Chương 33: Tinh Thần Công Kích

Chương 33: Tinh Thần Công Kích

Sát thủ có đến hai người.

Hai mặt thụ địch, sắc mặt Lạc Thần hơi đổi.

Nghìn cân treo sợi tóc.

Lạc Thần huấn luyện thực chiến mấy ngày nay rốt cuộc phát huy tác dụng.

Bàn tay vừa chuyển, hắn đâm một kiếm về phía U Ảnh chợt biến hướng, Hỏa Long Kiếm trực tiếp đâm vào mặt đất nửa thước.

Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên nhảy lên, cả người ở trên không một chân đá vào chuôi kiếm.

“Hưu!”

Hỏa Long Kiếm giống như một đạo ám khí mang theo tiếng gió gào thét, xoay tròn lao về U Ảnh.

Mà Lạc Thần thì mượn nhờ lực phản chấn nhảy lên cao bốn năm mét.

“Xẹt!”

Phía dưới truyền đến tiếng chuỷ thủ xé gió.

Hai tên sát thủ nháy mắt đan xen mà qua, hai người công kích đồng thời thất bại.

“Liệt Dương Quyền!”

Vừa rơi xuống, Lạc Thần hét một tiếng, Du Long Bộ bước ra, nháy mắt xuất hiện ở phía sau sát thủ mới xuất hiện.

“Bành!”

Một tiếng trầm vang, nắm tay Lạc Thần hung hăng dừng ở sau lưng sát thủ, đối phương hộc một ngụm máu, ngất xỉu.

Trải qua thời gian khổ luyện, Lạc Thần Liệt Dương Quyền đã đạt tới đến tiểu thành, uy lực rất mạnh, sát thủ không kịp phòng bị đánh trúng, tự nhiên không thể chống cự.

Lạc Thần xoay người, nhìn về phía U Ảnh.

U Ảnh vốn muốn tiếp tục công kích, nhưng nhìn thấy đồng bạn bị đánh thương, nàng ngừng lại.

Hai người bọn họ giáp công, một người bị một quyền đánh bay, nàng tin tưởng trước đó Lạc Thần tuyệt đối không làm được.

Mười ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyển gì?

Thực lực của Lạc Thần sao lại có sự thay đổi lớn như vậy?

“Nói đi, là ai phái các người đến.”

Lạc Thần mở miệng, tuy rằng suy đoán là Bạch Băng Nhi, nhưng hắn vẫn cần một đáp án chính xác.”

“Ngươi cho rằng ngươi thắng rồi?”

U Ảnh lạnh lùng nói một câu, thân hình chợt loé, lấy một loại bộ pháp quỷ dị lao về phía Lạc Thần.

Nàng giống như hóa thành một cái bóng, mơ hồ không chừng, rất khó nắm bắt.

“Một khi đã như vậy, ngươi liền lưu lại đi!”

Lạc Thần không có vũ khí, nhưng lại không sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm U Ảnh.

“Chết! “

U Ảnh vừa lao đến, Lạc Thần bước chân vừa động, vừa định né tránh thì đột nhiên cảm giác có thứ gì tiến vào trong đầu, cảm giác đau nhói như bị kim đâm, làm hắn tạm dừng.

Nhìn chuỷ thủ càng ngày càng gần, sắc mặt hắn tái nhợt.

Đúng lúc này.

“Oanh!”

Hắn cảm giác trong đầu như có một cổ vô hình lực lượng nổ tung, những thứ xâm nhập trong đầu nháy mắt bị đuổi ra không còn.

Rồi sau đó, hắn liền nhìn thấy cả người U Ảnh chấn động, thất khiếu chảy máu, sau đó mềm rũ ngã xuống.

Chủy thủ trong tay nàng dừng lại cách ngực hắn không đủ nửa tấc.

Lòng còn sợ hãi lùi lại hai bước, lúc này Lạc Thần mới tỉnh táo lại.

Hắn hiểu được, có lẽ vừa rồi hẳn gặp phải U Ảnh tinh thần công kích, sau đó tinh thần lực hắn tự động phản kích, khiến cho U Ảnh bị thương.

Này cũng chứng minh tinh thần lực của hắn cường đại hơn so với U Ảnh, nếu không sẽ không làm được điểm này.

Đánh giá một phen, xác định không có người, hắn nhặt Hỏa Long Kiếm, mang hai người vào trong rừng cây gần đó.

Tiến hành lục soát người, Lạc Thần từ trên người U Ảnh tìm được một quyển hơi mỏng.

“《 Phương pháp sử dụng Tinh thần lực nhập môn 》.”

Nhìn đến mấy chữ này, tinh thần Lạc Thần khẽ rung, đây chính là thứ mà hắn đang cần.

Lập tức, cũng bất chấp để ý tới hai người, hắn trực tiếp mở sách ra xem.

Theo đọc sách, một bộ phận tri thức trong đầu Lạc Thần bắt đầu bị hắn dung hợp.

Một quyển sách không đủ hai mươi trang, Lạc Thần không cần đến nửa giờ đã xem xong, hơn nữa hiểu rõ toàn bộ.

Không có biện pháp, thức hải bạch kim thật sự quá nghịch thiên.

Tùy tay xoa nát quyển sách nhỏ, Lạc Thần đánh thức tên sát thủ bị hắn một quyền đánh ngất.

Sát thủ tỉnh lại liền muốn xoay người đứng lên, nhưng lại bị thanh kiếm treo ở cổ.

“Trả lời ta vấn đề hoặc là chết."

Lạc Thần nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, sát thủ kia sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên cắn răng một cái, khóe miệng trào ra một tia máu đen.

“Uống thuốc độc tự sát!”

Lạc Thần chấn kinh rồi, có thể để cho thủ hạ làm được điểm này, đủ thấy tổ chức sát thủ thực không đơn giản.

Tiếp đó hắn cậy miệng U Ảnh ra, nhưng lại không có phát hiện thuốc độc.

Do dự một chút, hắn không có đánh thức U Ảnh.

Sát thủ có quá nhiều phương thức để tự sát, hắn lo lắng U Ảnh cũng tự sát, như vậy manh mối duy nhất sẽ đứt đoạn.

“Có biện pháp nào có thể để cho nàng phục tùng mệnh lệnh của ta đây?”

Lạc Thần tự hỏi.

Cùng lúc đó, một phù văn kỳ dị đột nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn.

“Khống thần phù văn!”

Phù văn này là vừa rồi hắn học tập sử dụng tinh thần lực thì xuất hiện.

“Chỉ là phù văn này có vẻ không có tính người cho lắm.”

Lạc Thần cau mày.

Loại phù văn này có thể làm cho người nguyện trung thành từ linh hồn, vô điều kiện chấp hành bất kỳ mệnh lệnh, bao gồm tự sát.

Hơn nữa, chỉ cần phù văn không bị giải trừ, liền sẽ có hiệu quả vĩnh cửu.

“Mặc kệ, còn hơn để nàng tự sát.”

Quyết định rồi, Lạc Thần lập tức cắn nát đầu ngón tay, lấy tinh thần lực làm bút, máu tươi làm mực, vẽ một cái phù văn ở trên trán U Ảnh.

Phù văn vừa thành hình, quang mang chớp động mấy lần, sau đó xông vào trong cơ thể U Ảnh.

Lạc Thần có thể cảm giác được rõ ràng, huyết phù văn trực tiếp tiến vào thức hải đối phương, mà hắn chỉ cần một ý niệm là có thể để cho phù văn nổ tung, U Ảnh cũng chết bất đắc kỳ tử.

“Phù văn như vậy về sau quyết không thể dễ dàng sử dụng.”

Lạc Thần âm thầm quyết định, về sau trừ phi đối mặt một ít hạng người cùng hung cực ác, nếu không tuyệt sẽ không vận dụng thứ này.

Loại thủ đoạn nô dịch linh hồn, khống chế sinh tử của người khác, hắn cảm thấy quá tàn nhẫn.

Sau đó, hắn cho U Ảnh ăn một viên chữa thương đan, lại vận công giúp này hóa giải dược lực.

Thương thế U Ảnh quá nặng, không làm như vậy thì nàng sẽ không bất tỉnh một khoảng thời gian nữa.

Trong lúc này, hắn không thể tránh khỏi tiếp xúc thân hình đẫy đà của U Ảnh, xúc cảm mềm mại khiến cho tim Lạc Thần đập nhanh hơn.

Lại nghĩ đến bây giờ hắn có thể khống chế sinh tử của đối phương, trong lòng càng thêm nóng.

Có điều hắn lại lắc đầu, hắn còn không đến hạ lưu đến mức này.

Một lúc sau, U Ảnh chậm rãi mở mắt.

Vốn dĩ nàng còn có hơi mơ hồ, nhưng nhìn thấy Lạc Thần, nàng chợt xoay người đứng dây, quỳ rạp xuống đất, vô cùng cung kính hô một tiếng:

“Chủ nhân.”