“Hộc hộc hộc…” Nhan Tử Dạ thở hổn hển, dưới chân cũng mềm nhũn, nửa quỳ xuống đất, đòn công kích vừa nãy đã rút cạn lượng linh lực cậu vừa hấp thu được. Không ngừng hấp thu linh lực rồi cạn kiệt làm yêu đan trong cơ thể Nhan Tử Dạ tựa hồ không thể thừa nhận nổi.
Cả viên yêu đan ảm đạm không chút ánh sáng. Hiện giờ cho dù Nhan Tử Dạ muốn tiếp tục hấp thu linh lực từ tinh hạch cũng không có khả năng. Tình huống này chỉ có thể chậm rãi hấp thu linh khí trong thiên địa rồi để yêu đan chậm rãi chuyển hóa, chậm rãi xoa dịu, như vậy yêu đan mới được chữa trị. Mà cả quá trình tối thiểu phải mất nửa tháng.
Nói cách khác, trong nửa tháng này, Nhan Tử Dạ không có cách nào tiếp tục chiến đấu. Bất quá có thể đánh bại Phỉ Áo Nạp thì thực đáng giá.
“Tiểu tổ tông.” Tân Địch từ trên mặt đất bò dậy rồi chạy tới nâng Nhan Tử Dạ, sau đó kinh ngạc nhìn cái hố to trước mặt nói: “Tiểu tổ tông, cậu thực lợi hại, cư nhiên đánh bại cường giả cấp SS.”
Nhan Tử Dạ khẽ mỉm cười: “Chúng ta đi xem thử xem.”
Tân Địch lập tức đỡ Nhan Tử Dạ đi tới bên miệng hố, kết quả nhìn thấy một đại lão hổ bị đông thành băng ở bên dưới. Xuyên qua tầng băng trong suốt có thể nhìn thấy da lông xám đen của đại lão hỗ đã nhuộm đỏ máu tươi. Có vài nơi da lông đã không còn, lộ ra mảng thịt bị lôi điện nướng khét.
“Hắn đã chết rồi à?” Tân Địch nhỏ giọng hỏi han, âm thanh có mang theo chút vui sướng.
“Vẫn chưa, đừng cao hứng quá sớm, hắn chính là thú nhân SS trung cấp, sẽ không….” Nhan Tử Dạ còn chưa nói xong thì đột nhiên phần bụng truyền tới một trận đau đớn, cậu lập tức khom lưng ôm bụng.
“Tiểu tổ tông, cậu làm sao vậy?” Nhìn Nhan Tử Dạ lộ ra biểu tình thống khổ, Tân Địch khẩn trương hỏi.
Nhan Tử Dạ khoát tay: “Tôi không sao.” Cơn đau chỉ duy trì trong ba giây, này không phải đám nhỏ bị thương trong trận chiến vừa nãy, mà là chúng lại bắt đầu hấp thu linh lực, bất quá bởi vì yêu đan đã ảm đạm không còn linh lực cung cấp cho chúng nên bắt đầu co rút mãnh liệt. Cũng may, có lẽ thử một lần nhưng không hấp thu được, đám nhỏ liền im lặng.
Thấy Nhan Tử Dạ thực sự không có chuyện gì, ánh mắt mang theo sát ý của Tân Địch một lần nữa trở lại trên người đại lão hổ trong hố: “Tôi xuống giết hắn.” Tuy không biết đối phương là ai, thế nhưng tổ gia gia đã hạ lệnh, bất kì ai muốn bắt cóc hay tổn thương tiểu tổ tông, lập tức chết chết.
Thế nhưng không đợi Tân Địch hành động thì đại lão hổ bị đông thành băng kia tỏa ra một trận ngân quang chói mắt, tiếp đó ‘ầm’ một tiếng, một trận năng lượng thật lớn bùng nổ ở dưới hố.
Với tình trạng hiện tại, Nhan Tử Dạ cùng Tân Địch căn bản không kịp né tránh, rất có thể bị năng lượng lan tới tổn thương. Kết quả có hai nhánh rễ vươn tới cuốn lấy Nhan Tử Dạ cùng Tân Địch, nhanh chóng di chuyển hai người rời khỏi phạm vi vụ nổ lan tới.
“Tiểu Hoa…” Nhan Tử Dạ nhìn lại, cứu cậu cùng Tân Địch đúng là Tiểu Hoa. Lúc này Tiểu Hoa có chút chật vật, phần rễ vốn rậm rạp chỉ còn lại ba nhánh, mà hai chiếc lá lớn cũng bị thủng vài lỗ. Đóa hoa xinh đẹp bị nổ rớt vài cánh.
“Tiểu Hoa?” Tân Địch còn chưa kịp hồi phục tinh thần khi thấy bộ dáng cao lớn của Tiểu Hoa thì thấy sau khi ngân quang biến mất, đại lão hổ vốn bị đông thành băng cư nhiên phe phẩy đôi cánh bị thương nhanh chóng bay về phía mình cùng Nhan Tử Dạ.
“Chủ nhân cẩn thận…” Tiểu Hoa lập tức theo phản xạ chắn trước mặt Nhan Tử Dạ, kết quả đại lão hổ há to miệng phun ra năng lượng màu bạc. Thân hình khổng lồ cao hơn năm mét của Tiểu Hoa bay ngược ra ngoài, sau đó theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi thu nhỏ lại, biến trở về hình dáng mấy chục cm, quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích, cả cây hoa hệt như đã héo rũ.
Mắt thấy móng vuốt của đại lão hổ sắp duỗi tới trước mặt Nhan Tử Dạ, Tân Địch lập tức đẩy Nhan Tử Dạ, tiếp đó chỉ nghe thấy Tân Địch hét thảm một tiếng, bị móng vuốt của đại lão hổ chụp bay, sau khi ngã xuống đất thì hôn mê bất tỉnh.
Đại lão hổ đập đập hai cánh, cái đầu to khẽ lắc lư, đôi mắt to màu bạc hung hăng trừng Nhan Tử Dạ bởi vì không còn ai đỡ mà ngã xuống đất: “Muốn dựa vào chút tài mọn kia đánh bại tao? Bán thú nhân như mày thực sự quá ngây thơ rồi. Nhưng không thể không nói, bán thú nhân đúng là bán thú nhân, chỉ mới là cấp S sơ cấp mà cư nhiên có được sức chiến đấu của cấp S cao cấp. Bất quá hiện giờ mày không còn chút sức lực giãy dụa, cũng không còn ai có thể cứu mày, mày chính là của tao.”
“Ai nói vậy.” Ánh mắt Nhan Tử Dạ nhìn về phía sau Phỉ Áo Nạp, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Cái gì? Phỉ Áo Nạp cảm giác được phí sau có một nguồn năng lượng thật lớn truyền tới, gã lập tức quay đầu, kết quả còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay. Phỉ Áo Nạp trượt trên mặt đất vài mét, tông nát vài tảng nham thạch lớn mới ngừng lại được.
Sau khi ngân quang trên người biến mất, người vừa tới lộ ra gương mặt quen thuộc.
“An Nhĩ Tư….” Nhan Tử Dạ hướng đối phương vươn tay.
Đúng vậy, người tới chính là An Nhĩ Tư, ngay thời khắc mấu chốt đột phá lên cấp SS trung cấp, biết Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm liền vội vàng bay tới. Nhẹ nhàng bế bổng Nhan Tử Dạ lên, sau đó khẩn trương xem xét: “Tiểu Dạ, em có bị thương không?”
Nhan Tử Dạ lắc đầu: “Tôi không sao, bọn nhỏ cũng không có việc gì.” Quả thực là không có việc gì, tuy bị Phỉ Áo Nạp đánh trúng nhưng chỉ là chút thương nhẹ mà thôi. Đối với nhóm thú nhân ngã xuống không dậy nổi cùng Tân Địch, chút thương tích của Nhan Tử Dạ cùng không bị thương căn bản không có gì khác nhau.
Nhìn thấy Nhan Tử Dạ không có việc gì, trái tim vẫn luôn treo cao của An Nhĩ Tư cuối cùng cũng thả lỏng. Anh ôm chặt Nhan Tử Dạ vào lòng, áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi tới muộn.”
Nhan Tử Dạ tựa vào ngực An Nhĩ Tư mỉm cười: “Không muộn, thời gian rất vừa vặn.”
Nhìn đại lão hổ đứng lên ở phía trước, An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ đặt lên một tảng đá lớn bằng phẳng ở bên cạnh, hôn trán cậu một chút: “Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, tôi giải quyết Phỉ Áo Nạp xong liền cùng em trở về.”
Sau khi thiết lập lồng phòng hộ cho Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư giẫm mạnh dưới chân, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Phỉ Áo Nạp đang định tháo chạy.
Hai tay An Nhĩ Tư mang theo ngân quang, một quyền đánh về phía Phỉ Áo Nạp. Phỉ Áo Nạp lập tức giang cánh né tránh rồi bay vọt lên giữa không trung.
“Xiu xiu…” Vô số lưỡi dao bạc bay thẳng về phía Phỉ Áo Nạp, tốc độ quá nhanh, trên người cùng cánh Phỉ Áo Nạp đều có thương tích, căn bản không kịp trốn tránh, lập tức bị vài lưỡi dao rạch trúng, máu tươi chảy ròng ròng.
Phỉ Áo Nạp lại bị thương lập tức nổi giận, sau khi khởi động lồng phòng hộ ngăn chặn lưỡi dao bay tới, gã hệt như sao chổi vùn vụt bay xuống đất, móng vuốt sắc bén lóe sáng hàn quang chụp tới.
An Nhĩ tư không né cũng không tránh, trên người đồng dạng cũng dựng lồng phòng hộ, dưới chân dùng lực một chút nhảy lên trên, trực tiếp vung quyền chống lại móng vuốt bén nhọn của Phỉ Áo Nạp.
“Ầm…”
Hai đạo ngân quang đụng vào nhau, Phỉ Áo Nạp chẳng những không thể tổn thương An Nhĩ Tư, ngược lại bị một quyền của An Nhĩ Tư đánh vỡ lồng phòng hộ rồi tiếp tục đánh lên mũi. Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, mũi Phỉ Áo Nạp bị đánh nát.
“Rống….” Đau đớn làm đôi mắt to màu bạc của Phỉ Áo Nạp trở nên đỏ ngầu, tràn đầy sát ý. Gã hé miệng, năng lượng màu bạc trực tiếp phun tới. An Nhĩ Tư nhẹ nhàng nhấc tay trái, ngân quang hiện lên, lồng phòng hộ màu bạc ngăn chặn công kích của Phỉ Áo Nạp.
Phỉ Áo Nạp cả kinh: “Sao có thể, mày… SS trung cấp?” Trải qua màn so chiêu vừa rồi, Phỉ Áo Nạp cuối cùng cũng nhìn ra, An Nhĩ Tư cư nhiên đã đạt tới cấp SS trung cấp, cũng chính là đồng cấp với gã. Nhớ lại vừa nãy Nhan Tử Dạ vẫn một mực không chịu rời đi, tựa hồ đang lo lắng gì đó.
Chết tiệt, Phỉ Áo Nạp lập tức hiểu ra, vừa nãy nhất định là An Nhĩ Tư đang đột phá. Bán thú nhân kia cư nhiên kéo dài thời gian.
Đáng tiếc cho dù hiện giờ Phỉ Áo Nạp biết được sự thật thì cũng đã muộn. An Nhĩ Tư sẽ không để gã có cơ hội rời đi.
Vô số lưỡi dao bạc từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Phỉ Áo Nạp, Phỉ Áo Nạp giang cánh muốn đào thoát, đột nhiên, một trận ngân quang lóe sáng, gã phát hiện mình không thể động đậy.
Lĩnh vực tinh thần. Dị năng này Phỉ Áo Nạp rất quen thuộc, nếu là tình huống đồng cấp bình thường, gã hoàn toàn có thể phá vỡ lĩnh vực tinh thần của An Nhĩ Tư, thế nhưng hiện giờ vốn đã bị thương, tinh thần lực cũng tiêu hao không ít, Phỉ Áo Tư căn bản không thể phá vỡ lĩnh vực tinh thần của An Nhĩ Tư.
Bị lĩnh vực tinh thần của An Nhĩ Tư khống chế, Phỉ Áo Nạp chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số lưỡi dao năng lượng cắt qua thân thể.
Máu đỏ tươi từ giữa không trung không ngừng rơi xuống, nhuộm đỏ cả mặt đất bên dưới. Chỉ chốc lát sau, trên người Phỉ Áo Nạp đã thương tích đấy mình, có vài nơi thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt.
Bất quá đều là thú nhân SS trung cấp, Phỉ Áo Nạp sao dễ dàng bị An Nhĩ Tư đánh bại như vậy. Sau khi trả đại giới là tổn thương tinh thần lực trầm trọng, Phỉ Áo Nạp rốt cuộc thoát ra khỏi lĩnh vực tinh thần của An Nhĩ Tư.
Đôi cánh bị thương không thể bay lượn, Phỉ Áo Nạp trực tiếp ngã xuống đất, hình thú mất đi năng lực phi hành, cùng An Nhĩ Tư đối chiến hoàn toàn không có lợi. Vì thế sau khi rơi xuống đất, Phỉ Áo Nạp lập tức biến về hình người. Ngay sau đó công kích của An Nhĩ Tư cũng ập tới trước mặt.
“Bang bang….”
Hai khối nham thạch thật lớn bị quả cầu năng lượng màu bạc đập nát, sau khi biến về hình người thân thủ Phỉ Áo Nạp nhanh nhẹn hơn hẳn. Sau khi tránh né công kích, Phỉ Áo Nạp cắn răng ngưng tụ tất cả năng lượng còn lại trong cơ thể tiến tới trước mặt An Nhĩ Tư. An Nhĩ Tư đột nhiên cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, sau đó giống như bị một lực vô hình khống chế treo lên giữa không trung.
Sau khi ngân quang trên người Phỉ Áo Nạp lóe sáng, bốn sợi xích đang quấn lấy tay chân An Nhĩ Tư chậm rãi hiện ra. Mà người đang nắm đầu xợi xích chính là Phỉ Áo Nạp. Chỉ thấy bàn tay đang nắm dây xích của Phỉ Áo Nạp run lên, một dòng năng lượng từ tay gã bắn ra, thông qua xợi xích trực tiếp vọt tới chỗ An Nhĩ Tư.
Nhìn năng lượng màu đen sắp chạy tới chỗ mình, mắt An Nhĩ Tư hơi nhíu lại, hai tay hai chân khép lại rồi dùng sức vùng vẫy, theo một trận ngân quang chói mắt bùng nổ từ người An Nhĩ Tư, xợi xích màu bạc đang khóa trụ anh bị vỡ vụn.
Phỉ Áo Nạp bị năng lượng phản phệ lui về sau vài bước, miệng trào máu tươi. Còn không chờ gã kịp phản ứng, An Nhĩ Tư đã đi tới trước mặt, lưỡi kiếm năng lượng màu bạc trong tay anh thoáng chốc đâm xuyên qua bụng Phỉ Áo Nạp.
“Người của tôi cũng dám mơ ước, muốn chết.” An Nhĩ Tư hai mắt lạnh như băng rút kiếm ra khỏi cơ thể Phỉ Áo Nạp, sau đó tung ra một quả cầu năng lượng đánh bay gã. Tiếp đó An Nhĩ Tư lắc mình, trước khi Phỉ Áo Nạp rơi xuống đất, hai tay anh nhắm ngay Phỉ Áo Nạp, năng lượng khổng lồ hệt như pháo laser phóng ra.
“Ầm….” Phỉ Áo Nạp bị ngân quang bao phủ, tiếp đó gã hệt như sao chổi bay vút đi. Sau khi đụng nát hơn mười tảng nham thạch thì im ỉm nằm dưới chiếc hố to cách đó một trăm mét.
Trên mặt đất xuất hiện một vệt dài rộng cỡ ba mét. Nằm dưới hố to, Phỉ Áo Nạp toàn thân đen xì, quần áo trên người rách bươm, tóc đã bị đốt rụi, chỉ còn lại một cái đầu đen bóng. An Nhĩ Tư nhẹ nhàng nhảy xuống hố, sau đó bóp cổ Phỉ Áo Nạp xách bổng gã lên khỏi mặt đất.
Đôi ngân mâu thâm thúy của An Nhĩ Tư không mang theo chút cảm xúc nhìn Phỉ Áo Nạp trong tay, lạnh lùng nói: “Vốn chỉ cần ông không chủ động trêu chọc, tôi sẽ mặc kệ ông. Nhưng ông ngàn vạn lần không nên mơ ước Tiểu Dạ. Em ấy là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp em ấy đi. Càng miễn bàn tới chuyện thương tổn.”
“Khụ khụ… bớt nói nhảm đi… có giỏi thì giết tao đi, bằng không, tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày…” Phỉ Áo Nạp trừng mắt, hung ác nhìn An Nhĩ Tư, gã thực hận năm đó mình đã không giết chết An Nhĩ Tư, lại càng hận bản thân vì sao vừa nãy không nhân cơ hội giết chết bán thú nhân kia. Thấy An Nhĩ Tư để ý bán thú nhân kia như vậy, nếu khi nãy giết chết nó thì An Nhĩ Tư hẳn sẽ rất thống khổ đi?
“Tao thực hối hận… vừa nãy không giết chết bán thú nhân kia…” Phỉ Áo Nạp trực tiếp nói ra, hiện giờ nằm trong tay An Nhĩ Tư, bản thân trọng thương làm gã không có cách nào đào thoát, nếu đã trốn không thoát thì dứt khoát từ bỏ giãy dụa, không quan tâm gì nữa.
Nghe thấy Phỉ Áo Nạp muốn giết chết Nhan Tử Dạ, ánh mắt An Nhĩ Tư trừng lớn, nghĩ tới khả năng kia, bàn tay đang túm Phỉ Áo Nạp không khỏi buộc chặt, ánh mắt cũng dâng trào sát khí: “Nếu ông đã muốn chết như vậy thì tôi thành toàn cho ông.”
Vốn An Nhĩ Tư bắt Phỉ Áo Nạp là muốn thẩm vấn một chuyện, thế nhưng nhìn thấy đối phương lộ ra sát ý với Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Tay phải nâng lên, ngân quang lóng lánh, quang hoa lưu chuyển, sau đó một quyền đánh vào bụng Phỉ Áo Nạp. Ngân quang trong tay An Nhĩ Tư trực tiếp vọt vào trong cơ thể gã.
Ánh mắt Phỉ Áo Nạp đột nhiên lồi ra, lúc An Nhĩ Tư buông tay, gã liền rơi xuống đất. An Nhĩ Tư xoay người, dưới chân dùng lực nhảy ra khỏi hố, sau đó không hề quay đầu lại cất bước rời đi.
Phỉ Áo Nạp ngã xuống đất nhìn những ngôi sao chói mắt trên bầu trời, miệng nhịn không được lại hộc ra vài ngụm máu tươi, âm thanh mơ hồ nói: “Không ngờ Phỉ Áo Nạp ta đây cư nhiên lại chết ở chỗ này, khụ khụ… ta thực không cam tâm… thực không cam tâm….”
Lúc này An Nhĩ Tư đi tới trước mặt Nhan Tử Dạ, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, bịt kín tai cậu, ngay lúc này chiếc hố to ở phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang dội, một trận khói bụi bốc lên.
Một cường giả SS trung cấp cứ vậy biến mất.
Nhan Tử Dạ từ trong lòng An Nhĩ Tư ngẩng đầu nhìn đám bụi mù cuồn cuộn bốc lên từ chiếc hố, thì thào hỏi: “Hắn đã chết à?”
An Nhĩ Tư gật đầu: “Ừm, hắn đã chết.” Thấy Nhan Tử Dạ dùng biểu cảm quái dị nhìn mình, anh hỏi: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”
“Bản đồ, bản đồ còn trên người hắn.” Nhan Tử Dạ hồi phục tinh thần, vẻ mặt khẩn trương nói.
Hóa ra là vì bản đồ, An Nhĩ Tư nắm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, vừa nãy lúc chiến đấu tôi có kiểm tra, bản đồ không nằm trên người hắn. Thứ quan trọng như vậy, hắn không có khả năng mang theo bên người.”
Nghe An Nhĩ Tư nói vậy, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi. Bản đồ không ở trên người Phỉ Áo Nạp thì tốt rồi, kia nó đang ở đâu a? Đột nhiên nhớ tới gì đó, Nhan Tử Dạ lập tức quay qua nhìn về phía Nhan Tôn nằm ban nãy.
Chỉ thấy Nhan Tôn vốn bị treo trên nhũ băng đã không còn bóng dáng, mà chiếc phi thuyền của Phỉ Áo Nạp đậu cách đó không xa cư nhiên khởi động.
Nhan Tôn liều mạng chạy trốn căn bản không chú ý tới Nhan An Húc đang ôm lồng ngực chảy máu tươi ròng ròng, yếu ớt nhìn phi hành khí đã cất cánh rồi dốc toàn lực gào lên tuyệt vọng: “Gia gia…”
….
Hoàn Chương 124.