Nàng không dám tin mắt mình. Chỉ một ván bài thôi, thế là một may mắn khó tưởng tượng nhất, quái đản nhất đã trả lại biệt thự Bôtrây cho nàng.
Dắt hai đứa con hai bên, nàng chạy khắp tòa dinh thự nguy nga tráng lệ. Nàng không dám bảo chúng:
- Nhà này trước là của các con.
Nhưng nàng luôn miệng nhắc đi nhắc lại với chúng:
- Nhà này là của các con! Của các con!
Nàng săm soi căn nhà cặn kẽ từng kì quan một: những hình trang trí hồn nhiên các nữ thần, trẻ nhỏ và tấm chạm trổ, những lan can sắt cuốn, những tấm gỗ lát tường đúng kiểu tân thời thay thế cho những mảng đắp nổi nặng nề cổ lỗ. Trong ánh sáng nhạt nhòa ở cái cầu thang và hành lang lấp lánh cơ man nào là vàng, những tràng hoa mảnh dẻ chốc chốc lại bị những bàn tay trau chuốt của các pho tượng cầm đuốc ngắt đứt.
Hoàng thân Côngđê không bày biện đồ đạc trong ngôi nhà mà ngài không ở mấy. Ngài chỉ chuyển đi vài thứ đồ gỗ, còn bao nhiêu ngài để lại cho Angiêlic với sự hào phóng của một ông lớn. Kẻ thua bạc biết điều ngay sau khi trả món thua cho canh bạc, ngài bỏ đi ngay. Có lẽ ngài bị tổn thương nhiều hơn là ngài muốn bởi sự dửng dưng hoàn toàn của người thiếu phụ. Nàng chỉ để ý đến biệt thự Bôtrây này thôi, vì vậy ngài đâm băn khoăn với một nỗi u ám không biết mối thân tình mà ngài tưởng đã đọc thủng trong đôi mắt của kẻ chinh phục đầy quyến rũ kia thật có phải là ý đồ chiến lược hay không?
Hơn nữa, ngài hơi lo ngại: nhỡ ra nếu cái tin về canh bạc giật gân kia mà đến được tai Hoàng thượng thì nguy. Nhà vua không ưa những cái thái quá để lại tai tiếng. Hoàng thân Điện hạ bèn quyết định lui về Săngtily.
Angiêlic còn lại một mình với mơ ước rực rỡ của nàng. Nàng bắt đầu trang trí cho ngôi nhà của mình bằng những đồ vật mới nhất với một niềm sung sướng thực sự.
Trong cơn sốt vung tiền, nàng còn mua cho Phlôrimông một chú ngựa nhỏ để nó được phóng chơi trên các đường lớn trong vườn mà nàng đã cho trồng cam. Canto được mẹ cho hai con chó lớn, trông gầm gừ nhưng rất lành mà nó có thể đóng vào một chiếc xe chó nhỏ thếp vàng để đánh đi chơi.
Bản thân nàng, theo thời thượng lúc bấy giờ, mua cho mình một chú chó cảnh nhỏ lông xồm mà ai ai cũng mê. Nàng gọi nó là Hoa cúc. Phlôrimông và Canto vốn chỉ thích những loại thú to lớn dễ sợ, coi thường cái thứ ranh con lông xồm ấy ra mặt.
Cuối cùng, để làm lễ tân gia, nàng quyết định mở một cuộc dạ tiệc lớn có khiêu vũ hẳn hoi. Đêm hội ấy nhằm bố cáo với mọi người địa vị của Moren phu nhân, từ nay không còn là lái buôn sôcôla của vùng ngoại ô Xanh-Ônôrê nữa mà đã là một mệnh phụ phu nhân tầm cỡ tầng lớp quý phái khu Đầm lầy.
Cuộc vũ hội do Moren phu nhân tổ chức tại biệt thự Bôtrây đã thành công vang dội.
Các khách khứa cao sang bậc nhất Pari cũng đến. Moren phu nhân nhảy với Philip đuy Plexi-Belie trong bộ y phục xa tanh xanh da trời lóa mắt. Áo dài của Angiêlic bằng nhung xanh lộng lẫy thắt dải vàng hoàn toàn hợp với trang phục của bạn nhảy. Hai người là cặp nhảy mê li nhất trong cả đêm hội. Angiêlic ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt lạnh lùng ấy nở một nụ cười khi anh ta đưa nàng xuyên qua gian phòng lớn để nhảy điệu bran.
- Hôm nay cô không còn là nữ nam tước u buồn rồi, - anh ta nói.
Nàng nâng niu câu nói ấy trong trái tim mình, bo bo như người ta giữ một món quà quý báu và cực hiếm. Điều bí mật về xuất xứ của nàng đã biến họ thành những kẻ đồng mưu. Anh ta đã nhớ ra cô học trò hiếu động mà bàn tay cô đã từng run rẩy trên tay cậu anh họ đẹp trai ngày nào.
“Hồi ấy sao mình ngố thế chứ”. - nàng mỉm cười tự nhủ.
Khi trong nhà đã bày biện xong xuôi, Angiêlic lại đâm ra rầu rĩ. Nàng thấy ngột ngạt dưới vẻ đồ sộ của ngôi nhà tráng l của mình. Với nàng biệt thự Bôtrây có quá nhiều ý nghĩa. Ngôi nhà Perắc chưa từng ở nhưng vẫn còn đọng lại bao nhiêu kỷ niệm làm nàng tê tái như phải nhận một món quà đến chậm khi mình đã về già.
“Những kỷ niệm về điều đáng lẽ là sự thật”. - nàng nghĩ.
Trong những đêm giữa tiết xuân phân, ngồi bên lò sưởi hay bên khung cửa sổ nàng đếm thời khắc trôi qua. Những sở thích quen thuộc đã bỏ nàng. Nàng là nạn nhân của sự vô định, nàng không hiểu nổi. Cái thân thể trẻ trung của nàng vò võ cô đơn trong khi lý trí và trái tim nàng thì khuất phục một bóng ma hư ảo. Có khi không dưng nàng đứng bật dậy, cầm nến ra cửa đứng trông, giữa cái tăm tối của hành lang, trông gì nàng không biết.
Có ai đang đến thì phải?... Không! Tất cả đều im lặng. Bọn trẻ đang ngủ say trong phòng mình, có những đầy tớ trung thành nâng giấc. Nàng đã giành lại cho các con mình ngôi nhà của cha chúng.
Một đêm Angiêlic đang nằm trên chiếc giường êm ái của mình. Nàng thấy se lạnh. Nàng đưa tay chạm vào làn da thịt rắn mịn của mình và vuốt ve nó với một nỗi buồn man mác. Không một người sống nào thỏa mãn được ham muốn của mình. Nàng phải đơn độc suốt đời!
Lúc ấy từ trong sâu thẳm của bóng đêm vọng lên một bài hát. Bài hát thần tiên thanh khiết như bài hát của các thần tiên lơ lửng giữa không trung lúc Chúa sinh.
Thoạt tiên, Angiêlic ngỡ đó là mình tưởng tượng. Nhưng lúc ra đến gần hành lang nàng đã linh cảm nhận ra đó là giọng hát con trẻ. Với cây nến nàng hướng bước chân mình về phía buồng trẻ. Nàng rón rén vén rèm cửa và đứng lại thẫn thờ trước cảnh tượng bày ra trước mắt mình.
Cây đèn đêm mạ bạc tỏa ánh sáng dìu dịu trên bệ đặt giường của hai đứa trẻ. Canto đang đứng trên chiếc giường lớn trong chiếc áo ngủ trắng, đôi tay nhỏ nhắn mũm mĩm chống nạnh bên sườn, mắt ngước lên và cất tiếng hát hệt như một tiên đồngượng giới. Giọng nó cực kỳ trong nhưng đôi môi thơ trẻ lại thốt lên những lời hát đến là xúc động:
Chong đêm Noel
Chúa Cả giáng sinh
Ở chong chuồng ngựa
Rơm chải dưới mình
Ở chong góc nhỏ
Ngay chong máng cỏ
Phlôrimông chống tay trên gối lắng nghe, có vẻ say sưa lắm.
Một tiếng động khe khẽ kéo Angiêlic ra khỏi trạng thái mê mẩn. Nàng thấy Bacbơ đến gần nàng, tay quệt nước mắt:
- Bà không biết cục cưng của chúng ta hát hay thế nào đâu nhỉ? - chị hầu gái thì thầm - Tôi muốn để bà bất ngờ mà. Cậu ấy cả thẹn lắm cơ. Cậu ấy chỉ muốn hát riêng cho Phlôrimông nghe thôi.
Lại một lần nữa niềm vui choán hết nỗi buồn trong trái tim Angiêlic.
Tâm hồn nghệ sĩ đã truyền lại cho Canto. Nó đang hát. Perắc không chết, chàng vẫn sống trong hai đứa con trai. Một đứa giống chàng, đứa kia thừa hưởng giọng hát...
Một đêm đã khuya khi Angiêlic đang rắc cát thấm lên bức thư gửi cho bạn nàng là Ninông đờ Lănglô thì anh người hầu vào báo rằng có một thầy tu đến tìm nàng gấp lắm. Nàng gặp ông ta ngoài lối ra vào và được biết anh trai nàng, đức cha Xăngxê đang muốn gặp nàng.
- Ngay bây giờ à?
- Ngay bây giờ, thưa bà.
Angiêlic lên nhà lấy áo choàng và mạng che mặt. Đức cha dòng Tên khéo chọn lúc này gặp cô em, đã thế cô ta lại còn là vợ góa của một tên phù thủy bị hỏa thiêu trên quảng trường Grevơ nữa chứ!
Ông thầy tu nói rằng không phải đi xa lắm. Chốc lát sau thiếu phụ đã thấy mình đứng trước một ngôi nhà, vốn là một quán trọ nhỏ vào thời Trung cổ, sát liền với tòa chủng viện mới của dòng Tên. Vào đến tiền sảnh, người dẫn đường thoắt cái đã biến mất như một bóng ma đen ngòm. Nàng lên cầu thang ngước nhìn lên một bóng người cầm nến đang cúi mình qua lan can:
- Em đấy à?
- Em đây, anh Raymông.
- Lên trên này đi.
Nàng đi theo ông anh mà không hỏi một lời. Ông ta đưa nàng vào một gian buồng lát đá với ngọn đèn dầu tù mù. Sâu bên trong bệ nằm, Angiêlic nhận ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, không biết đàn bà hay trẻ con, đôi mắt nhắm nghiền.
- Cô ấy đang ốm. Chắc là không qua khỏi mất, ông linh mục nói.
- Ai vậy?
- Mari-Anhét, em gái chúng ta đấy.
Dừng lại một chút, ông thêm:
- Cô ấy đến lánh ở đây với anh. Anh đã buộc cô ấy phải nằm nghỉ, nhưng với bệnh tình của cô ấy, anh cần phải có sự giúp đỡ và khuyên bảo của một người đàn bà. Thế là anh nghĩ đến em.
- Nó làm sao thế?
- Cô ấy bị băng huyết nhiều quá, chắc bị sẩy thai.
Angiêlic xem xét kỹ. Máu ra không mạnh lắm nhưng cứ từ từ và liên tục.
- Phải cầm máu ngay, càng nhanh càng tốt, không thì nó chết mất.
- Anh định đi gọi thầy thuốc nhưng...
- Thầy thuốc!... Thầy thuốc chỉ biết chích huyết chứ được cái gì.
- Khổ quá, anh không thể gọi bà đỡ được, biết đâu bà ta lại thóc mách rồi đi nói lung tung. Giới luật bên anh vừa tự do vừa nghiêm khắc. Anh sẽ không bị quở trách vì dấm dúi giúp đỡ em gái nhưng phải trách vì tai tiếng. Anh khó mà giữ cô ấy trong nhà này vì nó ăn thông với một chủng viện lớn, em hiểu cho...
- Cầm máu xong em sẽ đưa nó về nhà em. Bây giờ thì đi gọi Mathiơ-béo.
Mười lăm phút sau, Flipô đã phóng sang Cầu Mới luôn mồm huýt gió để bọn cướp đường nhận ra mình. Angiêlic biết Mathiơ-béo có một thứ thuốc thần diệu cầm máu rất hay. Khi cần, nếu được dặn trước, hắn còn biết cách giữ mồm...
Lão đến ngay tức thì và bắt tay vào chữa chạy cô bệnh nhân trẻ với sự tận tình và kinh nghiệm hành nghề lâu năm, vừa làm vừa huyên thuyên - lão có cái thói như vậy.
- Ái chà! Quý nương nhỏ nhắn, sao không dùng thử thuốc viên trinh tân của Mathiơ-béo vẫn bán ở đằng Cầu Mới xem? Thuốc được chế bằng long não, cam thảo, nho và hạt sen. Dùng hai viên vào buổi sáng tối lấy một cốc huyết thanh nhúng vào đó một thỏi sắt nung đỏ để làm thuốc dẫn... Quý nương nhỏ nhắn cứ tin tôi, để cắt cơn hứng tình thì không gì tốt hơn, khỏi phải trả giá đắt thế này...
Nhưng cô bé Mari-Anhét không sức đâu mà nghe nổi những chỉ dẫn muộn mằn ấy. Da dẻ trong như sáp, tròng mắt đỏ dọc, mặt mũi hốc hác giữa mái tóc đen rậm, trông giống một hình nhân bằng sáp dễ thương không hồn.
Cuối cùng Angiêlic nhận thấy máu hình như đã ngừng chảy, màu hồng trở lại trên đôi má cô em gái nàng. Mathiơ-béo ra về, sau khi đưa Angiêlic ít lá lẩu để sắc cho con bệnh uống mỗi giờ nhằm “lấy lại chỗ máu đã mất”. Lão dặn phải chờ vài giờ nữa hẵng chuyển cô đi.
Khi lão đã về rồi, Angiêlic ngồi xuống bên chiếc bàn con có đặt một cây thánh giá đen trên bệ, đổ bóng choán cả bức tượng. Một lát sau, Raymông quay lại và ngồi xuống bên kia bàn.
- Em nghĩ rằng rạng sáng có thể đưa nó về chỗ em được, - Angiêlic nói - Nhưng nên chờ một chút cho nó lại sức.
- Ta đợi vậy - Raymông tán thành.
Ông cúi mặt suy tư. Mặt ông hình như đỡ gầy hơn thường lệ. Mái tóc đen thẳng của ông xõa trên cái cổ trắng của tấm áo thày tu. Chỗ bị gọt trọc trên đỉnh đầu cũng đã loang rộng ra một chút dưới sức ép của bệnh hói đầu trước tuổi nhưng trông vẫn không thay đổi mấy.
- Raymông, làm sao anh biết em ở biệt thự Bôtrây dưới cái tên Moren phu nhân?
Ông thầy tu dòng Tên đưa bàn tay trắng đẹp của mình phác một cử chỉ mơ hồ:
- Chẳng khó gì mà không hỏi thăm và nhận ra. Anh phục em đấy, Angiêlic. Cái việc đáng sợ mà em là nạn nhân giờ đã thành quá khứ xa xôi rồi.
- Chưa xa lắm đâu, - nàng buồn bã đáp, - bởi lẽ em vẫn chưa thể xuất đầu lộ diện được. Nhiều quý tộc dòng dõi không bằng mà nhìn em từ trên xuống dưới như một mụ bán sôcôla phất lên. Không bao giờ em quay về với giới quý tộc và vào chầu trong điện Vecxây được nữa.
Raymông liếc nhìn nàng bằng con mắt sắc sảo:
- Sao em không cưới lấy một người có tên tuổi lớn? Em thiếu gì kẻ ngưỡng mộ, và sự giàu có của em, nếu không phải là sắc đẹp của em sẽ câu được vô khối các nhà quý tộc. Nhờ đó em sẽ có được tên tuổi và tước vị mới.
Lập tức Angiêlic nghĩ ngay tới Philip và nàng cảm thấy mặt mình đỏ bừng về ý nghĩ mới mẻ đó. Cưới anh ta? Nữ hầu tước đuy Plexi-Belie...
- Anh Raymông, sao mà trước đây em không nghĩ ra nhỉ.
- Có lẽ vì em chưa ý thức được rằng em là góa phụ và tự do. - Ông nói quả quyết. - bây giờ em đã đủ mọi điều kiện để dự vào hàng ngũ quý tộc rồi. Đó là một địa vị không phải không có lợi, và anh sẽ giúp bằng mọi ảnh hưởng mà anh có.
- Cảm ơn anh, Raymông. Thế thì tuyệt quá! - nàng mơ hồ nói. - Em đã phải trải qua một chặng đường quá dài, anh không tưởng tượng nổi đâu. Trong cả nhà chỉ có em là rơi xuống đáy. Vả lại không ai dám bảo có ai trong mấy anh em mình được số phận nuông chiều. Sao chúng mình lại sa sút thế nhỉ?
- Em nói chúng mình à? Cảm ơn em - ông khẽ cười, nói.
- Ồ, thành một thày tu dòng Tên cũng là sa sút đấy. Anh thử nhớ xem, bố cũng không bằng lòng cơ mà. Cụ muốn anh được dạy dỗ trong một dòng tu tử tế, lành mạnh. Giôxơlanh biệt tăm ở Mỹ. Đơni, người lính duy nhất trong gia đình lại có tiếng là đứa nóng đầu và tệ nữa là con bạc xúi quẩy. Gôngtơrăng ư? Đừng nói chuyện anh ấy nữa. Anh ấy đã hạ mình vì cái thú bôi bẩn vải của những gã thợ vẽ. Anbe làm thị đồng cho thống chế Rôsăng. Nó là bồ bịch của ngài hiệp sĩ nếu như không phải được vỗ béo để dành cho bà thống chế phu nhân đáng chán. Còn Mari-Anhét...
Nàng dừng lại lắng nghe hơi thở gần như không thấy vọng từ bệ nằm đến, đoạn nàng hạ giọng nói tiế
- Trong triều, em tin rằng nó đi lại bất kể với ai. Không biết ai là bố đứa con của nó nhỉ?
- Anh nghĩ rằng cả cô ấy cũng không biết đâu. - Ông giáo sĩ dòng Tên nói với ít nhiều bực bội - Nhưng cái mà anh muốn em phải tìm hiểu trước hết là cô ấy sẩy thai hay đẻ giấu. Anh sợ đến phát run người khi nghĩ rằng có thể cô ấy đã bỏ cái sinh linh nhỏ bé ấy vào tay của Catơrin Môngvoadanh.
- Nó có đến chỗ La Voadanh không?
- Anh nghĩ thế. Cô ấy cứ gọi tên bà ta.
- Thiếu gì người đến chỗ bà ta. Angiêlic nhún vai nói - Mới đây quận công đờ Văngđôm, mạo tên là Xovoayx tìm đến moi ở bà ta những bí mật về số châu báu mà nghe nói ngài đờ Tuyren đã giấu. Và Đức ông Hoàng đế cũng bắt bà ta đến Xanh Clu để gọi quỷ cho ngài xem. Chẳng biết bà ta có gọi được không nhưng ngài hậu tạ bà ta như thể ngài đã trông thấy rồi ấy. Bà ta thì lắm tài lắm: an ủi này, phá thai này, chế độc dược này...
Raymông nghe nói những chuyện dông dài ấy mà không hề cười. Ông nhắm mắt thở dài:
- Thế thì đáng sợ quá, Angiêlic ạ - Ông nói chậm rãi - Thời mà ta đang sống đây đang chứng kiến cảnh đạo đức suy đồi, những tội ác ghê tởm đến nỗi thế hệ mai sau sẽ phải run lên được. Chỉ một năm nay thôi đã có vài trăm phụ nữ tìm đến anh xưng tội rẫy bỏ giọt máu mang trong bụng mình rồi. Cái đó chưa là gì, chẳng qua chỉ là hậu quả tất nhiên của sự trác táng và gian dâm mà thôi. Nhưng gần một nửa những người đến xưng tội tự thú rằng đã đầu độc ai đó trong gia đình, tìm những phương cách của quỷ dữ để loại trừ ai đó ngáng đường mình. Phải chăng chúng ta vẫn còn là những kẻ ăn lông ở lỗ? Phải chăng các tà thuyết phát hiện cho ta thấy cái đáy vực thẳm của bản chất con người nhằm làm lung lay các giới luật của đức tin? Có một sự khác biệt ghê gớm giữa luật pháp và nguyện vọng của mọi người. Nhà thờ lại phải gánh lấy việc chỉ ra con đường để thoát khỏi cái hỗn loạn ấy...
Angiêlic bàng hoàng lắng nghe những lời bộc bạch của người giáo sĩ dòng Tên.
- Sao anh lại đem những chuyện ấy nói với em, hở anh Raymông? Biết đâu em cũng là một trong số những người đàn bà nọ...
Người thầy tu quay lại nhìn nàng. Hình như ông đang xem xét nàng. Sau đó ông lắc đầu:
- Em ấy à, em giống như một viên kim cương. - Ông nói. - Như một viên ngọc cứng rắn và không chịu khuất phục... nhưng chân chất và trong suốt. Anh không biết em có thể sa vào những tội lỗi gì trong chặng đường ngần ấy năm khi em biến mất, nhưng anh tin rằng dù em có sa vào thì cũng chỉ vì không còn lối thoát nào khác. Trông em đúng là một kẻ đau khổ, em gái của anh ạ.
Một niềm biết ơn chân thành tràn ngập trái tim Angiêlic khi nghe thấy những lời kì diệu mà trong đó nàng hầu như thấy rõ tiếng gọi của tình thương và biểu hiện của lòng vị tha từ Thượng đế.
Một đêm yên tĩnh. Mùi hương trầm phảng phất trong buồng và bóng cây thập giá đang canh chừng thần chết bên giường cô em gái. Lần đầu tiên trong nhiều năm nay, Angiêlic mới thấy được dịu dàng và an ủi.
Bất giác, nàng quỳ sụp xuống nền đá.
- Raymông, anh có nghe em xưng tội không?
Sức khỏe của Mari-Anhét dần bình phục ở biệt thự Bôtrây. Tuy vậy cô gái vẫn còn yếu và u uẩn. Tựa hồ cô đã quên hẳn tiếng cười trong như pha lê vẫn làm nghiêng ngửa cung đình, chỉ còn lại cái khía cạnh hay đòi hỏi và dễ kích động trong tính tình cô. Thoạt tiên cô không biểu lộ một chút biết ơn nào đối với lòng tốt của Angiêlic. Nhưng khi sức khỏe của cô em gái đã trở lại, Angiêlic lợi dụng cơ hội đầu tiên tát cô ta một cái rõ kêu. Sau đận ấy, Mari-Anhét tuyên bố rằng Angiêlic là người đàn bà duy nhất hợp với cô.
Sau khi đã khỏe hẳn, Mari-Anhét dường như không có ý rời “bà bạn Moren phu nhân của mình ra nữa. Không ai biết rằng họ là hai chị em ruột. Điều đó làm họ thich thú. Hoàng hậu hỏi thăm sức khỏe tỳ nữ của bà. Mari-Anhét gửi lời nhắn rằng cô đã khỏe nhưng sẽ đi tu. Câu đùa này thực ra cũng đủ nghiêm túc. Mari- Anhét nhất quyết từ chối không gặp ai, rồi vùi đầu vào nghiên cứu những sứ điệp của Thánh Pôn và cùng Angiêlic đi xem lễ.
Angiêlic rất mừng vì nàng đã can đảm xưng tội với Raymông. Điều đó đã cho phép nàng được ra trước bàn thờ Chúa khỏi phải trách thân mình và khỏi phải có cảm giác xấu hổ giả tạo, và cho phép nàng đóng vai trò một mệnh phụ của khu Đầm lầy một cách hoàn hảo hơn. Nàng đắm mình với lòng mãn nguyện trong bầu không khí sực nức hương trầm và rung động vì giọng rao giảng của đấng chăn chiên và tiếng đại phong cầm hùng tráng của những buổi lễ...
Có thời gian mà cầu nguyện và nghĩ đến linh hồn mình thật là một điều an ủi lớn đối với nàng.
Tiếng đồn về sự chuyển biến sùng đạo của hai người đã khiến các quý ông nhao nhao bất bình. Cả những kẻ theo đuổi Angiêlic lẫn các nhân tình của Mari-Anhét đều phản đối ầm ầm.
- Có chuyện gì thế? Cô sám hối đấy à? Định lánh đời đi tu hay sao đây?
Mari-Anhét đón nhận tất cả các câu hỏi với vẻ mặt dửng dưng của một con nhân sư bé nhỏ. Thường thì cô lánh mặt hay cố tình mở cuốn kinh thánh ra đọc. Trái lại, Angiêlic lại ra sức bác bỏ cái tin đồn đó. Theo nàng thì lúc này chưa tiện. Chính vì thế khi phu nhân Xcarông đưa nàng đến vị linh mục mà bà xưng tội, đức cha chí kính Gôdanh, Angiêlic viện cớ vớ vẩn để thoái thác. Trong lúc nàng đang bận rộn vạch kế hoạch để lấy được Philip nên không muốn làm hại da và những đường cong khêu gợi trên tấm thân đẹp đẽ của mình bằng những vòng gai và các đồ vật dùng để sám hối khác.
Nàng cần tất cả sức quyến rũ của mình và hơn thế nữa để đánh tan sự thờ ơ của anh chàng lạ lùng mà với mái tóc đẹp và bộ xa tanh sang trọng trông cứ như cục băng mặc quần áo ấy.
Nhưng anh ta chăm đến chơi biệt thự Bôtrây ra phết. Anh ta đến với vẻ phớt tỉnh và nói ít. Mỗi lần ngắm cái vẻ đẹp cao kỳ của anh ta, Angiêlic lại có cảm giác ít nhiều rụt rè và thán phục của những ngày nào, khmới là một cô bé run rẩy trước cậu anh họ cao lớn khôi ngô tuấn tú. Không những thế, mỗi lần nhớ đến cái kỷ niệm khó chịu ấy lại khơi dậy xúc cảm của nàng. Nàng nhớ đến bàn tay trắng trẻo của Philip vòng qua eo mình, đến vết xước gây ra bởi cái nhẫn của anh ta... Giờ đây thấy anh ta lạnh lùng và xa cách thế này, nhiều lúc nàng lại tiếc cái đụng chạm ấy và hối hận là mình đã chạy trốn. Philip chắc chắn không biết rằng nàng chính là người đàn bà mà anh ta đã hành hung đêm nào trong quán Mặt nạ đỏ.
Mỗi lần đôi mắt trong trẻo của anh ta hướng vào nàng, Angiêlic lại cảm thấy buồn rằng anh ta không bao giờ nhận ra sắc đẹp của nàng. Không bao giờ anh ta khen nàng được một câu, thậm chí một câu nhàm sáo nhất. Anh ta không được hồn hậu lắm nên bọn trẻ, vốn không mê cái vẻ quả quyết của Philip, đâm ra sợ anh ta.
- Chị có cái kiểu ngắm anh chàng Plexi đẹp trai mà em thấy lo quá - Một tối nọ Mari-Anhét bảo nàng - Một người đàn bà mẫn cảm như chị nhẽ nào lại đi mê cái tay...
Cô dừng lại để tìm một từ độc địa, nhưng tìm không ra đành nhăn mặt khinh bỉ.
- Nhưng em không ưa anh ta ở chỗ nào nào? - Angiêlic ngạc nhiên hỏi lại.
- Không ưa chỗ nào à? Thì chỉ vì anh ta quá đẹp trai, quá hấp dẫn, mà thậm chí không biết ôm đàn bà như thế nào. Vậy chứ chị có coi trọng cái cách đàn ông người ta ôm phụ nữ không?
- Mari-Anhét, đó là một cái đề tài rất khinh suất đối với một cô gái trẻ đang có ý định đi tu đấy!
- Chính thế. Nhưng đừng có để nước đến chân mới nhảy. Về phần em, em đánh giá một người đàn ông trước hết là cách anh ta ôm em. Một vòng tay vừa quyền uy vừa dịu dàng khiến em có cảm giác rằng em không thể vùng ra nổi nhưng vẫn để em được tự do. Chà! Được là đàn bà và lại yếu đuối nữa, trong lúc ấy mới thú làm sao
Khuôn mặt khắc khổ với cặp mắt mèo dữ tợn của cô lúc ấy dịu đi trong mộng mơ khoái lạc và Angiêlic mỉm cười khi thấy được những nét lẳng lơ thích thú thoáng qua của em nàng dành cho đàn ông. Rồi cô lại nhăn trán.
- Em phải công nhận rằng rất ít đàn ông có được cái tài ấy. Nhưng dù sao họ cũng cố hết sức đấy. Còn Philip thì thậm chí chẳng có nữa. Anh ta chỉ biết có mỗi một cách đối xử với đàn bà - anh ta cứ đè ngửa người ta ra mà hiếp thôi. Chắc hẳn anh ta đã học cách yêu ở chiến trường đấy. Ninông không biết làm thế nào đối với anh ta cả. Có lẽ anh ta để dành sự quyến rũ đáng yêu của mình cho người tình cơ... Càng thất vọng bao nhiêu, người ta càng ghét anh ta bấy nhiêu.
Cúi xuống đống lửa mà nàng đang nướng hạt dẻ, Angiêlic thấy khó chịu trước sự giận dữ mà câu nói của em gái đã gây ra trong lòng nàng.