Chương 81: Chương 75

PHẦN VII: CUNG ĐIỆN VÉCXY

CHƯƠNG 75

Thả bước dọc sông Xen, Angiêlic điểm lại từng quãng trong bước đường của mình kể từ buổi tối nàng bị điệu đến gặp ngài Cônbe một cách cực kỳ bí mật.

Trước hết là cửa hàng sôcôla đã nhanh chóng trở thành điểm tụ hội có tiếng ở Pari. Bảng hiệu được đặt tên là “Quán chú lùn Tây Ban Nha”. Nó đã được Hoàng hậu chiếu cố tới thăm, tỏ ý vui mừng vì bà không còn là người duy nhất ở Pari uống sôcôla. Cùng đi với Hoàng hậu còn có hai người lùn, một đàn bà, một đàn ông - chú Backarôn đạo mạo.

Được thành công khích lệ, Angiêlic lập luôn các chi nhánh ở vài thành phố nhỏ xung quanh Pari như Xanh-Giécmanh, Phôngtenơblô và Vecxây, thậm chí còn vươn đến cả Liông và Năngtơ nữa.

Nàng đã chứng tỏ một sự thấu đáo đặc biệt trong việc lựa chọn người trông nom các chi nhánh nọ. Nàng đãi họ rất trọng nhưng đòi hỏi họ phải làm sổ sách đàng hoàng và ghi rõ trong hợp đồng rằng nếu trong sáu tháng cơ sở làm ăn không khấm khá hơn trước thì người phụ trách sẽ bị thải. Ngay ngáy vì lo bị đuổi việc, đại diện các chi nhánh hăm hở chào mời dân tỉnh lẻ, rêu rao uống sôcôla là nghĩa vụ của mỗi người.

Và việc đó đã đem lại cho nàng cả đống tiền.

Mải mê với những toan tính, Angiêlic chợt nhận thấy mình đã rời bờ sông và sang phố Bôtrây tự bao giờ không biết. Cảnh đi lại tấp nập trên đường đã đưa nàng trở về với thực tại. Đi lẫn với đám những người gánh nước và các cô hầu gái chạy chợ thật không hợp với địa vị mới của nàng chút nào. Không còn mặc váy ngắn như phụ nữ bình dân nữa, mũ áo xênh xang, trông nàng thật lạc lõng giữa đám áo quần lấm láp.

Bỗng đám đông ào ào chen lấn ép nàng vào tường nhà. Nàng mắm môi mắm lợi xô ra. Một bác thị dân to béo gần như đang bị lèn chặt vào nàng, ngoái đầu lại hét toáng lên:

- Chịu khó tí bà nhé. Hoàng thân đi qua đấy.

Cánh cổng lớn quả nhiên bỗng bật mở và một chiếc xe sáu ngựa phóng ra. Qua cửa sổ Angiêlic nhận ra ngay bộ mặt quàu quạu trông nghiêng của Hoàng thân Côngđê. Có tiếng ai đó gào lên:

- Hoàng thân vạn tuế!

Ngài bực tức phất tay áo đính đăng ten. Với dân chúng ngài mãi mãi là người chiến thắng của trận Rocroa. Xúi quẩy làm sao, hòa ước Pirênê đã buộc ngài phải về vườn và đó hoàn toàn không phải là điều ngài muốn.

Xe ngài đi qua xong, người ta lại tiếp tục ngược xuôi. Angiêlic bước đến trước sân tòa lâu đài mà ngài vừa đi khỏi. Nàng ngước mắt nhìn vào. Giờ đây nhiều lúc nàng bắt đầu thấy không vừa ý ngôi nhà đẹp đẽ của mình trên quảng trường Vôxgiơ nữa. Nàng cũng ao ước một tòa lâu đài có lối xe đi, có sân để vòng xe, có tàu ngựa và nhà bếp, nhà ngang cho kẻ ăn người làm, phía sau lại phải có một khoảnh vườn đẹp trồng cam và những luống hoa.

Tòa dinh thự mà nàng đang đứng trước mặt đây kiểu tương đối mới. Mặt tiền màu trắng giản dị với những khuôn cửa sổ rất cao, những ban công sắt cuốn, mái lợp đá đen với những cửa tò vò xung quanh, kiểu nhà này chỉ vài năm nay mới thịnh hành.

Cánh cổng từ từ đóng lại. Angiêlic vẫn chần chừ chưa muốn bỏ đi. Nàng nhận thấy cái gia huy đắp trên vòm cổng đã bị đập gãy. Không phải là thời gian hay thiên nhiên làm hư hại mà chỉ có bàn tay con người đục phá mới ra thế được.

- Lâu đài của ai đấy nhỉ? - Nàng hỏi một chị hàng hoa gần đó.

- Của Hoàng thân chứ ai vào đây, - Chị ta vừa sửa sang sắc đẹp vừa đáp.

- Sao Hoàng thân lại dỡ cái gia huy trên cổng đi thế? Tiếc quá, những tượng khắc đẹp đẹp là!

- Ồ, đấy là chuyện khác, - chị hàng hoa tốt bụng đáp và sa sầm nét mặt. - Đó là gia huy của người xây tòa lâu đài này, một nhà quý tộc bị tội. Ông ta là phù thủy và thông đồng với ma quỷ. Ông ấy bị khép tội phải hỏa thiêu đấy.

Angiêlic đứng chết lặng. Nàng cảm thấy máu đang từ từ dồn lên mặt. Ra là vì thế mà nàng thấy quen quen khi đứng trước cánh cửa gỗ sồi bóng loáng lung linh ánh nắng này...

Chnh đây là nơi nàng đã ghé lại khi lần đầu đến Pari. Đây chính là cánh cổng mà nàng đã trông thấy bị dán niêm phong của tòa án Nhà vua...

- Nghe nói ông ta già lắm. - Chị kia kể tiếp - Nhà vua đã chia hết tài sản của ông ấy rồi. Đức ông Hoàng thân được phần nhiều nhất, trong số đó có cả tòa lâu đài này. Trước khi chuyển đến, ngài cho phá gia huy của lão phù thủy đi và rắc nước thánh khắp nơi. Bà nghĩ mà xem, ngài muốn ngủ cho yên mà.

Angiêlic cảm ơn chị hàng hoa và bỏ đi.

Angiêlic đã chuyển đến quảng trường Hoàng gia (tức quảng trường Voxgiơ) vài tháng sau khi mở quán sôcôla. Tiền bắt đầu đổ về. Trong việc chuyển nhà từ phố Frăng Buốcgioa đến giữa khu quý tộc, người thiếu phụ đã lao thêm được một nấc trong bậc thang xã hội.

Ở quảng trường Hoàng gia, các nhà quý tộc tha hồ đấu nhau, còn các mệnh phụ xinh đẹp thì mặc sức đàm đạo về triết học và thiên văn học hay làm thơ phú.

Mùi ca cao bao trùm tất cả. Angiêlic thấy như mình được tái sinh và nàng mở to cặp mắt hớn hở nhìn cái tầng lớp vừa cao sang vừa rất Pari ấy.

Cái quảng trường được bao bọc bởi những ngôi nhà quét vôi hồng mái lợp đá đen cao vút và những hành lang có mái che rợp bóng mà bên dưới là các hiệu tạp hóa đã cho nàng chỗ nghỉ ngơi sau lúc làm việc mệt nhọc.

Cuộc sống ở đây cách biệt và tinh tế. Những chuyện xích mích cũng mang vẻ kịch, không thật.

Angiêlic bắt đầu biết mùi thú vị của những cuộc trò chuyện, cái công phu của văn minh mà trong vòng nửa thế kỷ nay đã biến đổi hẳn bộ mặt của xã hội Pháp. Khổ nỗi nàng sợ mình tỏ ra lố bịch, đầu óc nàng từ lâu có nghĩ gì đến chuyện làm thơ làm phú đâu! Hơn nữa, xét đến xuất xứ nghèo hèn của nàng, hoặc người ta nghĩ thế, thì các xa lông sang nhất vẫn im ỉm đóng cửa không nhận nàng. Muốn chinh phục chúng phải kiên trì. Nàng ăn mặc sang trọng nhưng bao giờ cũng lo là y phục của mình không đúng điệu.

Mỗi lần các con trai nàng dạo chơi dưới bóng cây trên quảng trường, người ta lại ngoái nhìn, trầm trồ khen chúng ăn mặc vừa sang vừa đẹp. Phlôrimông và cả Canto nữa, bây giờ đã ăn vận theo kiểu người lớn, đĩnh đạc lắm - toàn tơ lụa với nhung gấm cả - cổ đăng ten lồng phồng, tất cao, giầy cóơ cao gót hẳn hoi. Chúng đội mũ đính lông chim trên mái tóc cuốn búp đẹp mắt, Phlôrimông còn đeo một thanh gươm nhỏ ra dáng lắm. Trông rụt rè mảnh dẻ thế thôi chứ nó ham đánh nhau tợn. Nó thách con khỉ Picôlô đấu kiếm, thậm chí cả bé Canto mới bốn tuổi hiền lành ít nói nó cũng không từ. Giá không có cái vẻ thông minh ẩn trong đôi mắt xanh của nó thì Angiêlic đã nghĩ thằng em là đứa đần độn mất rồi. Nhưng nó kín tiếng kinh khủng. Nó thầy không cần phải nói vì Phlôrimông vẫn hiểu được nó như thường và kẻ ăn người làm nhận ra ngay những ý muốn nhỏ nhất của nó.

Angiêlic có một chị bếp và một chú hầu phụ ở quảng trường Hoàng gia. Cùng với người đánh xe và Flipô lúc này đã được giữ chân hầu chính, phu nhân Moren hoàn toàn đủ tư cách là một nhân vật đáng trọng vọng trong con mắt hàng xóm láng giềng của mình. Bacbơ và Giavốt cũng đội mũ trùm đăng ten, đeo thánh giá bằng vàng và cũng quàng khăn san Ấn Độ như ai.

Tuy nhiên, Angiêlic cũng hiểu rất rõ rằng người ta coi nàng chẳng qua chỉ là một kẻ gặp thời mới phất mà thôi. Nàng còn muốn leo cao hơn nữa và những phòng khách của khu Đầm lầy chính là bàn đạp cho những phụ nữ nhiều tham vọng nhảy từ tầng lớp trưởng giả lên quý tộc bởi lẽ các bà trưởng giả và các mệnh phụ quý tộc vẫn tụ tập ở đây thành một tao đàn.

Nàng bắt đầu từ việc tự hạ mình bắt quen với một bà gái già ở tầng dưới. Bà quý phái này đã từng nếm qua thời đại hoàng kim của giới và các cuộc khẩu chiến đàn bà.

Một hôm, Angiêlic mời tiểu thư Phinôniđ đờ Parogiông đi với nàng đến điện Tuylơri - bà ta thường xuyên đi với nàng mà. Bà biết từng người và có thể kể vanh vách tên của tất cả những người đó cho cô bạn trẻ, nhờ đó nàng mới dần dần làm quen với những khuôn mặt mới trong cung đình. Bà ta còn đảm đương cả vai trò làm nền tôn sắc đẹp của Angiêlic lên. Không hề băn khoăn, bà Philôniđ khốn khổ còn trát đầy phấn lên mi, thành ra hai con mắt đen tròn thô lố khiến bà trông như một con cú già cứ tưởng mình vẫn còn đầy hấp dẫn như những ngày xuân sắc đang nồng.

Và bà chỉ bảo cho Angiêlic cung cách diễu qua điện Tuylơri, biểu lộ bằng nét mặt những cử chỉ hết sức sinh động khiến mấy kẻ táo tợn đi ngang qua đó phải một phen cười giễu. Nhưng bà cứ nghĩ người ta thán phục sắc đẹp của mình.

- Đi trong đại lộ chính Tuylơri, cô phải thật phới vào, mà đi thong thả thôi, - bà ta ngứa mồm thuyết giáo. - Phải nói liên tục, không để câu chuyện đứt quãng nhưng đừng đi sâu vào vấn đề gì để thể hiện trí tuệ của mình. Cô phải cười một cách bâng quơ để tỏ vẻ hồn nhiên... Ngay bây giờ phải ưỡn thẳng người lên rồi để phô ngực ra... mở mắt hết cỡ để nó to hơn, cắn môi cho nó đỏ lên... đầu ngoẹo sang người này, quay trở sang người khác... Sau hết hãy dịu dàng một chút cô em ạ! Cười đùa có duyên, cử chỉ, nụ cười và nhấn giọng cho đúng chỗ.

Thực tình đó không phải là một bài giảng vô bổ nên Angiêlic thực hành ngay một cách có ý tứ hơn nhưng lại thành công hơn bà giáo.

Như lời tiểu thư Philôniđ, Tuylơri là “cái lò của giới thượng lưu”, và đường Hoàng hậu là “Vương quốc của những cái liếc tình”. Người ta ra vào Tuylơri chờ dịp hội họp, rồi người ta lại gặp nhau ở đây lúc chiều sau buổi hội họp, hết đi xe lại thả bộ.

Những khóm cây trong vườn là nơi ưa thích của các nhà thơ và các cặp tình nhân. Các cha bề trên soạn bài giảng ở đây, còn các luật sư thì thào lời biện hộ. Mọi người trong tầng lớp này đều hò hẹn nhau ở đây. Đôi lần người ta còn gặp cả Đức vua, Hoàng hậu hay Hoàng tử cùng bà nhũ mẫu nữa.


Angiêlic kéo bà bạn đồng hành lên Bồn hoa lớn, nơi tụ tập các nhân vật cao cấp. Hoàng thân Côngđê hầu như tối nào cũng đến đây. Nàng thất vọng và không thấy ngài nên đâm cáu, giậm chân thình thịch.

- Sao cô lại ngóng gặp Hoàng thân Điện hạ thế nhỉ? - bà Philôniđ lấy làm lạ.

- Đơn giản là tôi phải gặp ông ta thôi.

- Cô định đưa đơn thỉnh cầu gì cho ông ấy chăng?... Nếu vậy thì đừng nóng nữa, cô em ạ, ngài đến rồi kia kìa.

Quả thật Hoàng thân Côngđê vừa đến và đang sang đường để lại gần cùng với đám quý tộc thân cận bao quanh. Angiêlic hiểu rằng không thể đến gần Hoàng thân được. Nếu được thì nàng sẽ nói:

- Thưa Đức ông, xin ngài cho lại tôi tòa lâu đài trên phố Bôtrây. Nó là của tôi. Nhà vua ban cho ông một cách trái phép.

Hoặc thế này.

- Thưa Đức ông, tôi là vợ Bá tước Perắc, người bị ông đập gia huy và chiếm đoạt mất nhà.

Cái động cơ đưa nàng đến Tuylơri gặp Hoàng thân Côngđê thật là trẻ con và ngớ ngẩn. Nàng chỉ là một cô bán sôcôla mới phất mà thôi. Không ai có khả năng đưa nàng đến gặp một vị đại quý tộc lừng lẫy và hơn nữa, nàng biết nói gì với ông ta đây? ... Nàng tự mắng mình thậm tệ: “Con ngốc ạ! Nếu mi còn hành động một cách nông nổi như vậy thì việc làm ăn của mi coi như vứt!”...

- Ta đi thôi, - nàng bảo bà gái già.

Và chẳng còn cớ gì, nàng quay lưng lại toán người hào nhoáng đi ngang qua đó, vừa đi vừa nhỏ to trò chuyện.

Một tay chơi trẻ tuổi điệu chảy nước đến gần họ.

- Thưa bà, - gã bảo Angiêlic - Tôi với anh bạn tôi cứ hỏi nhau mãi về bà đấy. Một người cho rằng bà là phu nhân ông đốc học, một người lại nói bà là gái son và là thuộc giới đàn bà thông thái. Xin bà làm ơn phân xử giúp chúng tôi với.

Đến là buồn cười. Nhưng Angiêlic đang mất hứng nên nàng bực lây mấy ông chủ nhỏ. Các chú trông lòe loẹt như hai con búp bê, chướng nữa là các chú lại để móng tay út dài hơn hẳn các ngón khác.

- Sao các anh không tranh luận xem các anh có tức cười hay không nhỉ? - nàng đập lại - Kiểu này thì các anh chẳng được non nước gì đâu.

Đoạn nàng bỏ mặc gã đứng trơ khấc ở đấy

Bà Philôniđ choáng người.

- Câu trả lời của cô kể cũng thông minh đấy nhưng có vẻ hàng tôm hàng cá quá. Cô khó mà thành công nổi trong phòng khách nếu...

- Ồ, bà Philôniđ! - Angiêlic bật kêu lên và đứng phắt lại. - Bà nhìn kìa!

- Đâu?

- Kia kìa, - Angiêlic nhắc lại, giọng nàng trầm hẳn xuống thành tiếng thì thào.

Cách đấy mấy bước, nổi bật giữa màu xanh mát mắt của bụi cây non, một chàng trai cao lớn đang lơ đãng đứng tựa lưng vào bệ một pho tượng cẩm thạch. Anh ta có một vẻ đẹp khác thường và y phục thanh lịch càng làm tăng thêm vẻ hoàn mỹ. Bộ quần áo nhung màu xanh thẫm thêu chim và hoa bằng kim tuyến. Như vậy trông có hơi rởm thật nhưng lại đẹp như tấm áo choàng mùa xuân của thiên nhiên. Chiếc mũ trắng trang điểm bằng lông xanh phủ lên mái tóc giả đổ xuống rất đẹp. Những lọn tóc xoăn buông xõa ôm lấy khuôn mặt trắng hồng của anh ta, một khuôn mặt xoa phấn mịn màng, hàng ria hung hung rất oách nối liền vào nhau thành một vệt. Đôi mắt màu xanh lơ trong veo pha một ít màu xanh dương trong bóng lá.

Dáng dấp nhà quý tộc rất ung dung, mắt mở không chớp. Anh ta đang mơ mộng chăng? Hay đang suy tưởng? Con ngươi xanh ve nhìn vô định như kẻ thong manh. Trong cái bất động của vẻ mơ mộng không mục đích ấy, trong chúng có cái lạnh lẽo như mắt rắn. Xem ra anh ta chẳng hay biết rằng người ta đang ngắm mình.

- Sao hở Angiêlic? - Tiều thư Philôniđ hỏi kháy. - Cô mất trí thật rồi, tôi thề đấy! Kiểu đâu lại nhìn một người đàn ông như bọn hạ tiện thế vậy?

- Chứ... chứ tên ông ấy là gì?

- Đó là Hầu tước đuy Plexi-Belie chứ ai, có gì mà ngạc nhiên nhỉ? Ông ấy đang chờ bồ đấy, đừng có mong. Tôi cũng lấy làm lạ cho cô, mấy anh chàng chủ nhỏ kia thì không màng, thế mà lại đứng ngẩn như phỗng ở đây thế này.

- Xin lỗi bà, - Angiêlic sực nhớ, lúng búng chống chế.

Trong một chớp mắt, nàng lại là cô bé hoang dã đắm chìm trong cơn ngây ngất. Philip! Ông anh họ cao kều khinh khỉnh. Môngtơlu và xúp nóng, làn hơi nước bay nghi ngút từ tấm khăn bàn ẩm trong phòng ăn. Buồn đau xen lẫn ngọt ngào.

Hai cô gái sang trọng chậm rãi đi qua chỗ họ, Hình như anh ta nhận ra các cô nên ngả mũ chào họ bằng điệu bộ buồn bã vô cùng.

- Có phải ông ấy ở trong đoàn tùy tùng của Nhà vua không thế? - Angiêlic hỏi khi không ai nghe thấy họ được nữa.

- Đúng đấy, ông ta theo Hoàng thân Điện hạ ra trận từ dạo ngài đang đánh quân Tây Ban Nha kia. Từ đó đến giờ ông ta được mệnh danh là Tổ sư của đội săn sói Hoàng gia. Vì ông ta đẹp trai và lại ham chinh chiến nên Hoàng thượng gọi ông ta là Thần chiến tranh. Nhưng dù sao người ta kể về ông ấy lắm chuyện dễ sợ lắm.

- Dễ sợ à?... Nhưng mà là chuyện gì chứ?

Tiểu thư Philôniđ cười dễ dãi:

- Rồi cô sẽ phát sốt lên khi nghe những chuyện người ta vu khống một nhà quý tộc trẻ điển trai cho mà xem. Nhưng đàn bà ai cũng giống như cô cả. Họ chạy theo ông ấy rần rần, chết lịm đi mỗi khi trông thấy mái tóc óng mượt mà, nước da tươi mát và vẻ hào hoa của ông ta. Chưa nhảy được vào giường ông ấy họ còn chưa chịu thôi cho đâu. Nhưng sau đó thì họ liền trở mặt. Thật đấy, Ácmăng đờ Xiếcxê và tiểu thư Giacari có rỉ tai với tôi...”Anh chàng Philip trông đẹp trai và lịch sự là thế. Anh ta đãng trí như một nhà bác học già ấy. Nhưng trong chuyện làm tình thì té ra là một con thú dữ kinh khủng; một lão coi ngựa còn biết tử tế với vợ hơn là anh ta đối xử với nhân tình của mình. Đã qua tay anh ta rồi là cô nào cô ấy chuồn thẳng...”

Angiêlic chỉ nghe câu được câu chăng. Hình ảnh Philip đựng dựa bức tượng cẩm thạch - bất động và hư hư thực thực như một ảo tưởng - cứ bám chặt lấy tâm trí nàng. Dạo nào anh ta đã từng nắm tay nàng, khiêu vũ với nàng. Đó làở Plexi, trong tòa lâu đài trắng tuyết ở cánh rừng lớn của Niôn.

- Xem ra anh ta hành hạ các cô nhân tình có ác ý hẳn hoi, - bà Philôniđ tiếp. - Anh ta đánh phu nhân Xiếcxê rất tàn nhẫn chỉ vì một chuyện hết sức vặt vãnh khiến cô nàng suốt một tuần không cất nổi mình, rồi lại còn bị chồng ỉ eo nữa chứ. Còn ngoài mặt trận, mỗi khi chiến thắng, anh ta lại còn tệ nữa. Lính tráng của anh ta thì nhát như cáy, thua cả quân binh của lão Giăng đờ Weđơ đổ đốn nữa kia. Chúng dồn đàn bà vào nhà thờ và hành hung họ không thèm suy nghĩ. Ở Noocgien, anh ta lôi con gái của các thân hào ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết vì họ dám chống cự rồi sau một đêm thủng trống lông bông với các sĩ quan, anh ta đẩy hết các cô cho bọn lính. Nhiều cô sau đận ấy nếu sống được thì cũng phát điên phát dại. Nếu Hoàng thân điện hạ không can thiệp thì Philip đuy Plexi thất sủng lâu rồi.

Bà Philôniđ, bà đúng là một mụ gái già đố kỵ. - Angiêlic bỗng nhiên nổi cáu hét toáng lên. - Chàng trai kia không phải, không thể là ma cà rồng như bà mô tả đâu. Họ đồn nhảm đấy!

Tiểu thư Philôniđ hơi chững lại, nghẹn họng vì tức tối:

- Tôi ấy à? ... Đồn nhảm à?... Cô có biết tôi ghét các trò ấy thế nào không? Hàng xóm láng giềng cứ kháo ầm lên, rồi thì đủ thứ, cứ đồn mãi ra từ những bà đi thăm người đẻ. Tôi mà lại chịu nghe đồn nhảm!... Tôi mà có nghe những chuyện bậy bạ ấy thì chớ kể! Hễ tôi mà đã kể cho cô nghe thì có nghĩa chuyện đó có thật!

- Thôi được, dù có thế nào đi nữa thì cũng không phải bao nhiêu tội lỗi cứ đổ hết cho anh ấy. - Angiêlic đối đáp. - Anh ấy như thế bởi vì bọn đàn bà cứ thấy người ta đẹp trai là đến quấy cơ.

- Làm sao... làm sao cô biết? Cô quen anh ta đấy à?

- Kh...không

- Thế thì cô loạn thần kinh rồi! - Tiều thư Philôniđ gầm lên, mặt mũi đỏ phừng phừng. - Tôi không ngờ cô lại bênh một gã công tử mà trở mặt được đấy. Vĩnh biệt!

Bà ta bỏ nàng đứng lại một mì rồi biến thẳng về phía cổng vườn. Không còn cách nào khác, Angiêlic đành phải đi theo bà ta vì nàng không muốn cắt đứt với tiểu thư Philôniđ, người mà nàng thấy mến.

Nếu Angiêlic không cãi nhau với cái “bít tất xanh” già nua ấy vì chuyện Philip ở Tuylơri thì hai người đã chẳng rời vườn sớm thế. Và nếu họ không rời vườn đúng lúc ấy thì họ đã không trở thành nạn nhân của một trò thách đố đểu cáng mà bọn đầy tớ đang đứng túm tụm ngoài cổng được xem thỏa thích. Ngài Lôdăng và ngài Môngtêxpăng không định đọ kiếm vì đôi mắt xanh của Moren phu nhân đâu. Cho hay một điều lợi đôi khi cũng cay đắng lắm.

Vì trên cổng vườn đã treo bảng “cấm đầy tớ và cấm tự tập” nên bên ngoài hàng rào tụ về đủ thứ dân chạy việc, gia nhân và xà ích lê la chờ đợi hàng mấy giờ liền bằng cách ngả bài ra chơi nếu không đánh nhau hay la cà ra quán rượu ở góc đường. Tối hôm ấy bọn đầy tớ của Quận công Lôdăng xúm vào sát phạt nhau. Chúng thách nhau xem đứa nào dám liều tốc váy mệnh phụ nào ra khỏi Tuylơri trước tiên thì được một chầu rượu.

Angiêlic lại chính là mệnh phụ ấy nên mới thành chuyện. Lúc này nàng đã đuổi kịp bà Philôniđ và đang ra sức khuyên dỗ bà ta.

Nàng chưa kịp phán đoán ra trò mất dạy kia thì đã thấy mình bị một gã cao kều, mồm sặc hơi rượu túm lấy và váy nàng bị tốc ngược lên. Ngay lập tức nàng giáng cho cái mặt ngây độn của gã kia một tát. Tiểu thư Philôniđ réo lên quàng quạc.

Một nhà quý tộc lúc ấy đang định trèo lên xe và được chứng kiến cảnh tượng trên, ông ta liền phẩy tay xua người nhà của mình đang đứng gần đấy xông vào bọn gia nhân của ngài Lôdăng. Tiếp theo là một cuộc ẩu đả loạn xị, trong tiếng vó ngựa và tiếng hò reo thích thú của người xem.

Phe nhà quý tộc giành phần thắng. Ông ta vỗ tay ầm ĩ.

Sau đó ông ta bước đến chỗ Angiêlic và chào nàng.

- Cám ơn ngài đã ra tay nghĩa hiệp, - nàng nói.àng vừa tức vừa tủi thân nhưng trùm lên tất cả là nỗi khiếp đảm ghê gớm vì nàng đã quen xử trí bọn say rượu theo cung cách của quán Mặt nạ đỏ, kèm theo vài từ ngữ đầy hiệu quả rút ra từ ngôn ngữ của dân giang hồ. Bao nhiêu cố gắng để trở thành một bà lớn của Angiêlic đang có nguy cơ trở thành công cốc. Ngay ngày mai, các bà các cô ở khu Đầm lầy sẽ kháo ầm sự kiện này cho mà xem.

Tái mặt thất kinh vì ý nghĩ đó, người thiếu phụ quyết định phải xỉu đi một ít cho đúng kiểu con gái nhà lành.

- Ôi, thưa ngài... nhục nhã quá! Khủng khiếp quá! Bị bọn khốn nạn bần tiện kia bêu riếu, sỉ nhục thì ai mà chịu được!

- Xin bà hãy bình tâm lại, thưa bà. - Ông ta vội đỡ lấy nàng bằng cánh tay mạnh mẽ, săn đón.

Đó là một thanh niên đẹp trai, mắt sáng, giọng nói du dương khó lẫn vào đâu được. Lại một gã Gaxcônhơ nữa, không sai! Ông ta tự giới thiệu:

- Luy Angri đờ Parđâyăng đờ Gôngđranh, lãnh chúa đờ Parđâyăng và các vùng khác, Hầu tước đờ Môngtêxpăng.