“Tiểu Dạ…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên ăn thứ xà dịch hoa kịch độc, An Nhĩ Tư mới đầu còn thực khẩn trương, bất quá nhìn thấy cậu thực sự không có việc gì, hơn nữa tựa hồ còn ăn rất ngon lành thì hàng mày nhíu chặt liền giãn ra. Sau đó còn ân cần giúp cậu ngắt mấy đóa hoa xuống.
Nhan Tử Dạ vừa nhai xà dịch hoa vừa nói với An Nhĩ Tư: “Cẩn thận một chút, đừng bóp nát đóa hoa, nước của nó sẽ dính vào tay anh đấy.” Tuy xà dịch hoa chứa kịch độc nhưng chỉ cần không đụng vào nước dịch của nó thì không có chuyện gì.
Biết Nhan Tử Dạ quan tâm mình, An Nhĩ Tư hơi nhếch khóe miệng, thực hưởng thụ. Sau khi hái một đóa lại một đóa thì đưa cho thú nhân cấp S phía sau rửa sạch rồi mới đưa qua cho Nhan Tử Dạ.
Đợi Nhan Tử Dạ ăn hết toàn bộ, thấy cậu tựa hồ có chút đưa ăn đã, An Nhĩ Tư liền hỏi: “Có muốn hái thêm một ít cho em không?”
Nhan Tử Dạ khoát tay: “Không cần, nhiêu đó đủ rồi, xà dịch hoa chỉ cần ăn một lượng vừa đủ là được, hơn nữa nữa công hiệu chỉ có một lần mà thôi, có ăn nhiều cũng vô ích.” Tuy xà dịch hoa có thể tăng trưởng tu vi nhưng chỉ có một lần cơ hội mà thôi. Lần thứ hai ăn nó sẽ không có tác dụng. Luyện thành linh thần đan thì hiệu quả cũng tương tự, một người chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai sẽ không có hiệu quả. Vì thế, bình thường phải đợi đến khi tu vi đạt một mức nhất định mới có thể dùng.
Đương nhiên, ăn sống xà dịch hoa thì chỉ cần ăn tới một lượng vừa đủ thì có thể đạt được hiệu quả ngang ngửa linh thần đan. Bởi vì Nhan Tử Dạ không biết trong số đan dược vị tiền bối kia lưu lại có linh thần đan hay không, nếu có thì số lượng là bao nhiêu. Lỡ như chỉ có hai viên thì cho An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ ăn xong là hết.
Vì thế, Nhan Tử Dạ tính trước, trực tiếp ăn sống xà dịch hoa. Đợi Nhan Tử Dạ ăn đủ thì bắt đầu cảm thấy bên trong đan điền dâng lên một luồng nhiệt lưu, tiếp đó lan tràn khắp toàn thân.
Trên người Nhan Tử Dạ lập tức toát ra một trận hồng quang chói mắt. Ngay sau đó linh lực trong yêu đan cũng nhanh chóng trào ra di chuyển khắp toàn thân, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy thực sảng khoái, ý thức cũng nhẹ nhàng bay bổng, cứ hệt như đang nằm trên đám mây vậy.
Nhóm An Nhĩ Tư nhìn thấy cả người Nhan Tử Dạ tỏa ra hồng quang, tiếp đó cơ thể nhẹ bổng chầm chậm bay lên, nằm ngang giữa không trung. Sau đó hồng quang hệt như một quả cầu bao trùm lấy Nhan Tử Dạ rồi không ngừng xoay tròn.
Mọi người cảm nhận được một luồng sức mạnh không ngừng gia tăng tỏa ra từ người Nhan Tử Dạ. Năng lượng quanh người cậu xoay tròn cực nhanh mang tới một trận cuồng phong, bụi đất trong hang bốc lên mù mịt làm nhóm An Nhĩ Tư không có cách nào mở to mắt.
Đột nhiên, một tia quang mang đỏ thẫm từ trên người Nhan Tử Dạ lóe sáng, tiếp đó vòng năng lượng vốn đang bao trùm quanh người Nhan Tử Dạ ‘ầm’ một tiếng, bùng nổ trước khi nhóm An Nhĩ Tư kịp phản ứng.
An Nhĩ Tư cùng ba ảnh vệ trực tiếp bị năng lượng lan tới lùi ngược ra sau, mặt đất xuất hiện những vệt dài thật sâu. Mà Áo Đức Kỳ cùng nhóm thú nhân cấp S ở phía sau An Nhĩ Tư thì trực tiếp bị văng ngược ra sau. Áo Đức Kỳ trực tiếp đập vào vách động phía sau, nhịn không được hộc ra một ngụm máu tươi. Lúc từ mặt đất gượng dậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn Nhan Tử Dạ từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống.
Sau khi hồng quang biến mất, Nhan Tử Dạ đáp xuống đất, thú văn vốn có màu đỏ tươi như máu ở trên trán biến thành màu đỏ thẩm, chiếc đuôi cũng biến về hai chân. Sau khi đáp xuống đất, cậu chậm rãi mở mắt, cảm nhận được nguồn linh lực sung túc cùng sống động trong cơ thể, Nhan Tử Dạ nhịn không được lộ ra vẻ mặt vui sướng mà nhìn hai tay mình.
“Em đột phá.” An Nhĩ Tư liếc nhìn hai vệt ấn thật sâu dưới chân mình, dùng giọng điệu khẳng định nói. Vừa nãy anh suýt chút nữa đã không ngăn chặn được. Theo khí thế mà Nhan Tử Dạ phát ra khi nãy thì ít nhất cậu đã đột phá tới cấp SS trung cấp.
“Đúng vậy, tôi đột phá, anh đoán xem tu vi của tôi bây giờ là cấp bậc nào?” Tu vi đột phá, Nhan Tử Dạ thực cao hứng, nhịn không được muốn trêu đùa An Nhĩ Tư.
“SS trung cấp.” Thấy Nhan Tử Dạ lộ ra dáng vẻ trẻ con hiếm thấy, biểu tình An Nhĩ Tư nhu hòa tới mức có thể tích ra nước.
Nhan Tử Dạ mỉm cười nói: “Chúc mừng, anh đoán sai rồi. Tốt lắm, không đùa nữa, tu vi của tôi bây giờ tương đương với cấp SS cao cấp.”
“SS cao cấp?” Nghe thấy tu vi của Nhan Tử Dạ cư nhiên đã vượt qua mình, An Nhĩ Tư vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy thực đương nhiên. Bởi vì theo luồng năng lượng bạo phát ban nãy anh đã cảm giác được Nhan Tử Dạ rất có thể đã đột phá tới cấp SS cao cấp. Chính là lúc Nhan Tử Dạ tự mình nói ra, anh vẫn thực khiếp sợ.
Ngay cả An Nhĩ Tư mà còn kinh ngạc thì càng miễn bàn tới nhóm Áo Đức Kỳ ở phía sau.
Chỉ mới một lúc, chẳng qua chỉ ăn mấy chục đóa hoa mà đã đột phá lên cấp SS cao cấp? Không cần đoán cũng biết nhất định là công lao của xà dịch hoa kia. Không riêng nhóm thú nhân cấp S, ngay cả ba ảnh vệ cấp SS cũng lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Từ biểu tình kia Nhan Tử Dạ dễ dàng nhìn ra ý tưởng của bọn họ, tuy không muốn nhẫn tâm nhưng vẫn lên tiếng đả kích: “Các người đừng nghĩ ngợi nhiều, xà dịch hoa chỉ có hiệu quả đối với thể chất bán thú nhân như tôi tôi, đối với các người, nó chính là độc dược cấp tính.”
Nhan Tử Dạ nói đúng, xà dịch hoa cũng không phải linh thần đan mà muốn ăn là ăn. Chỉ có xà loại, hơn nữa còn là xà yêu đã đạt tới tu vi nhất định mới có thể dùng. Cần phải có một lượng linh lực lớn phối hợp mới có thể đột phá. Cho dù để tinh tế thú họ rắn ăn thì cũng tương đương với ăn một lượng độc lớn mà thôi, thú nhân không có linh lực căn bản không thể hấp thu nguồn năng lượng mà xà dịch hoa mang tới.
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, mọi người đều lộ ra vẻ mặt thất vọng, không hề dối trá hay giấu diếm gì cả. Khát vọng chính là khát vọng, cho dù là đối mặt với chủ tử thì cũng vậy. Đối với thú nhân mà nói, vô luận là thân phận hay địa vị gì, bọn họ đều khao khát trở nên cường đại hơn. Chỉ là đơn thuần muốn mạnh hơn thôi, lòng trung tâm với đế quốc Á Bá Lan thì vẫn như cũ, bởi vì từ trước tới nay, đó chính là tín ngưỡng của họ.
Biết chính mình không thể ăn xà dịch hoa để thăng cấp như Nhan Tử Dạ, mọi người không hề hoài nghi, bởi vì bọn họ biết Nhan Tử Dạ không việc gì phải lừa mình. Vì thế liền dẹp tâm tư qua một bên, tiếp tục tiến tới trước.
Mà Nhan Tử Dạ sau khi cơn cao hứng qua đi thì cậu bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Tuy cậu ăn xà dịch hoa thăng lên cấp SS cao cấp quả thực là chuyện đáng cao hứng nhưng dựa theo tu vi trước đó của cậu, ăn nhiều xà dịch hoa như vậy thì không đơn giản là tiến tới cấp SS cao cấp. Hẳn phải đột phá tới cấp SSS mới đúng, bởi vì sau khi ăn xà dịch hoa xong, cậu cảm nhận được có một nguồn năng lượng phi thường cường đại đang cải tạo thân thể mình.
Đúng vậy, chính là cải tạo, nếu luồng năng lượng kia không cải tạo thân thể cậu thì hiện giờ rất có thể cậu đã đột phá tới cấp SSS. Việc này bản thân Nhan Tử Dạ cũng không rõ rốt cuộc là sao, thế nhưng hiện giờ luồng năng lượng kỳ bí kia đã thông suốt toàn bộ kinh mạch. Đồng thời cũng xoa dịu yêu đan thành một thể hoàn chỉnh, sau này quá trình hấp thụ linh lực để tu luyện có thể chứa đựng gấp mười lần trước kia.
Nói cách khác, tuy hiện giờ cậu là cấp SS cao cấp nhưng chỉ cần có đủ linh lực thì cậu có thể phát ra công kích tương đương cấp SSS. Hệt như lúc đối phó với đám huyết tri chu vậy.
Vốn là chuyện nên cao hứng nhưng Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy có chút dị thường, một đường đi tới, hết thảy giống như khảo nghiệm dành cho cậu vậy.
An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, thấy Nhan Tử Dạ nhíu chặt mày thì hỏi: “Đột phá cấp bậc không phải nên cao hứng à? Vừa nãy còn vui vẻ, sao giờ lại mất hứng?” Rõ ràng khi nãy rất vui sướng, sao nháy mắt đã nhíu mày rồi.
Nhan Tử Dạ do dự một lúc mới nói: “An Nhĩ Tư, anh có cảm thấy từ khi chúng ta tiến vào nơi này, hết thảy tựa hồ đều nhắm vào tôi không? Cứ như tất cả đều đặc biệt vì tôi mà xuất hiện vậy.”
“Không có khả năng đi, em ngẫm lại xem, bảo tàng này đã tồn tại hơn ngàn năm rồi, thậm chí lại càng lâu hơn nữa. Thời điểm đó, em vẫn chưa tồn tại mà! Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đã đi một đoạn đường rất dài rồi, hẳn không còn bao xa nữa.” An Nhĩ Tư xoa xoa đỉnh đầu Nhan Tử Dạ, sau đó cười nói. Nụ cười của anh mang theo hàm ý an ủi ấm áp, làm tâm tình vốn đang lo lắng của Nhan Tử Dạ cũng chuyển biến tốt đẹp.
“Ừm, không nghĩ nhiều nữa. Tiếp tục tiến tới.” Nhan Tử Dạ vứt hết thảy phiền não cùng nghi hoặc ra sau đầu, hiện giờ mấy thứ ấy không quan trọng, chỉ cần tới được điểm cuối, tìm được thứ bọn họ muốn thì đáp án cuối cùng không phải cũng được công bố sao.
Chỗ của nhóm Nhan Tử Dạ thực giống như một cổ mộ của vài vị đế vương thời cổ đại, cơ quan trận pháp rồi tinh tế thú, quả thực rất giống. Một đường đi tới, nhóm Nhan Tử Dạ đã mệt mỏi không ít, lộ trình chỉ có mười mấy km mà cứ hệt như đã đi cả mấy trăm km. Cũng may, Nhan Tử Dạ có chút quen thuộc với số cơ quan kia, cộng thêm tu vi đột phá nên ứng phó cũng khá đơn giản.
Cuối cùng, nhóm An Nhĩ Tư đi tới một hang động rộng mấy chục mét vuông, mà trên vách động có đủ bức tranh vẽ những người mặc cổ trang. Quan trọng nhất là ở lối cửa ra có dựng hai cây cột chống thật lớn, trên thân cột phân biệt khắc thành một loại thú phi thường uy nghiêm mà bọn họ chưa từng thấy qua.
“Có thể thiết lập nhiều cơ quan bẫy rập như vậy dưới lòng đất, người này thực sự quá lợi hại, muốn hoàn thành một công trình lớn cỡ này thì không đơn giản chỉ là sử dụng máy móc. Những thứ kia trông có vẻ rất nguyên thủy.” Nhìn bức tranh trên vách, lại nhìn hình dáng khắc trên cây cột, anh ngạc nhiên nói: “Kia là tinh tế thú gì?” Ánh mắt của loại thú khắc trên cột rất đặc biệt, cư nhiên khảm bằng hai viên thủy tinh màu trắng, chúng hệt như đang quan sát anh vậy.
Rõ ràng chỉ là một bức thạch điêu không hề có sinh mệnh, thế nhưng không biết vì sao An Nhĩ Tư lại cảm nhận được uy nghiêm vô tận từ ánh mắt của sinh vật được khắc kia. Nó làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Anh thân là thú nhân cấp SS trung cấp, cư nhiên lại có cảm giác sợ hãi với một bức thạch điêu? An Nhĩ Tư nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu muốn vẫy bay ý niệm kia đi. Thế nhưng không biết vì cái gì, anh cứ cảm thấy cặp mắt to như chuông đồng kia tựa hồ cứ nhìn mình chằm chằm, mà cảm giác sợ hãi trong lòng tựa hồ cũng càng lúc càng mãnh liệt. Cảm giác cả người giống như bị thứ gì đó ngăn chặn, không thể động đậy.
“Thiếu gia, bức thạch điêu trên cây cột này… không thích hợp.” Ba thú nhân cấp SS đứng phía sau An Nhĩ Tư tựa hồ cũng cảm nhận được uy nghiêm của sinh vật kia, bọn họ cư nhiên không chịu được áp lực mà lui về sau vài bước.
Nhóm Áo Đức Kỳ đứng một bên phát hiện nhóm An Nhĩ Tư không thích hợp thì lập tức tụ lại, đang định hỏi xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng nhìn thấy bức thạch điêu trên cột đá. Cảm giác áp bách thuộc về cấp bậc cao lập tức ập tới, Áo Đức Kỳ cùng hơn mười thú nhân phía sau cư nhiên đồng loạt khụy xuống.
“Đó là… tinh tế thú gì?” Quỳ dưới đất, Áo Đức Kỳ phát hiện thân thể mình cư nhiên không thể khống chế mà bất động, mà An Nhĩ Tư ở trước mặt cũng cũng cứng còng cả người.
An Nhĩ Tư còn chưa mở miệng, phía sau đã vang tới âm thanh của Nhan Tử Dạ.
“Đó là rồng…”
…
Hoàn Chương 171.