Chương 112: Tiệc đính hôn 2

“Đáng giận, bọn họ thực quá đáng mà. Chỉ bằng tên phế vật Tạp Môn ngay cả cấp A cũng không được kia mà muốn kết hôn với tôi? Đúng là nằm mơ. Bất quá chỉ giàu hơn gia tộc Ba Đức chúng ta một chút mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ.” Hi Lạp căm giận nói, nhìn thấy nhóm giống cái xung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, Hi Lạp lại càng tức giận hơn.

Mai Tây ở bên cạnh cũng thực tức giận, bất quá cố kỵ hiện giờ đang ở trong hoàng cung, xung quanh đều là người của đại gia tộc nên cố nén giận, nói với con trai: “Hi Lạp, hiện giờ đang ở ngoài công cộng, chú ý cảm xúc của con một chút, cứ vậy sẽ rất dễ chịu thiệt. Nghe mỗ ba, bọn họ chỉ có thể kiêu ngạo bây giờ thôi.”

“Đúng vậy…” Hi Lạp thực không cam tâm, bất quá thấy mỗ ba trừng mắt, lại nhìn giống cái cùng thú nhân ở xung quanh đang không ngừng nhìn về phía mình, Hi Lạp chỉ có thể cố nhẫn nhịn. Trong lòng thầm nghĩ, đợi tới ngày cậu trở thành vương tử phi nhất định phải hảo hảo giáo huấn gia tộc Đức Luân kia.

“Nghe mỗ ba, chờ chốc nữa khi vương tử tới, con phải cố gắng làm vương tử chú ý tới mình. Hiện giờ toàn bộ Á Bá Lan đế quốc chỉ có một vương tử mà thôi, ngẫm lại đi, nếu vương tử không có đứa nhỏ thì chỉ có thể nhận con nuôi ở chi phụ, bất quá con nuôi làm sao tốt bằng con ruột chứ. Vương tử nhất định chỉ tạm thời bị thú nhân kia mê hoặc thôi, con chỉ cần lộ ra sức quyến rũ của mình, đồng thời để vương tử biết con là giống cái cấp A, nói không chừng vương tử sẽ bắt đầu so sánh con với thú nhân kia. So ra thì chắc chắn vương tử sẽ phát hiện con càng thích hợp hơn thú nhân kia, kia con không phải không có cơ hội. Đợi đến khi con trở thành vương tử phi, thành quốc hậu, khi đó con muốn thu thập bọn họ thế nào cũng được.” Mai Tây cố gắng khuyên nhủ Hi Lạp, trong mắt ông, với sức quyến rũ của con trai mình, khẳng định có thể mê hoặc vương tử kia.

“Dạ.” Nghe Mai Tây nói xong, Hi Lạp cảm thấy có đạo lý nên không ngừng gật đầu. Phải biết lúc cậu còn là giống cái cấp B đã có không ít người theo đuổi, sau khi trở thành giống cái cấp A thì số lượng tăng lên gấp mấy lần, ngay cả người thừa kế của đại gia tộc cũng có ý với cậu. Mị lực lớn như vậy, Hi Lạp không tin vương tử sẽ không động tâm.

“Phốc….” Một thiếu niên tóc đỏ ngồi trên sô pha cách đó ba mét nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người liền nhịn không được bật cười.

Vốn khoảng cách của ba người không xa, vì thế Hi Lạp vừa xoay người liền nhìn thấy thiếu niên thú nhân tóc đỏ kia đang cười lớn tới mức lộ cả răng nanh, Hi Lạp cảm thấy người này tựa hồ đang cười nhạo mình.

Hi Lạp bước nhanh tới trước mặt thiếu niên, trừng mắt nói: “Mi cười cái gì?”

Thiếu niên vô tội chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ tôi cười cũng phạm pháp à?”

“Cười nhạo giống cái chính là không tôn trọng giống cái, không tôn trọng giống cái chính là làm nhục giống cái. Làm nhục giống cái, dựa theo quy định của đế quốc, mi phải bị giam cầm ba tháng.” Giọng điệu Hi Lạp thực phẫn nộ, có lẽ bởi vì vừa nãy bị mỗ ba Mễ Lợi Á của Tạp Môn châm chích nên hiện giờ cậu muốn đổ hết cơn giận lên người thiếu niên tóc đỏ này.

Quả thực là già mồm át lẽ phải, thiếu niên mặc kệ không để tâm tới Hi Lạp. Đang định đứng dậy rời đi, bất quá Hi Lạp sao dễ dàng buông tha, lập tức đưa tay muốn túm lấy thiếu niên, kết quả bị thiếu niên lách mình né tránh, Hi Lạp chụp phải khoảng không có chút sửng sốt.

“Mi đứng lại đó.” Hi Lạp trực tiếp chắn trước mặt thiếu niên, nộ khí đùng đùng nói: “Làm nhục ta xong rồi muốn đi? Ta nói cho mi biết, không đơn giản vậy đâu.”

Thiếu niên tóc đỏ vòng tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Hi Lạp: “Cậu muốn thế nào?”

“Xin lỗi, quỳ xuống nói xin lỗi. Còn phải xem ta có hài lòng hay không, hài lòng thì buông tha cho mi.” Hi Lạp nhìn một thân nhàn phục trắng tinh không biết làm từ chất liệu gì của thiếu niên, lại nghĩ lại một chút, tựa hồ danh sách người thừa kế các gia tộc nhỏ lớn không hề có người này. Hẳn thiếu niên này là người của chi phụ mà thôi. Vô luận là chi phụ của gia tộc lớn hay nhỏ, Hi Lạp cũng không để vào mắt. Cũng vì thế cậu mới trực tiếp túm lấy thiếu niên tóc đỏ này làm nơi trút giận.

“Hi Lạp.” Mai Tây đau đầu nhìn con trai, sao tính nết vẫn không chịu thay đổi, lúc còn là giống cái cấp B thì còn đỡ, vừa trở thành giống cái cấp A thì không còn biết khắc chế bản thân. Nháo chuyện thế này sẽ ảnh hưởng không tốt.

“Mỗ ba, là nó cười nhạo con trước.” Hi Lạp biện giải.

Thấy con trai mình kiên quyết không chịu bỏ qua, Mai Tây cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể hất cằm nói với thiếu niên nọ: “Mi liền quỳ xuống xin lỗi Hi Lạp đi, đừng chậm trễ thời gian của chúng ta.” Thái độ kia, quả thực là ngạo mạn không thôi.

Cũng khó trách Hi Lạp cùng Mai Tây có thái độ như vậy. Ở tinh cầu Á Bá Lan, bởi vì chung một đế quốc nên các gia tộc lớn nhỏ đều quen biết nhau. Mai Tây vẫn luôn muốn nhờ con trai leo lên dĩ nhiên sẽ đặc biệt chú ý người của đại gia tộc. Hôm nay hoàng cung tổ chức tiệc đính hôn cho vương tử, vì chúc phúc cho vương tử cùng vương tử phi tương lai, quốc vương cùng quốc hậu đã cho phép chi phụ của các gia tộc tham gia.

Thấy gương mặt thiếu niên tóc đỏ thực xa lạ, hơn nữa chất liệu cũng chưa từng thấy qua, Mai Tây liền nghĩ thiếu niên này là người của chi phụ may mắn trà trộn vào.

“Quỳ xuống xin lỗi?” Thiếu niên tóc đỏ khẽ nheo lại đôi mắt hoa đào, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ các người thừa nhận không nổi.”

“Thái độ đó của mi là sao, ta nói cho mi biết. Hiện giờ mi lập tức quỳ xuống xin lỗi, may ra ta sẽ tha thứ, còn không đừng trách ta không khách khí.” Hi Lạp thực ngạo mạn uy hiếp. Chỉ là người của chi phụ thôi cư nhiên dám nói chuyện như vậy với cậu, không giáo huấn một chút, Hi Lạp cảm thấy thực không thoải mái.

Mai Tây không ngờ thiếu niên tóc đỏ đối mặt với hai giống cái bọn họ lại có thái độ như vậy, cũng liền nổi giận: “Chỉ là chi phụ của tiểu gia tộc thôi cư nhiên cũng dám kiêu ngạo như vậy, mi có biết đây là nơi nào không? Biết chúng ta là ai không? Coi thường giống cái thì thôi đi, cư nhiên còn nói năng lỗ mãng. Tuổi còn trẻ, ta khuyên mi tốt nhất đừng gây ra phiền toái cho gia tộc.”

Sắc mặt của thiếu niên tóc đỏ ngày càng lạnh hơn, nhìn hai giống cái tự cao tự đại trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy một cổ cáu kỉnh bắt đầu dâng trào, hơn nữa cũng thực mất kiên nhẫn. Tay ngứa quá phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc thiếu niên tóc đỏ sắp nhịn không được thì một giống cái tóc lam dị thường tuấn mĩ bước nhanh tới, lúc nhìn thấy thiếu niên trước mặt chính xác là người mình đang tìm thì thở phào một hơi: “Ai u, tiểu tổ tông của tôi a, sao cậu lại chạy tới đây, làm hại tôi tìm nãy giờ a. Thoáng cái đã không thấy tăm tích, nếu để vị kia của cậu biết thì sẽ lột da tôi mất.”

Thiếu niên tóc đỏ nhìn thấy người tới thì nắm tay đang siết chặt buông lỏng ra, cùng cằm hất hất về phía hai người đối diện: “Tôi muốn đi, đáng tiếc người ta không cho tôi đi.”

“Bọn họ?” Giống cái tuấn mỹ nhíu mày nhìn về phía hai người Hi Lạp, sau đó hỏi thiếu niên tóc đỏ: “Bọn họ là ai?”

“Tôi nào biết, tôi chỉ mới cười một chút thôi đã bị bọn họ cản lại, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi.” Thiếu niên tóc đỏ thực vô tội nhún vai.

“Cái gì? Bất tiểu tổ tông quỳ xuống xin lỗi? Bọn họ chán sống à?” Giống cái tóc lam kia nổi giận trừng mắt với nhóm Hi Lạp: “Hai người các ngươi là ai, dựa vào cái gì bảo tiểu tổ tông tôi quỳ xuống?”

Nhóm Hi Lạp thực không ngờ cư nhiên lại xuất hiện một giống cái tuấn mỹ bảo vệ thiếu niên thú nhân này. Nhìn bộ dáng đối phương chẳng những đẹp hơn mình, hành vi cử chỉ cũng thực tao nhã, không ít ánh mắt thú nhân bị hút về phía thú nhân tóc lam này, Hi Lạp cảm thấy thực khó chịu, cậu vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của các thú nhân, hiện giờ không biết từ đâu chui ra một giống cái chói mắt muốn giành nổi bật của cậu?

“Chúng ta là người của gia tộc Ba Đức, tuy gia tộc chúng ta hiện giờ không bằng trước kia nhưng tốt xấu gì cũng là đại gia tộc của Á Bá Lan đế quốc. Từ khi nào đến phiên đám tiểu gia tộc các người kiêu ngạo trên đầu chúng ta. Thú nhân kia làm nhục ta cùng mỗ ba, làm nhục hai giống cái chúng ta, tất cả mọi người đều thấy, chúng ta bắt nó quỳ xuống xin lỗi có gì sai?”

Giống cái tóc lam nhìn thú nhân ở xung quanh, những thú nhân này vốn nhìn giống cái tóc làm này có chút quen mắt thế nhưng đứng ở góc này phần lớn đều là thú nhân chi phụ của các gia tộc nên nghe Hi Lạp nói mình là người của gia tộc Ba Đức, cho dù biết rõ Hi Lạp chủ động gây chuyện với thiếu niên tóc đỏ, bọn họ cũng không dám lên tiếng. Tất cả đều sợ đắc tội gia tộc Ba đức, lại càng sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Hi Lạp.

Giống cái tóc lam nhìn bộ dáng lúng túng của đám thú nhân xung quanh thì hừ lạnh, nói với Hi Lạp: “Tiểu tổ tông tôi thế nào tôi biết rõ, đừng tưởng là người của đại gia tộc thì có thể đảo trái thành phải. Hiện giờ tôi không có thời gian, tạm thời không nháo loạn với các người, chờ chốc nữa các người sẽ biết cái gì gọi là hối hận. Tiểu tổ tông, chúng ta đi.”

Nói xong, giống cái tóc lam kéo tay thiếu niên tóc đỏ đang ngáp dài, trực tiếp đẩy Hi Lạp đang chắn trước mặt, tuy hùng hổ nhưng bởi vì có chút cố kỵ về thiếu niên nên cũng không dám đi quá nhanh.

“Các ngươi….” Không chút phòng bị bị húc lùi về sau, lúc Hi Lạp đứng vững thì hai người đã đi xa. Hi Lạp chỉ có thể không cam lòng nghiến răng nghiến lợi: “Cư nhiên dám đối xử với chúng ta như vậy, mỗ ba, chúng ta không thể buông tha bọn họ.”

Mai Tây vỗ vỗ lưng Hi Lạp: “Được rồi, trước tạm thời tha cho chúng, chờ qua đêm nay, muốn giáo huấn chúng cũng không muộn.” Bên này động tĩnh không nhỏ, cũng may là trong góc bằng không sẽ rất dễ gây chú ý. Mai Tây cũng có chút hối hận vì vừa nãy đã quá xúc động, cũng may, mặc dù có người nhìn thấy nhưng cũng không quá để ý.

Hi Lạp tuy không cam tâm nhưng hiện giờ chỉ có thể như vậy. Ngay lúc cậu cùng Mai Tây định rời đi thì thiếu niên tóc đỏ đột nhiên quay đầu lại nâng tay vung về phía hai người, hai tia sáng đỏ cấp tốc lủi vào trong cơ thể Hi Lạp cùng Mai Tây.

Bởi vì quá nhanh, hơn nữa mọi người trong đại sảnh cũng đang tụ tập thành từng nhóm trò chuyện nên cũng không để ý tới hai tia sáng nhỏ kia.

Sau khi hồng quang tiến vào trong cơ thể Hi Lạp cùng Mai Tây thì hai người run run một chút. Lúc này người hầu vừa vặn bưng nước trái cây màu đỏ tới, kết quả không biết thế nào, tay Hi Lạp run lên hất cả ly nước trái cây lên người Mai Tây, mà Mai Tây vốn đang kinh ngạc lại phát hiện tay mình không thể khống chế tát vào mặt Hi Lạp.

‘Ba’ một tiếng vang dội, mà Hi Lạp thân là giống cái cấp A cư nhiên phát hiện lúc tay mỗ ba vung tới mình hoàn toàn không thể động đậy.

“Mỗ ba?” Hi Lạp không dám tin bụm mặt nhìn mỗ ba nhà mình.

Người xung quanh cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người, đứa con này không biết vì sao hất nước trái cây lên người mỗ ba mình, mà vị mỗ ba kia cư nhiên tát một cái lên gương mặt tuấn mỹ của đứa con. Cái tát kia cũng đánh giống cái kia sưng cả mặt. Nếu không biết thì còn tưởng hai người có hận thù sâu đậm a!

“Này là sao?” Gia chủ Ba Đức cũng chú ý tới tình huống bên này, ông vội vàng chạy tới, nhìn đứa con bụm mặt cùng bầu bạn một thân chật vật hỏi.

Mai Tây mờ mịt nhìn gia chủ Ba Đức: “Này, tôi cũng không biết sao lại thế này…”

Gia chủ Ba Đức nhìn về phía Hi Lạp, chỉ thấy vẻ mặt Hi Lạp cũng thực mờ mịt, cuối cùng nhìn ánh mắt khác thường của nhóm người xung quanh, ông cắn răn nói: “Hai người còn đứng đây làm gì, không mau sửa sang lại đi, chờ chốc nữa bệ hạ cùng điện hạ tới, bộ dáng như vậy thì ra thể thống gì.”

Chịu không nổi ánh mắt khác thường ở xung quanh, Hi Lạp cùng Mai Tây chỉ đành xám xịt rời đi sửa sang lại một chút.

….

Hoàn Chương 112.