Chương 83: Quyển 4 Chương 3: Trên Đường Cứu Tĩnh Phong

"Đại gia! Nô gia đã hoàn lương, van cầu ngài không được làm thế!"

"Các vị đại lão gia! Công tử nhà ta đã chuộc thân rồi, xin các ngài giơ cao đánh khẽ, không nên làm khó công tử! Ô ô ô......"

Mới vừa vén rèm xe lên, một tiếng kêu gào truyền đến, bốn nữ nhân bên trong xe nhìn nhau một cái, nhao nhao chui ra xe ngựa, Die nd da nl e q uu ydo n kéo màn xe xuống, ngăn cách với hai nam nhân bên trong xe.

Nghe dị động sau lưng, Phượng Duy Tĩnh quay đầu ngựa lại "lộc cộc" đi tới.

"Tĩnh nhi, " Phượng Duy Tĩnh đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, "Quấy nhiễu đến nàng rồi."

Phượng Tĩnh Xu lắc đầu một cái cười nói: "Ra ngoài xem náo nhiệt." Nói xong, liền nhảy xuống xe ngựa. Phượng Duy Tĩnh thấy thế, cũng xuống ngựa, một tay kéo Phượng Tĩnh Xu, một tay dắt dây cương lại đi tới phía trước đội kỵ mã, bốn người còn lại cũng rối rít nhảy xuống xe ngựa, dưới sự hướng dẫn của phu quân đi theo qua.

Phía trước cách đội kỵ mã mấy trăm thước, đang trình diễn vở bá nam cướp đoạt người đẹp, chỉ thấy mấy tên đại hán cường tráng diện mạo thô lỗ vây thành một vòng, không ngừng phát ra tiếng cười dâm tà, thỉnh thoảng đưa tay sờ soạng trên người hai nam nhân ở chính giữa, còn dùng chân đá vào trên hai người họ, làm hết phận sự lưu manh nên làm!

Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Phượng Tĩnh Xu cũng không có căm giận quá lớn, người đáng thương phải có chỗ đáng hận, hai nam nhân này có ngày hôm nay, cũng là do bọn họ tự tạo thành! Nếu như không phải bọn họ đã làm tiểu quan, dieendaanleequuydonn hôm nay sao lại bị một đám nam nhân vây đánh đùa giỡn! Phượng Tĩnh Xu nàng cho tới bây giờ không phải là con người thiện lương, cũng sẽ không làm việc gì khi gặp chuyện bất bình, vì vậy nàng chỉ đứng ở một chỗ xem náo nhiệt.

Người phía sau thấy chủ nhân không hề hành động, cũng không có chỉ thị, vì vậy cũng yên tĩnh đứng ở phía sau, không nói một lời.

Lúc này, hai người phía trước giống như thấy được đội kỵ mã phía sau, một bóng người màu xanh trong đó đột nhiên tăng sức, đẩy ngã một hán tử đang cười như điên, bóng dáng nhỏ gầy nhanh chóng từ chỗ tên hán tử kia chạy ra khỏi vòng vây, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía đám người Phượng Tĩnh Xu. Thân thể nho nhỏ đó, giống như tích chứa sức bật kinh người, trong lúc nhất thời, đại hán phía sau lại đuổi theo không kịp!

"Phù phù!" Nằm rạp xuống, thân thể nhỏ bé đó ngã xuống dưới chân Phượng Tĩnh Xu, lại giãy giụa bò lên trước hai bước, một đôi tay nhỏ bé gầy trơ xương bắt được mép váy Phượng Tĩnh Xu, khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ vết máu khóc cầu nói: "Tiểu thư! Tiểu thư tốt bụng! Van cầu người cứu công tử nhà ta! Van cầu người!"

Trên gương mặt đầy máu me kia, lại vẫn có thể thấy vết tím bầm, hiển nhiên là do bị hành hung để lại, trừ cái này ra, ấn tượng duy nhất của Phượng Tĩnh Xu đối với đứa nhỏ dưới chân này, chính là cặp mắt đẫm nước kia.

Không đợi Phượng Tĩnh Xu mở miệng, đại hán đuổi theo tới phía sau đá tới một cước, đá bay đứa nhỏ ra ngoài!

Một tiếng cũng không thốt ra, đứa bé kia gắt gao níu lấy mép váy Phượng Tĩnh Xu, nhìn thẳng vào Phượng Tĩnh Xu, da.nlze.qu;ydo/nn trong mắt là nồng đậm cầu xin, phía trước là tiếng nam tử thét chói tai cùng với tiếng y phục bị xé rách, theo đó mấy tiếng cười thô bỉ vang lên!

"A! Mỹ nhân từ đâu tới thế!" Đại hán đuổi theo sau vừa mới bắt đầu còn chưa chú ý tới người trước mắt, đợi đến khi men theo ánh mắt của tiểu Tiện bại hoại dưới chân, thấy được thiếu nữ trước mắt, vừa nhìn, lập tức giật nảy mình! Mỹ nhân trước mặt, đại hán bất chấp không để ý dã hài tử nho nhỏ, đưa toàn bộ chú ý qua trên người Phượng Tĩnh Xu, hoàn toàn không thấy một đám người sau lưng nàng!

"Mỹ nhân! Bồi đại gia ta vui đùa một chút đi!" Đại hán nâng lên nụ cười dâm sỉ, lộ ra hàm răng vàng khè, hai mắt xếch ném một cái nhìn tới Phượng Tĩnh Xu tự cho là mị nhãn.

Phượng Tĩnh Xu chán ghét nhíu mày, không nhìn gương mặt đại hán làm người ta chán ngán nữa, cúi đầu lại nhìn người trên đất, người nọ bởi vì Phượng Tĩnh Xu im lặng mà dần dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Mỹ nhân! Nàng nhìn cái tiểu tử thúi kia làm gì! Hắn không đẹp mắt đâu! Nàng nhìn ta đây này" Đại hán thấy Phượng Tĩnh Xu một cái cũng không nhìn mình, dinendian.lơqid]on vì vậy bất mãn lại đá tới thân thể gầy đét trên đất, đưa tay thèm thuồng về phía Phượng Tĩnh Xu......

"Xoẹt!" Một tiếng kiếm xẹt qua vang lên, một cái đầu người mang theo máu tanh bay xuống phía trước.

Đại hán lỗ mãng này, trong lúc hồ đồ cứ thế lại bị mất mạng.

Phượng Tĩnh Xu khoát tay, kỵ vệ sau lưng đưa tay đặt lợi kiếm bên hông, "xoẹt!" Đồng loạt rút kiếm xông về đám người phía trước còn chưa kịp phản ứng, giơ tay chém xuống, thời gian không tới một nén nhang, phía trước nằm đầy thi thể không đầu.

Được Phượng Tĩnh Xu ngầm cho phép, Nguyệt Phi đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé đã hôn mê trên đất, Quân Đan Hiên bế lấy thân hình màu xanh phía trước này, hai người đều nháy mắt với Phượng Tĩnh Xu, tỏ rõ hai người này không có võ công, Phượng Tĩnh Xu gật đầu, hai người đưa hai nam nhân lâm vào hôn mê vào bên trong xe ngựa, đám kỵ vệ phía trước đang dọn dẹp con đường, ném mười mấy bộ thi thể vào trong bụi cỏ ven đường.

Phượng Duy Tĩnh mang theo Phượng Tĩnh Xu xoay người lên ngựa, dán chặt lỗ tai Phượng Tĩnh Xu nhỏ giọng hỏi: “Làm sao lại đổi ý cứu bọn họ?"

Phượng Tĩnh Xu liếc Phượng Duy Tĩnh một cái, nhạo báng nói: "Không biết là người nào, ghen tức quá trớn, một kiếm liền chặt đầu người khác xuống!"

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, ghen tức không giảm, sát ý vẫn còn tồn tại, "Dám can đảm khinh nhờn nàng, vạn lần chết không đủ để tạ tội!"

Phượng Tĩnh Xu mím môi mà cười, sau khi đám kỵ vệ dọn dẹp xong, nhanh chóng quay trở về tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, một kỵ vệ báo cáo: "Khởi bẩm công chúa!"

"Nói!" lúc Phượng Tĩnh Xu đối mặt với người ngoài, thần thái uy nghiêm, một cỗ khí thế hoàng gia từ trên xuống dưới khiến người ta không tự chủ được thần phục.

"Lúc bọn thuộc hạ đang dọn dẹp phát hiện trong đám người này có nhiều con cái của quan lại thế gia, trong đó dẫn đầu là cháu ngoại trai của tể tướng Vu Lam, Vu Thiên Hổ!"

Tể tướng? Phượng Tĩnh Xu híp mắt, tràn ra từng luồng khí lạnh.

"Lên đường!" Phượng Tĩnh Xu ra lệnh một tiếng, hai chân kẹp lấy, cùng Phượng Duy Tĩnh cưỡi ngựa chạy, kỵ vệ sau lưng cũng nhanh chóng lên ngựa chạy theo.

"Duy nhi, chàng nói, ta đây vừa trở lại liền giết cháu ngoại tể tướng, kinh đô này, có thể quậy đến lật trời hay không đây?" Phượng Tĩnh Xu cười lạnh hỏi.

"Tĩnh nhi, yên tâm, tất cả đã có ta!" Phượng Duy Tĩnh ôm chặt Phượng Tĩnh Xu, trong lòng thề vì nàng ngăn cản tất cả mưa gió.

"Hừ! Ta không phải đang sợ, ta chỉ cảm thấy khinh thường kẻ cậy thế lực khi dễ người yếu thôi!" Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn không đến truy cứu ta, ngược lại ta cũng muốn hỏi hắn một chút! Một tể tướng đương triều, lại có thể làm như vậy sao!?"

Đội kỵ mã chạy về tòa thành phía trước, mở ra mới một đợt sóng ngầm.

Ban đêm, yên tĩnh không tiếng động.

Dưới ánh trăng, một ngón tay như bạch ngọc nhanh chóng viết một hàng chữ trên mặt bàn cạnh cửa sổ: tất cả đều chết hết?

Một con ngón tay gầy đét khác chấm nước trong ly trà trên bàn, cũng yên lặng viết: không ai sống sót.

Tay ngọc phất một cái, lau đi hai hàng chữ, lại lần nữa viết: có thân phận gì?

Ngón tay gầy kia viết xuống bốn chữ: Phượng Trạch công chúa.

Tay ngọc dừng lại, sau cùng viết: theo, săn.

Vung ống tay áo lên, mặt bàn lại trở nên sạch sẽ như mới.

Rạng sáng ngày hôm sau, khi bọn người Phượng Tĩnh Xu ở đại sảnh khách điếm dùng điểm tâm, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, một bóng dáng màu xanh nhu nhược không chỗ nương tựa hiện ra ở cửa cầu thang.

Tình huống hỗn loạn ngày hôm qua, Phượng Tĩnh Xu cũng không nhìn kỹ người được cứu về có bộ dạng gì, hôm nay vừa nhìn, không khỏi nổi lên một chút hứng thú.

Thật không hỗ là đã ở thanh lâu, nam tử trước mắt này, mái tóc đen dày, gọn gàng sạch sẽ, hiển nhiên rất được bảo dưỡng cẩn thận, từng sợi tóc tự nhiên rủ xuống trên khuôn trán đầy đặn, hàng lông mày cong cong, mắt phượng hiếm thấy đẫm lệ như có như không quét về phía đại sảnh, lông mi cong vểnh lên ở trên mí mắt, sắc mặt như hoa hồng, hồng hào như chứa mùa xuân, cái mũi tinh sảo hít một hơi thở, dường như là tỏa ra hương thơm mê người.

Quét mắt một vòng, nhẹ giọng rỉ tai bóng dáng gầy nhỏ ở bên cạnh, người nọ đưa mắt nhìn thẳng một bàn Phượng Tĩnh Xu, thản nhiên cười, trong phút chốc hoa quang bắn ra bốn phía.

Nụ cười này, khiến nam nam nữ nữ trong khách điếm nhìn cũng phải sững sờ, nhìn chằm chằm nam nhân, trong miệng nuốt xuống một ngụm nước miếng, theo bước chân nhẹ nhàng của nam nhân, hai mắt chăm chú theo sát chuyển động, đi tới trước bàn Phượng Tĩnh Xu.

"Nô gia Tĩnh Phong, đa tạ ân cứu mạng hôm qua của tiểu thư." Nam tử đưa tay đặt ở bên hông, dịu dàng cúi đầu,  giọng điệu mềm mại bật ra từ trong môi, khóe miệng kia, hơi cong lên, cộng thêm sóng mắt lưu chuyển, trông rất yêu mị.

"Công tử." Phượng Tĩnh Xu lễ phép cười một tiếng, nói: "Hôm qua nghe nói công tử đã chuộc thân, sao lại vẫn xưng ‘ nô gia’? Nếu muốn người kính, trước phải tự ái mới đúng!"

Tĩnh Phong nghe vậy dừng lại, nụ cười quyến rũ trên gương mặt chợt cứng ngắc.