Chương 105: Duyên phận 2

Thú nhân này cư nhiên lại là cháu trai của bạn tốt cha mình, này đúng là, đúng là, ngay cả Bối Cơ cũng không biết nên nói thế nào. Phải biết năm đó cha ông cùng gia chủ gia tộc Mã Khắc Tân là bằng hữu rất tốt, lúc gia chủ Mã Khắc Tân qua đời, cha ông đã bị đả kích rất lớn, sau đó lại vì đột phá SSS thất bại mà bị thương nặng, trị liệu không tốt nên cứ vậy qua đời.

Theo lý mà nói, Nhan Tử Dạ có thể xem là hậu bối của Bối Cơ, việc này nếu cha còn tại thế, Bối Cơ tin tưởng cha nhất định sẽ lập tức gõ nhịp định ra hôn sự của hai đứa. Bởi vì khi xưa cha vẫn luôn hi vọng có thể kết thông gia với Á Bá Lợi Ân.

Thế nên hiện giờ Bối Cơ hoàn toàn nghẹn lợi, ông vốn định thú nhân kia chủ động rời đi, kết quả nháy mắt thú nhân kia biến thành cháu trai của bằng hữu cha ông. Nguyện vọng lớn nhất của cha trước khi mất chính là có thể kết thông gia với gia tộc Mã Khắc Tân, hiện giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt, Bối Cơ làm sao có thể chia rẽ hai người.

"Quên đi quên đi, cậu đã là cháu của Á Bá Lợi Ân thì tôi không còn lí do gì ngăn cản nữa." Bối Cơ khoát tay áo, tuy thực không cam tâm nhưng cũng không có cách nào. Cha tuy đã mất nhưng Bối Cơ vẫn muốn thay ông hoàn thành nguyện vọng. Với lại, Nhan Tử Dạ chính là người An Nhĩ Tư chọn lựa, cho dù muốn chia rẽ cũng không dễ dàng.

Này là tình huống gì a? Nhan Tử Dạ trợn tròn mắt, vừa nãy không phải còn muốn cậu biết khó mà lui à? Vì sao bây giờ dễ dàng đồng ý như vậy? Không nói Nhan Tử Dạ, ngay cả An Nhĩ Tư cũng có chút ngoài ý muốn, Tân Địch thì lại càng không hiểu được.

Nhìn ra nghi hoặc của ba người, Tạp Mễ Nhĩ cười cười giải thích: "Năm đó gia gia An Nhĩ Tư cùng Á Bá Lợi Ân có ước định, hi vọng đứa nhỏ hoặc cháu chắt hai nhà có thể kết hôn với nhau. Thế nhưng khi đó bởi vì Bối Cơ đã kết hôn với tôi nên không có cách nào thực hiện được, gia gia An Nhĩ Tư liền hi vọng đời cháu có thể kết hôn với gia tộc Mã Khắc Tân. Chẳng qua còn chưa đợi đến ngày này thì bọn họ đã qua đời. Vì thế An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ kỳ thực đã sớm có hôn ước." Thật không ngờ hai đứa nhỏ này lại có duyên phận như vậy, Tạp Mễ Nhĩ vốn lo sợ bầu bạn sẽ chia rẽ chúng, giờ thì không cần sợ nữa.

"Có chuyện này à?" Tân Địch há to miệng nhìn Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, lão tổ tông rốt cuộc dự đoán nhiều cỡ nào a, chẳng lẽ ông có dị năng đoán trước tương lai, biết rõ tiểu tổ tông sau này sẽ cùng một chỗ với An Nhĩ Tư nên mới đồng ý liên hôn với gia tộc Á Bá Lan? Kỳ thực nếu gia tộc Mã Khắc Tân liên hôn với Á Bá Lan thì đúng là hời to, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu tổ tông phản tổ thành bán thú nhân thất bại. Nếu tiểu tổ tông thành công phản tổ thành bán thú nhân thì sẽ khác.

Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nhìn nhau, nhất thời cảm thấy thế giới này thực huyền ảo. Nhan Tử Dạ làm thế nào cũng không ngờ được chuyện của mình cùng An Nhĩ Tư cứ như vậy định xuống. Cậu nghĩ còn phải chiến đấu một trận ác liệt, giống như lúc ở gia tộc Cái Nhĩ vậy. Không thể ngờ chỉ mới nhắc tới Á Bá Lợi Ân thì quốc vương Á Bá Lan đã đồng ý hai người ở cùng một chỗ. Nhan Tử Dạ không thể không cảm thán thân phận vừa hỗn loạn vừa cẩu huyết như bộ phim tình cảm tâm lý lúc tám giờ của nguyên chủ thực tốt. Thoáng cái tất cả sự tình đã được giải quyết.

"Nếu cha cùng mỗ ba không còn vấn đề gì thì con cũng nói thẳng, hôn kỳ của con cùng Tiểu Dạ đã định rồi, vào hai tháng sau. Lần này trở về chính là muốn bàn bạc chuyện đính hôn cùng kết hôn hai tháng sau." Nếu sự tình đã được giải quyết, An Nhĩ Tư liền rèn sắt lúc còn nóng, thuận tiện nói ra chuyện hôn sự.

"Hôn sự đã định rồi? Sao không chịu thương lượng trước với chúng ta một chút?" Bối Cơ kinh ngạc nói.

"Này là gia gia quyết định." An Nhĩ Tư đẩy trách nhiệm lên người gia chủ Cái Nhĩ, bất quá sự thực vốn chính là vậy.

Gia chủ Cái Nhĩ? Vừa nhắc tới gia chủ Cái Nhĩ, cho dù là Bối Cơ cũng không thể phản đối. Nếu xét ra, tuy hiện giờ An Nhĩ Tư khá thân với ông cùng Tạp Mễ Nhĩ nhưng thực sự, đối với An Nhĩ Tư thân nhân quan trọng nhất vẫn là gia chủ Cái Nhĩ. Dù sao cũng là gia chủ Cái Nhĩ tự tay nuôi nấng An Nhĩ Tư trưởng thành. Nếu hôn sự này gia chủ Cái Nhĩ định ra thì xem ra ông cũng rất hài lòng với Nhan Tử Dạ.

Nhìn ra tình tự Bối Cơ, Tạp Mễ Nhĩ vỗ vỗ tay ông, giống như an ủi nói: "Gia chủ Cái Nhĩ dù sao cũng nuôi nấng An Nhĩ Tư từ nhỏ, đối với An Nhĩ Tư mà nói gia chủ Cái Nhĩ cũng giống như gia gia ruột của nó. Hôn sự để gia chủ Cái Nhĩ quyết định cũng không có gì không tốt."

Bối Cơ hiểu được ý tứ của Tạp Mễ Nhĩ, gật gật nói với An Nhĩ Tư: "Được rồi, nếu gia chủ Cái Nhĩ đã quyết định thì cứ vậy đi. Về phần đính hôn của hai đứa, tôi sẽ an bài, ba ngày sau sẽ cử hành lễ đính hôn, hai tháng sau kết hôn."

"Hôn lễ con muốn cử hành ở Lam tinh, hi vọng cha cùng mỗ ba đồng ý." An Nhĩ Tư đứng bên cạnh Nhan Tử Dạ, nắm lấy tay cậu: "Người nhà em ấy đều ở Lam tinh, gia gia cũng ở Lam tinh, đính hôn có thể làm ở tinh cầu Á Bá Lan, thế nhưng kết hôn phải quay lại Lam tinh." Đối với An Nhĩ Tư mà nói, so với Á Bá Lan, Lam tinh càng giống nhà của anh hơn.

"Không được." Hôn sự đã bị người ta quyết định rồi, hôn lễ của con trai cư nhiên còn muốn cử hành ở tinh cầu khác, Bối Cơ tuyệt đối không chấp nhận.

An Nhĩ Tư kiên định nói: "Con đã quyết định như vậy rồi, cho dù cha không đồng ý cũng không sao cả, hôn lễ vẫn tiến hành như cũ. Dù sao khi đó cho dù cha cùng mỗ ba không xuất hiện cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ. Trong mắt mọi người, An Nhĩ Tư vốn là một đứa nhỏ bị phụ mỗ vứt bỏ."

Trong lời nói của An Nhĩ Tư có mang theo thương cảm làm người ta khắc khoải, cho dù biết rõ An Nhĩ Tư đang diễn trò, Nhan Tử Dạ vẫn cảm thấy đau lòng mà nắm lấy tay anh, im lặng an ủi. An Nhĩ Tư cũng nhìn qua Nhan Tử Dạ, hai người cứ vậy bốn mắt nhìn nhau.

Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ ngồi phía trên nghe An Nhĩ Tư nói vậy thì đau lòng không thôi, ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ lập tức đỏ hoe. Nhìn đứa con yêu thương ở bên dưới, lại nghĩ tới mười mấy năm qua nó bị người ta gọi là đứa con hoang không phụ không mỗ, Tạp Mễ Nhĩ liền khó chịu. Tất cả đều tại bọn họ.

"Con nó khó khăn lắm mới quay về bên cạnh chúng ta, cũng nguyện ý thân cận chúng ta, chẳng lẽ anh muốn vì một hồi hôn sự mà phá vỡ hết thảy à?" Tạp Mễ Nhĩ đỏ mắt hỏi Bối Cơ.

Nhớ tới bộ dáng lạnh lùng kháng cự của con trai lúc mới nhận thức cùng tình cảm bồi dưỡng được suốt mười mấy năm nay, Bối Cơ cũng không hi vọng tất cả lại trở về nguyên điểm.

Khẽ thở dài một hơi, nhìn hai đứa nhỏ đang nắm chặt tay nhau, Bối Cơ thỏa hiệp: "Được rồi, chuyện hôn sự của hai đứa thì cứ để hai đứa quyết định. Thích cử hành ở đâu thì cứ cử hành ở đó, tôi mặc kệ." Ông có muốn quản cũng không được.

"Các con nghe thấy không?" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười hỏi An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

"Nghe thấy rồi, cám ơn cha, cám ơn mỗ ba." An Nhĩ Tư cũng mỉm cười nói.

Nhan Tử Dạ cũng thực cảm kích: "Cám ơn hai người."

Trải qua nửa ngày ở chung cùng tìm hiểu, Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ vẫn thực hài lòng về Nhan Tử Dạ. Chỉ mới hai mươi tuổi đã là thú nhân cấp S, tính cách tốt, thái độ xử sự cũng đúng mực. Quan trọng nhất là Nhan Tử Dạ cũng thực lòng với An Nhĩ Tư. Theo động tác cơ thể cùng ánh mắt trao đổi có thể nhìn ra sự ăn ý của hai đứa.

Rất nhanh, Tạp Mễ Nhĩ hay nói liền thân thiết với Nhan Tử Dạ, thái độ cứ hệt như đối xử với con ruột của mình.

An Nhĩ Tư cùng Bối Cơ ở cùng nhau nói chuyện.

Tạp Mễ Nhĩ đang cùng Nhan Tử Dạ nói chuyện lúc bé của An Nhĩ Tư thì tiểu thứ cầu trong túi áo Nhan Tử Dạ tỉnh ngủ nhảy ra ngoài, dọa Tạp Mễ Nhĩ hoảng hồn một phen.

"Ai nha, này không phải tinh tế thú thứ cầu à?" Bởi vì bộ dáng của tiểu thứ cầu thực dễ nhận biết nên Tạp Mễ Nhĩ vừa liếc mắt đã nhận ra. Bất quá màu sắc của tiểu thứ cầu này có chút không đúng, đây là lần đầu tiên Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấy một tiểu thứ cầu đỏ rực như vậy.

"Bá mỗ, thực xin lỗi đã làm ngài sợ. Đây là thú cưng của tôi, bởi vì không yên tâm để nó ở nhà nên mang theo." Nhan Tử Dạ đặt tiểu thứ cầu vào lòng bàn tay, nói với nó: "Đây là mỗ ba của An Nhĩ Tư, tiểu thứ cầu, mau chào hỏi đi."

Mỗ ba của An Nhĩ Tư? Dựa theo quan hệ của thú nhân thì chính là thân nhân của chủ nhân. Sau khi hiểu rõ mối quan hệ này, tiểu thứ cầu vui vẻ lăn một vòng trong lòng bàn tay Nhan Tử Dạ, sau đó đứng thẳng dậy, hai móng vuốt bé xíu chụp vào nhau, cúi đầu vừa kêu "chi chi chi" vừa gật gù. Kết quả bởi vì thân mình tròn vo như quả cầu nên tiểu thứ cầu theo quán tính bổ nhào vào lòng Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ theo phản xạ chụp được nó.

"Ai nha, vật nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy a!" Nhìn tiểu thứ cầu đang dùng móng vuốt xoa xoa gáy, tựa hồ không biết vì sao bản thân lại ngã sấp xuống như vậy, biểu tình nhân tính hóa của nó làm Tạp Mễ Nhĩ yêu thích không thôi, lập tức nâng tiểu thứ cầu lên dùng gò má cọ cọ lớp gai mềm nhũn của tiểu thứ cầu.

Tiểu thứ cầu cũng vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm má Tạp Mễ Tư, đột nhiên nó nhìn thấy thứ gì đó ở phía sau Tạp Mễ Nhĩ, liền "véo" một tiếng biến mất khỏi lòng bàn tay Tạp Mễ Nhĩ. Sau đó "véo" một tiếng quay trở lại.

Lúc này trong móng vuốt tiểu thứ cầu có một đóa hoa nhỏ màu lam, nó giống như hiến vật quý đưa qua cho Tạp Mễ Nhĩ, sau đó "chi chi" hai tiếng.

"Muốn tặng cho ta à?" Tạp Mễ Nhĩ kinh hỉ hỏi tiểu thứ cầu.

"Chi chi..." Tiểu thứ cầu gật gật đầu.

"Vật nhỏ này sao lại thông minh như vậy a! Tiểu Dạ, con từ đâu tìm ra vật nhỏ đáng yêu này a, tôi chưa từng thấy tinh tế thú nào thông minh như vậy." Tạp Mễ Nhĩ nhận lấy đóa hoa nhỏ trong tay tiểu thứ cầu, nhìn nó vui vẻ lăn lộn trong tay mình thì nhịn không được hỏi Nhan Tử Dạ.

"Nhặt được ở ven đường, khi đó nó bị thương rất nặng. Sau khi chữa khỏi cho nó thì nó vẫn luôn đi theo tôi." Đúng vậy, Nhan Tử Dạ thật sự đã nhặt được tiểu thứ cầu ở ven đường, khi đó nó quả thực cũng bị thương rất nặng. Chẳng qua người nhặt tiểu thứ cầu về không phải Nhan Tử Dạ, mà là Tiểu Hoa.

Nhìn tiểu thứ cầu lăn lộn lấy lòng Tạp Mễ Nhĩ, lúc thấy mình thì liền kêu "chi chi" hai tiếng, Nhan Tử Dạ cũng nhịn không được mỉm cười.

Vừa nãy tiểu thứ cầu nói "chủ nhân, người xem ta lợi hại cỡ bao nhiêu a, giống cái này thực thích ta a!".

Nghe nói tiểu thứ cầu là Nhan Tử Dạ nhặt trở về, Tạp Mễ Nhĩ liền dùng ánh mắt phi thường vừa lòng nhìn Nhan Tử Dạ: "Thì ra là vậy, bình thường tinh tế thú cấp thấp như vật nhỏ này sẽ không có ai chịu mang về nhà, lại càng không để tâm tới việc trị liệu. Con đúng là thiện lương, An Nhĩ Tư nhà chúng ta ở cùng một chỗ với con, tôi cũng an tâm."

Tạp Mễ Nhĩ càng nhìn Nhan Tử Dạ thì lại càng cảm thấy vừa lòng. Tân Địch ở bên cạnh thực thức thời không nói chen vào, chỉ an ổn ngồi một bên nhìn bọn họ nói chuyện, im lặng đóng vai trò người trong suốt.

...

Hoàn Chương 105.