Chương 92: Lừa dối

Mặt trời lên cao, trời đã hoàn toàn sáng ngời. Ánh mặt trời chiếu lên thác nước tạo thành ánh hào quang rực rỡ.

Lúc Nhan Tử Dạ tỉnh lại thì An Nhĩ Tư không có trong sơn động. Nhan Tử Dạ phát hiện mình đã được mặc quần áo chỉnh tề, trên người nhẹ nhàng thoải mái, xem ra người nào đó có lương tâm tắm rửa thay quần cho cậu. Chẳng qua, hai người chỉ mang theo mỗi một bộ, lần này không thể để rách nữa.

Vừa định đứng lên, phía sau lập tức truyền tới từng đợt không khỏe. Không đau nhưng có chút không thoải mái.

Nhìn xuống phần xương quai xanh, chi chít những dấu đỏ đỏ hồng hồng. Nhan Tử Dạ nhìu mi, hồng quang lóe sáng, toàn bộ dấu vết biến mất.

Chết tiệt, đêm qua rõ ràng đâu phải cậu ở mặt trên, An Nhĩ Tư cư nhiên không thủ tín, hiện giờ phải tìm anh ta tính sổ. Nhan Tử Dạ hùng hùng hổ hổ chạy ra cửa sơn động, trực tiếp nhảy ra ngoài bờ sông, vốn cậu đang tức giận muốn tìm An Nhĩ Tư tính sổ, bất quá lúc nhìn thấy cả biển hoa chấn động lòng người ở trước mắt thì thoáng chốc quên béng đi mất.

Những đóa hoa vàng rực trải khắp đồi núi, đưa mắt nhìn một vòng, mặt đất cứ hệt như được phủ kín một lớp hoàng kim. Các loài bướm đủ màu sắc bay lượn phía trên biển hoa, ngầu nhiên còn có vài chú chim nhỏ không biết tên đáp xuống, mổ mổ những nụ hoa. Một trận gió nhẹ thoảng qua lay động những khóm hoa, những cánh hoa vàng rực tựa như hoa bồ công anh nhẹ nhàng phiêu động theo làn gió, uốn lượn dính lên người Nhan Tử Dạ, mùi hoa nhàn nhạt thơm ngát tựa hồ có ma lực làm người ta say mê.

Những gốc đại thụ xanh tươi ở xung quanh hệt như những vị kỹ sĩ kiên định bảo vệ mảnh biển hoa kiều diễm này, hết thảy thoạt nhìn xinh đẹp đến mộng ảo.

“Thật đẹp!” Nhan Tử Dạ không thể không cảm thán, đây là một trong những cảnh sắc đẹp nhất mà cậu từng thấy khi tới nơi này. Cũng giống như bải cỏ ở lối vào rừng rậm tinh tế thú ở Ngải Bố Lỗ đế quốc, đều đẹp tới mức làm người ta phải tán thưởng.

“Thích không?”

Nhan Tử Dạ xoay người, An Nhĩ Tư đang đứng cách đó không xa, vừa mỉm cười vừa chăm chú nhìn cậu.

Nhan Tử Dạ vốn đang khiếp sợ vì khung cảnh tuyệt vời trước mắt, bất quá nhìn thấy An Nhĩ Tư thì lập tức đen mặt: “Anh còn mặt mũi tới gặp tôi à?”

“Bầu bạn của tôi mà, vì sao lại không chứ?” An Nhĩ Tư buồn cười đi tới trước mặt Nhan Tử Dạ, nhìn gương mặt vì tức giận mà vô thức phồng má của cậu, anh cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Vươn tay ôm Nhan Tử Dạ vào lòng, hấp thu hơi thở quen thuộc trên người cậu, An Nhĩ Tư cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng không thôi, anh tựa vào bên tai cậu thì thầm: “Tiểu Dạ, sức chiến đấu của em không mạnh bằng tôi.”

Nhan Tử Dạ lập tức đánh một quyền vào bụng An Nhĩ Tư, cơ thể An Nhĩ Tư chấn động một lúc, bất quá vẫn không chịu buông Nhan Tử Dạ.

“Loại chuyện này cần dựa vào sức chiến đấu quyết định à? An Nhĩ Tư, anh đã nói sẽ để tôi ở mặt trên, anh lừa tôi.” Những cái khác căn bản không phải trọng điểm, trọng điểm làm Nhan Tử Dạ để ý nhất chính là An Nhĩ Tư lừa mình. Được rồi, kỳ thực thẹn quá thành giận cùng không cam lòng chiếm đại đa số.

An Nhĩ Tư nhẹ nhàng buông Nhan Tử Dạ ra, cùng cậu đối mặt: “Tiểu Dạ, tôi không có lừa em, em ngẫm lại xem, cả đêm qua em đều ở mặt trên, tôi mới là người nằm dưới a!” Giọng điệu An Nhĩ Tư cực vô tội.

Nhan Tử Dạ nhớ lại một chút, An Nhĩ Tư nói đúng, đêm qua cậu quả thực ở mặt trên. Nói cách khác, kỳ thực An Nhĩ Tư cũng không lừa cậu. Từ từ, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Cậu nói ở mặt trên ý là làm công chứ không phải làm thụ a! Mọi người đều là đàn ông, dựa vào cái gì cậu phải làm bên tiếp nhận? Chết tiệt, suýt chút nữa lại bị An Nhĩ Tư dụ.

“An Nhĩ Tư, anh đừng hòng gạt tôi, ý nghĩa của mặt trên là gì, tôi không tin anh không hiểu.” Nhan Tử Dạ túm lấy cổ áo An Nhĩ Tư, bất quá cho dù nhón chân thì cậu vẫn không cao bằng đối phương, vì thế khí thế vẫn yếu hơn một chút.

Chiều cao quả nhiên là nguyên tố cản trở a!

An Nhĩ Tư không chút để ý hành động của Nhan Tử Dạ, chỉ cúi đầu hỏi: “Tiểu Dạ, chẳng lẽ đêm qua không thoải mái à?”

“Này…” Mặt Nhan Tử Dạ đỏ lên, kỹ thuật của An Nhĩ Tư không phải quá điêu luyện, mới đầu quả thực có chút đau đớn nhưng sau đó anh tựa hồ đã tìm ra bí quyết, vì thế Nhan Tử Dạ không cần xuất lực vẫn thực hưởng thụ. Điều này không thể phủ nhận.

“Kia thì sao? Động tác của anh thuần thục như vậy, nói, có phải đã tìm người luyện qua đúng không?” Kỳ thực Nhan Tử Dạ biết rõ, theo động tác trúc trắc lúc ban đầu của An Nhĩ Tư, căn bản không có chuyện tìm người luyện tập. Chỉ là Nhan Tử Dạ cố mạnh miệng, dù sao thì hôm nay cậu nhất quyết không bỏ qua cho An Nhĩ Tư.

“Tiểu Dạ, tôi thề với trời, em là người đầu tiên của tôi, tuyệt đối không có người khác. Nếu Tiểu Dạ thoải mái thì cần chi để ý tới những chuyện khác. Hơn nữa, làm bên chủ động thực sự rất mệt mỏi. Tiểu Dạ cảm thấy em muốn không tốn chút khí lực vẫn được hưởng thụ hay phải tiêu hao hết sức lực mới được hưởng thụ?” An Nhĩ Tư rất hiểu Nhan Tử Dạ, với thuộc tính lười biếng đặc trưng của mình, Nhan Tử Dạ tuyệt đối sẽ không làm chuyện vừa tốn thời gian vừa cố sức như vậy.

Nghe An Nhĩ Tư nói vậy, Nhan Tử Dạ cảm thấy thực có lý, làm bên chủ động quả thực phải tiêu hao không ít sức lực, này không phải tác phong thường trực của cậu. Tựa hồ làm bên bị động cũng không tệ, ít nhất cũng không cần ra sức. Tưởng tượng An Nhĩ Tư cao lớn bị đặt dưới thân cùng mình đang cố sức vận động, Nhan Tử Dạ liền nhịn không được rùng mình. Hình ảnh kia thật sự quá hài hòa chút nào.

Nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư biết ngay Nhan Tử Dạ đã dao động, lập tức dụ dỗ tiếp.

“Về sau những chuyện tốn sức thế này cứ để cho tôi đi, Tiểu Dạ chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi.” An Nhĩ Tư nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Nhan Tử Dạ.

An Nhĩ Tư nói rất có lý, Nhan Tử Dạ không có lời nào phản bác.

“Quên đi, không nói chuyện này nữa, tôi đói bụng. Dịch dinh dưỡng chúng ta mang theo hình như rớt ở chỗ chiến đấu tối qua rồi, giờ phải làm sao?” Nhan Tử Dạ sờ sờ bụng, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy ngoại trừ cảm giác đói khát thì trong bụng tựa hồ có một luồng nhiệt lưu ấm áp đang lưu động.

“Thức ăn không thành vấn đề, đi!” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ đi tới bờ sông bên kia, không đi quá xa Nhan Tử Dạ đã ngửi thấy mùi máu tươi khá nồng.

Một con tinh tế thú có hình dáng giống loài heo ở địa cầu đang nằm trên bờ sông, điểm bất đồng chính là giữa trán nó có hai chiếc sừng màu đen. Đây là cô lỗ thú của tinh cầu này.

Trên bụng con cô lỗ thú kia có một vệt dao thật dài cơ hồ chặt ngang người nó, kỳ quái chính là trên mặt đất cư nhiên không có vết máu. Vừa tới gần thì thấy toàn bộ máu đều bị phong tỏa trong cơ thể nó, một chút cũng không chảy ra.

“Anh… này là anh mang về à?” Nhan Tử Dạ kinh ngạc chỉ con cô lỗ thú nặng hơn ba trăm kg hỏi.

“Ừm, lần kiểm tra này tôi không dẫn theo thủ hạ nên chỉ đành tự động thủ. Tiểu Dạ ở bên cạnh quan sát là được rồi, tôi xử lý một chút, rất nhanh sẽ có bữa sáng.” Nói xong, An Nhĩ Tư cầm dao laser bắt đầu xẻ thịt cô lỗ thú.

Ở phần bìa rừng tinh tế thú rất khó tìm được cô lỗ thú, thế nhưng nếu đi sâu vào bên trong thì lại có rất nhiều, cô lỗ thú là loài sống quần cư. Sáng nay An Nhĩ Tư đã ra ngoài từ rất sớm, tìm hồi lâu mới tìm được một con cô lỗ thú đực lạc đàn. Vì không để mùi máu của cô lỗ thú hấp dẫn đám tinh tế thú, An Nhĩ Tư trực tiếp dùng năng lượng đông lại máu của nó.

Nhìn An Nhĩ Tư thuần thục dùng dao laser xử lý thịt cô lỗ thú, sau đó cắt phần thịt ngon nhất, rửa sạch rồi dùng dao laser nhóm lửa, bắt đầu nướng thị.

Ngồi trước đống lửa chờ ăn, nhìn Nhan Tử Dạ thoăn thoát nướng thịt, Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi: “Động tác của anh nhìn rất thuần thục, trước kia thường xuyên làm à?”

“Ừm, năm mười ba tuổi tôi cùng gia gia tới tinh cầu khác du lịch. Lần đó không cẩn thận bị lạc, tinh cầu đó có rất nhiều rừng rậm, tôi bị một thú nhân cấp S đánh ngất mang đi, gã ta định mang tôi đi bán, bất quá tôi trốn được vào một khu rừng, tiếp đó ngây người ở đó suốt một tháng. Cuối cùng gia gia cũng tìm được tôi, chính là bắt đầu từ khi đó, tôi học được cách sinh tồn trong rừng rậm có nguy hiểm rình rậm khắp nơi.

An Nhĩ Tư kể lại thực nhẹ nhàng thoải mái, thế nhưng Nhan Tử Dạ biết, một thú nhân mới mười ba tuổi phải sinh tồn trong rừng rậm một tháng là không dễ dàng chút nào. Khó trách một người kế thừa đại gia tộc như An Nhĩ Tư lại biết nấu ăn, này không phải anh muốn, hoàn toàn là bị ép phải biết.

Nghĩ tới đây, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy trong lòng thực rầu rĩ, An Nhĩ Tư sở dĩ có thể trở thành cường giả SS trẻ tuổi như vậy không phải chỉ vì thiên phú mà còn liên quan tới những điều anh trải qua, so với người khác anh đã nỗ lực hơn rất nhiều mới có được anh ngày hôm nay.

Mùi thịt chậm rãi lan tràn, An Nhĩ Tư quay quay khối thịt trong tay một chút rồi đưa tới bên miệng thổi thổi, đợi tới khi thịt không còn quá nóng mới đưa qua: “Tiểu Dạ, nếm thử xem, không có muối cùng mấy thứ gia vị khác, hương vị có thể sẽ kém một chút. Em ăn tạm một chút đi, trở về tôi sẽ làm món ngon cho em.”

Nhan Tử Dạ vốn nghĩ không có muối thì thịt sẽ rất khó ăn, thế nhưng khi ăn rồi mới phát hiện hương vị cũng không tệ lắm. Không có bất cứ hương liệu nào, cũng không có muối, chỉ có hương vị thuần khiết nhất của thịt, phần mỡ bị nướng chảy chầm chậm thấm ra bên ngoài phủ đều khắp miếng thịt, ăn vào miệng có cảm giác béo mà không ngán, mùi thịt thuần khiết nhất chậm rãi lan tỏa trong miệng.

“Ăn ngon.” Nuốt xong thịt trong miệng, Nhan Tử Dạ giơ ngón tay cái với An Nhĩ Tư: “Hương vị tốt lắm.” Trong tình huống không muối không gia vị thế này mà nướng ra thịt ngon như vậy, Nhan Tử Dạ cảm thấy An Nhĩ Tư có đủ tư cách xưng là trù thần.

Nghe thấy Nhan Tử Dạ khen ngợi, An Nhĩ Tư liền vui vẻ mỉm cười: “Ngon thì ăn nhiều một chút. Chúng ta chỉ cần mang theo một ít là được, số còn lại cứ tiện nghi cho đám tinh tế thú.

Dùng xong bữa sáng, Nhan Tử Dạ ngồi một bên nghỉ ngơi, An Nhĩ Tư chặt vài cây đại thụ khoét thành thùng gỗ, sau khi dùng năng lượng khử đi mùi gỗ thì bỏ thịt cô lỗ thú đã được đóng băng vào trong. Làm vậy có thể trực tiếp mang thịt theo.

An Nhĩ Tư đeo hai cái thùng lớn ở sau lưng rồi nói với Nhan Tử Dạ hai tay trống trơn: “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác tìm vật phẩm nhiệm vụ, thời gian không còn nhiều, phải nhanh một chút mới được.”

“Ừm.” Nhan Tử Dạ đi theo phía sau, nhìn An Nhĩ Tư vác hai cái thùng cồng kềnh mà không hề bị ảnh hưởng, cậu liền nhịn không được nghĩ, có bầu bạn như An Nhĩ Tư thực tuyệt! Hoàn toàn quẳng chuyện đêm qua ra sau đầu.

Hoàn Chương 92.