Trước bữa tiệc ba ngày, trong một gian phòng sáng rực, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười lớn vui vẻ, hình như người trong phòng đang trò chuyện với nhau rất vui, nhưng nếu như đang ở trong phòng, nhất định sẽ bị âm mưu bại lộ dưới ánh mặt trời dọa cho giật mình.
Hai người nam nhân đang không ngừng thảo luận về những hứng thú và kỳ văn dị chí, ngón tay cũng chấm nước không ngừng khoa tay múa chân ở trên bàn gỗ.
"Quý quốc tới đây có vẻ căng thẳng nhỉ?"
"Không nhọc ngài lo lắng."
"Ta đây cũng nghĩ vì lợi ích chung của hai nước chúng ta!"
"Lợi ích gì?"
"Ngươi thấy Lộng Phong quốc này có đất đai rộng lớn, tài nguyên phong phú, đợi một thời gian nữa, chỉ sợ sẽ càng lớn mạnh hơn, Die nd da nl e q uu ydo n đến lúc đó, binh hùng tướng mạnh, vậy hai nước chúng ta chẳng phải là......"
"Chuyện này chỉ do một mình ngươi suy đoán mà thôi."
"Cứ cho là suy đoán của ta đi! Vậy thì ngươi thấy vật tư của Lộng Phong quốc......"
"Chúng ta muốn vật tư gì, sẽ tự mua ở chỗ bọn họ."
"Tất nhiên có thể mua, nhưng dù sao cũng không thể tùy tiện lấy vật gì đó giống như ở trong nhà mình vậy...... Lần này các ngươi tới mua, mua được cái gì? Người ta còn không phải tự mình tích trữ sao, đến lúc đó dân chúng các ngươi muốn còn không lấy ra được, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, này ngàn dặm người chết đói vạn hài cốt, nhưng lại do một tay ngươi tạo thành!"
"Chuyện này......"
"Nếu không, trên yến hội lần này ngươi thử ngụ ý cho bọn họ biết, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ nên làm như thế nào!"
"Được rồi! Ta sẽ thử trước, thực sự không được, mới quyết định!"
Hai người nam nhân này nhìn nhau, lại cười vang lên. Ánh mặt trời chiếu vào, cái bàn gỗ tản ra mùi hương nhàn nhạt, không thấy một chút bụi nào.
Phủ Hiền vương
Một nam tử áo trắng cứ chần chừ ở trước cửa lớn vương phủ, khẩn trương mà mong đợi, đi tới lui mấy chục hồi, dieendaanleequuydonn khiến những người bán hàng rong ở gần đó cũng phải hoa mắt, mới lấy dũng khí gõ cửa.
"Ken két ——" Cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra một gương mặt, "Công tử, ngươi tìm ai vậy?"
"Xin hỏi, Tĩnh Xu —— à, không, là công chúa ở trong phủ sao?"
"Tĩnh nhi không có ở đây." Người giữ cửa còn chưa trả lời, giọng của một người trẻ tuổi vang lên ở phía sau nam tử áo trắng.
"A! Thì ra là tiểu vương gia, đã lâu không gặp!" Nam tử kia xoay người nhìn về phía người lên tiếng trả lời, vẻ mặt trấn định, lúc vừa nhìn thấy hai người đứng ở phía sau, bỗng trở nên có chút khẩn trương, "Ách, này, vị này là......"
"Phụ vương, vị này là đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung của Hí Triều quốc, " Phượng Duy Tĩnh giới thiệu Hoa Ngọc Dung với Phượng Vu Dực, da.nlze.qu;ydo/nn rồi mới giới thiệu với Hoa Ngọc Dung: "Đây là phụ vương của ta, Hiền vương gia."
Hiền vương!? Đó không phải là phụ phụ phụ phụ —— thân của Tĩnh Xu sao? Hoa Ngọc Dung sững sờ, lập tức khẩn trương lên! Cà lăm thăm hỏi: "Phụ, phụ, phụ vương, không đúng! Hiền vương! Xin chào Hiền vương gia!"
Hiền vương gia khó hiểu nhìn người trẻ tuổi trước mặt, lại nhìn Phượng Duy Tĩnh, đây chính là đệ nhất tài tử trong truyền thuyết? Sao lại khẩn trương như vậy? Một chút khí phách cũng không có.
Cho đến khi thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Phượng Duy Tĩnh, mới chợt hiểu ra, ha ha cười nói: "Tốt! Tốt! Chúng ta vào trong rồi hẵng nói!" Nói xong, dẫn đầu đi vào, Phượng Duy Tĩnh và Hoa Ngọc Dung đi theo phía sau.
Người làm giữ cửa nhìn ba người đi vào, cho đến khi đóng cửa mới nhớ tới chuyện có người tới thăm, vội vàng chạy đến sau lưng Phượng Duy Tĩnh nhẹ giọng báo cáo, Phượng Duy Tĩnh ngừng bước chân lại một chút, phân phó nói: "Đi Hạnh Lâm đường tìm Nguyệt Phi, nói Lục Miểu chân nhân đã tới, để cho nàng dẫn người theo."
Người làm tuân lệnh vội vàng chạy đi.
Phượng Duy Tĩnh nhìn về bóng dáng màu hồng nhắm mắt theo đuôi phía trước, lắc đầu cười nói: Tĩnh nhi này, dinendian.lơqid]on hoa đào cũng đuổi tới đây rồi, thôi vậy, hiện tại nàng đang bận, không nên làm phiền nàng, trước hết để phụ thân xem thử con rể này đã rồi hãy nói! Nghĩ tới, bước chân đi theo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời tối, đèn đuốc trong Hoàng thành sáng trưng, tất cả dân chúng đều vây tụ ở trên bãi cỏ hoàng cung rộng hơn một nghìn hai trăm mẫu (mẫu: đơn vị đo diện tích đất, mười sào là một mẫu, 3600 thước vuông tây là một mẫu), chờ đợi tiến hành thọ yến Hiền vương gia mà cả nước chú ý. Dân chúng được phê chuẩn đến chỗ cách hoàng cung trăm trượng, nghe nói bữa tiệc lần này sẽ có rất khúc nhạc rất êm tai, quan phủ đã sớm dán bố cáo mời dân chúng có hứng thú tới nghe, vì vậy tạo thành hiện tượng ngàn người đều đổ xô ra đường như hiện giờ, tất cả mọi người đều chạy đi xem náo nhiệt, đến bên ngoài hoàng cung, dân chúng đi tới ngồi trên những băng ghế dài đã đặt sẵn, tới muộn thì đứng ở vị trí đã quy định, người người đều cầm một cái đèn lồng trong tay, trong đêm đen sáng lên rực rỡ, trên vẻ mặt mỗi người đều treo nụ cười vui sướng, bắt đầu trò chuyện với nhau, tạo thành một biển người rộn rã.
Bữa tiệc lần này, điều động Ngự Lâm quân Hoàng thành và đội quân năm vạn người để phòng bị, trong đó ba vạn người dùng để duy trì an toàn trong bữa tiệc, hai vạn còn lại duy trì trật tự bên ngoài hoàng cung, đội hình tương đối lớn.
Giờ Tuất bắt đầu, từng chiếc xe ngựa lần lượt tiến vào, người trên xe vừa xuống lập tức rời đi, để tránh ngăn cản xe phía sau, tạo thành hỗn loạn.
Người tham gia yến hội, ngoài khách ba nước ra, văn võ bá quan trong triều, các quý tộc thương nhân nổi danh cùng với người nhà của bọn họ, đều được mời đến, người tham dự gần một ngàn người, số lượng nhiều hiếm có từ trước đến nay.
Bách quan ở ngoài cửa đợi hoàng đế và khách ba nước đến, nhân vật chính còn chưa đến, không ai dám vào bên trong trước.
Rốt cuộc, Kim Long liễn đại biểu hoàng gia xuất hiện, nhất thời, xôn xao một mảnh quỳ xuống, hô to "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Phượng Nhâm Ngạo đứng lên, dùng nội lực truyền âm nói: "Bình thân ——" Cho đến khi tất cả mọi người đứng dậy, Dieenndkdan/leeequhydonnn nói lần nữa: "Tối nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của hoàng đệ Hiền vương của trẫm, mọi người không cần gò bó, cả nước cứ cùng vui vẻ đi ——"
Nói xong, phía dưới lại quỳ lạy lần nữa.
Sau, do Phượng Nhâm Ngạo dẫn đầu, thái thượng hoàng, thái hậu, hoàng hậu đi theo ở đằng sau, phía sau nữa chính là Phượng Vu Dực và vương phi Giang Sở, Phượng Tĩnh Xu dắt Tuân Thư đi theo sau hai người với Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh đi song song, dung nhan tuyệt mỹ của nàng khiến người ở chỗ này đều nín thở, tầm mắt ái mộ và ghen tỵ tầm mắt không ngừng bắn tới trên người nàng, hai lớp lửa và băng, vô tri vô giác kẹp Phượng Tĩnh Xu ở giữa.
Sau đó là Phượng Vu Tường và người nhà, sau nữa chính là khách ba nước, theo địa vị cao thấp sắp xếp thứ tự mà vào, đi theo phía sau chính là tùy tùng của bọn họ, cuối cùng là bách quan và các quý tộc thương nhân.
Chỗ lối vào dùng rất nhiều hoa tươi tạo thành một cánh cửa hình vòm khổng lồ, còn dùng mấy lớp sa mỏng tới để ngăn cách ánh mắt tò mò ở bên ngoài, khiến cho mọi người ở bên ngoài không thấy được cảnh tượng bên trong, chỉ có xuyên qua cánh cửa bằng hoa, mới có thể nhìn thấy được ở bên trong, vì vậy, vừa mới bước vào cánh cửa bằng hoa, mọi người liền bị cảnh ở trước mắt làm cho sợ ngây người.
Không ngờ phía sau cánh cửa bằng hoa, còn có một bức tường hoa rất lớn, tường này cao hơn mười mét, dùng rất nhiều đóa hoa màu sắc khác nhau ghép thành một phiên bản Hiền vương gia nhỏ, chỉ thấy Hiền vương gia mặc cẩm bào màu tím tô lên chút màu bạc, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền, bên cạnh bức tượng còn có một câu chào đón ngắn gọn: đừng khách sáo!
Mọi người thấy này phiên bản Hiền vương gia cùng với câu chào mừng kia, đều không khỏi mím môi cười trộm, xưa nay Hiền vương tuấn lãng, lại bởi vì địa vị ở trong triều của hắn địa vị, nên đa số người đều có ấn tượng về hắn ấn tượng là vẻ nghiêm khắc, nhưng giờ phút này thấy được phiên bản thu nhỏ của Hiền vương gia,
[email protected]
*dyan(lee^qu.donnn) đôi mắt sáng ngời có thần, hai gò má mũm mĩm, hai tay béo ụt ịt ôm quyền, giống như là tiểu oa nhi, thật sự là khiến người ta buồn cười, không ngờ Hiền vương gia bình thường nghiêm túc lại cũng có lúc đáng yêu như vậy!
Các gia quyến lại càng thêm yêu thích bức họa này, rối rít nhỏ giọng thét lên, cảm giác kia, giống như muốn trao trái tim ra ngoài, vô cùng yêu thích bức họa chưa bao giờ thấy này.
"Ha ha ha! Vu Dực, không ngờ đệ lại có lúc đáng yêu như vậy đó!" Phượng Nhâm Ngạo không như các quan viên khác chỉ có thể len lén nén cười, lập tức lớn giọng cười sang sảng, mấy người thái thượng hoàng sau lưng đều là vẻ mặt không cười mới lạ, cười đến Phượng Vu Dực cũng đen mặt rồi. Nhưng vừa nhìn thấy ái thê bên cạnh cũng cười thở không nổi, khóe mắt cũng cười chảy ra nước mắt, Phượng Vu Dực lại thả lỏng sắc mặt, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng nhìn ái thê của mình, thoáng nhìn Phượng Tĩnh Xu với ánh mắt dở khóc dở cười, bị Phượng Tĩnh Xu tặng một cái mặt quỷ trở lại.
Phượng Nhâm Ngạo cười một tiếng, tất cả người phía dưới đều không nhịn được, rối rít phá lên cười, có mấy người gan lớn còn muốn lại gần đùa giỡn, đáng tiếc khoảng cách quá xa, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này.
Mọi người cười được một trận rồi theo Phượng Nhâm Ngạo vòng qua tường hoa, lúc này mới nhìn thấy hội trường thật sự, tất cả đều bị cảnh sắc ở đây làm cho mê hoặc.
Chỉ thấy cả hội trường được một mảnh màu vàng kim và màu tím bao lại, màu vàng tơ lụa, màu tím màn sa, bao bộc tất cả chỗ ngồi lại, bất luận là chủ vị ngay phía trên hay là chỗ ngồi hai bên, ngay cả chỗ ngồi phía dưới cũng được bọc lại, hiện ra vẻ đẹp hoàn toàn mông lung. Kỳ lạ nhất là ngàn vạn con đom đóm nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh đèn lờ mờ, dường như không e ngại người đến, chậm rãi bay ở giữa không trung. Những con đom đóm này, ở trên bầu trời lóe lên thành những đốm sáng nhỏ, chợt lóe chợt tắt, khiến cả hội trường thành một biển sao sáng, trông rất trữ tình.
Một đám cung nữ mặc xiêm áo hồng tiến lên, dẫn đám đông vào chỗ ngồi của mình, ngay sau đó âm nhạc du dương bắt đầu nổi lên.
Cả hội trường là một cái hình chữ nhật, chính giữa là một vũ đài khổng lồ, ngay phía trước vũ đài là chủ vị, phía trên sắp xếp vị trí của Phượng Nhâm Ngạo, thái thượng hoàng, thái hậu, hoàng hậu và phu thê Hiền vương, phu thê Đức vương, bên trái là khách mời ngoại quốc, còn lại phía bên phải là một đám hoàng tử, công chúa và các quan viên triều đình nhất phẩm trở lên, đối diện chủ vị chính là tất cả mẫy ngàn chỗ ngồi lớn nhỏ, hay nhất chính là vừa bắt đầu đi vào thấy bức tường hoa kia, quay đầu mới nhìn lại thật ra thì là một cái đài xem hình bậc thang, dfienddn lieqiudoon chủ yếu là dùng để quan sát buổi biểu diễn, nếu như người nào không thấy được biểu diễn ở trên đài, cũng không cần ở dưới lo lắng, có thể tùy ý đứng dậy đi lên để ngắm nhìn, chỉ là do đài quan sát đối diện với đám người hoàng đế, vì để an toàn, phải đi quan đám vệ binh trùng trùng kia.
Phượng Tĩnh Xu dùng kỹ thuật tân tiến nhất, trang trí cả hội trường rất hợp lý, vừa giống như trung quốc cổ đại, lại có thể có hiệu quả về tiếng vang, dĩ nhiên, muốn để tiếng nhạc hoàn toàn truyền đi dựa trên phương thức tự nhiên ở hội trường, nhất định là không làm được, vì vậy Phượng Tĩnh Xu lại dùng một chút mánh khóe, đặt mấy chục tảng đá ở góc sân cỏ.
Âm tương (mình không hiểu cái này là gì nhưng nguyên bản convert của từ này là soundbox nên để y luôn), thông qua âm tương truyền đi, dân chúng phía ngoài mới có thể nghe rõ âm nhạc bên trong.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, một đám nhạc sĩ đi lên võ đài, sau khi sắp xếp nhạc cụ xong, bắt đầu mở màn tiệc tối.
(còn tiếp)