Chương 115: Quyết đấu

Giống cái kia cư nhiên muốn cùng vương tử phi tương lai quyết đấu ngay trong lễ đính hôn của vương tử điện hạ? Quả thực điên rồi mà. Càng điên hơn chính là, vương tử phi tương lai cư nhiên đáp ứng.

“Điều này sao có thể, tôi không đồng ý.” Tạp Mễ Nhĩ là người đầu tiên nhảy ra, Nhan Tử Dạ đang mang đứa nhỏ, sao có thể cùng giống cái kia quyết đấu, nói thế nào ông cũng không đồng ý.

“Đúng đúng, tiểu tổ tông, tình trạng cậu bây giờ không thích hợp chiến đấu.” Tân Địch cũng nhảy ra phản đối.

Thân là quốc vương, Bối Cơ cũng khuyên nhủ: “Tiểu Dạ, tôi biết con thực tức giận, thế nhưng không thể đáp ứng quyết đấu a. Chuyện này tôi sẽ cho con một cái công đạo vừa lòng.” Hừ, đám phế vật Ba Đức kia cư nhiên ngu xuẩn nhảy ra khiêu chiến uy nghiêm vương thất, lại còn làm trò nhục mạ vương tử phi trước mặt vương thất? Quả thực không để vương thất Á Bá Lan vào mắt mà. Xem gia, gia tộc Ba Đức không cần tồn tại nữa.

Không chỉ nhóm Tạp Mễ Nhĩ, An Nhĩ Tư cũng không đồng ý: “Tiểu Dạ, không thể.”

Nhan Tử Dạ xoa xoa phần bụng hơi gồ lên được lớp quần áo che đậy, nhìn An Nhĩ Tư nói: “An Nhĩ Tư, bởi vì chúng mà gần nhất tôi thực buồn bực, có chút khó khắc chế, tôi cần phải phát tiết một chút. Anh cũng biết, chỉ bằng một giống cái cấp A, căn bản không thể làm gì tôi.” Nếu trong tình huống linh lực không đủ, Nhan Tử dạ sẽ không đáp ứng. Thế nhưng hôm nay bởi vì ba cục cưng đang ngủ say nên Nhan Tử Dạ hấp thu được không ít linh lực từ tinh hạch, căn bản không cần lo lắng.

An Nhĩ Tư nghe xong thì trước mặt mọi người ôm lấy Nhan Tử Dạ: “Sao em không nói cho tôi biết?” An Nhĩ Tư kỳ thực cũng phát hiện gần nhất Nhan Tử Dạ tựa hồ có chút buồn bực, bất quá thật không ngờ đã đạt tới cực hạn như vậy. Anh thực đau lòng, anh biết nếu không để Nhan Tử Dạ phát tiết thì cậu sẽ tự làm thương tổn chính mình.

“Thôi được rồi, em đi đi, bất quá, không thể để mình bị thương.” Tuy An Nhĩ Tư biết có mình ở, tuyệt đối sẽ không để Nhan Tử Dạ gặp chuyện, bất quá vẫn nhịn không được dặn dò. Chủ yếu là anh biết Tiểu Dạ đã hấp thu số tinh hạch anh đưa hôm nay, linh lực trong người quả thực rất sung túc. Đối phó một thú nhân cấp A căn bản không có vấn đề.

“Ừm.” Nhan Tử Dạ gật gật đầu, sau đó bước xuống đài, lướt qua mặt Hi Lạp, trực tiếp đi ra ngoài. Đại sảnh không thích hợp chiến đấu, vì thế Nhan Tử Dạ chọn mảnh sân trống ở bên ngoài. Khoảng sân được thắp đèn sáng trưng, không khác biệt gì với ban ngày.

Vừa nãy nhìn thấy hai người ôm nhau, Hi Lạp ghen tị tới muốn điên, nghe thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên đồng ý quyết đấu, cậu ta liền liều lĩnh bám sát.

Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ cũng đuổi theo, dọc theo đường đi, Tạp Mễ Nhĩ không ngừng oán giận An Nhĩ Tư: “Thân thể Tiểu Dạ đang như vậy, sao con lại để nó đi chiến đấu, An Nhĩ Tư, con rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”

“Đúng đúng.” Tân Địch cũng bám theo lầm bầm.

“Mỗ ba, bởi vì đứa nhỏ nên Tiểu Dạ gần nhất thực buồn bực, em ấy vẫn luôn chịu đựng. Nếu cứ như vậy thì sẽ không tốt cho cơ thể, đây là một cơ hội tốt để Tiểu Dạ phát tiết, hơn nữa em ấy là bán thú nhân cấp S, đối phó với giống cái cấp A căn bản không cần bao nhiêu công phu.” An Nhĩ Tư có ý thuyết phục Tạp Mễ Nhĩ, anh biết mỗ ba lo lắng đám nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ.

Tạp Mễ Nhĩ từng mang thai từng sinh con, ông biết rõ lúc mang thai tâm tình rất dễ buồn bực, nghẹn lại cũng không tốt. Khi đó ông thấy cái gì liền muốn đập cái đó, quả thực cũng lý giải được tâm tình của Nhan Tử Dạ hiện giờ. Khi đó ông chỉ hoài có một mình An Nhĩ Tư, hiện giờ Nhan Tử Dạ tới ba đứa, buồn bực khẳng định càng trầm trọng hơn. Lúc biến Nhan Tử Dạ hoài tới ba đứa nhỏ, Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ quả thực vui tới sắp hỏng mất.

Ngẫm lại, An Nhĩ Tư nói cũng có lý, sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ hiện giờ đã đạt tới cấp S, đối phó một giống cái cấp A không có kinh nghiệm chiến đấu quả thực không tốn bao nhiêu sức lực.

Toàn bộ mọi người di chuyển ra khoảng sân trống bên ngoài, đây là nơi quốc vương Bối Cơ huấn luyện binh sĩ hằng ngày nên rất lớn, lại còn trang bị hệ thống phòng ngự, thế nên lúc Nhan Tử Dạ cùng Hi Lạp bước vào khoảng đất trung tâm, lồng phòng hộ lập tức khởi động vây hai người ở bên trong.

Mặc dù lúc đòi quyết đấu với Nhan Tử Dạ, Hi Lạp có chút hối hận, thế nhưng lúc nhìn thấy gương mặt có phần non nớt của Nhan Tử Dạ. Nhớ lại tư liệu mình tìm được, Nhan Tử Dạ chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi. Hi Lạp nghĩ, còn trẻ như vậy, cũng không biết từ tinh cầu nào nhảy ra, cho dù có tài năng thì cũng không có khả năng mới hai mươi tuổi đã đạt tới cấp A.

Cho dù đạt tới cấp A thì Hi Lạp cũng không sợ. Bởi vì vừa nãy Nhan Tử Dạ đáp ứng lúc quyết đấu sẽ không dùng cơ giáp, cũng không biến thành thú hình. Chỉ cần thú nhân không biến thân không dùng cơ giáp thì sức chiến đấu sẽ giảm mạnh. Thế nên Hi Lạp mới bình tĩnh tiến hành quyết đấu như vậy.

Nhìn Hi Lạp, Mai Tây lo lắng túm lấy cánh tay gia chủ Ba Đức, khẩn trương hỏi han: “Hi Lạp hẳn có thể thắng đúng không?”

“Em còn dám nói à, đều là chuyện tốt do em với Hi Lạp gây ra, giờ thì đắc tội với vương thất Á Bá Lan rồi, em nên nghĩ xem làm sao thừa nhận áp lực trả thù của vương thất thì hơn.” Gia chủ Ba Đức phẫn nộ nói.

“Không thể nào? Anh ngẫm lại đi, đó là thú nhân, nếu bị Hi Lạp dùng thân phận giống cái đánh bại thì thú nhân kia mất mặt cỡ nào chứ. Biết đâu vương tử sẽ phát hiện Hi Lạp nhà chúng ta mới thích hợp làm vương tử phi a.” Mai Tây tràn ngập hi vọng cùng khao khát nói.

Gia chủ Ba Đức tức giận nói: “Tốt nhất là vậy.” Kỳ thực ý tưởng trong lòng ông cũng giống như Mai Tây, hiện giờ bọn họ đã đắc tội vương thất, nếu Hi Lạp thực sự đánh bại thú nhân kia, cho dù vương tử chướng mắt Hi Lạp nhưng quốc vương cùng quốc hậu coi trọng cũng không chừng. Tuy biết cơ hội thực xa vời nhưng hiện giờ đã đi vào đường cùng, gia chủ Ba Đức chỉ có thể ký thác hi vọng vào Hi Lạp.

An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ, trong mắt tràn đầy tự tin.

Ngay từ lúc đầu, Hi Lạp đã nhắm về phía Nhan Tử Dạ, quang cầu màu lam sớm đã ngưng tụ trong tay lập tức ném qua.

Quá chậm, Nhan Tử Dạ lắc mình né tránh công kích dị năng của Hi Lạp, tiếp đó phóng lưỡi dao màu lam về phía Hi Lạp.

Làm giống cái cấp A, tuy sức chiến đấu không tồi nhưng dù sao cũng khiếm khuyết kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ phản ứng không nhanh như thú nhân cấp A. Hai lưỡi dao trực tiếp xẹt qua mặt Hi Lạp, một lưỡi dao vì không kịp né tránh nên cắt rớt một lọn tóc vàng, trên mặt cũng xuất hiện một vệt máu.

Hi Lạp chỉ cảm thấy trên mặt bỏng rát, lau một chút thì cư nhiên nhìn thấy lòng bàn tay có máu, Hi Lạp trợn to mắt, không dám tin nhìn Nhan Tử Dạ: “Cư nhiên tổn thương mặt tao? Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Hi Lạp gầm lên giận dữ, lam quang trên người bùng phát, dị năng hệ băng ngưng tụ thành một bàn tay to chụp về phía Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ dùng lực nhảy lên, bàn tay kia trực tiếp chụp lên mặt đất, làm bốc lên một đám bụi mù.

Giống cái cấp A không thể điều khiển dị năng nên sau khi bàn tay băng kia chụp hụt liền tự động biến mất. Chẳng qua, Hi Lạp sao lại không chuẩn bị hậu chiêu.

Lúc Nhan Tử Dạ nhảy dựng lên, một bàn tay khác ở ngay trên đỉnh đầu Nhan Tử Dạ chụp xuống. Nhan Tử Dạ trực tiếp biến mất ở giữa không trung, bàn tay kia lại tiếp tục chụp phải khoảng không.

Hi Lạp sửng sốt, đang khó hiểu không biết Nhan Tử Dạ đang ở đâu thì đột nhiên cảm thấy một trận gió từ phía sau ập tới, vừa nghiêng người thì một lưỡi kiếm năng lượng xẹt qua sát bên ngực Hi Lạp. Nhan Tử Dạ chém ngang một cái, Hi Lạp lập tức ngửa người ra sau, kết quả Nhan Tử Dạ tung một cú đá vào đầu gối Hi Lạp, Hi Lạp theo phản xạ lập tức quỳ rạp xuống đất.

Đầu gối thân mật tiếp xúc với mặt sân cứng rắn, Hi Lạp đau tới hít sâu một hơi. Nhìn Hi Lạp quỳ dưới đất, Nhan Tử Dạ trêu tức: “Ai nha, kỳ thực cậu muốn xin lỗi cũng đâu cần ra đại lễ lớn như vậy, bất quá thấy cậu thành tâm như vậy, tôi liền tiếp nhận a.”

“Mày….” Hi Lạp nhớ tới chuyện mình bắt Nhan Tử Dạ quỳ xuống xin lỗi, thật không ngờ hiện giờ người quỳ lại là mình, Hi Lạp biết Nhan Tử Dạ cố ý vũ nhục mình.

Hi Lạp rút kiếm laser, trực tiếp quét về phía chân Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ lui về sau vài bước. Hi Lạp liền nhân cơ hội đứng dậy, sau đó cầm kiếm tấn công Nhan Tử Dạ.

‘Keng keng keng…’ Kiếm dị năng màu lam cùng kiếm laser va chạm vào nhau tóe ra tia lửa, Hi Lạp tựa hồ biết vài chiêu kiếm thuật, vung kiếm rất có tiết tấu, bất quá vẫn không bắt kịp Nhan Tử Dạ. Tốc độ vung kiếm của Nhan Tử Dạ rất nhanh, dần dần, Hi Lạp đã không thể kiên trì được nữa.

Nhan Tử Dạ không ngừng vung kiếm về phía Hi Lạp, trên vai Hi Lạp nháy mắt đã tăng thêm vài vết thương. Ngay sau đó lưỡi kiếm Nhan Tử Dạ hất một chút, kiếm laser của Hi Lạp bị hất văng, đồng thời Nhan Tử Dạ đánh một quyền vào ngực Hi Lạp làm cậu ta văng ngược ra ngoài.

Bởi vì Nhan Tử Dạ cố ý nương tay nên Hi Lạp bị thương cũng không nặng, cậu ta lập tức từ mặt đất bò dậy, quần áo trên người bị hỏng vài chỗ, tóc tai rối bù, trên mặt mang theo vết thương, thoạt nhìn phi thường chật vật. Hi Lạp vẫn luôn chú trọng vấn đề hình tượng, Nhan Tử Dạ cư nhiên làm cậu ta mất mặt trước mặt mọi người như vậy, nhất thời thù hận lại càng sâu thêm vài phần.

“A….” Hi Lạp ngưng tụ ra vô số khối băng, hai tay vung lên, khối băng hình thoi ùn ùn bắn về phía Nhan Tử Dạ.

Lúc Nhan Tử Dạ lập lồng phòng hộ ngăn cản, Hi Lạp liền nhân cơ hội ngưng tụ dị năng.

Vô số khối băng màu lam bị lồng phòng hộ ngăn chặn, Nhan Tử Dạ dậm chân một cái, toàn bộ khối băng va chạm vào lồng phòng hộ lập tức bị đánh nát. Ngay sau đó vô số nhũ băng từ mặt đất trồi lên, đánh úp về phía Hi Lạp.

Hi Lạp vừa mới ngưng tụ dị năng, mắt thấy nhũ băng đã tiến tới ngay trước mặt thì vội vàng né tránh qua bên cạnh, kết quả nhũ băng cư nhiên cũng quẹo theo, trực tiếp xông tới.

Hi Lạp cả kinh không dám lơ là, lập tức dựng lồng phòng hộ, kết quả lại có vô số nhũ băng từ dưới chân trồi lên, Hi Lạp không chút phòng bị, lồng phòng hộ thoáng chốc bị đánh nát.

“Ầm….” một tiếng, Hi Lạp bị uy lực của trận nổ lan tới, trực tiếp văng ra đụng vào lồng phòng hộ quanh sân thi đấu.

“Khụ khụ….” Hi Lạp bò dậy, cảm giác gương mặt không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn, không cần nhìn cũng biết khẳng định đã bị những khối băng trong vụ nổ vừa nãy cắt bị thương.

Chết tiệt, thú nhân kia cư nhiên tổn thương mặt cậu, quả thực không thể tha thứ. Theo trận chiến vừa rồi, Hi Lạp phát hiện nếu dùng dị năng thì cậu căn bản không phải đối thủ của Nhan Tử Dạ, thế nhưng so về sức chiến đấu thì Nhan Tử Dạ vẫn kém cậu rất xa, vì thế Hi Lạp quyết định nhấn thông tấn khí trên cổ tay, triệu hồi cơ giáp.

Trước lúc quyết đầu đã có ước định, thân là thú nhân, Nhan Tử Dạ không thể sử dụng cơ giáp, cũng không thể biến về thú hình, thế nên, trên gương mặt Hi Lạp liền lộ ra nụ cười thắng lợi.

Hoàn Chương 115.