làm đã làm cho sư phụ đột phá tam tinh chi tướng, ta dừng lại ở nhị tinh lâu rồi mà vẫn không tiến bộ được, nên sư phụ muốn ta ở đây mượn dịp mà đột phá, trừ cơ duyên ra ngâm thơ là một cách tốt để đột phá lĩnh ngộ
“Nhưng mà Tuyết Dao, nhũng người ban nãy ngâm thơ mà có thể làm tỷ lĩnh ngộ, vậy thì hơi...” thiếu nữ áo vàng nhạt nói
Tuyết Dao cười nhẹ như là gió mùa xuân về: “Ta cũng thấy là rất mắc cười, chỉ là người tên Tạ Tinh rất thú vị, ngày mai xem thơ y ngâm sẽ ra sao"
“Tinh Ca, huynh thật là giỏi, có thể làm cho Vương Học Văn chủ động nộp tiền giúp huynh” Đinh Cầu đang rất hưng phấn
Tạ Tinh lắc đầu cười, nếu như có cách thì hắn cũng không cần phải dùng cách này để lừa tiền đăng ký, nhưng dù sao cũng không phải là gạt, ít ra hắn giúp Vương Học Văn làm ra được 2 câu thơ cuối
“Tinh Ca, giờ chúng ta phải làm gì?” Đinh Cầu hỏi
“Hiện Tại chúng ta cần hoàn thiện bộ đồ cao bồi phương tây cái đã” Tạ Tinh kéo Đinh Cầu đi mua một số đạo cụ
Cây trúc nhỏ, hồ và chỉ may, còn một tờ giấy trắng với một con dao nhỏ
“Tinh ca, huynh mua mấy cái này làm gì?” Đinh Cầu không hiểu sao Tạ Tinh lại mua mấy thứ như thế, chỉ có thể hỏi Tạ Tinh.