"A di đà Phật!" Tuệ Năng đứng lên, chắp tay trước ngực làm lễ với Phượng Tĩnh Xu, nói: "Công chúa quả thật là người hào hiệp, có thể bỏ xuống hư danh này, lão nạp tự thẹn không bằng!"
"Đại sư đa lễ! Vị trí minh chủ này vốn nên thuộc về đại sư. Hôm nay coi như không có điều ngoài ý muốn là Khanh Ngọc Tranh, Die nd da nl e q uu ydo n bổn cung cũng sẽ buông tha chức này." Phượng Tĩnh Xu gật đầu với Tuệ Năng, chuyển trọng tâm đề tài.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Khanh Ngọc Tranh, mọi người đang ngồi đều rối rít lắc đầu thở dài.
" Khanh Ngọc Tranh này, danh tiếng xưa nay không tệ, lần này không biết tại sao lại phạm loại sai lầm như vậy!" Phong Bất Điên lắc đầu nói.
"Ai! Còn có vị nữ nhi kia, sao lại biến thành bộ dáng này! Trước kia còn là một cô nương thật xinh đẹp tâm địa thiện lương!"
Mấy người trẻ tuổi vừa nghe đến thế hệ trước nhắc tới Khanh Dĩ Yên, đều không khỏi nghĩ đến hôm nay mặt nàng bầm đen và cánh tay bị cụt kia, dieendaanleequuydonn rối rít thở dài, mỹ nữ võ lâm thế hệ này, cứ tàn lụi như vậy, về sau muốn tìm nhà chồng cũng khó rồi!
Phượng Tĩnh Xu nhìn mọi người đang ngồi, những người này cũng là người có danh tiếng lớn trên võ lâm, ha ha, sau này, chỉ sợ Ngọc Tranh trang không dễ lăn lộn trong võ lâm rồi!
Thấy mọi người đắm chìm trong từng tâm sự của bàn thân, Phượng Tĩnh Xu nhân cơ hội cáo lui, cũng lấy cớ chăm sóc Tuân Thư, từ chối yến hội quần hùng buổi tối.
Ban đêm lại tới, sau khi Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh chăm sóc Tuân Thư vẫn ngủ say, liền đến lương đình tối hôm qua, nơi đó đã sớm ngồi mấy người quen lén chạy ra ngoài từ trong bữa tiệc. Mấy người Phong Hoa Tuyết Nguyệt vốn cũng cần phải tới, nhưng bởi vì bọn họ rất có địa vị trên giang hồ, người trong võ lâm đều muốn kết giao, da.nlze.qu;ydo/nn vì vậy bị quấn lấy, trong lương đình này, chỉ có Phượng Hàm Tiếu, Kim Bích Đạc, Hoa Ngọc Dung, Tâm Mộng Hồ và Quan Nhạc Huyên. Ngay cả mấy người này cũng mất sức chín trâu hai hổ mới có thể chật vật thoát ra ngoài.
Mọi người đã sớm dùng bữa tối, vì vậy liền pha một ấm trà, mang lên mấy thứ ăn vặt, rồi bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau dưới ánh trăng.
Đầu tiên cái mọi người muốn hỏi chính là chuyện của Phượng Tĩnh Xu, bởi vì hôm nay thân thế của nàng quá kinh người, người ở chỗ này ngoài Phượng Duy Tĩnh và Phượng Hàm Tiếu mơ hồ đoán được ra, không ai ngờ tới dưới một dung mạo thanh tú này lại có một gương mặt quốc sắc thiên hương, đặc biệt là hai người Quan Nhạc Huyên và Tâm Mộng Hồ, vẫn đuổi theo Phượng Tĩnh Xu không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia......
"Chát! Chát!" Trong phòng tối om, một nam nhân lưng trần quỳ trên mặt đất, nắm trong tay một cây roi da nhuốm máu, trên roi hiện lên đầy vết dài đỏ sẫm.
Chỉ thấy nam nhân nắm roi da không ngừng vung lên, mỗi một lần vung đều mang theo sự tàn nhẫn. Roi da không ngừng lay động trong không trung, dinendian.lơqid]on lại mang theo tiếng “vù vù” rơi vào trên người nam nhân.
"Chát!" Trầy da sứt thịt.
"Chát!" Máu tươi giàn giụa.
"Chát!"......
"Chát!"......
Cho đến khi ngoài cửa sổ hiện lên bóng đen, nam nhân mới dừng vung roi da trong tay. Chỉ là hận ý sâu đậm và dữ tợn trên mặt kia, lại vẫn không ngừng được!
"Ngươi lại đang giở trò lừa bịp rồi!" Bóng đen kia giễu cợt nói.
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!" Trong giọng nói của nam nhân lộ ra một sự chán ghét.
"Ai muốn quản ngươi!" Bóng đen hừ nhẹ một tiếng, nói: "Chủ nhân đã nhận được tin tức, người rất không hài lòng với biểu hiện của ngươi!"
Trong nháy mắt trên mặt nam nhân thoáng qua một chút tái nhợt. Hắn cố tự trấn định nói: "Ta đã tận lực, nếu mà ta không làm như vậy, sợ rằng hôm nay còn không thể tới được nơi này!"
"Hừ! Chủ nhân không cần nghe giải thích!" Bóng đen cắt đứt lời giải thích của nam nhân,
[email protected]
*dyan(lee^qu.donnn) "Cái chủ nhân cần chính là kết quả, là khối ngọc trụy kia!"
Nam nhân cắn răng, biết người trước mắt nói không sai, cái người kia muốn không phải lời giải thích của hắn, mà là......
"Chủ nhân nói rồi, cho ngươi một cơ hội nữa, ngày mai nhất định phải đoạt được khối ngọc trụy kia, nếu không, thủ đoạn của chủ nhân, ngươi cũng biết rồi đấy!" Bóng đen nói lần nữa.
Nam nhân nắm chặt roi da trong tay, cả người run lên, nín thở nói: "Ta biết rồi, ngày mai ta nhất định sẽ hết sức!"
"Không phải hết sức, là nhất định!" Bóng đen nhấn mạnh nói.
"Dạ, nhất định!" Nam nhân trầm trầm nói.
"Sai các ngươi chuẩn bị mọi thứ đã làm xong chưa?" Trong một xó góc khác của Tuyên Bình bảo, một âm mưu khác đang được lặng lẽ tiến hành.
"Dạ! Bọn thuộc hạ đều chuẩn bị xong!" Một giọng nói cung kính trả lời.
"Ừ, không tệ!" Người nọ thoả mãn gật đầu, giống như thấy được kết quả ngày mai, cười hả hê.
Bảo vật, bảo vật, chỉ cần có khối bảo vật kia, thiên hạ này, tất cả đều là của hắn, ha ha ha, hắn còn muốn bể đầu đi tranh giành chức vị Minh chủ võ lâm bỏ đi đó làm gì! Chỉ cần có khối bảo vật kia......
Trong bóng tối, một đôi mắt tham lam toát ra ánh sáng vô hạn.
Đông Bình thành
"Giáo chủ!" Trong phòng tối om, hai hàng người áo đen rối rít quỳ xuống hành lễ với người áo xanh vừa bước vào.
"Đều đứng lên đi!" Người áo xanh đi tới trên chủ vị ngồi xuống, hỏi: "Đại hội võ lâm được tiến hành thế nào?"
Một người áo đen đi lên phía trước bẩm báo nói: "Giáo chủ, hôm nay trên đại hội võ lâm rất náo nhiệt!"
"Hả? Thử nói xem?" Người áo xanh cảm thấy hứng thú hỏi.
"Hôm nay là trận chung kết đại hội võ lâm, phân ra tiến hành ba trận, trận đầu, phương trượng Thiếu Lâm tự chỉ dùng một cước đã khiến cho bảo chủ Yến gia bảo Yến Phi nhận thua, tiếp theo là một vị thiếu niên mười lăm tuổi đi theo Hoàng Vũ cô nương đại chiến bang chủ Cái Bang Phong Bất Điên, thế nhưng lại khiến cho gậy trúc trên tay Phong Bất Điên tan thành nhiều mảnh!" Người áo đen ngừng một chút, nhìn thấy giáo chủ ngồi nghe đến say sưa, Dieenndkdan/leeequhydonnn vì vậy tiếp tục nói: "Đến sau cùng, còn chưa bắt đầu so đấu, vị trang chủ Ngọc Tranh trang Khanh Ngọc Tranh liền nhảy ra nói Hoàng Vũ cô nương không rõ lai lịch, ám chỉ bọn họ là người trong ma giáo, hơn nữa nữ nhi của hắn Khanh Dĩ Yên cũng đồng thời bước ra làm chứng nhằm vào Hoàng Vũ cô nương." Người áo đen nói tới chỗ này, đột nhiên dừng lại. Cũng không phải là hắn không muốn nói nữa, mà là người trước mặt tỏa ra một luồng hơi thở sắc bén khiến cả người hắn đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt hung ác kia, tựa như muốn chém một đao trên người hắn, để cho hắn trong lúc vô hình cảm thấy như bị khoét đến đau đớn.
"Tiếp, tục, nói, đi!" Người áo xanh nghiến răng, hung hăng ra lệnh.
"Vâng, vâng!" Người áo đen không để ý mồ hôi chảy từ trên trán xuống, vội vàng tiếp tục bẩm báo nói: "Hai người này ngấm ngầm hại người lên án Hoàng Vũ cô nương, sau lại......"
"Sau lại như thế nào!?" Người áo xanh hỏi.
"Sau lại, bị Hoàng Vũ cô nương trừng phạt rồi, Khanh Dĩ Yên này còn bị Hoàng Vũ cô nương phế một cánh tay." Người áo đen ấp úng nói.
"Phế cánh tay?" Người áo xanh nhíu mày lại, hỏi: "Nàng phế một cánh tay của tiện nữ nhân này, sao lại không có việc gì?"
"Dạ, giáo chủ, thuộc hạ hoài nghi vị Hoàng Vũ cô nương kia cũng không phải là vị cô nương mà giáo chủ muốn tìm......" Người áo đen khiếp sợ nói.
"Ầm!" Một tiếng động vang lên thật lớn, bên cạnh người áo đen có thêm một cái lỗ, sắc mặt người áo xanh âm trầm nói: "Ngươi, nói, cái, gì!?"
"Giáo chủ!" Người áo đen kia té quỵ xuống đất, run giọng nói nói: "Vị Hoàng Vũ cô nương kia cũng không phải thật sự là họ Hoàng Vũ, dfienddn lieqiudoon mà là dùng tên giả, vị cô nương kia thật ra là công chúa Phượng Tĩnh Xu của Lộng Phong quốc, mà không phải là Hoàng Vũ gì đó!"
"Cái gì!?" Sắc mặt người áo xanh đại biến, "vụt" đứng lên!
"Giáo chủ!" Một giọng nói ngoài cửa vang lên cắt đứt bầu không khí căng thẳng bên trong nhà.
"Chuyện gì!?" Người áo xanh tức giận quát.
"Khởi bẩm giáo chủ, bọn thuộc hạ phát hiện có chuyện khác thường ở bên ngoài Tuyên Bình bảo!"
Người áo xanh nhắm mắt lại, cố đè xuống tức giận trong lòng, nói: "Vào đi rồi nói!"
Chỉ thấy một người áo đen khác nhanh chóng vào phòng, hai tay ôm quyền nói: "Giáo chủ, bọn thuộc hạ phát hiện có một đám người lén lút ở bên ngoài Tuyên Bình bảo, mấy đoàn người đẩy một chiếc xe không biết là muốn làm gì, dieendaanleequuydonn bọn thuộc hạ âm thầm chặn được một đội nhân mã, hơn nữa mang những đồ vật bọn họ vận chuyển trở lại. Xin giáo chủ chỉ thị!"
"Đồ vật sao?" Người áo xanh nhẹ giọng nói, "Đi, đi xem thử!"