Chương 16: Chương 16

Edit: Cháo quẩy

Beta: Bổn Cung muốn cắt JJ của ngươi

Wales đi tới, đứng bên người Sở Du Nhiên, khom lưng chọc vào trán cậu, “Ngu ngốc!”

Sở Du Nhiên nhíu mày, nói thật không khách khí chút nào.

Wales cởi áo khoác của mình ra, quay đầu quàng lên người Sở Du Nhiên, mắt lạnh nhìn Elton một cái, hơi thở quanh thân u ám ngột ngạt, mơ hồ khiến người khác không thở nổi. Sở Du Nhiên ngược lại không sao, tinh thần lực của cậu cao, lại xứng đôi với Wales, dĩ nhiên sẽ không chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Elton ngồi bên người Sở Du Nhiên thì không giống vậy, chấn động trực diện khiến sắc mặt hắn tái nhợt, con ngươi màu xám so với ngày thường đậm hơn một chút, trên trán mơ hồ thấm ra mồ hôi lạnh. Chẳng qua hắn vẫn không có ý định né tránh, nhìn Sở Du Nhiên bị Wales ôm ngang người, trực tiếp nắm lấy quần áo Sở Du Nhiên, khó khăn mở miệng: “Du Nhiên, sao không giới thiệu một chút?”

Tim Sở Du Nhiên nghẹn lại, giới thiệu thế nào? Bạn bè? Không tính, phụ huynh và thầy giáo? Hình như không đơn thuần như vậy… Không biết từ lúc nào, quan hệ này đã có chút không rõ ràng.

Con mắt vàng kim của Wales nhìn tay Elton, uy thế cường đại phát tán ra, trực tiếp chấn động Elton rên lên một tiếng, buông vạt áo Sở Du Nhiên ra, toàn bộ thân thể run rẩy.

Wales hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy xem thường, “Muốn ra tay với vợ chưa cưới của người khác, trước hết phải suy tính phân lượng của bản thân, miễn cho mất mặt xấu hổ.”

Nhìn sắc mặt Elton trắng bệch, Wales ý vị thâm trường bổ sung một câu: “Với năng lực của ngươi, trốn ở trường học này đúng là khuất tài*.”

*có tài mà không được phát huy

Sắc mặt trắng bệch của Elton dần biến thành đỏ, Wales bắt đầu gây áp lực, hắn chỉ có thể vận chuyển tất cả dị năng gắng gượng chống đỡ, đè sự kinh sợ xuống đáy lòng, Elton cũng đang âm thầm đoán thân phận của Wales, kiên trì không cam lòng yếu thế nói: “Phải, Du Nhiên ở đây, ta không yên lòng.”

Wales xì cười một tiếng, dưới cái nhìn của y, lãng phí miệng lưỡi với loại ngu xuẩn này sẽ làm rớt giá trị con người, ôm Sở Du Nhiên cảm giác người trong ngực nhẹ đến không phù hợp với lý tưởng, Wales khẽ cười nói với người trong ngực: “Ăn nhiều như vậy cũng không nuôi được thịt, ôm cộm cả tay.”

Sở Du Nhiên nhìn Elton đang nhìn mình, yên lặng nghiêng đầu qua chỗ khác, dựa mặt vào lồng ngực Wales, âm thầm chọc chọc eo y, diễn trò cũng không cần quá mức chứ, tuy rằng ta rất cảm ơn ngươi giúp giải vây, nhưng cũng không được chiếm tiện nghi của ta.

Wales rất hưởng thụ thời khắc ngoan ngoãn này của Sở Du Nhiên, dáng vẻ ngoan ngoãn của ‘cục lông nhỏ’ khiến y muốn nâng trong lòng bàn tay thổi một cái, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều rồi.

Ra khỏi phòng bệnh, Sở Du Nhiên nhìn nhóm bác sĩ luôn dây dưa gây khó dễ kia không ai dám cản, lại nhìn binh lính đằng sau Wales, nhất thời hồ nghi nhìn đối phương, “Ngươi, hình như thân phận rất cao.”

Wales nhíu mày, không chút nào để ý nói: “Còn tạm được, ngươi muốn biết sao?”

Sở Du Nhiên nhanh chóng lắc đầu, thường thì biết càng nhiều, chết càng nhanh. Khóe miệng Wales nhếch lên, có chút thất vọng.

Sở Du Nhiên cảm thấy một đường bị ôm đi thế này, dường như cũng không dễ nhìn cho lắm, cũng may dị năng thuộc tính “Gió” của đối phương khiến tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã tới nơi ở của Sở Du Nhiên. Sau khi được đưa trở về Sở Du Nhiên chân thành nói cảm ơn, “Cám ơn ngươi đã đưa ta về, cả lúc nãy nữa, cám ơn ngươi đã giải vây, thật ra người kia… Cũng không tính là người xấu.”

“Tên kia tâm thuật bất chính, trên người hắn có một loại dị năng liên quan đến tử vong, sau này ngươi cách xa hắn một chút. Còn giải vây, ” Wales đột nhiên cong khóe miệng, rất ít khi lộ ra nụ cười đẹp đến không nói nên lời, Sở Du Nhiên ngây ngốc nhìn đối phương, cảm giác được một bàn tay ấm áp rơi trên mái tóc, môi mỏng trước mắt khẽ mở, phun ra một câu khiến cậu mãi không tỉnh lại được: “Em đúng là vị hôn thê của ta, vốn định chờ sau khi em nói yêu ta rồi mới nói cho em biết, nhưng đáng tiếc hiện tại, ta chờ không kịp nữa.”

Sở Du Nhiên: “…” Lúc nãy nhất định là ngã vỡ đầu rồi, cậu muốn chậm rãi ngủ một giấc.

Thừa dịp Sở Du Nhiên ngẩn người, Wales trực tiếp tháo ra đống vải băng trên người cậu, máu đã ngừng chảy, chỉ có mấy vết trầy khá sâu, vết thương quả thực không nặng. Chỉ có điều nó ở trên tấm lưng vốn trắng nõn, dưới cái nhìn của Wales lại dị thường dữ tợn. Con ngươi dần dần tối lại, Wales đắp chăn cho Sở Du Nhiên, trầm giọng nói: “Ta bảo quân y đến xem lại cho em.”

Sở Du Nhiên ngây ngốc nói: “Không cần, ta thấy không sao đâu, sáng sớm ngày mai có thể kết vảy rồi, không cần hưng sư động chúng*.”

*huy động nhân lực, phát động nhiều người làm một việc nào đó

Wales xoa nhẹ đầu cậu một cái, nói chuyện không cho cự tuyệt: “Bệnh nhân không có quyền lên tiếng.”

Sở Du Nhiên: “…” Trọng điểm bây giờ không phải là xem vết thương, cậu thật muốn biết cái vụ hôn ước kia là thế nào? Đột nhiên từ trên trời giáng xuống một cái hôn ước, phát triển thế này quá nhanh rồi, đầu óc có chút lơ mơ.

Quân y tới rất nhanh, dưới ánh mắt chằm chằm lạnh như băng của Wales, vị giống cái quân y rất có kinh nghiệm này nơm nớp run rẩy nhìn vết thương không có gì to tát của Sở Du Nhiên, dứt khoát để lại một bình thuốc mỡ, sau đó liền như một cơn gió, đến vội vàng, mà đi cũng vội vã.

Sắc trời đã tối, Wales mượn cớ đi xem Dillow bị kinh sợ, để lại thời gian cho Sở Du Nhiên dò hỏi Sở Hồng Vũ.

Kỳ thực lúc Wales nói chuyện hôn ước, cảm giác đầu tiên của Sở Du Nhiên chính là Sở Hồng Vũ uống nhiều rồi bán đứng cậu. Khi đem nghi vấn này nói ra, Sở Hồng Vũ liền mất hứng, “Ở trong lòng con ta lại là người như thế sao! Ta còn quẳng đám ngu xuẩn kia trở về chăm sóc con, ta đây yêu con như vậy mà con lại đối xử với ta như thế! Ta chính là cha đẻ của con đó!”

Sở Du Nhiên gật gật đầu, vẻ mặt chân thành, “Thật xin lỗi cha đẻ, cha trong lòng con chính là người như thế.”

Tim Sở Hồng Vũ thắt lại, nhưng đối với việc Wales nhắc đến việc kết hôn của bọn họ vẫn có chút bất ngờ, “Tên đó vậy mà đã nói cho con biết rồi, nhìn chung toàn bộ đế quốc, ta cảm thấy chẳng ai xứng với con cả, con mèo nhãi kia chỉ có thể cho 7 điểm, nhưng đáng tiếc không có ai 7.5 điểm cả!”

Sở Du Nhiên cảm thấy đau đầu, “Nhanh nói trọng điểm!”

Sở Hồng Vũ tằng hắng một cái, vẻ mặt đứng đắn, “Cái đó à, chuyện hôn sự này là mẫu phụ con quyết định, lần đầu tiên gặp mặt con mèo nhãi kia liền đánh bay con, còn ghét bỏ con xấu xí.”

Sở Du Nhiên ngẩn người, tâm tình đặc biệt phức tạp. Wales không có lừa cậu, vợ chưa cưới mất tích sáu năm trước mà đối phương nói… chính là mình đi? Không đúng, Sở Du Nhiên phản ứng lại, “Sáu năm trước con mới 12, Wales hơn con 10 tuổi! Anh ta luyến đồng à!”

“Có một thứ gọi là ‘đặt hàng trước’, sau khi con sinh ra liền được trói chặt với hắn, con cũng có thể hiểu là liên hôn gia tộc.”

Sở Du Nhiên: “…”

Đang sống tốt thì đột nhiên nhảy ra một vị hôn phu, Sở Du Nhiên có chút không tiếp thu được, cậu thấp thỏm hỏi: “Có thể từ hôn không?”

Sở Hồng Vũ: “… Cái khác thì được, chứ cái này thì ba ba không làm được đâu!”

“Tại sao?”

“Người quyết định hôn ước đều đã chết hết rồi, ta lui thế nào được? Gia thế mèo nhãi kia tốt hơn con, muốn lui cũng là nó lui, ta không có biện pháp nào cả.”

“Con có thể chối không?” Thì ra mẫu phụ của thân thể này thật sự đã chết rồi, không còn nguồn gốc nữa, Sở Du Nhiên có chút thương cảm nhàn nhạt.

Sở Hồng Vũ thở dài, “Chờ ba ba tới kho gen trộm về tư liệu gen của con là có thể chối được, bằng không chờ lúc con kết hôn sẽ bị xử tội trùng hôn.”

Sở Du Nhiên: “…” Nói cứ như cha đi trộm được không bằng!

Sở Du Nhiên bĩu môi, hiểu được chuyện này khẳng định không đơn giản, Vừa nhìn liền biết Wales không phải quý tộc phổ thông, có thể thông gia với y chứng tỏ gia đình nguyên thân cũng không tầm thường, vậy vì sao nguyên thân lại bị thương bỏ mình, tại sao sáu năm này không ai tìm cậu.

Chuyện này khiến cậu thấy phiền não, kí ức của nguyên thân cậu không có chút nào, thời điểm xuyên qua cậu cũng đã đoán thân phận của mình, dù sao kẻ xuyên qua cũng không phải người bình thường. Mới đầu cậu còn lo lắng đề phòng, hiện giờ ổn định cậu lại sắp quên mất chuyện của nguyên thân, lúc này còn nhảy ra một vị hôn phu, Sở Du Nhiên cảm thấy trước mắt mình sương mù dày đặc.

Sở Hồng Vũ thấy cậu không nói lời nào, vẻ mặt yên tĩnh, không có cuồng loạn, cũng không có phản kháng, không hiểu quơ quơ tay, lo lắng hỏi: “Con trai, con không sao chứ? Không muốn gả ta sẽ không gả, con đừng nghĩ lẩn quẩn.”

Sở Du Nhiên bật cười, nghe được câu nói của đối phương, trong lòng ấm áp, “Thật ra, cha biết mẫu phụ con đúng không?”

“Nói hưu nói vượn, ta không biết hắn thì sao sinh được ra con?!”

Sở Du Nhiên thấy ông thật sự không muốn nói, cũng không hỏi lại nữa, cậu hiện tại vô cùng tốt, hà tất phải vạch trần vết sẹo năm xưa. Về mặt tình cảm cậu luôn tùy duyên, đối nhân xử thế cũng là tùy theo hoàn cảnh, nếu như Wales có thể thật lòng đối xử với cậu, cậu không ngại thực hiện hôn ước, vững vàng cùng y đi tiếp.

Trước cơm tối, Wales cuối cùng cũng đón Dillow tâm linh bị tổn thương về, vừa nhìn thấy Sở Du Nhiên ngồi trên giường không biết đang nghĩ gì, Dillow nhảy lên giường, thận trọng liếm tay Sở Du Nhiên một chút, ngồi xổm trước người cậu, trên khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy lo lắng.

Sở Du Nhiên cười đưa tay ra, xoa xoa đầu nhóc, âm thanh dịu dàng, “Dillow, thầy không sao, mặt đừng như vậy, không đẹp trai chút nào cả.”

Dillow xoay mặt, cũng không có dùng móng đập tay Sở Du Nhiên, vẻ mặt ngạo kiều lộ rõ trên mặt, là ấu tể ngầu nhất Đế quốc, bất cứ lúc nào nhóc cũng đẹp trai nhất!

Sở Du Nhiên còn đang muốn dỗ nhóc, liền nghe thấy bụng nó kêu ùng ục, cười xoa xoa bụng cục than nhỏ, Sở Du Nhiên hỏi: “Con muốn ăn gì? Thầy bảo Alpha đi làm.”

Lúc này Wales đã cởi bỏ một thân quân trang đi vào, thấy cái biểu tình này của Dillow, đi tới vò cháu trai của mình thành quả cầu, trong giọng nói dĩ nhiên lại mang chút trêu chọc, “Nghe nói con khóc nhè?”

Dillow lườm y một cái, lật người liền vung một móng vuốt, “Nói ‘noạn’! Ta mới không có!” Ông chú ngu xuẩn này quá đáng ghét, hiện tại rất muốn đánh y!

Wales hừ một tiếng, ghét bỏ nói: “Không có tiền đồ!”

Sở Du Nhiên mắt thấy Dillow đã khôi phục lại tinh thần, trong phút chốc đứng lên nhào về phía chú mình, lại còn muốn đại nghĩa diệt thân một lần, nhất thời cảm thấy hai chú cháu này có thể ghét bỏ nhau một cách hài hòa như thế cũng là một kỳ tích.