Chương 20: Rau cải thành thục

“Chúng tôi tới giao nhiệm vụ.” An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ ở năm phút cuối cùng về tới, thành công giao nộp nhiệm vụ, mà trước đó đã hơn ba mươi tổ đội hoàn thành.

Trong số đám người, Nhan Tử Dạ nhìn thấy nhóm bốn người Vưu Lý, bọn họ khá may mắn, nhiệm vụ hai tổ bọn họ tìm được khá đơn giản nên hoàn thành sớm hơn tổ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

Thời gian tám tiếng qua đi, cư nhiên chỉ có bốn mươi tám tổ hoàn thành nhiệm vụ, nói cách khác lần này trận chung kết thi đấu xếp hạng chỉ có chín mươi sáu người. Nhan Tử Dạ kinh ngạc phát hiện, tổ hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất cư nhiên là Duy Nhĩ Nặc cùng một thú nhân tên là Áo Đức Kỳ.

Sau khi trở lại học viện, mọi người tự quay về nhà. Duy Nhĩ Nặc vốn định đưa Nhan Tử Dạ trở về, kết quả Nhan Tử Dạ gửi tin nói mình đã về rồi. Mà người đưa Nhan Tử Dạ về không ai khác chính là An Nhĩ Tư.

“Tiểu Dạ, thật xin lỗi, nhiệm vụ lần này tôi không giúp được gì.” Lúc Nhan Tử Dạ leo xuống phi hành khí, An Nhĩ Tư cũng xuống theo.

“Ai nói anh không giúp được gì, nếu không có anh chỉ đường, có lẽ chúng ta căn bản không thể tìm được dây leo biến dị, cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng qua trùng hợp tôi miễn dịch với mê hương của dây leo mê huyễn thôi, nếu luận về sức chiến đấu, tôi không bằng anh.” Tuy không muốn thừa nhận nhưng Nhan Tử Dạ hiểu rõ, sức chiến đấu của mình bây giờ không bằng An Nhĩ Tư. Cũng may mắn, bảy ngày sau vòng chung kết thi đấu xếp hạng mới cử hành, trong khoảng thời gian này phải nhanh chóng đề cao tu vi.

Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư mỉm cười tiến tới ôm lấy Nhan Tử Dạ, sau đó nói: “Vô luận thế nào, lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ cũng nhờ công lao của em, Tiểu Dạ, cám ơn em.”

Nhìn phi hành khí của An Nhĩ Tư bay đi xa, Nhan Tử Dạ có chút ù ù cạc cạc, sao có cảm giác mình cùng An Nhĩ Tư ngày càng thân thiết nhỉ? Quên đi, mặc kệ nó.

Về tới nhà, Nhan Tử Dạ thả Tiểu Hoa ra ngoài, sau đó giới thiệu với A Ngốc, tránh cho sau này Tiểu Hoa bị A Ngốc xem là phần tử nguy hiểm, trực tiếp rút súng laser tổn thương Tiểu Hoa. Bây giờ Tiểu Hoa chỉ là cây non, cho dù có thể tu yêu nhưng vẫn chưa có chút tu vi nào, căn bản không có năng lực chống đỡ súng laser.

Từ đó, trong nhà Nhan Tử Dạ trừ bỏ người máy quản gia A Ngốc thì có thêm một gốc hoa ăn thịt Tiểu Hoa.

Vòng đấu loại kết thúc, có thể tiến vào trận chung kết là chuyện nằm trong dự đoán nên Nhan Tử Dạ không quá vui sướng. Bất quá lúc kiểm tra số rau cải gieo trồng thì cậu thực sự không áp chế được hưng phấn.

Nhìn từng cây rau từng cây cải tươi ngon xanh biếc ánh mắt Nhan Tử Dạ cũng lóe sáng lục quang. Đợi vài ngày rốt cục cũng có thể ăn rau.

Nhan Tử Dạ gieo trồng một loại rau tương tự như rau chân vịt, chẳng qua kích cỡ nó lớn hơn gấp hai, bởi vì Nhan Tử Dạ dùng linh lực gieo trồng nên từng cây cải đều sinh trưởng phi thường hoàn mỹ, chỉ cần hai cây thôi đã đủ ăn một bữa. Nhan Tử Dã khẩn cấp nhổ hai cây, chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn.

“Oa oa… thiếu gia, rau cải này từ đâu ra vậy?” Lúc xuống đầu đụng phải A Ngốc, nhìn hai cây cải to khủng bố trong tay Nhan Tử Dạ, nó không khỏi kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là nhổ ở vườn rau trên lầu, trước đó mi còn tưới nước cho nó mà, quên rồi à?” Nhan Tử Dạ ôm rau vào bếp.

A Ngốc đi ở phía sau: “Chính là chỉ mới vài ngày thôi, rau cải sao lớn nhanh như vậy? Thiếu gia, A Ngốc tuy là người máy nhưng cũng biết rau cải không có khả năng trong vòng vài ngày vừa nẩy mầm vừa sinh trưởng thành thục a.” A Ngốc làm bộ dáng, thiếu gia đừng hòng lừa A Ngốc.

Nhan Tử Dạ cũng lười giải thích: “Mi tự lên lầu xem thì biết.”

“Chủ nhân, trong tay chủ nhân là cái gì vậy?” Tiểu Hoa tung tăng chạy theo Nhan Tử Dạ vào bếp, thấy mớ rau cải trong tay cậu thì cứ nhìn chằm chằm không thôi.

“Rau cải, chưa thấy bao giờ à?” Nhan Tử Dạ vừa cẩn thận rửa rau vừa hỏi.

“Ưm ưm, thơm quá thơm quá a!” Tiểu Hoa điên cuồng gật gật cái bông hoa to đùng của mình.

“Nga, đây, thưởng cho mi một miếng.” Nhan Tử Dạ bẻ một nhánh lá, rửa sạch rồi ném vào cái miệng thật to đang hé mở của Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa lập tức nhai ‘rào rạo’ vài cái rồi nuốt xuống bụng, sau đó lại hưng phấn hô: “Ăn ngon quá chủ nhân, thêm miếng nữa đi.”

Nhan Tử Dạ quay đầu lại Tiểu Hoa, phát hiện nó cư nhiên mọc ra mấy cái răng nanh, khó trách nhai rồi mới nuốt. Nhan Tử Dạ vốn rất phóng khoáng, liền thuận tay ném qua một nhánh lá. Lúc này, A Ngốc lên lầu xem vườn rau cũng chạy xuống.

“Thiếu gia, thiếu gia, rau cải trên vườn cư nhiên thành thục hết rồi, này rốt cuộc là sao a?”

“Chuyện này mi đừng quản, dù sao mi cũng không ăn được, tới đây, t rửa sạch hết rồi, mi xào cải đi, ta đói rồi, ra ngoài chờ cơm đây.” Vốn với bản tính lười nhớt thây, Nhan Tử Dạ căn bản không có khả năng tự động tay động chân, bất quá nhớ tới hôm trước A Ngốc giặt đồ thôi mà có thể xé bộ đồ thành mảnh nhỏ, Nhan Tử Dạ quyết định mình tự ra tay thì tốt hơn, dù sao một cây cải thôi cũng có giá cả vạn tinh tệ a.

Mỗi người máy quản gia đều được cài đặt công năng cơ bản, chính là xào rau nấu cơm. Tuy có vài người máy cho tới lúc hỏng cũng không được sử dụng công năng này, nhưng đối với các thú nhân vẫn luôn tràn đầy nhiệt tình với thực vật nguyên thủy thì đây là công năng nhất định phải có, biết đâu được một ngày nào đó sẽ có cơ hội ăn thực vật nguyên thủy a!

“Thiếu gia, căn cứ theo kiểm tra, rau cải này phải ăn sống mới không mất chất dinh dưỡng.” Ánh mắt A Ngốc lóe sáng tia đỏ, sau khi đo lường thành phần dinh dưỡng của rau cải, nó đưa ra đề nghị với Nhan Tử Dạ.

“Ta không thích ăn sống, mi xào cho ta đi.” Vô luận là trước kia hay bây giờ, Nhan Tử Dạ vẫn không thích ăn thực vật sống.

Rốt cuộc căn phòng bếp trang trí này cũng có lúc phát huy công dụng, đương nhiên quá trình A Ngốc xào rau, Nhan Tử Dạ không chút chớp mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ xuất hiện sai lầm.

Gia vị ở thế giới này thế nhưng lại có đầy đủ, tỷ như muối dầu đường dấm…. cũng không biết được chúng được làm từ cái gì. Một dĩa rau xào xanh mướt không tới hai phút đã hoàn thành, trình độ nấu ăn của người máy A Ngốc khá tốt.

Ngửi thấy mùi rau cải quen thuộc, Nhan Tử Dạ không để ý có nóng hay không, trực tiếp cầm nĩa chích một cọng rau bỏ vào miệng.

Thực nóng, bất quá Nhan Tử Dạ luyến tiếc nhổ ra, từ khi sống lại tới giờ, mỗi ngày đều uống dịch dinh dưỡng, rốt cuộc cũng được ăn món rau thèm muốn, Nhan Tử Dạ cảm động tới mức suýt chút nữa bật khóc. Tuy trù nghệ hơi kém, dù sao cũng chỉ là người máy, tuy gia vị cùng độ lửa được khống chế thực chuẩn xác nhưng vẫn không ngon như đầu bếp địa cầu làm, cứ thiếu thiếu chút hương vị.

Đương nhiên, nếu có thêm một chén cơm tẻ thì quá tuyệt.

Bất quá bây giờ có thể ăn rau đã thực khó, Nhan Tử Dạ cũng không kén chọn.

Nhìn Nhan Tử Dạ ăn thực say mê, A Ngốc cảm thấy thực thành tựu, quả nhiên nó chính là người máy cường đại nhất, chỉ mới thể hiện chút trù nghệ thiếu gia đã yêu thích như vậy. Ân, sau này phải cố gắng gấp bội.

Mà Tiểu Hoa sau khi ăn hai miếng lá, thấy Nhan Tử Dạ không uy nữa thì cũng không quấn quít, ngoan ngoãn chạy ra ban công làm một cây hoa đúng nghĩa, kỳ thực nó đang tu luyện, hấp thụ linh khí trong trời đất.

Thỏa mãn ăn hết một dĩa rau đầy ắp, Nhan Tử Dạ tiếp tục tu luyện, tranh thủ nâng cao thực lực của mình trước khi bước vào vòng chung kết xếp hạng.

Đêm nay, trong một tòa kiến trúc hoa lệ hệt như cung điện.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào xua tan đi bóng đêm. Một người mặc một thân quần áo trắng bạc đứng trước cửa sổ, tựa hồ được ánh trăng bao phủ.

Phía sau người nọ có hai người mặc đồ đen đang quỳ một gối, không chút nhúc nhích, giống như đã hòa mình vào bóng đêm.

Người nọ đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía ánh trăng, làm hai người đang quỳ không thấy rõ bộ dáng của mình.

“Ngày mai tôi muốn có toàn bộ tư liệu về Nhan Tử Dạ.”

“Vâng.”

Sau khi người nọ ra mệnh lệnh, hai người áo đen đang quỳ trên mặt đất lập tức biến mất.

“Nhan Tử Dạ sao?” Người nọ một lần nữa xoay người ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, âm thanh trầm thấp đầy từ tính vang lên: “Thế nhưng có được năng lực thần kỳ như vậy, thực thú vị.”

Sau khi vòng loại chấm dứt, tất cả thú nhân tham gia thi đấu đều được nghỉ một ngày. Nhan Tử Dạ thực thỏa mãn ngủ một giấc thẳng cẳng, thẳng tới giữa trưa mới bò dậy. Đương nhiên là phải bỏ qua khi sáng A Ngốc đúng giờ gọi cậu dậy ăn sáng.

Rau cải trong vườn đã thu hoạch toàn bộ, trừ bỏ giữ lại một phần để ăn dần, số còn lại Nhan Tử Dạ chuẩn bị rao bán trên mạng. Tinh tệ trong tài khoản đã không còn bao nhiêu, hiện giờ A Ngốc mỗi ngày đều cần nguồn sinh lực để khởi động, tuy có rau dưa nhưng Nhan Tử Dạ vẫn phải uống hai bình dinh dưỡng. Thứ nào cũng cần tiền, cho nên chuyện quan trọng nhất bây giờ là kiếm một ít tinh tệ rồi nói sau.

Về phần tinh tệ Nhan gia gửi qua hàng tháng, Nhan Tử Dạ không đụng tới, chờ tích đủ năm mươi vạn sẽ gửi lại cho Nhan gia, không còn nợ nần gì với bọn họ, đây là ý tưởng của Nhan Tử Dạ cùng nguyên chủ.

Chụp vài tấm hình rau cải post lên mạng, định giá, đương nhiên, vì muốn nhanh chóng bán được rau, Nhan Tử Dạ không thể không hạ thấp giá một chút, người ta bán tám ngàn tinh tệ một cân, cậu chỉ bán bảy ngàn tinh tệ một cân, đương nhiên, chỉ giới hạn trong vòng ba ngày đầu tiên khai mở cửa hàng.

Mỗi ngày có hơn trăm triệu người từ các tinh cầu khác nhau lên mạng, đương nhiên, mua đồ vượt quá ba phần. Đối với thịt tinh tế thú, rất nhiều người đều mua không nổi, thế nhưng rau cải thì rẻ hơn, một số người có chút tiền lại muốn cải thiện bữa ăn sẽ lên mạng mua chút rau cải. Cho nên lượng rau dưa được tiêu thụ trên mạng gấp ba lần thịt tinh tế thú.

Đương nhiên, bởi vì rau cải khó gieo trồng nên giá cả luôn nằm ở một mức nhất định, bởi vì không lo ế hàng nên rất hiếm khi giảm giá. Nhưng hôm nay, một cửa hàng mới mở cư nhiên giảm tới một ngàn tinh tệ một cân, hơn nữa hình dáng rau cải cũng không tệ, số lượng lại không ít, lập tức dẫn tới một trận bão táp. Dù sao cơ hội như vậy cũng không nhiều.

Thế nên buổi chiều Nhan Tử Dạ tỉnh dậy lên mạng xem xét thì phát hiện rau dưa đã bán hết toàn bộ, hơn nữa có không ít người để lại tin nhắn hỏi bao giờ lại có hàng.

Thật không ngờ rau cải cư nhiên bán nhanh như vậy, Nhan Tử Dạ quyết định tăng lớn số lượng gieo trồng. Sau khi gửi rau đi, tối đó Nhan Tử Dạ thu được số tiền đầu tiên, ba mươi cân rau, bán được hai mốt vạn tinh tệ. Trừ đi năm vạn tinh tệ mua hạt giống thì lời được mười sáu vạn tinh tệ.

Nhìn số tinh tệ trong tài khoản, cho dù Nhan Tử Dạ không phải người ham tiền thì ánh mắt cũng sáng rực. Lại lên mạng mua ba bao hạt giống, đáng tiếc một bao cũng không được bao nhiêu hạt, bằng không số lượng gieo trồng cũng không ít như vậy. Trừ đi số rau để lại ăn, nhiều nhất chỉ có thể bán được bốn mươi cân.

Bất quá, Nhan Tử Dạ đã thực hài lòng, ít ra hiện giờ cậu có thể dựa vào bản thân kiếm sống.

Hoàn Chương 20.