“Chủ nhân chủ nhân, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Hoa bị phát hiện.” Tiểu Hoa vừa từ mặt đất chui ra thì lập tức kinh hoảng kêu.
Nhan Tử Dạ nhíu mi: “Bị phát hiện? Bị ai phát hiện, là thú nhân ta bảo mi theo dõi à?”
Tiểu Hoa lắc đầu: “Không phải, là thứ này.”
Tiểu Hoa mở hai chiếc lá to của mình, lộ ra tiểu thứ cầu màu xám, cái miệng nhỏ bị một chiếc lá nhỏ bịt lại, tứ chi thì bị chùm rễ trói chặt. Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, tiểu thứ cầu liều mạng lăn lộn trên chiếc lá của Tiểu Hoa, lúc rơi xuống đất thì bắt đầu giãy dụa muốn chạy trốn.
Mấy căn rễ của Tiểu Hoa thu lại, kéo tiểu thứ cầu trở lại, giơ tới trước mặt Nhan Tử Dạ.
Nhóc con vì bị túm lại nên trực tiếp xù lông, toàn thân gai góc vô cùng dọa người. Nhan Tử Lạ liếc mắt liền nhận ra, là sủng vật của A Phổ Lý. Thật không ngờ Tiểu Hoa cư nhiên túm vật nhỏ này về. Theo Nhan Tử Dạ biết, thứ cấu chính là tinh tế thú cấp cấp, không biết nói, cho dù thấy Tiểu Hoa thì cũng không có khả năng mật báo.
Nhan Tử Dạ nói với Tiểu Hoa: “Được rồi Tiểu Hoa, thả nó ra đi.” Thứ cầu này là sủng vật của A Phổ Lý, nếu ông ta phát hiện nó biến mất sẽ nghi ngờ. Thế nên tốt nhất là thả nó ra, xem như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Tiểu thứ cầu bị treo lơ lửng trên không trung nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì lập tức dùng ánh mắt nhỏ đáng thương nhìn cậu, Nhan Tử Dạ cư nhiên nhìn ra cảm kích trong mắt nó.
Nhất định là ảo giác, tinh tế thú cấp thấp không thể nào hiểu được lời nói của thú nhân, miễn bàn tới chuyện cảm kích. Nhưng sự thật chứng minh, Nhan Tử Dạ không phải ảo giác.
Lúc Tiểu Hoa thả tiểu thứ cầu ra, tiểu thứ cầu cư nhiên thu lại gai nhọn, lại trở thành lớp lông mềm mại, sau đó nó hơi cúi đầu với Nhan Tử Dạ, cái miệng nhỏ nhắn kêu vài tiếng ‘xèo xèo chi’, bộ dáng như đang cám ơn cậu.
“Nhóc con này quả thực thông minh a.” Nhan Tử Dạ ngồi xuống, vươn tay chọt chọt cái đầu tròn vo của tiểu thứ cầu. Tiểu thứ cầu cư nhiên viên đầu lưỡi phấn hồng liếm ngón tay cậu.
Tiểu Hoa ở bên cạnh thấy chủ nhân không nhìn tới mình mà chỉ khen ngợi nhóc con mình mang về thì thực ghen tị.
“Chủ nhân chủ nhân, Tiểu Hoa cũng thực thông minh, Tiểu Hoa thông minh hơn nó.” Tiểu Hoa quấn lấy cánh tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó dùng cánh hoa của mình cọ mặt cậu.
“Rồi rồi rồi, ta biết.” Thật không ngờ Tiểu Hoa lại ghen tị, Nhan Tử Dạ buồn cười nói với tiểu thứ cầu: “Tốt lắm, mi đi đi, lần sau cẩn thận một chút đừng để bị bắt nữa.”
“Xèo xèo chi….” Tiểu thứ cầu nhích tới gần Nhan Tử Dạ, giật giật cái mũi nhỏ, sau khi ngửi kĩ mùi của cậu thì kêu vài tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
“Rất có linh tính, đáng tiếc đã là sủng vật của người khác.” Lại còn là địch nhân, thế nên Nhan Tử Dạ không có hứng thú.
Đứng lên, Nhan Tử Dạ xoa xoa cánh hoa của Tiểu Hoa, sau đó vươn tay: “Tốt lắm, để ta xem mi đã nhìn thấy gì.”
Tiểu Hoa đặt hai chiếc lá của mình lên tay Nhan Tử Dạ, hồng quang chợt lóe, những gì Tiểu Hoa nhìn thấy nghe thấy hệt như một đoạn phim chiếu lại trong đầu Nhan Tử Dạ. Đây là chỗ tốt của khế ước chủ tớ, chủ nhân có thể xem kí ức của khế ước thú, có thể nói, Tiểu Hoa chính là một chiếc máy quai phim di động của cậu.
Nhìn thấy người mà A Phổ Lý liên hệ cư nhiên là Nhan Tôn, lại nghe cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng Nhan Tử Dạ nhếch lên thành một nụ cười lạnh, sau đó cậu buông hai chiếc lá của Tiểu Hoa ra.
“Muốn giết tôi? Còn muốn xử cả nhóm An Nhĩ Tư? Nhan Tôn tính toán cũng khá chuẩn xác, nếu thực sự là phi hành khí xảy ra vấn đề mà rơi xuống rừng rậm tinh tế thú, mọi người phải chết là không thể nghi ngờ. Đến khi đó sẽ không có ai hoài nghi, như vậy hiện giờ Nhan Tử Dạ có thể khẳng định mình không phải cháu ruột của Nhan Tôn.
Nếu là vậy, cái chết của nhóm thân nhân nguyên chủ rất đáng nghi. Nguyên chủ không phải cháu ruột Nhan Tôn, chứng minh cha nguyên chủ cũng không phải con trai ông ta, chẳng lẽ mỗ nãi của nguyên chủ ngoại tình… Nhan Tôn phát hiện ra nên mới dùng kế mượn dao giết người, một lần giết hết tất cả.
Nhưng nếu thật là vậy thì lại có chút không thông, nếu Nhan Thuần không phải người Nhan gia, vì sao người nắm giữ phương pháp tu luyện đặc thù của Nhan gia lại là ông ta chứ không gia chủ Nhan Tôn? Theo thái độ của Nhan Tôn đối với cha nguyên chủ, hẳn ông ta đã sớm biết Nhan Thuần không phải con ruột của mình, kia vì sao lại nhẫn nhịn lâu như vậy, thẳng tới khi Nhan Thuần trưởng thành, cưới bầu bạn, sinh đứa nhỏ rồi mới bắt đầu đối phó?
Điểm đáng ngờ nhiều lắm, nhất thời Nhan Tử Dạ không thể đoán được. Bất quá có một điều Nhan Tử Dạ thực khẳng định, chính là nguyên chủ không phải cháu ruột Nhan Tôn. Đại gia tộc quả nhiên rất phức tạp.
Lúc Nhan Tử Dạ trở lại, trận đấu của Ngải Luân đã kết thúc, người trên đài lúc này là Hải Bác Lạc. Thấy Nhan Tử Dạ trở về, An Nhĩ Tư chỉ cười cười không hỏi.
Thực lực của đối thủ hôm nay cũng xấp xỉ thú nhân học viện Bỉ Cách nên trận đấu nhanh chóng kết thúc, kết quả cuối cùng là 5:0. Học viện Cách Lạp Tư lại thắng lợi, tiến vào sáu đội mạnh nhất bắt đầu đấu chung kết. Ba ngày sau sẽ tiến hành trận chung kết, khi đó viện trưởng của các học viện cùng các quốc vương sẽ tới xem, đương nhiên còn cả cường giả SS.
Bắt được chiếc vé chung kết, Hoắc Đức cũng thả lỏng, không đụng phải học viện Ngải Bố Lỗ ở vòng loại cũng xem là may mắn. Tuy vẫn còn trận chung kết nhưng mọi người cũng có thể thả lỏng một chút.
Nhóm Nhan Tử Dạ đang chuẩn bị rời đi thì bị câu chuyện của nhóm thú nhân đi ngang qua chấn kinh.
“Nghe gì chưa, học viện Ngải Bố Lỗ thua rồi.”
“Cái gì? Sao có thể, bọn họ chính là quán quân mùa trước, sao có thể thua được.”
“Là thật, tôi tận mắt thấy mà. Hai thắng ba thua, thua học viện Khắc Lôi Đốn, tất cả mọi người xem trận đó đều choáng váng.”
“Học viện Khắc Lôi Đốn? Kia không phải học viện của đế quốc Cáp Mỗ Lôi Đức à? Tôi nhớ mùa trước bọn họ còn không lọt nổi top sáu mà?”
“Gì mà top sáu, ngay cả top mười hai cũng không nổi. Lần này tới tham gia đều là người mới, hơn nữa không phải còn có một giống cái dự thi à? Tôi nói cho cậu biết, sức chiến đấu của giống cái kia tuyệt đối đã đạt tới ngụy cấp S.”
“Không thể nào, giống cái dự thi đã đủ làm người ta kinh ngạc rồi, sức chiến đấu còn đạt tới ngụy S? Này bảo thú nhân chúng ta làm sao sống a?”
“Bất quá cho dù có một người ngụy cấp S thì cũng đâu thể nào chiến thắng, bên Ngải Bố Bỗ có tới hai thú nhân ngụy S mà.”
“Ai nói chỉ có một, là ba, lần này học viện Khắc Lôi Đốn có một giống cái ngụy S, hai thú nhân ngụy S cùng hai thú nhân cấp S tham gia.”
“Chết tiệt, đại hắc mã a, lần này học viện Khắc Lôi Đốn nghịch thiên rồi. Trước đó không nhận được chút tin tức nào, trận đấu kế tiếp chắc chắn rất phấn khích a.”
…
Cái gì? Học viện Ngải Bố Lỗ cư nhiên thua? Lúc nghe thấy tin tức này, Hải Bác Lạc liền há to miệng, trợn mắt há hốc.
“Đạo… đạo sư, tôi không nghe nhầm chứ? Học viện Ngải Bố Lỗ thật sự thua rồi à?” Hải Bác Lạc có chút trì trệ, học viện Ngải Bố Lỗ vẫn luôn là đối thủ của bọn họ, bình thường đều là Cách Lạp Tư cùng Ngải Bố Lỗ tranh đoạt giải quán quân. Thế nhưng lần này, Ngải Bố Lỗ cư nhiên thua học viện cấp hai Khắc Lôi Đốn, ngay cả top sáu cũng không vào được, này quả thực khó tin.
Hoắc Đức cũng ngây ngốc, nghĩ tới gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Nếu tin tức này là thật thì trận đấu lần này có chút phiền toái. Nếu trận đấu tranh top ba đội mạnh nhất vào ba ngày sau mà đụng phải bọn họ thì gian nan. Không được, tôi phải đi thăm dò tin tức một chút. Các trò về trước đi.” Nói xong, ông khẩn cấp chạy đi.
Hải Bác Lạc cứ như thấy quỷ: “Mỗ ba của tôi ơi, Ngải Bố Lỗ cư nhiên lại thua, đúng là có nằm mơ cũng không ngờ được. Tôi cứ nghĩ chúng ta sẽ gặp bọn họ ở chung kết a.”
Áo Đức Kỳ cũng hiếm có dịp phát biểu ý kiến: “Nếu là thật thì đối thủ mạnh nhất của chúng ta chính là học viện Khắc Lôi Đốn, so với Ngải Bố Lỗ còn mạnh hơn.”
“Có khi nào Khắc Lôi Đốn thắng nhờ may mắn không?” Hải Bác Lạc suy đoán.
Áo Đức Kỳ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà liếc qua Hải Bác Lạc: “Nằm mơ mới có thể.”
“Này này Áo Đức Kỳ, ánh mắt của cậu là sao, khinh bỉ tôi à?” Hải Bác Lạc không vui.
“Thực rõ ràng.” Áo Đức Kỳ lười nhiều lời với Hải Bác Lạc, trực tiếp bỏ đi. Hải Bác Lạc không cam lòng, liền xăn tay áo chạy theo muốn tranh luận, Ngải Luân cúi đầu đi theo sau hai người.
Nhan Tử Dạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, sâu kín nói: “Đúng là người tính không bằng trời tính, đám Ngải Bố Lỗ có lẽ cũng không ngờ mình lại thua bởi Khắc Lôi Đốn đi.” Không biết A Phổ Lý biết tin này thì có phản ứng thế nào! Nghĩ tới thôi cũng cảm thấy thú vị.
Nhan Tôn muốn A Phổ Lý dẫn dắt học trò đánh bại bọn họ, thế nhưng, hiện giờ học viện Ngải Bố Lỗ lại thua học viện Khắc Lôi Đốn. Kế hoạch chết non ở giữa đường, hiện giờ sắc mặt A Phổ Lý nhất định rất phấn khích.
“An Nhĩ Tư, anh nói coi nếu có người muốn lấy mạng anh, anh sẽ làm thế nào?” Nhan Tử Dạ thản nhiên hỏi An Nhĩ Tư bên cạnh.
Đôi mắt hoa đào của An Nhĩ Tư híp lại: “Đối với những kẻ như vậy, tôi sẽ lấy mạng bọn họ trước kia bọn họ ra tay.”
“Kia nếu hiện giờ anh không đánh lại đối phương thì sao? Hoặc thế lực của người nọ quá mạnh, không động tới nổi.” Nhan Tử Dạ nhìn mắt An Nhĩ Tư.
“Vậy thì tìm kiếm ngoại lực, dùng hết thảy khả năng giết chết kẻ đó, tránh đêm dài lắm mộng.” Ảnh ngược trong mắt An Nhĩ Tư phản chiếu gương mặt tuấn tú của Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, vô luận phát sinh chuyện gì, tôi vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Nhan Tử Dạ nghi hoặc: “An Nhĩ Tư, kỳ thực anh đã sớm biết rồi, vì sao không nói cho tôi biết?” Cậu mới không tin An Nhĩ Tư không biết chuyện này, chính là vì sao lại không nói?
“Bởi vì tôi tin rằng, thay vì biết được từ miệng tôi, em càng muốn tự mình tìm ra đáp án.”
Lời nói của An Nhĩ Tư làm Nhan Tử Dạ sửng sốt, bất quá Nhan Tử Dạ nhanh chóng phản ứng, có chút mất tự nhiên nghiêng mặt đi: “Ai nói chứ, tìm hiểu mấy chuyện lộn xộn này thực phiền phức muốn chết. Tôi thực lười, anh không biết à?”
An Nhĩ Tư xoa xoa đỉnh đầu Nhan Tử Dạ, ánh mắt đầy ý cười: “Rồi, tôi sẽ nói hết chuyện mình biết cho Tiểu Dạ, Tiểu Dạ đừng giận. Trở về tôi làm món ngon cho em ăn.”
“Đừng tưởng vài món ngon là có thể mua chuộc tôi.”
“Rồi rồi, vậy tôi dùng cả đời bồi thường.”
“Ai thèm cả đời anh, đừng có tự đa tình.”
“Ừm, tôi biết tôi biết, Tiểu Dạ, tai em đỏ thế, thẹn thùng à?”
“Anh mới thẹn thùng, cả nhà anh đều thẹn thùng.”
…
Hoàn Chương 59.