Một tuần sau, lễ cưới theo ủy nhiệm được tổ chức, và nghi lễ, hội hè kéo dài ba ngày. Các cuộc khiêu vũ diễn ra ở tất cả các làng lân cận, bắn pháo hoa trong đêm cưới ở Môngtơlu.
Đêm trước ngày cô dâu lên đường đến vùng đất Lănggơđốc xa xôi, người ta bày một bữa tiệc lớn ở sân lâu đài. Trong số các thân hào, nhân sĩ và những nhà khá giả nông thôn đến dự tiệc, có ông quản lý Môlin với vợ và con gái.
Trong gian phòng rộng, nơi cô bé con Angiêlic đã bao đêm nằm lắng nghe cái chong chóng lớn quay răng rắc chỉ chiều gió trên mái nhà, u già Phăngtin giúp cô mặc bộ áo cưới. Sau khi âu yếm chải tóc cho cô, u già lấy tấm áo cô dâu đưa cho Angiêlic:
- Con đáng yêu quá, ôi, của báu của u ơi, con đáng yêu dường nào! - U Phăngtin thở dài, đầy vẻ luyến tiếc - Ngực con nở nang chắc nịch thế này, có cần gì mặc nịt vú, phải để cho người mình tự do, thoải mái chứ.
- Cổ áo cắt thế này có thấp quá không hở u?
- Một phu nhân sang trọng cần phải phô bộ ngực của mình. Con u đẹp quá chừng! Đẹp thế này để dành cho ai kia chứ, lạy Chúa. - U già thở dài.
Angiêlic trông thấy khuôn mặt u già ướt đẫm nước mắt.
- Đừng khóc nữa u ơi! U làm con mất hết can đảm thôi!
U già Phăngtin cúi xuống sửa đuôi áo khoác lòa xòa của cô, thì thào:
- Con tha lỗi cho u, con gái u ạ. U đã cho con bú, mà nay u không bảo vệ được con. U đã nghe đồn đại về người ấy, từ nhiều năm nay. Làm sao u có thể nhắm mắt để con đi được.
- Người ta đồn gì về ông ấy thế u?
U già đứng thẳng người lên. Cặp mắt đen mở to nhìn chằm chằm xuyên suốt, b
- Vàng! Đầy vàng trong lâu đài của ông ta!
- Có vàng thì đâu phải là tội lỗi, hở u? U xem, ông ấy biếu con bao nhiêu là quà tặng. Con thích lắm.
- Con đừng lầm lẫn. Vàng ấy là thứ ma quái đấy. Ông ta chế tạo vàng bằng các loại bình cất rượu, cái thứ nước phép ấy. Angricô người hầu cũ của ông ta bảo u, trong dinh thự của ông ấy ở Tuludơ - quét vôi đỏ thẫm như máu - có cả một khu nhà không ai được phép đặt chân tới. Cửa vào khu nhà này có một người da đen đứng gác, đen như trôn chảo dưới bếp của u. Một hôm, lừa lúc người gác đi vắng, cậu Angricô ghé mắt dòm trộm qua cánh cửa khép hờ, thấy cả một phòng rộng chất đầy chai lọ thủy tinh, bình cất rượu và ống dẫn nước, dẫn hơi, có tiếng nước đang sôi ùng ục. Đột nhiên, lửa phụt lên và một tiếng nổ vang lên như sấm, Angricô bỏ chạy.
- Cậu ta giàu trí tưởng tượng, giống như mọi người dân miền Nam.
- Ôi chào, nghe giọng nói chân thật và sợ hãi của cậu ta, u nhầm sao được. Phải, chính Bá tước Perắc đã phải trả giá đắt cho ma quỷ về sự giàu có và quyền thế của mình. Ông ta là một ông Gyơ đờ Rét đấy, chẳng thua kém gì ông Gyơ đờ Rét ở Poatu ngày trước.
- Thôi, đừng nói điều sằng bậy vô nghĩa nữa. - Angiêlic nói cộc lốc - không ai nói ông ta ăn thịt trẻ con bao giờ.
- Nhưng ông ta hay dùng bùa mê mồi chài phụ nữ về theo mình! - U già thì thầm - ông ta bày trò yến tiệc hoang dâm ở dinh thự. Nghe nói chính ngài tổng giám mục ở Tuludơ đã công khai lên án ông ta trong buổi giảng đạo đấy...
Angiêlic lấy cái gương tròn nhỏ ở túi ra soi, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên hai hàng mi đã được chị hầu phòng Macgô chải cho mượt:
- Thế, những gì người ta nói về cái chân thọt của ông ấy có đúng không hở u? Cô hỏi với giọng làm ra vẻ thản nhiên.
- Trời ơi, đúng đấy, con gái bé bỏng của u. Ôi, Đức Mẹ thiêng liêng, con xinh đẹp biết bao nhiêu!
- U ơi, hãy bình tĩnh. U than thờ như vậy chỉ làm cho con mệt thêm! U hãy tìm chị Macgô để chải lại tóc cho con. Và xin u từ nay trở đi chớ có nói về Bá tước Perắc như thế nữa. Xin u đừng quên hôm nay ông ấy là chồng của con rồi.
Tối đến, đuốc được thắp sáng ở sân lâu đài. Đoàn nhạc công tụ tập trên các bậc thềm trước cửa lâu đài, chơi các đàn, sáo nhè nhẹ, trong lúc mọi người trò chuyện ồn ào. Angiêlic bỗng nhiên bảo người đi tìm thêm người chơi Viôlông trong làng đến, để cho dân làng có thể khiêu vũ ở bãi cỏ dưới chân lâu đài. Tai của cô chưa quen với thứ âm nhạc tinh tế soạn cho Triều đình và các nhà quý tộc ăn mặc lụa là và đăng ten. Cô muốn được nghe một lần nữa thứ âm nhạc dân dã xứ Poatu với những tiếng sáo réo rắt hòa với tiếng guốc gỗ dậm gót đánh nhịp.
Trời có sao, những làn sương mù mỏng che mờ bớt ánh sao và vầng trăng vằng vặc. Đĩa ăn và rượu ngon được đưa ra liên tiếp. Rổ bánh rán nóng được đặt ngay trước mặt Angiêlic và để nguyên đấy. Cô ngẩng đầu lên nhìn người vừa đem bánh đến mời, cô thấy một thanh niên cao lớn vận bộ quần áo vải dầy thô màu tro nhạt của người xay bột mì.
- Đây là Valăngtin, con trai ông chủ nhà cối xay gió, đến mừng cô dâu. - Nam tước Ácmăng nói to giới thiệu.
- Anh Valăngtin, - Angiêlic mỉm cười nói - Từ khi về, tôi chưa gặp anh. Bây giờ, anh còn đi thuyền ngược kênh đào để hái hoa Angiêlic cho các thầy tu ở Niôn nữa không đấy?
Anh thanh niên cúi đầu chào rất thấp, nhưng không trả lời. Anh đợi cho cô cầm lấy chiếc bánh xong, liền nâng rổ lên đi mời tiếp những khách khác. Chỉ một lát anh đã mất hút trong đám đông và trong bóng tối.
Angiêlic cố gắng mỉm cười ở bàn tiệc. Nến và đuốc tỏa hơi nóng rất khó chịu. Không có lấy một luồng gió. Người ta hát hò, uống rượu. Mùi rượu quyện với mùi nước chấm bốc lên nặng
Angiêlic đưa tay vuốt tóc hai bên thái dương, tóc ướt đẫm.
“Ta làm sao thế này? - Cô nghĩ thầm - Hình như ta sắp nổ tung, sắp thét lên những lời căm ghét trút vào lũ người này. Tại sao cơ chứ?... Bố sung sướng kia mà. Bố đang tổ chức lễ cưới cho ta theo kiểu vương giả thế này mà. Các bà cô mặt mày tươi rói. Bá tước Perắc đã gửi biếu các bà những chuỗi hạt đá quý Pirênê và bao nhiêu áo quần là lượt. Các em trai, em gái ta sẽ được ăn học đến nơi đến chốn. Vậy ta còn phàn nàn điều gì? Ở tu viện họ vẫn thường dạy học sinh chớ có mơ mộng viển vông. Một người chồng giàu có và tước vị cao sang chẳng phải là mục tiêu đầu tiên của người con gái quý tộc sao?”
Cô bỗng thấy run bắn lên. Tuy nhiên, cô không ốm mệt. Đây là phản ứng thần kinh: sự nổi dậy về thể lực trong cả con người cô bỗng bộc lộ vào lúc thật bất ngờ.
“Ta sợ ư? Chỉ là những câu chuyện cổ tích của u Phăngtin, u nhìn đâu cũng thấy có ma quỷ. Việc gì ta phải tin lời u? U bao giờ mà chẳng nói quá lên. Cả ông Môlin và bố đều không giấu chuyện Bá tước Perắc là một nhà khoa học. Từ đó mà tưởng tượng ra những chuyện bừa bãi dâm ô ma quỷ, thì thật quá quắt! Nếu quả thực u Phăngtin cho rằng ta sẽ rơi vào nanh vuốt của quỷ ác như vậy, chắc chắn u sẽ không để mình đi. Không, ta không sợ chuyện đó. Ta không tin chuyện đó.”
Bên cạnh cô, Hầu tước Angđigiô khăn ăn dắt dưới cằm, một tay nâng món nấm hương thơm ngon và một tay nâng cốc rượu nho Boócđô, nói to với giọng lơ lớ:
- Ôi món nấm hương thần tiên, của quý dành cho những kẻ đang yêu. Mi hãy truyền vào dòng máu ta niềm lạc thú của tình yêu! Để cho ta vuốt ve người yêu của mình đến tận lúc rạng đông…
“Điều này thì ta từ chối. - Angiêlic bỗng nghĩ thầm. - Điều này ta sẽ không bao giờ chịu.”
Cô hình dung ra nhà quý tộc dị dạng đáng sợ, mà người ta đem dâng cô cho hắn như dâng một con mồi. Trong những đêm tĩnh mịch ở vùng Lănggơđốc xa xôi, người đàn ông mà cô chưa quen đó sẽ giành được mọi quyền hành đối với cô. Cô sẽ tha hồa, khóc lóc để cầu cứu, tha hồ van xin và sẽ không một ai tới. Hắn ta đã mua cô, cô đã bị đem bán cho hắn. Và sẽ cứ như thế cho đến hết cuộc đời cô! Cô tự nhủ:
“Đó là điều mà mọi người đều nghĩ không nên nói ra, điều mà có lẽ tất cả bọn hầu trai, hầu gái đang thì thào với nhau ở dưới bếp. Vì vậy mắt các nhạc công miền Nam ánh lên vẻ thương hại ta. Thế nhưng đạo đức giả còn lớn hơn lòng thương hại. Chỉ một người bị hi sinh, mà biết bao nhiêu người được hài lòng. Vàng bạc và rượu đổ ra như suối. Chuyện sẽ xảy ra giữa ông chủ của họ với ta có quan trọng gì đâu? Lạy Chúa, con xin thề, ông ta sẽ không bao giờ đụng đến người con được…”.
Cô đứng lên, vì cảm thấy một cơn giận ghê gớm xâm chiếm lòng mình, và càng ra sức tự kiềm chế, cô càng thấy mình ốm đến nơi. Giữa đám đông lộn xộn, không ai để ý đến việc cô rời khỏi bàn. Trông thấy Clêmăng Tonen, người quản lý mà cha mình mướn từ Niôn, cô hỏi anh ta xem anh chăn ngựa Nicôla ở đâu.
- Anh ấy ở nhà kho, đang rót rượu vào chai, thưa Phu nhân.
Cô gái trẻ bước đi tiếp. Cô cử động như một đồ chơi bằng máy. Cô không hiểu mình tìm Nicôla làm gì, nhưng thấy cần gặp anh ta. Từ sau sự kiện ở trong rừng, Nicôla không còn ngẩng đầu lên nhìn cô nữa. Anh chỉ làm đúng nhiệm vụ của một người đầy tớ, những công việc ấy anh thực hiện cẩn thận nhưng uể oải.
Cô tìm thấy anh ở nhà kho. Anh đang rót rượu nho từ những vại lớn vào các bình, các chai do những người hầu khác liên tiếp mang đến. Trông thấy Angiêlic, anh đứng thẳng người lên rồi cúi xuống chào, đúng kiểu người quản gia Clêmăng đã huấn luyện cho tất cả đám người làm trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ trước đó.
- Tôi tìm anh, Nicôla ạ.
- Thưa Phu nhân…
Cô đưa mắt nhìn những cậu nhỏ đang cầm bình, cầm chai đợi lượt lấy rượu. Cô nói:
- Hờ đứa nào rót rượu hộ anh một lát, rồi đi theo tôi.
Ra bên ngoài, một lần nữa cô đưa tay lên trán. Không, cô không có ý niệm rõ rệt mình đang làm gì. Nhưng cô bị kích thích mạnh đến hơi choáng váng, do hơi men bốc từ những vũng rượu nho đổ vãi khắp sàn nhà. Cô đẩy cửa đi vào một nhà kho chứa lúa gần đấy. Trong nhà kho này cũng sặc sụa hơi rượu. Khi mới chập tối, người ta đã rót rượu vào chai ở đây, sau đó các vại đã cạn hết và không dùng kho này nữa. Lúc này kho tối om và nóng hầm hập.
Angiêlic đặt hai tay lên bộ ngực nở nang của Nicôla. Cô bỗng gục đầu vào anh, người rung lên vì những cơn thổn thức ngắn.
- Nicôla! - Cô rền rĩ - người bạn vui đùa thuở xưa của tôi, anh hãy nói với tôi là chuyện đó không có thật! Họ sẽ không đưa tôi đi xa chứ? Họ sẽ không trao tôi cho ông ta chứ? Tôi sợ, Nicôla. Giữ lấy tôi, giữ tôi thật chặt vào.
- Thưa Phu nhân…
- Thôi đi! - Cô kêu lên - cả anh nữa! đừng làm tôi phát ngấy lên. Và cô nói thêm bằng một giọng khàn khàn, run rẩy mà cô không nhận ra được đó là giọng của chính mình:
- Ôm lấy tôi! Ôm chặt vào! Tôi chỉ đòi anh có thế thôi!
Anh ta hình như do dự. Rồi anh giang đôi cánh tay lực lưỡng của người nông dân, ôm lấy thân hình thon nhỏ của cô.
Kho lúa tối om, Angiêlic nửa say rượu nửa như điên cuồng, giụi trán vào vai Nicôla. Một lần nữa cô thấy mình bị sự thèm muốn dữ dội của người đàn ông bao bọc, nhưng lần này cô thả mình tiếp nhận nó. Cô thở dài:
- Ôi, anh thật đáng yêu. Anh là bạn của tôi. Tôi muốn anh yêu tôi… chỉ một lần thôi. Tôi muốn chỉ một lần, được một chàng trai trẻ đẹp yêu tôi. Anh có hiểu không?
Cô choàng tay quanh cổ anh, kéo mặt anh xuống gần mặt mình. Hơi thở của anh bốc đầy mùi rượu. Anh
- Nữ hầu tước của các thiên thần...
- Yêu tôi đi! - Cô thì thào và ép chặt môi vào môi anh - Chỉ một lần thôi. Rồi tôi sẽ đi. Anh có muốn tôi không? Anh không còn yêu tôi nữa ư?
Anh ừ ào trả lời, rồi nhấc bổng cô lên trong hai cánh tay. Anh dò dẫm bước trong bóng tối đen như mực và cùng với cô gieo mình xuống một đống rơm.
Angiêlic cảm thấy mình minh mẫn lạ lùng và như đã tự giải thoát mình khỏi mọi ràng buộc của con người. Cô bước vào một thế giới khác: cô đang bồng bềnh trôi ở bên trên những gì đã từng là cuộc đời mình từ trước đến giờ. Chìm trong bóng đêm hoàn toàn của kho lúa, cô choáng váng vì hơi nóng và mùi nồng nặc, vì những cái ve vuốt vừa khéo léo vừa thô bạo, mới mẻ đối với cô. Cô cố gắng vượt qua sự hổ thẹn bản năng đã khiến cô co người lại, dù không muốn thế. Cô thiết tha ao ước mọi cái sẽ trôi chảy, và trôi chảy nhanh chóng. Cô nghiến chặt răng tự nhủ thầm rằng người kia sẽ không phải là người đầu tiên chiếm lĩnh được mình. Như vậy cô sẽ trả thù được cho chính mình. Đó là câu trả lời dành cho những kẻ đã vung vãi vàng ra hòng mua được mọi thứ.
Cô chăm chú đáp ứng những đòi hỏi của người đàn ông hơi thở mỗi lúc thêm dồn dập hơn, cô buông lỏng mình, sẵn sàng ngoan ngoãn tự hiến dâng dưới sức nặng của cái thân hình muốn đè bẹp cô...
Cô sắp thực hiện được việc trả thù thì bỗng nhiên có ánh đèn rọi vào nhà kho, rồi có tiếng thét kinh hoàng của một phụ nữ ở ngoài cửa. Nicôla vùng dậy, nhảy vọt một cái sang bên cạnh. Angiêlic trông thấy một thân hình cao lớn nhảy xổ vào phía anh chăn ngựa. Nhận ra ông già Guyôm, cô vội lấy hết sức mình giữ chặt ông này lại khi ông chạy qua chỗ cô. Nhanh thoăn thoắt, Nicôla đã leo tới đám rui mè dưới mái nhà kho, và mở được một cánh cửa sổ. Cô nghe tiếng anh nhảy vọt ra ngoài và bỏ chạy.
Người phụ nữ ở ngưỡng cửa vẫn kêu the thé. Đấy là bà cô Gian, một tay cầm lọ, tay kia run run đặt lên ngực. Angiêlic buông ông già Guyôm ra, và chạy lại túm lấy bà ta, dùng móng tay nhọn ấn mạnh vào cánh tay bà ta
- Có câm miệng đi không bà lão điên rồ này?... Bà muốn gây chuyện tai tiếng rùm beng à? Bà muốn cho ông hầu tước Angđigiô xếp hết các hòm xiểng, va li lại, cùng tất cả các quà tặng để bỏ đi chăng? Bà sẽ làm gì còn có được những hạt đá quý Pirênê và bao nhiêu tặng phẩm tốt đẹp khác nữa. Bà hãy câm miệng lại, nếu không tôi sẽ tống nắm đấm này vào cái mồm móm kia đấy!
Từ các kho lúa gần đấy những người nông dân và đám đầy tớ kéo đến, ngơ ngác. Angiêlic trông thấy u già đi tới, rồi cả bố cô nữa. Ông Nam tước, mặc dù chân bước có phần liêu xiêu, vẫn nhìn bao quát bữa tiệc cưới như một chủ nhà chu đáo:
- Cô đấy à, cô Gian, sao mà kêu the thé như bị ma quỷ trêu ghẹo thế?
- Trêu ghẹo à? - bà cô già nói hổn hển - Ôi, anh Ácmăng, tôi tưởng chết khiếp mất.
- Vì sao thế, bà em thân mến?
- Tôi đến đây để lấy ít rượu nho. Mà ở trong cái kho này, tôi thấy... tôi thấy...
- Cô Gian thấy một con vật! - Angiêlic nói to xen vào - Cô không biết, đấy là con rắn hay con cày - Nhưng cô ạ, có gì mà phải sợ hãi thế. Cô cứ trở về bàn tiệc đi, họ sẽ mang rượu lại cho cô.
- Phải đấy! - Nam tước nói giọng lè nhè - Ít nhất lần này cô cũng chớ làm phiền mọi người chứ, cô Gian ạ. Mỗi người hãy giúp đỡ một tay chứ.
“Bà ấy có muốn giúp gì một tay đâu - Angiêlic nghĩ thầm - Bà ấy rình rập, theo dõi mình. Chỉ thích thăm dò chuyện riêng của người khác. Bà ấy theo gót mình tới đây. Chính bà ấy bảo ông lão Guyôm cầm đèn theo”.
Móng tay cô vẫn bấm mạnh vào cánh tay nhẽo nhợt của người đàn bà béo phì.
- Bà hiểu tôi nói gì chứ? - Angiêlic thì thào - Chừng nào tôi chưa rời khỏi đây, thì bà không được nói một lời nào. Nếu không, tôi thề sẽ đầu độc bà bằng thứ lá đặc biệt mà tôi biết.
Bà cô Gian ú ớ một chút, mắt trợn ngược. Những lời ám chỉ đến chuỗi ngọc, hơn cả lời đe dọa, đã đập tan sự chống cự của bà ta. Bà ta mím chặt đôi môi, im bặt và bước theo Nam tước trở về bàn tiệc.
Một bàn tay thô kệch giữ Angiêlic lại. Không cần chú ý nhẹ tay, ông già Guyôm gỡ những sợi rơm còn vướng vào đầu tóc và quần áo của cô, cô ngước mắt nhìn ông già, cô đoán được tình cảm trên khuôn mặt đầy râu ria ấy:
- Bác Guyôm! - Cô thì thầm - Cháu muốn bác hiểu cho...
- Tôi còn cần gì phải hiểu, thưa phu nhân - ông già đáp bằng tiếng Đức, với vẻ kiêu hãnh như vả một cái tát vào mặt cô - Tôi đã trông thấy, thế là đủ rồi.
Người đầy tớ già giơ nắm đấm về phía đêm tối và gầm ghè một câu nguyền rủa. Cô ngẩng cao đầu, bước về bàn tiệc. Lúc ngồi vào bàn, cô đưa mắt tìm Hầu tước Angđigiô thì thấy ông ta ngồi gục trên ghế, ngủ gật rất say. Nhiều vị khách đã ra về hoặc đang ngủ gà ngủ gật. Nhưng người ta vẫn còn khiêu vũ ở ngoài bãi cỏ.
Angiêlic ngồi thẳng đơ, không mỉm cười, vẫn ở lại chủ tọa bữa tiệc cưới của mình. Giận dữ vì không toại nguyện, vì đã tự nhủ sẽ rửa hận mà không thực hiện được lời nguyền, cô cảm thấy nhức nhối đến mọi đầu ngón tay. Nỗi căm giận và hổ thẹn dày vò trái tim cô. Thế là cô đã mất ông già Guyôm rồi. Môngtơlu quê hương đã gạt bỏ cô. Cô không còn con đường nào khác: đến với người chồng chân thọt của mình.