Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
Panda không đi học, ở nhà chỉ ăn và ngủ nên càng lúc càng béo thêm. Mỗi lần đến thăm bé con, Sở Du Nhiên đều mang theo Dillow. Có thể nói, hiện giờ, mặc kệ là đi đâu, vương hậu điện hạ cũng đều dẫn theo báo nhỏ. Có người nói là thật lòng yêu thương, kẻ lại nói là giả vờ giả vịt, nhưng Sở Du Nhiên hoàn toàn không để tâm tới lời đồn đại bên ngoài, cậu chỉ muốn giúp Dillow mau chóng thích nghi với sinh hoạt trong tương lai, bởi nhóc vốn không thích tiếp xúc nhiều với xã hội. Thân là Đại hoàng tử, cai trị xã hội là trách nhiệm báo nhỏ phải gánh vác, cũng là gánh nặng của nhóc con. Sau khi học hết tiểu học, nhóc sẽ chính thức phải đối mặt với nhiều người khác nhau, các quý tộc thuộc đủ mọi tầng lớp, họ có thể có ý tốt hay ý xấu, trung thành hoặc xảo trá, cho nên Dillow nhất định phải học được cách nhận biết.
Dillow dường như cũng không để tâm tới bàn tán của người khác, từ sau chuyện của Jim, nhóc con thực sự đã trưởng thành hơn nhiều, hiểu rõ đạo lý không phải người khác nói gì với mình cũng đúng, mà phải để chính bản thân tự suy xét cảm nhận. Nhóc con già dặn trước tuổi, lại có trái tim vô cùng tự tin và đầy mạnh mẽ: Vì đệ đệ yêu thương, ấu tể đệ nhất đế quốc sắp sửa có thể biến thành người, lồng ngực rộng rãi đủ ôm trọn cả ba đệ đệ. Vì tương lai tốt đẹp, không lo sợ bất cứ chuyện gì!
Sức nóng của vấn đề Nghị viện đã hạ nhiệt, giờ bên ngoài đang xôn xao thảo luận về địa vị Thái tử, giữa Dillow và Asa, bệ hạ sẽ chọn ai?
Thời điểm nghe thấy người khác bàn tán chuyện này, Sở Du Nhiên chỉ muốn đáp lại: Đồ não tàn!
Mèo bự nhà cậu đã nói, đứa nào đánh thua thì làm Thái tử, cho nên nếu có đứa không muốn làm, nhất định sẽ liều chết mà đánh, đứa còn lại chỉ cần nằm ngửa ra chơi cũng được. Còn nếu cả hai đứa đều muốn làm…vậy thì cứ nằm ngửa hết ra, để mèo bự đánh cả hai.
Hai người họ cảm thấy cách này rất hay, cũng không nghĩ tới việc nếu cả hai đứa bé đều không muốn nhận trách nhiệm này thì phải giải quyết thế nào? Con nhà người ta, lao vào tranh giành quyền lực, còn con nhà mình lại cứ như thấy dịch bệnh, vừa nghe nhắc tới đã cắp đít chạy trốn.
Thế nhưng hiện giờ, ngay cả Banksy đại nhân cũng đến hỏi, có ý muốn dò xét ý tứ của Sở Du Nhiên.
Một lần nọ, sau khi thăm Panda xong, hai vợ chồng Banksy đại nhân mời Sở Du Nhiên sang phòng khác nói chuyện, cũng cho người hầu lui ra. Sở Du Nhiên thấy vậy, lập tức điều chỉnh khuôn mặt lộ ra một nụ cười ấm áp, môi hơi mím chặt.
Banksy đại nhân ngồi đối diện Sở Du Nhiên, vóc người mập mạp của ông tỏa ra ánh sáng thánh thiện, mày rậm mắt to hiền từ nhìn cậu. Bởi vì đã chuyển qua mùa nóng, cho nên tóc ông cắt ngắn ngủn, dưới ánh đèn soi rọi, trông Banksy đại nhân tựa như Phật Di lặc.
Sở Du Nhiên một lần nữa cố gắng cười híp cả mắt lại, trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân, đây là thầy giáo của Wales, mi không được cười to, như vậy không lịch sự đâu!
Banksy đại nhân xoa xoa lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Sở Du Nhiên rất hài lòng, ông cảm thán: “Vương hậu trước cũng giống như ngài vậy, cực kì dịu dàng, cũng rất thích cười.”
Sở Du Nhiên chớp chớp mắt nhìn đối phương, tỏ vẻ rất thích thú, nhưng không tiếp lời.
Banksy đại nhân chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Thật ra lão cũng không có ý gì khác, chẳng qua sau khi Asa điện hạ chào đời, mọi người không ngừng suy đoán ngôi vị Thái tử. Cho nên lão đành mặt dày hỏi ngài xem bệ hạ có dự định gì chưa.”
Nhấp một ngụm trà, nụ cười trên mặt Sở Du Nhiên càng dịu dàng hơn. Dưới ánh đèn, gương mặt tinh xảo của cậu như tỏa sáng, mặt đẹp như tranh vẽ, khiến người ta cảm giác người trước mặt là một mỹ nhân thanh cao tao nhã. Thủ tướng phu nhân ngồi bên cạnh, luôn chăm chú quan sát phản ứng của Sở Du Nhiên, cảm thấy hình tượng Tiểu Bạch Hoa đang lưu truyền trên Internet chỉ là vỏ bọc ngoài của vương hậu, chứ bản thân giống cái này không hề mảnh mai ngốc nghếch chút nào.
Biết mình bị quan sát, Sở Du Nhiên mỉm cười cúi đầu nhìn thủ tướng phu nhân, sau đó mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Banksy đại nhân: “Vấn đề này, ta đã từng hỏi ý Wales, y có nói…” Sở Du Nhiên hơi dừng một chút, thấy người đối diện không dám chớp mắt nhìn chằm chằm mình, mới nói tiếp, “Wales nói chúng ta còn trẻ, vẫn còn có thể sinh thêm nhiều ấu tể, nên cũng chưa vội lựa chọn Thái tử.”
Sở Du Nhiên đương nhiên không thể nói thẳng cho Thủ tướng đại nhân biết biện pháp “kinh hồn khiếp vía” kia của Wales. Nhưng lý do cậu viện ra này, lại khiến Thủ tướng đại nhân rất thỏa mãn, ông vỗ vỗ bàn tay mập mạp, vui mừng: “Tốt tốt tốt, sinh nữa sinh nữa!”
Sở Du Nhiên ngoài mặt mỉm cười, trong lòng thì không ngừng lảm nhảm, sinh? Nhà đã sắp bị bọn nhỏ phá tan, sinh thêm mấy đứa nữa thì biết sống làm sao?
Dillow chơi với Panda một lát, sau đó chạy tới, cọ chân Sở Du Nhiên, ngẩng đầu, hỏi: “Chúng ta phải về nhà rồi à?”
“Đúng vậy, con chào Panda chưa?” Sở Du Nhiên xoa đầu Dillow, thấy nhóc con càng lớn càng có xu hướng thích làm mặt nghiêm túc giống Wales, bèn cúi đầu xuống nhìn vào mắt Dillow, mỉm cười bóp bóp mặt đứa nhỏ, rồi nâng lên, hôn một cái.
Một giây sau, Dillow nổi cáu, vẻ mặt cố gắng tỏ ra nghiêm túc nãy giờ bị phá tan không còn một mảnh! Giống cái tùy tiện này! Đã làm mẹ trẻ con rồi mà vẫn không chịu lớn, nhất định là do thúc thúc dung túng thành quen! Bạn đời của nhóc sau này, chắc chắn sẽ không có thói xấu như vậy!
Dillow điện hạ từ nhỏ đã giương cao ngọn cờ hồng*! ▼_▼
* Ngọn cờ hồng: lấy ý từ câu “Ngoại diện thải kỳ phiêu phiêu, gia trung hồng kỳ không ngã” (bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình).. Dillow muốn nói sau này sẽ quản vợ thật nghiêm.
Phản ứng của hai người này hết sức tự nhiên, thể hiện ra bình thường họ vẫn luôn chơi đùa như vậy. Trong con người hiền hòa của Banksy lóe lên ánh sáng, ông cười càng lúc càng tươi.
Sở Du Nhiên một lần nữa xoa đầu Dillow. Nhóc con đã chào bạn rồi, cậu cũng không định ở lại đây lâu hơn. Lúc này, quản gia phủ thủ tướng bước vào: “Bệ hạ phái người tới đón vương hậu, các hộ vệ đang đứng chờ ngoài cửa.”
Sở Du Nhiên nhân cơ hội này, vái chào thủ tướng và thủ tướng phu nhân.
Wales ngồi chờ trên phi hành khí, y khoanh chân ngồi yên bất động trên ghế, để ba bé con béo mập nằm sấp trên đùi. Thấy Sở Du Nhiên bước vào, y bất mãn nói: “Quá chậm.”
“Sao anh lại tự tới đây?” Sở Du Nhiên vừa mở miệng hỏi, ba bé con đã tỉnh giấc, nhảy từ trên đùi Wales xuống, lao về phía Sở Du Nhiên. Mẫu phụ, ôm một cái!
Ngay cả Caesar bình thường không thích nói chuyện cũng mở miệng líu lo, vỗ cánh nhảy dựng lên, đá văng Asa ra. Ôm con trước!
Sở Du Nhiên bật cười, đem cả ba đứa con ôm vào lòng, lần lượt hôn từng đứa. Dillow hâm mộ, cũng ngẩng đầu lên, chờ Sở Du Nhiên thả các em xuống, lập tức nhào tới ôm đám đệ đệ cọ cọ, sau đó thè lưỡi liếm lông.
Nhìn toàn bộ quá trình hôn hít của vương hậu và đám nhóc, mặt Wales sa sầm, y lại một lần nữa cảm thấy địa vị của bản thân trong gia đình không ổn. Tạm không nói tới bạn đời, ngay cả đứa cháu ngu xuẩn xem ra cũng thân mật với con nhà mình hơn, lẽ nào đây là hậu quả của việc bị liếm lông quá nhiều?
Wales trầm tư suy ngẫm…
Sở Du Nhiên lại gần, duỗi ngón tay ra, “đại nghịch bất đạo” chọc chọc trán mèo bệ hạ, mỉm cười: “Anh đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế?”
“Nghĩ tới em.” Wales túm lấy ngón tay nho nhỏ đang “tác oai tác quái”, lại bóp bóp lòng bàn tay mềm mại của bạn đời. Sau đó, y kéo Sở Du Nhiên vào lòng, để cậu ngồi trên đùi mình, ôm chặt: “Nghe nói em còn muốn sinh nữa?”
Sở Du Nhiên: “…Sao anh lại biết được chuyện vừa rồi?!”
Wales không trả lời mà hỏi tiếp: “Muốn sinh thêm mấy đứa nữa?”
“Đừng đùa mà.” Sở Du Nhiên ngượng ngùng đẩy người đang xoa nắn mặt mình ra, vành tai đỏ bừng, “Có phải anh không biết đâu, em chỉ là muốn dỗ bọn họ thôi mà.”
Tuy bị đẩy ra, nhưng Wales cũng không để ý, y lại một lần nữa lại dán vào. Người trong lòng mình dường như sở hữu một loại ma lực kỳ quái, chỉ cần một nụ cười, một cái nhíu mày cũng có thể khiêu khích từng dây thần kinh của y. Bất kể thời điểm nào, cậu cũng có thể khiến y sản sinh ra kích động muốn ôm chặt lấy. Ngón tay của Wales dọc theo sống lưng Sở Du Nhiên, trượt xuống eo, rồi xuống nữa. Vẻ mặt y không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ. Sở Du Nhiên cảm giác được biến hóa của người sau lưng, vội vã nắm lấy bàn tay đang làm càn trên người mình, lườm Wales một cái: “Đàng hoàng đi, bọn nhỏ không biết sẽ quay lại lúc nào đâu.”
Wales mất hứng, chép miệng, đột nhiên cảm thấy y chỉ thích mỗi quá trình tạo trẻ con, còn sau khi bọn nó sinh ra rồi, chỉ tổ vướng chân.
Như thể đáp lại lời dự đoán của Sở Du Nhiên, bọn nhỏ rồng rắn bám đuôi nhau như đoàn tàu đi vào. Dillow là đầu tàu, các em là các khoang, ầm ầm lao tới. Sở Du Nhiên giống như mông lắp tên lửa, nhanh như cắt bật dậy, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt ghen tuông của Wales.
“Thầy, ta đói rồi! Tối nay chúng ta ăn gì ạ?”
Dillow vừa nhắc tới bữa tối, Asa đã rất phối hợp giơ móng vuốt ra, ăn!
Nhìn bạn đời nhà mình bị đám nhỏ cuốn lấy, sôi nổi thảo luận bữa tối nay có món gì, Wales chép miệng lần nữa. Y quyết định không sinh nữa là tốt nhất. Có từng này đứa đã đủ lắm rồi!
Đương nhiên, có một số chuyện đêm nay phải đòi về cả vốn lẫn lời.
—————–
Theo thời gian, các học sinh của Sở Du Nhiên ngày một lớn hơn, chương trình học mỗi ngày cũng nhiều thêm. Đám Dillow vẫn như trước phải đi học tập cách khống chế dị năng, còn hai ấu tể giống cái thì đi theo Sở Du Nhiên học cách khống chế tinh thần lực.
Không thể không nói, hai đứa bé này được trời cao quá ưu ái.
Miller thì không cần bàn cãi nhiều, đứa nhỏ này chính là Sherlock Holmes tái thế, năng lực trinh thám và tài quan sát hơn hẳn những đứa trẻ cùng thế hệ. Bé con cũng là người hiểu bài nhanh nhất, rất nhạy bén với các kiến thức mới, mặc dù rõ ràng Panda mới là đứa có đẳng cấp trí lực cao nhất nhưng bởi vì gấu mèo nhỏ quá lười cho nên không thể sánh bằng chó con chăm chỉ cần cù. Vì lí do này, Sở Du Nhiên không để Miller học cùng chương trình học với bạn bè cùng trang lứa, mà yêu cầu bé con phải đạt mức tiêu chuẩn cao nhất.
Phương hướng bồi dưỡng phát triển Miller là để trở thành sĩ quan chỉ huy điều tra. Miller nhà chúng ta không cần làm việc tay chân, bởi chỉ cần bé sử dụng đầu óc là đã quá đủ. Trong quân đội, chỉ huy nữ tuy ít nhưng cũng không phải không có.
Jimmy cũng có tiến bộ lớn, bé con vốn tập trung cẩn thận tỉ mỉ, cho nên rất dễ dàng tiếp cận được cách khống chế tinh thần lực. Hơn nữa, lá gan của con mèo này cũng không nhỏ, cào cấu rất ác, chỉ cần xem bé đánh Archer đã biết được đây là một con mèo rất có chủ kiến, không sợ cường địch.
Lúc trước bé con rất dễ nổi nóng, nhưng hiện giờ, không biết có phải do ảnh hưởng lâu ngày từ Sở Du Nhiên hay không, Jimmy đã không còn ngây thơ ngơ ngẩn nữa. Thay vào đó, cách nói chuyện của bé con càng lúc càng thêm tao nhã bình thản, muốn biết bé con có đang suy nghĩ hay không, chỉ có thể nhìn vào thời điểm ánh mắt chuyển động.
Bề ngoài Jimmy vẫn ngoan ngoãn như ngày đầu vào lớp, nhưng bé con đã học tập được lễ nghi quý tộc có bài có bản, giơ tay nhấc chân mang theo phong thái lịch sự của quý công tử. Đặc biệt, khí chất tao nhã dịu dàng của bé con đã có mấy phần nhang nhác Sở Du Nhiên.
Vì thế, Sở Du Nhiên rất vui vẻ chỉ bảo cho Jimmy, giống như đang dạy con dâu nuôi từ bé. Mà người nhà Jimmy cũng nhìn ra ý đồ của vương hậu, trong lòng vừa cảm kích lại vừa cố gắng cẩn thận làm việc cho bệ hạ. Mặc kệ tương lai có thể trở thành hoàng tử phi hay không, thì cái danh là học trò đắc ý của vương hậu bệ hạ cũng giúp cho Jimmy khi lớn lên có thể kiếm được một vị trí tốt ở đế tinh.
Nhưng mà, ba bé con mập mạp còn chưa lớn hẳn, cũng nhân cơ hội này để quậy phá!
Buổi chiều, để tránh cho ba đứa nhỏ cản trở việc học của các anh, Sở Du Nhiên đành lấy ra món đồ quý giá mà cậu đã cất giấu từ lâu, đó là con chuột đồ chơi khi còn bé của Wales. Sở Du Nhiên nén đau lấy ra đúng ba con, sau đó căn dặn: “Nhớ cẩn thận, đây là đồ cổ cả đấy, sau này sẽ là đồ gia truyền.”
Asa mờ mịt nhìn Sở Du Nhiên, ngửi ngửi con chuột, thấy ngập mùi của phụ thân, lại nhìn con chuột đồ chơi kích thước xấp xỉ Vic, chớp chớp mắt.
Cảm giác được nguy hiểm, trong nháy mắt Vic vội trốn sau lưng Miller, vì giữ mạng, bé con rất chăm chỉ tham gia huấn luyện, không dám lười biếng. Đối với Vic, trốn sau giống cái chả có gì đáng xấu hổ cả.
Không nhìn thấy mục tiêu, Asa nghiêng đầu, càng thêm hứng chí – chơi trốn tìm?
Sở Du Nhiên xoay đầu con trai lại, giáo dục: “Không được chọc phá các anh, còn nữa, con phải bảo vệ thứ này thật tốt, đây là đồ gia truyền của nhà chúng ta, hiểu không?”
Asa bắt đầu nhảy nhót tưng bừng, bé học Dillow quăng con chuột ra xa, sau đó chạy tới cắn xé, dùng hành động để biểu thị – không hiểu!
Sở Du Nhiên bật cười, cậu thầm nghĩ có lẽ khi còn bé Wales cũng chơi mấy con chuột này y như vậy.
Đêm đó, Wales nhìn thấy Sở Du Nhiên thu lại đồ chơi của các con, xem như bảo bối cất đi, bèn tức giận lật ngửa cậu ra, không nói một lời đã bắt đầu gặm cắn.
Sở Du Nhiên tức giận, cắn bả vai đối phương, để lại hai hàng dấu răng đều tăm tắp. Đúng thật là, mèo không thể chiều thành thói quen được! Không hiểu hôm nay cậu lại chạm phải dây thần kinh nào của tên muộn tao khốn nạn này nữa.
Có bản lĩnh không vui thì phải có bản lĩnh nói ra chứ? Không vui thì lại lên giường là có ý gì?!