Đám người rách rưới đang chờ ở phòng sau của nhà bếp. Vừa buộc tạp dề trước ngực, Angiêlic vừa tự nhủ rằng lâu nay mình đã quá lơ là với nhiệm vụ của người phụ nữ quý tộc là phải hàng tuần tự tay mình bố thí cho kẻ nghèo. Phải luôn luôn phóng ngựa hối hả đi về giữa Triều đình với Pari, những dịp nàng dừng lại biệt thự Bôtrây của mình đã trở nên hiếm hoi. Dù sao nàng cũng phải giành thì giờ kiểm tra các khoản chi thu trong nhà mình nữa chứ: nào là những việc kinh doanh riêng của nàng và tài chính của gia đình Plexi-Belie, nào là hoạt động của các nhà máy sôcôla may mắn được ông Sayu điều khiển giỏi giang, nào là việc xuất nhập ở các kho hàng từ các hải đảo xa xôi...
Trước hết Angiêlic phát bánh mì cho đám người nghèo. Đối với những người mẹ đông con mà nàng nhận được mặt, nàng bảo cho thêm họ một khúc giăm bông hay một ít xúc xích. Mỗi người đều được ăn một bát nước xúp to. Có thêm những khuôn mặt mới đến lĩnh chẩn.
Lão Bánh mì suông là một tay kỳ cựu, gã đến biệt thự Bôtrây này đã từ nhiều năm rồi. Angiêlic rửa đôi chân lở loét của gã rồi băng bó sạch sẽ. Gã ưa kể cho nàng nghe các bản tin lượm được trong những cuộc “hành hương khất thực” của mình (đừng tưởng gã là kẻ ăn xin tầm thường nhé). Tuy thật ra không đi xa quá những vùng phụ cận kinh đô Pari, gã thuộc lòng như cháo mọi lâu đài lớn nhỏ khắp vùng này, vì gã tinh khôn. Và Angiêlic thích nghe gã kể.
- Bữa nay lão có chuyện gì hay kể cho tôi nghe nào, Bánh mì suông?
- Sáng nay - Gã kể chuyện - Lão rời Vecxây về đây. Đi bộ. Thỉnh thoảng dạo bộ một chút cũng tốt. Bỗng con chó của lão sủa nhặng lên: một thằng cướp vừa nhô ra khỏi rừng. Chỉ nhìn thoáng lão đã bụng bảo dạ: đúng là một tên cướp rồi. Nhưng lão thì sợ cóc gì, phải không nào? Lão có quái gì mà cướp. Hắn lại gần và bảo:“Mày đang ăn bánh mì, cho tao một miếng, tao sẽ cho mày vàng”. “Cho tớ xem đã!”. Hắn đưa cho tôi xem hai đồng tiền vàng. Tôi liền cho hắn cả miếng bánh. Sau rồi hắn hỏi đường đi Pari. “Thế thì khéo quá, lão cũng đi Pari đây mà”. Vừa lúc đó, có một người lái buôn rượu nho đánh một chiếc xe ngựa chở toàn thùng không đi qua, anh ta đồng ý cho cả hai chúng tôi đi nhờ. Trên đường đi, tôi kể rằng ở Pari tôi quen khắp mọi người, nhất là các nhà giàu sang, các dòng họ lớn. Hắn bảo: “Tôi muốn đến nhà bà Plexi-Belie”. “Thật khéo quá! Lão cũng đến đó”. “Tôi chỉ có bà ấy là bạn thôi”- hắn nói.
- Lão bịa đặt gì thế? Tôi làm gì có bạn bè trong đám trộm cướp.
- Lão có biết chuyện gì đâu. Lão chỉ nhắc lại lời hắn nói thôi mà. Bà chẳng tin thì cứ việc nói chuyện với hắn. Hắn đang ở đây.
- Ở đâu kia?
- Ở kia kìa! Hắn có vẻ mặt nhút nhát quá thì phải. Hắn không ưa cho người khác nhìn mặt hắn gần quá.
Quả thật người mà lão ăn mày chỉ đang núp sau một cái cột nhà bếp. Angiêlic không nhìn thấy hắn, khi phân phát bánh mì. Thân hình gầy giơ xương của hắn được che giấu trong một chiếc áo khoác rộng thùng thình mà hắn kéo một vạt lên che mặt. Dáng dấp ấy khiến bà chủ nhà nghi ngại. Nàng đứng lên và đi thẳng đến chỗ hắn. Nhưng bỗng nàng nhận ra hắn, bất giác vừa sợ vừa mừng: Racôcdi.
- Ông đấy ư? - nàng thì th
Nàng nắm vội lấy vai người kia như một cái máy.
- Ông ở đâu ra thế? - Nàng thì thầm
- Lão kia đã nói với bà rồi: ở trong rừng.
Đôi mắt đen vẫn long lanh nảy lửa, nhưng đôi môi thì tái nhợt dưới chòm râu rậm. Nàng tính nhẩm rất nhanh. Hơn một tháng đã trôi qua kể từ buổi triều đình đón tiếp đoàn sứ thần của Mạc Tư Khoa. Trời khó tưởng tượng nổi! Giữa mùa đông lạnh giá!...
- Cứ ở yên đây - nàng nói - Tôi sẽ săn sóc cho ông.
Sau khi đám dân nghèo đã đi khỏi, nàng cho dẫn ông hoàng Hungari đến một căn phòng đủ tiện nghi, có phòng tắm liền bên. Khi ông ta tắm rửa và cạo râu xong xuôi, ông ta gieo mình xuống giường và ngủ say như chết. Angiêlic gọi người quản lý nhà bếp lên:
- Bác Rôgiê, - nàng nói - người đàn ông mà tôi đón ở đây là khách của chúng ta. Ta phải tạo cho ông ta một nơi nương thân an toàn.
- Nữ hầu tước có thể tin cậy ở sự kín đáo của tôi ạ.
- Tin ông thì được rồi, nhưng đầy tớ nhà này rất đông. Rôgiê, bác cần phải làm cho mọi người hiểu rằng họ cần phải coi như chưa hề trông thấy người khách ấy bao giờ. Coi như người khách ấy không hề tồn tại.
- Tôi biết ạ, thưa nữ hầu tước.
- Bác sẽ nói thêm với họ rằng: nếu như ông khách đi khỏi đây được an toàn. Tôi sẽ cho họ mỗi người một phần thưởng. Nhưng nếu chẳng may ông khách gặp tai họa dưới mái nhà này thì... Mắt Angiêlic long sòng sọc:
- ... Ta sẽ đuổi tất cả bọn chúng đi... Tất cả, không chừa một người! Rõ cả rồi chứ?
Bác Rôgiê cúi đầu vâng lệnh. Bác xin bảo đảm rằng đám đầy tớ sẽ câm như thóc. Nàng cảm thấy yên tâm về chuyện này. Nhưng che chắn cho Racôcdi ẩn náu được an toàn là xong một chuyện. Còn giúp ông ta thoát ra được và vượt khỏi biên giới thì lại là chuyện khác. Nàng vạch ra nhiều kế hoạch khác nhau. Đang suy nghĩ dở dang, nàng nghe chiếc đồng hồ treo tường điểm mười một giờ đêm. Vừa đứng lên định đi nghỉ, nàng bỗng suýt kêu lên: Racôcdi đang đứng sừng sững ở ngưỡng cửa phòng nàng. Angiêlic đã hoàn hồn:
- Ông thấy sức khỏe mình ra sao, thưa ông?
- Rất khỏe.
Ông hoàng Hungari vừa tiến lên vừa vươn vai thoải mái:
- Tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người từ khi cạo râu nhẵn nhụi. Nàng bật cười. Bỗng nhiên nàng run người. Nàng chợt nhớ trước kia mình đã ra sức cứu nhà thơ Du đãng nhưng đã thất bại. Cảnh sát nhà vua mạnh hơn và Nhà thơ Du đãng bị treo cổ ở quảng trường Grevơ. Nhưng lần này, nàng giàu có, và rất có thế lực. Nàng sẽ thành công.
- Ông còn đói không?
- Còn đói - ông ta vừa thở dài vừa xoa xoa bụng mình.
Nàng dẫn ông khách vào phòng bên cạnh, nơi đã dọn sẵn một bữa ăn. Racôcdi kêu lên thích thú, rồi nhảy vào bàn, bắt đầu ăn ngốn ngấu như một con sói. Mãi sau ông ta mới nói, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm
- Bà ăn đi chứ, xin mời!
Nàng cười và ngắm nhìn ông ta với vẻ thiện cảm. Nàng rót rượu cho khách và cũng tự rót cho mình một cốc, ngồi xuống như lời ông ta mời. Đôi mắt đen và vẫn long lanh say mê của Racôcdi ngước lên nhìn Angiêlic:
- Bà đẹp quá! - Ông ta nói và vẫn ăn tiếp - Tôi vẫn như thấy bà hiện ra trước mắt trong khi lang thang trong rừng. Một hình ảnh rạng rỡ sưởi ấm lòng tôi. Hình ảnh người phụ nữ đẹp nhất... dịu dàng...
- Thế ra ông đã ẩn náu trong rừng? ... suốt bấy lâu?
Ông hoàng đã thấy no bụng. Ông ta vuốt ria mép. Nước da hình như vàng hơn trước. Nhưng đôi mắt vẫn long lanh và có đôi chút châm biếm:
- Vâng, tôi còn đi đâu được nữa?... Chỉ có rừng cây là rộng mở đối với tôi, nơi ẩn náu duy nhất trong vùng xung quanh Vecxây.
- Thế ông đã làm gì với con Hôxpađa?
- Tôi không thể nào đi ra khỏi rừng với nó được... Làm thế tức là tự mình tố giác mình. Mà tôi cũng không thể vứt bỏ nó trong rừng cho lũ sói ăn thịt... Tôi đã dùng dao đâm vào cổ họng nó.
- Không! Sao lại đang tay làm thế? - Angiêlic kêu lên, mắt ướt đẫm.
Racôcdi đột ngột nâng cốc rượu uống thẳng một hơi. Ông ta đứng lên, chậm rãi bước lại gần nàng, nhìn nàng thật chăm chú, và cất tiếng nghiêm nghị.
- Ở nước tôi, tôi đã thấy cảnh bọn lính tẩy quăng những đứa trẻ vào lửa trước mặt mẹ chúng. Tôi còn thấy bọn ác ôn treo ngược trẻ con cây và bắt các bà mẹ ngồi xem con mình kêu khóc, giãy giụa đến chết... Đó là sự đàn áp theo lệnh của Vua Hungari được Hoàng đế Đức tiếp tay. Chính vì vậy mà tôi đã phải cầm lấy bó đuốc châm lên thành đám cháy. So với những cái đó, thì hy sinh một con ngựa nhỏ trung thành có ý nghĩa như thế nào? Chúng ta không nên có những sự yếu đuối vô ích. Bà xem tôi có lần nói với bà rằng tài sản còn sót lại của tôi chỉ là con ngựa kia với con dao găm. Nhưng thế vẫn còn quá nhiều. Đến bây giờ, tôi mới thật hoàn toàn không có gì trong tay.
Angiêlic lắc đầu, không sao nói lên lời. Nàng đứng dậy và đến cái bàn nhiều ngăn kéo của mình. Nàng mở tráp lấy con dao găm đính những viên châu báu, chìa ra cho Racôcdi. Gương mặt ông hoàng Hungari sáng lên:
- Dao này đã vào được tay bà! Ôi! Chúa đã dìu dắt tôi khi chọn bà làm ngôi phúc tinh duy nhất của tôi ở đất nước này... Tôi coi đây là điềm lành báo trước chiến thắng của mình. Tại sao lại khóc như vậy, vị thiên thần xinh đẹp của tôi?
- Tôi không biết được. Mọi điều xảy ra tôi thấy sao mà tàn nhẫn như một định mệnh!
Nàng thấy bàn tay thanh nhã của Racôcdi nắm chặt chuôi con dao găm, chàng đã tìm lại được thứ vũ khí mà mình đã học được cách sử dụng thành thạo và sẽ còn giúp ích cho chàng. Chàng giắt dao vào dây lưng.
- Không có gì là định mệnh không cưỡng nổi trên đời này. - Chàng quả quyết nói - chỉ trừ có cuộc chiến đấu của con người để làm sao có thể sống phù hợp với tư tưởng của chính mình. Đột nhiên chàng vươn vai, xoạc cẳng và duỗi dài hai cánh tay, với vẻ cực kỳ thoải mái. Sau khi đã trải qua một đợt thử thách chật vật khó tưởng tượng nổi, chỉ cần có vài giờ mà chàng đã khôi phục được sức mạnh và sự mềm dẻo của mình. Nàng chỉ nghĩ rằng dáng dấp ấy giống một người nào nàng quen rất quen, không phải do mặt người nước ngoài kia mà do bóng dáng cao gầy, cử động uyển chuyển như có những lò xo thép.
- Nhưng, lúc này đây, tư tưởng tôi còn đang bồng bềnh - Racôcdi mỉm cười nói - Chỉ còn thấy cơ thể đang khát khao. Chàng đưa đôi mắt long lanh sắc bén nhìn vào mắt nàng.
- Hãy coi tình yêu của tôi là chuyện nghiêm trọng, ôi người phụ nữ Pháp xinh đẹp! Tôi không phải là người cợt nhả.
- Quả thật, ông đã chứng minh điều đó rồi - Nàng cảm động nói và mỉm cười.
- Lời nói của tôi cũng nghiêm trang như hành động. Tình yêu của tôi đối với bà ăn sâu và tỏa sáng khắp trong con người tôi. Nếu tôi được ôm bà trong cánh tay, tôi sẽ sưởi ấm được bà.
- Nhưng tôi không lạnh mà.
- Không, lạnh lẽo lắm... Tôi cảm thấy rõ trái tim chơ vơ giá lạnh kia và nghe được những tiếng thổn thức từ xa vọng lại... Hãy đến bên tôi.
Chàng ôm lấy nàng một cách từ tốn nhưng với một sức mạnh khiến nàng ngây ngất: đôi môi Racôcdi đặt lên gáy nàng tìm điểm nhạy cảm sau tai nàng: nàng không sao có thể đẩy chàng ra được. Hai mớ tóc hòa quyện vào nhau. Nàng cảm thấy hàng ria mịn màng của chàng lướt trên ngực nàng lúc chàng cúi xuống hôn, say sưa như được uống dòng nước trong lành ở tận nguồn. Một ngọn triều sâu thẳm ngọt ngào dâng lên trong nàng, khiến môi nàng khô lại và bàn tay nàng run rẩy. Những phút giây trôi qua, gắn chặt nàng với thân hình cứng cỏi của con người bất khuất kia. Khi chàng buông cánh tay ra, nàng lảo đảo ngỡ ngàng vì mất chỗ dựa. Đôi mắt Racôcdi chứa đựng một lời cầu xin khẩn thiết. Angiêlic né người ra và trở lại phòng mình. Đột nhiên nàng bắt đầu gỡ bỏ áo ra, mất cả kiên nhẫn. Ngồi quỳ gối trên giường, nàng gỡ cho mái tóc buông xxuống. Một nỗi say đắm trong sáng, tự nhiên như bản năng, không chút mờ đục chiếm lĩnh lòng nàng. Chàng đã mất hết mọi thứ. Nàng sẽ không tiếc gì đối với chàng. Nàng sung sướng để làn tóc mình trải dài xuống tấm lưng trần. Nàng đưa các ngón tay rải tóc rộng ra và ngửa đầu về phía sau, hai mắt nhắm lại.
Từ ngưỡng cửa phòng, Racôcdi ngắm nàng. Ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn dầu thắp đêm đặt ở phía trên đầu giường tô đậm đường cong mềm mại nhẹ rung của mình nàng và làm nổi bật màu hung vàng rực rỡ của làn tóc tựa như một tấm khăn choàng mềm mại phủ kín đôi vai tròn và bộ ngực trần. Ở cổ nàng vẫn để nguyên chuỗi hạt ngọc trai màu hồng. Qua hàng mi, nàng nhìn chàng đến gần. Đột nhiên, nàng xúc động mạnh nhận ra chàng giống ai. Với cái bóng cao và gầy, chàng làm nàng nhớ đến người chồng đầu tiên, bá tước Perắc, người đã bị đưa lên dàn lửa ở quảng trường Grevơ. Chàng chỉ hơi thấp hơn một chút và không đi khập khiễng. Nàng vươn đôi cánh tay ra phía chàng rên rỉ khẽ gọi chàng. Chàng nhảy vụt đến và lại ôm chặt lấy nàng. Nàng bủn rủn thả người ra theo chàng, hoàn toàn buông mình tiếp nhận những cử chỉ vuốt ve ngọt ngào đầy thôi thúc. Một niềm vui sướng mạnh mẽ và sáng suốt tràn ngập người nàng.