Chương 10: Thí nghiệm

Trước kia biết rõ Nhan Tử Dạ có thể chất phế tài nên lúc lên lớp Hoắc Đức cũng không quản. Chỉ là hiện giờ, trải qua trận quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc, ông biết Nhan Tử Dạ cũng không phải vô dụng như tưởng tượng. Tuy chiến thắng kia phần lớn là do may mắn cùng Duy Nhĩ Nặc quá sơ ý, nhưng Hoắc Đức đã cấp bách muốn kiểm tra tinh thần lực cùng sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ.

Lúc này nhìn thấy Nhan Tử Dạ đi học mà cư nhiên mang theo gối ngang nhiên nằm ngủ, một chút cũng không để mình vào mắt, Hoắc Đức buồn bực không thôi.

Bất quá làm đạo sư, ông không thể chỉ vì Nhan Tử Dạ mà không để ý những học trò khác, cho nên Hoắc Đức chỉ có thể mặc kệ Nhan Tử Dạ, tuyên bố một tin tốt: “Tôi nghĩ các trò cũng biết tháng sau chính là thời điểm học viện cử hành thi đấu xếp hạng, chút nữa tất cả các trò phải thí nghiệm lại tinh thần lực cùng sức chiến đấu, chỉ có năm người đứng đầu có thể tham gia ghi danh.”

“Wow…. đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ tới cuộc thi này, thực hi vọng có thể tham gia a.”

“Cố gắng suốt một năm cũng vì kì thi này, năm trước thua thú nhân cấp B, năm nay nhất định phải báo thù.

“Mọi người đừng ồn nữa, ghi danh chỉ được năm người, muốn tham gia cũng phải có bản lĩnh.”

“Chốc nữa thí nghiệm phải dốc hết toàn lực mới được, hi vọng lần này may mắn được chọn.”

“Đừng có mơ tưởng hão huyền, cậu tưởng mình là Nhan Tử Dạ à, muốn tham gia thì cứ mang thực lực ra nói chuyện.”

….

Thi đấu xếp hạng là chuyện quan trọng, Hoắc Đức đương nhiên không để Nhan Tử Dạ làm biếng, liền gọi cậu tỉnh dậy.

Nhan Tử Dạ nheo nheo mắt, nhìn bộ dáng hưng phấn dị thường của đám thú nhân, cứ tưởng mình đang nằm mơ. Chẳng qua lúc nhìn thấy thú nhân đặt tay lên thiết bị kiểm tra tinh thần lực đặt trước mặt Hoắc Đức, nghe nó báo ra những con số bất đồng, Nhan Tử Dạ cảm thấy hứng thú.

“Chỉ số tinh thần lực 86, cấp D.”

Sau khi thú nhân thứ hai kiểm tra xong, nhìn Nhan Tử Dạ đang ôm cái gối ngủ gục, Hoắc Đức nhịn không được nhíu mày.

“Nhan Tử Dạ, tới cậu kìa.” Thú nhân đứng bên cạnh đẩy đẩy Nhan Tử Dạ, kì thực gã cũng không tốt bụng gì, chẳng qua chỉ tò mò muốn biết tinh thần lực Nhan Tử Dạ bao nhiêu mà thôi, nhìn ánh mắt sáng quắc của một đám thú nhân xung quanh, gã liền biết tò mò cũng không phải chỉ có mình mình.

Thấy toàn bộ mọi người đặt ánh mắt lên người mình, người không biết còn tưởng đang nhìn nhân vật lớn nào đó, nhưng Nhan Tử Dạ thì biết đám người này chỉ tò mò tinh thần lực của mình thôi, mà bản thân cậu cũng rất muốn biết.

“Đặt tay lên, sau đó nhắm mắt lại tập trung tinh thần.” Hoắc Đức chỉ dẫn.

Nhan Tử Dạ một tay ôm gối, một tay đặt lên thiết bị thí nghiệm, nhắm mắt lại. Chính vì nhắm mắt nên cậu không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám người.

Sau khi Nhan Tử Dạ nhắm mắt, con số trên thiết bị bắt đầu nhảy lên, chẳng qua các thú nhân kinh ngạc như vậy không phải vì nó quá lớn, ngược lại, chính là quá nhỏ nên mới làm người ta sửng sốt.

“Chỉ số tinh thần lực 50, cấp E.”

Trị số vừa được báo ra, tất cả đều không tin.

“Sao có thể là cấp E, rõ ràng lúc quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc đã sử dụng dị năng, nếu chỉ là cấp E thì căn bản không có khả năng phát ra công kích dị năng.”

“Đúng đúng, máy kiểm tra có vấn đề đi?”

“Chắc là máy hư rồi, bằng không sao vừa nãy chỉ số tinh thần lực của tôi lại thấp tới vậy.”

Trước không nói tới người khác, Hoắc Đức cũng không tin chỉ số tinh thần lực của Nhan Tử Dạ lại thấp như vậy, vì thế ông vội vàng đổi thiết bị khác. Chính là cho dù đã đổi thiết bị mới nhất thì kết quả vẫn không thay đổi, chỉ số tinh thần lực của Nhan Tử Dạ vẫn là 50 như cũ, so với thí nghiệm lần trước chỉ cao hơn hai điểm mà thôi.

Này căn bản không hợp với lẽ thường, theo công kích dị năng mà Nhan Tử Dạ phát ra trong trận chiến lần trước, chỉ số tinh thần lực ít nhất cũng là cấp C.

Trước cứ mặc kệ, chờ kiểm tra sức chiến đấu xong rồi tính.

Kiểm tra sức chiến đấu đồng dạng cũng là thí nghiệm kiểm tra trị số, chẳng qua cần phải tới nơi khác làm thí nghiệm. Thiết bị kiểm tra sức chiến đấu là một máy mô phỏng cỡ lớn, nói cách khác, mỗi thú nhân phải bước lên đài mô phỏng.

Thú nhân đầu tiên tiến hành kiểm tra bước lên, lựa chọn đối tượng thí nghiệm, tất cả đều được mô phỏng vô cùng chân thực. Nhan Tử Dạ khá hứng thú, nhìn thú nhân đánh đấm với đối tượng mô phỏng, thực cảm thán công nghệ hiện đại. Thiết bị này cao cấp hơn cái ở nhà rất nhiều, ít ra nhân vật được mô phỏng cũng chân thật hơn.

Không tới mười phút, đối tượng mô phỏng đã đánh gục thú nhân, kết quả kiểm tra cũng hiện lên: ‘chỉ số chiến đấu 91, cấp D’.

Kết quả vừa hiện lên, Hoắc Đức lập thức ghi nhận kết quả vào cơ sở dữ liệu.

Kế tiếp các thú nhân lần lượt chọn đối tượng tiến hành kiểm tra, cũng có thú nhân chọn tinh tế thú, bởi vì độ khó của tinh tế thú cao hơn nên số lượng lựa chọn nó không nhiều.

Nhan Tử Dạ là người cuối cùng, lúc này có một đội ngũ tiến vào khu kiểm tra, là ban B của Duy Nhĩ Nặc.

“Ô? Kia không phải Nhan Tử Dạ à?”

“Thật à, lần trước cậu ta quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc tôi không tới xem, tiếc muốn chết, giờ phải hảo hảo xem sức chiến đấu cậu ta rốt cuộc thế nào a.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, trận đó tôi có tới xem, chẳng qua Duy Nhĩ Nặc quá sơ ý thôi, bằng không Nhan Tử Dạ sao thắng nổi.”

“Tôi cũng nghĩ thế, bất quá Duy Nhĩ Nặc đã dùng tới cơ giáp mà vẫn thua thì cũng có chút…”

“Kia cũng đâu thể trách Duy Nhĩ Nặc, dù sao Nhan Tử Dạ cũng nổi tiếng là phế tài, có ai ngờ cậu ta đột nhiên sử dụng công kích dị năng, hơn nữa sức chiến đấu cũng tăng mạnh a?”

Mới đầu nghe thấy mọi người xì xầm thảo luận, Duy Nhĩ Nặc rất tức tối, căn bản không thể khắc chế mà phát hỏa, bất quá hiện giờ nghe riết cũng thành thói quen. Giờ có nghe cũng không thèm để ý, bất quá lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ bước vào máy kiểm tra thì ánh mắt vẫn vô thức dính trên người Nhan Tử Dạ. Kỳ thực Duy Nhĩ Nặc cũng có chút tự kỷ, muốn biết sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ rốt cuộc cao thấp thế nào.

“Xin mời lựa chọn đối tượng thí nghiệm.” Âm thanh máy móc vang lên, sau đó hai màn hình giả lập xuất hiện trước mặt Nhan Tử Dạ, một là hình người một là hình tinh tế thú.

Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ Nhan Tử Dạ sẽ chọn đối tượng thí nghiệm là người thì Nhan Tử Dạ cư nhiên điểm một bức hình tinh tế thú.

“Lựa chọn hoàn tất, xin chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu thí nghiệm.”

Một luồng ánh sáng phủ khắp đài mô phỏng, tiếp đó một con tinh tế thú cao hai mét, hoàn thân đen tuyền, bộ dáng khá giống bạch tuột xuất hiện trước mắt Nhan Tử Dạ.

“Đa túc thú?” Thú nhân dưới đài kinh hô, đa túc thú chính là tinh tế thú cấp B, sao lại thế này, thí nghiệm cấp D sao lại xuất hiện đa túc thú cấp B?

Phải biết, tuy đa túc thú đồng dạng cũng là cấp B như Duy Nhĩ Nặc, nhưng tinh tế thú là một loài có sức chiến đấu rất khủng khiếp, tiết tấu tấn công tuyệt đối liều mạng. Tuy con đa túc thú này chỉ là mô phỏng nhưng sức chiến đấu cũng rất chân thật, nói cách khác, trong quá trình thí nghiệm nếu bị đả thương thì vẫn có cảm giác đau đớn, thiết lập này giúp người thí nghiệm nhớ rõ điểm yếu của mình.

“Sao lại thế này? Sao lại xuất hiện đa túc thú, mau ngừng thí nghiệm lại.” Hoắc Đức lập tức chạy tới trước máy mô phỏng, sau khi quét vân tay cùng màng mắt muốn nhấn nút ngừng thí nghiệm, bất quá đèn cảnh báo màu đỏ lóe sáng.

“Xin lỗi, thí nghiệm đã bắt đầu, không thể ngừng lại, không thể ngừng lại.”

“Chết tiệt.” Hoắc Đức hung hăng vỗ mạnh bàn điều khiển, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn đa túc thú tấn công Nhan Tử Dạ.

Bốn cái xúc tua mang theo giác hút lao ‘vun vút’ về phía Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ đạp chân nhảy lên cao né tranh. Bất quá lúc vừa rơi xuống đất thì phía sau lại có hai cái xúc tua khác công kích, Nhan Tử Dạ khom người xoay một vòng thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Đa túc thú không ngừng công kích, Nhan Tử Dạ không ngừng trốn tránh, lúc này thân thủ Nhan Tử Dạ rõ ràng nhạy bén hơn lần chiến đấu với Duy Nhĩ Nặc rất nhiều, bất quá cũng gặp phải nhiều phiền toái hơn, bởi vì đây là thí nghiệm kiểm tra sức chiến đấu nên không cho phép sử dụng vũ khí. Nói cách khác, Nhan Tử Dạ chỉ có thể dựa vào năng lực bản thân ứng phó con đa túc thú này.

Đa túc thú có hơn mười xúc tua, chúng không ngừng công kích làm Nhan Tử Dạ có chút chật vật, giẫm lên một cái xúc tua lấy lực nhảy lên, đồng thời đá bay hai cái xúc tua vươn tới. Bất quá ở giữa không trung nên Nhan Tử Dạ có chút thất thế, bị một xúc tua của đa túc thú quất mạnh một cái.

‘Ầm…’ Va mạnh vào lồng phòng hộ rồi lăn xuống đất, còn chưa kịp đứng lên, một cái xúc tua đã bò tới quấn lấy cổ chân Nhan Tử dạ, sau đó kéo Nhan Tử Dạ về phía đa túc thú.

Nhan Tử Dạ sao có thể để mình bị chi phối như vậy, vận dụng linh lực trong cơ thể ngưng kết thành kết tinh, tiếp đó một lưỡi dao đỏ rực hình thoi từ lòng bàn tay Nhan Tử Dạ bay ra, trực tiếp cắt đứt xúc tua đang kéo chân Nhan Tử Dạ.

Xúc tua bị cắt đứt rớt xuống đất rồi biến mất, đa túc thú ăn đau rống lớn một tiếng, hơn mười xúc tua điên cuồng vũ động, tiếp đó cùng phóng về phía Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ trái phải né tránh, đồng thời ngưng kết kết tinh, hơn mười lưỡi dao từ kết tinh bay ra, mục tiêu là đám xúc tua của đa túc thú.

Chỉ thấy lưỡi dao xé gió bay tới, lập tức chém đứt vài xúc tua, đa túc thú thu hồi xúc tua đang tấn công Nhan Tử Dạ, sau đó ‘bùm bùm’ đánh bay lưỡi dao, dao linh khí một khi bị đánh bay, lập tức biến mất.

Thừa dịp này, Nhan Tử Dạ lại tiếp tục ngưng kết kết tinh, hơn mười lưỡi dao linh khí phóng thẳng tới, xoay tròn rồi đánh móc về phía gáy đa túc thú.

‘Keng keng keng keng…’

Mắt thấy hơn mười lưỡi dao đều chém trúng gáy, thế nhưng đa túc thú không hề bị tổn thương như Nhan Tử Dạ nghĩ, ngược lại chỉ nghe thấy âm thanh như chém vào kim loại, hơn nữa lưỡi dao còn bị bật ngược đập vào lồng phòng hộ rồi biến mất.

Hoàn Chương 10.