Chương 179: Kết cục ấm áp 1

Sau khi có được linh thần đan, Nhan Tử Dạ lập tức để An Nhĩ Tư dùng. An Nhĩ Tư trực tiếp tiến lên cấp SSS siêu việt, trở thành sự tồn tại cấp siêu thần, cũng tương đương với độ kiếp kỳ của giới tu chân. Bất quá bởi vì nơi này không có thiên đạo, không có cách nào độ kiếp để tiến lên cấp cao hơn. Thế nhưng đối với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mà nói, như vậy đã đủ rồi. Bởi vì lên tới cấp siêu thần, sinh mệnh của An Nhĩ Tư cũng không còn bị hạn chế.

Áo Đức Kỳ cũng chiếm được một viên đan dược nhưng không lập tức sử dụng. Bởi vì đan được chỉ có tác dụng trong lần đầu tiên sử dụng nên anh muốn đợi tới khi đạt tới cấp SS mới dùng, như vậy anh có thể đột phá lên cấp SSS.

Đương nhiên số đan dược còn lại Nhan Tử Dạ cũng phân phát hết, nhóm Bối Cơ đều nhận được một viên, hơn nữa cũng toàn bộ đột phá. Tin tức này được ếm xuống, người bên ngoài vẫn chưa hay biết đã xuất hiện cấp SSS siêu thần. Tất cả chỉ nghĩ rằng cấp bậc thú nhân cao nhất tinh tế hiện giờ chỉ là cấp SS cao cấp mà thôi.

Chuyện bảo tàng cuối cùng cũng không được giải quyết, bởi vì các gia tộc đã mất rất nhiều người trong khu rừng kia nhưng không thu hoạch được gì. Vì thế mọi người đều nghĩ bảo tàng căn bản không tồn tại. Dần dần, mọi người cũng quên béng chuyện này.

Bất quá chuyện bảo tàng qua đi nhưng có một chuyện khác nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn tinh tế. Đó chính là vương tử phi Nhan Tử Dạ của đế quốc Á Bá Lan cư nhiên lại mang thai.

Đúng vậy, chính là lại mang thai. Năm tiểu vương tử mới sinh không bao lâu, vương tử phi cư nhiên lại có thai. Năng lực sinh dục cường hãn đến độ nào a? Đương nhiên, vương tử phi của chúng ta lại có thai cũng chứng minh năng lực của vương tử An Nhĩ Tư chúng ta cũng cường hãn không kém.

Bởi vì lần trước Nhan Tử Dạ một lần sinh tới năm đứa, vì thế hiện giờ toàn tinh tế đều đang đoán xem trong bụng cậu rốt cuộc có bao nhiêu đứa nhóc. Chẳng qua lúc đế quốc Á Bá Lan tuyên bố lần này vương tử phi chỉ hoài có một đứa nhóc thì toàn bộ tinh tế đểu lộ ra biểu tình tiếc nuối cùng thất vọng. Bất quá rất nhanh đã tiêu tan.

Bán thú nhân người ta có thể nhanh mang thai như vậy đã là rất giỏi rồi, biết đâu sau khi chào đời lại xuất nhiện nhiều bào thai a! Chỉ cần có vương tử phi bán thú nhân ở thì sinh sáu sinh bảy gì đó hoàn toàn không thành vấn đề.

Dưới ánh mặt trời ban trưa, nằm dưới gốc cây râm mát, từng trận gió nhẹ hiu hiu thổi làm người ta có cảm giác buồn ngủ. Mà lúc này Nhan Tử Dạ quả thực cũng sắp thiếp ngủ. Đột nhiên năm đứa nhóc hào hứng từ trong phòng xông ra, nhìn thấy Nhan Tử Dạ đang nằm ở bóng râm thì lập tức nhào qua.

“Mỗ…” Đại đản là đứa đầu tiên bổ nhào tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, vừa mới hô một tiếng đã bị nhị đản bụm kín miệng.

Nhị đản vừa bịt miệng đại đản vừa thấp giọng nói: “Suỵt, anh cả, mỗ ba đang ngủ, đừng đánh thức mỗ ba.”

Tam đản đồng ý gật gật cái đầu nhỏ: “Đúng rồi đúng rồi, cha nói mỗ ba đang có em bé, phải ngủ nhiều nhiều.”

Tiểu tứ có gương mặt nhỏ nhắn giống hệt tiểu ngũ, nó nhỏ giọng hỏi: “Chính là khi nào bảo bảo mới ra nha, em muốn chơi với mỗ ba.”

Tiểu ngũ cũng phụ họa: “Đúng vậy, bảo bảo thực xấu, sao có thể một mình độc chiếm mỗ ba như vậy, mỗ ba là của chúng ta a.” Tiểu ngũ biểu thị, đối với đứa em đột nhiên xuất hiện này, nó thực không vui.

Đại đản nghe tiểu ngũ nói vậy thì lập tức kéo bàn tay béo của nhị đản đang bịt miệng mình ra, nghiêm mặt nói: “Sao hai đứa có thể nói vậy, bảo bảo chính là em trai, chúng ta phải bảo vệ chứ không được bắt nạt nó.”

“Chính là đại đản, bảo bảo muốn cướp mỗ ba đi thì sao? Chúng ta chỉ có một mỗ ba thôi, nếu bị cướp đi rồi, em sẽ khóc đấy.” Nhị đản tuy cũng rất muốn nghe lời cha, phải bảo vệ bảo bảo trong bụng mỗ ba, nhưng nếu bảo bảo thực sự muốn cướp mỗ ba đi thì nó mới mặc bệ bảo bảo có phải em trai nó hay không!

“Đúng á, em mới không cần đưa mỗ ba cho nó.” Tiểu tứ dẩu cái mỏ nhỏ xinh nói.

“Đúng đúng, anh cả, chúng ta phải hảo hảo dạy nó, bắt nó phải ngoan ngoãn nghe lời.” Tiểu ngũ bắt đầu ra chủ ý: “Mỗ ba có nói, muốn dạy thì phải dạy từ trong trứng nước, chúng ta làm anh trai phải dạy nó thật tốt, bằng không chờ nó phá xác rồi học hư thì sao.”

Nghe tiểu ngũ nói có chút đạo lý, đại đản liền trấm mặc.

Tam đản cắn cắn ngón tay nhìn hai anh trai nhà mình, lại nhìn hai đứa em giống nhau như đúc, nhỏ giọng nói: “Chính là hiện giờ bảo bảo vẫn còn chưa sinh ra, phải dạy thế nào a?” Tam đản biểu thị mình là anh trai tốt, chuyện quan trọng như dạy dỗ em trai, nó khẳng định thực vui lòng. Chẳng qua em trai vẫn còn nằm trong bụng mỗ ba, làm sao dạy đây?

Nhị đản liếc mắt xem thường: “Tam đản, sao em càng lúc lại càng ngốc vậy, em không phát hiện hôm qua cha vừa vuốt bụng mỗ ba vừa nói chuyện với bảo bảo à? Nếu chúng ta cũng vừa vuốt bụng mỗ ba vừa nói chuyện, bảo bảo nhất định có thể nghe thấy.

Tam đản liền gật gù: “Ừm ừm, em hiểu rồi.”

Sau đó cả năm đứa nhóc đều đặt bàn tay béo mũm mĩm của mình lên phần bụng vẫn chưa gồ lên của Nhan Tử Dạ, anh một câu em một em, bắt đầu thì thầm giáo dục đứa nhỏ trong bụng cậu.

Đại đản: “Bảo bảo, em phải ngoan ngoãn nghe lời, không được nháo mỗ ba. Bằng không sau khi em chào đời, cẩn thận anh cả đánh mông em.”

Nhị đản: “Bảo bảo, anh là nhị đản, là anh hai, em phải nghe lời anh. Em phải nhanh nhanh chào đời, không thể ở lại trong bụng mỗ ba lâu như vậy, bằng không anh sẽ giấu hết thức ăn ngon của em.”

Tam đản tò mò chớp chớp mắt với nhị đản: “Nhị đản, anh giấu cái gì ngon vậy? Cái gì ăn ngon a?”

Nhị đản cao ngạo hất gương mặt nhỏ nhắn: “Hừ, không nói cho em biết, bằng không em lại em vụng.” Trước đó đã bị giáo huấn nhiều lần, nhị đản biểu thị lần này nó nhất định phải hảo hảo giấu thức ăn ngon. Mới không cần bị quỷ tham ăn tam đản ăn vụng.

Tiểu thứ vì anh ba tam đản nhà mình giải thích: “Tam đản mới không ăn vụng, lần trước rõ ràng là chính nhị ảnh ăn mà quên mất, lại bảo tam đản ăn vụng.”

“Đúng đúng, nếu tam đản thật sự ăn vụng sao lại không dẫn theo em cùng tiểu tứ chứ, rõ ràng là lần trước cả ba chúng ta cùng ăn vụng.” Tiểu ngũ cũng bất bình cho anh ba nhà mình.

“Cái gì? Lần trước là cả ba đứa ăn vụng kem đá của anh?” Nhị đản trợn to mắt không dám tin nhìn tam đản, tiểu tứ cùng tiểu ngũ. Nó nói mà, lần trước rõ ràng mỗ ba thưởng cho nó ba cây kem, vì cái gì thoáng cái đã không thấy tăm hơi. Khi ấy nó còn tưởng là đại đản ăn vụng, vì thế chạy đi tìm đại đản đánh một trận, thật không ngờ cư nhiên lại là nhóm tam đản.

“Xem đi, đã nói không phải anh mà em cứ không tin. Anh mặc kệ, nhị đản, em phải bồi thường cho anh một cây kem.” Đại đản biểu thị chỉ có kem mới có thể an ủi linh hồn bị thương tổn của nó.

Biết mình oan uổng đại đản, nhị đản cũng có chút áy náy, vì thế chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của đại đản: “Được rồi, bất quá chỉ được một cây thôi, em cũng chỉ còn có hai cây cuối cùng.” Tính chiếm hữu thức ăn của nhị đản rất lớn, chịu đưa ra một cây kem đã là rất hiếm có. Vì thế đại đản biểu thị không sao cả.

Thế nhưng tiểu tứ cùng tiểu ngũ nghe vậy thì không phục, đồng thanh nói: “Nhị đản, vì sao chỉ cho đại đản, tụi em cũng muốn.”

“Anh chỉ còn có hai cây, cho đại đản một cây thì chỉ còn lại một cây thôi. Ai bảo hai đứa ăn nhanh như vậy, cha đã nói một ngày chỉ có thể ăn một cây kem. Lần trước mấy đứa ăn vụng anh còn chưa mét cha ấy, lần này mấy đứa đừng có mà mơ.” Nhị đản vẫn luôn ấm ức chuyện tam đản ăn vụng kem của mình.

Tam đản nghe thấy nhị đản không chịu chia cho mình thì liền không phục: “Nhị đản nói dối, rõ rành trong hộp giữ nhiệt của anh còn tới năm cây kem, em thấy rõ ràng.”

Nhị đản kinh ngạc nhìn tam đản: “Làm sao em biết?”

Ách… tam đản khó xử, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, vì thế dứt khoát không nói.

Nhị đản thông minh rụt bàn tay béo đang đặt trên bụng Nhan Tử Dạ lại, sau đó chống nạnh nói với tam đản: “Hừm, còn nói không ăn vụng, nếu em không ăn vụng thì làm sao biết anh còn tới năm cây kem?”

Tam đản luống cuống, vội xua tay: “Không phải em, không phải em mà… em chỉ nhìn thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ mở hộp giữ nhiệt của anh…”

“Tam đản…”

Tiểu tứ cùng tiểu ngũ đồng thanh la lên, sau đó cùng trừng tam đản. Thực quá đáng, rõ ràng đã nói không được nói ra mà tam đản vẫn nói, không có chữ tín. Tiểu tứ cùng tiểu ngũ biểu thị, chúng không bao giờ tin tưởng tam đản nữa. Đồ đồng đội heo.

Tam đản tựa hồ biết mình nói sai, bé vội vàng bụm miệng, sau đó bối rối giải thích: “Không phải… không phải như vậy, vừa nãy em nói bậy.”

Nhị đản lộ ra biểu tình ’em nghĩ anh là đồ ngốc à’, hóa ra là tiểu tứ cùng tiểu ngũ, vừa nãy cư nhiên còn giả vờ chính nghĩa, rõ ràng là hai đứa ăn vụng. Thực quá đáng mà.

Nhị đản lớn tiếng nói: “Tiểu tứ tiểu ngũ, hai đứa thực hư mà, chẳng những ăn vụng kem của anh mà còn nói dối, anh phải nói cho cha biết.”

Cái gì? Nói cho cha biết? Kia không phải sẽ bị đánh mông à? Tiểu tứ cùng tiểu ngũ lập tức phản xạ có điều kiện ôm lấy mông mình. Không phải vừa nãy muốn dạy tiểu bảo bảo à? Sao giờ lại chuyển đề tài lên người bọn nó rồi? Bọn nó mới không muốn bị đánh mông a!

Thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ sợ sệt ôm mông, thân là anh trai tốt, tam đản lập tức nhảy ra cứu: “Nhị đản, sao anh lại nói chuyện lớn như vậy, đánh thức mỗ ba dậy thì sao, nếu để mỗ ba biết chúng ta lén trộm kem thì không còn kem để ăn đâu.”

Đại đản gật đầu: “Đúng a nhị đản, em làm vậy mà hại chúng ta không có đồ ăn vặt nữa thì anh đánh em đấy.”

Mỗ ba cùng cha rất hạn chế cho bọn họ ăn thức ăn vặt, tuyệt đối không cho phép ăn nhiều. Thế nhưng năm đứa nhóc lại thèm ăn nên lại lén lút trộm đi một ít que kem. Số kem trộm được chúng chia đều ra, người khác đều ăn hết, chỉ có mình nhị đản cư nhiên tích lại ăn dần, thật không ngờ lại bị tiểu tứ cùng tiểu ngũ ăn vụng.

Nghe đại đản nói vậy, nhị đản lập tức nhận ra mình nói quá lớn tiếng, nó vội vàng bụm miệng, đáng tiếc đã chậm, bởi vì lúc nhị đản quay đầu nhìn lại thì vừa vặn đụng phải ánh mắt sáng ngời của Nhan Tử Dạ.

“Mỗ… mỗ ba…”

Nhị đản theo bản năng lùi về sau, bốn đứa nhóc còn lại cũng không dám lên tiếng.

Đôi mắt hoa đào của Nhan Tử Dạ hơi nhíu lại, âm thanh có chút nguy hiểm: “Mấy đứa vừa nói gì? Không phải mỗ ba đã nói rõ à? Mỗi ngày chỉ được ăn một cây kem thôi, thế mà mấy đứa lại ăn tới năm cây?”

“Mỗ ba, tụi con…” Nhị đản run rẩy, ô ô làm sao bây giờ, nếu mỗ ba nói cho cha biết thì về sau chúng sẽ không được ăn kem nữa a.

“Mỗ ba, thực xin lỗi, tụi con không phải cố ý mà!” Nhị đản lập tức ôm lấy tay Nhan Tử Dạ làm nũng.

Tứ đản cũng lập tức chen tới, ôm lấy cánh tay cùng đùi Nhan Tử Dạ, tỏ ra đáng thương hề hề.

“Mỗ ba, thực xin lỗi.”

“Mộ ba, tụi con sai rồi.”

“Về sau tụi con không dám nữa.”

“Ưm ưm, về sau sẽ không, mỗ ba tha lỗi cho tụi con được không, đừng nói cho cha biết a.”

Năm đứa nhóc bắt đầu lăn lộn làm nũng, chiêu nào cũng tung ra, chỉ hi vọng Nhan Tử Dạ không nói cho An Nhĩ Tư biết chuyện này. Trong lòng năm đứa, cha chính là người nghiêm khắc nhất, vì thế chúng đều rất sợ anh.

“Không được.” Nhan Tử Dạ xụ mặt, nghiêm túc nói.

“Mỗ ba đừng giận mà, sờ sờ sẽ không giận nữa.”

“Đúng, sờ sờ sẽ không giận nữa.”

Đại đản cùng nhị đản liếc nhìn nhau một cái, ngân quang chợt lóe, cả hai biến về hình dạng tiểu bạch hổ, sau đó nằm úp sấp trên đùi Nhan Tử Dạ, bắt đầu lăn lộn cầu vuốt ve.

Tiểu tứ cùng tiểu ngũ cùng biến về thú hình, chia ra hai bên vai Nhan Tử Dạ, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm cậu làm nũng.

Chỉ có tam đản là duy trì hình người, nó ôm lấy tay Nhan Tử Dạ, dùng gương mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ cánh tay cậu, đáng thương hề hề nói: “Mỗ ba, nếu để cha biết chuyện này, cha nhất định sẽ đánh mông tụi con đó, mông thiệt là đau luôn. Tam đản không muốn bị đánh mông đâu.”

Nhìn bộ dáng lấy lòng của năm đứa, Nhan Tử Dạ không giữ được biểu cảm nghiêm nghị, cậu bật cười nói: “Được rồi mấy đứa, không được có lần sau, biết chưa?”

Vừa thấy Nhan Tử Dạ mỉm cười, năm đứa nhóc lập tức hoan hô, thực tốt quá, mỗ ba không giận. Kia đại biểu cha sẽ không biết chuyện này.

Tứ đản biến về hình người, đứng dậy.

“Mỗ ba thực tốt quá, con thích mỗ ba nhất.

“Con cũng vậy, con thích mỗ ba nhất.”

“Mỗ ba yên tâm, lần sau tụi con không dám lấy trộm kem ăn nữa.”

“Đúng đúng, cho dù ăn vụng thì cũng không ăn nhiều như vậy.”

“Sớm hiểu được vậy thì đâu cần lo bị đánh mông.”

Năm đứa nhóc đang vui sướng đột nhiên cảm thấy có một bóng đen bao trùm lấy chúng, ngẩng đầu lên thì thấy An Nhĩ Tư đang cười tủm tỉm đứng ở phía sau.

An Nhĩ Tư híp mắt, rõ ràng đang cười thực ôn nhu nhưng năm đứa nhóc lại không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

“Ăn vụng kem, học nói dối, cư nhiên còn muốn mỗ ba che dấu tội lỗi của mấy đứa, toàn bộ thức ăn vặt tháng này của mấy đứa bị sung công. Mỗi đứa bị đánh mông hai mươi cái. Bây giờ, toàn bộ đi theo cha.”

Vừa nghe thấy trừng phạt của An Nhĩ Tư, năm đứa nhóc lập tức mếu máo, thực muốn khóc. Ô ô, thức ăn vặt của chúng a!

Hoàn Chương 179.