Chương 34: Quyển 3 Chương 3: Mỹ Nhân Thủy Tiên

Cảm thấy đại sảnh lại xôn xao lên, Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh ngẩng đầu nhìn lên, nam tử đứng ở bên cạnh Khanh Dĩ Yên, không phải là Yến Vô Nhai thì còn là người nào!

Vừa thấy lại có vở kịch hay để xem, Phượng Tĩnh Xu hứng thú dồi dào, trên tay không ngừng gắp thức ăn, miệng không ngừng động lên, ánh mắt và lỗ tai lại một khắc cũng không rời khỏi hai tiêu điểm thu hút ánh nhìn chăm chăm của mọi người.

Chỉ thấy Khanh Dĩ Yên bình tĩnh ngẩng đầu lên, liếc nhìn nam tử trước mắt một cái, lại cúi đầu, nhẹ giọng gọi một câu: "Yến đại ca."

Vừa nghe thấy Khanh Dĩ Yên kêu lên, hiển nhiên Yến Vô Nhai có chút thụ sủng nhược kinh, không còn thấy nho nhã phóng khoáng của hắn nữa, tay chân cũng không biết nên để thế nào, nói chuyện cũng có chút cà lăm: dfienddn lieqiudoon "Yên, Yên nhi! Thật là đúng dịp, ở chỗ này gặp được muội!" Nói xong lại nhìn xung quanh, hỏi: "Hàm Tinh đâu? Sao nàng không ở cùng một chỗ với hắn?" Lúc nói những lời này trong giọng nói mơ hồ có chút vị chua.

"Đại sư huynh có chuyện, lập tức sẽ tới sau." Trong lời nói của nàng cũng lộ ra một cỗ xa cách. Hiển nhiên Yến Vô Nhai cũng nghe ra, trong mắt lướt qua một chút chán nản.

Hai người trong lúc nhất thời im lặng nhìn nhau. Có lẽ cảm thấy tình hình này rất là lúng túng, Khanh Dĩ Yên đánh vỡ trầm mặc hỏi: "Không biết Yến đại ca tới nơi này là...."

"Ta...ta là...." Lúc này biểu hiện của Yến Vô Nhai quả thực là kinh điển "thấy sắc quên bạn", ngay cả hắn tới làm cái gì cũng đều quên không còn một mảnh. Cũng may, sau một hồi sững sờ vẫn cứ suy nghĩ mình tới đây để làm gì, "A! Yên nhi, ta tới gặp bằng hữu của ta."Vừa nói vừa cẩn thận nhìn ở trong đại sảnh một phen, rốt cuộc ở tại một cái góc thấy được Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh giống như không coi ai ra gì.

Vừa nhìn thấy hai người, Yến Vô Nhai lại chuyển hướng nhìn Khanh Dĩ Yên, "Yên nhi, bên kia có hai người bằng hữu của ta, ta giới thiệu cho các ngươi một chút, bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của ta!"

Khanh Dĩ Yên kia không thể thấy được rõ ràng ngừng một lát, sau đó gật gật đầu, nói: "Đã là ân nhân cứu mạng của Yến đại ca, Yên nhi tất nhiên muốn đi cảm tạ một phen."Dieenndkdan/leeequhydonnn Chỉ là, vẻ không tình nguyện và chán ghét hiện lên trong mắt, che giấu rất tốt, cũng không bị Yến Vô Nhai nhìn thấy, mà hai người Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh, nhìn nhau một cái, trong lòng sáng tỏ.

Thấy giai nhân đồng ý đi gặp bằng hữu của hắn, trong lòng Yến Vô Nhai vui mừng một hồi, vội vàng dẫn Khanh Dĩ Yên đi tới trước bàn của Phượng Tĩnh Xu. Thấy hai người tới trước bàn, Phượng Tĩnh Xu giả bộ kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó cười nói: "Thì ra là Yến công tử."

"Hoàng Vũ cô nương, Tĩnh huynh." Yến Vô Nhai lễ độ chào hỏi, sau đó áy náy nói: "Hai vị, thật sự là xin lỗi, vừa rồi Yến mỗ gặp được cố nhân, cho nên chậm trễ một chút, " Dừng một chút, lại vội vàng xoay người dẫn Khanh Dĩ Yên lên trước, giới thiệu: "Vị này là đại tiểu thư của Ngọc Tranh trang Khanh Dĩ Yên, " lại xoay người dịu dàng nói với Khanh Dĩ Yên: "Yên nhi, hai vị này chính là ân nhân cứu mạng của ta —— Hoàng Vũ cô nương và thị vệ của nàng, Tĩnh Ảnh."

Bởi vì họ Phượng là họ vua Lộng Phong quốc, người họ Phượng trong tứ quốc này cũng không nhiều lắm, vì vậy Phượng Tĩnh Xu vẫn cứ dùng lấy "Hoàng Vũ" làm họ, vẫn gọi là Hoàng Vũ Tĩnh Xu như cũ.

Hai người Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh đứng lên, Phượng Tĩnh Xu nhẹ nhàng thi lễ, cười nhạt nói: "Khanh cô nương, hữu lễ, nghe nói Khanh cô nương vốn có danh xưng mỹ nhân đệ nhất giang hồ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Tĩnh Ảnh cũng không nói chuyện, chỉ ôm một quyền, lại an tĩnh đứng ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu.

Khanh Dĩ Yên đến gần hai người, trong mắt liền thoáng qua một chút tia sáng, nghe Yến Vô Nhai giới thiệu, lại lướt qua một tia lưu quang, đợi sau khi nghe thấy Phượng Tĩnh Xu chào hỏi, trên mặt lại xuất hiện một loại vẻ mặt thư thái, cao ngạo, dieendaanleequuydonn nàng cũng nhẹ nhàng cúi đầu, đáp lễ với Phượng Tĩnh Xu, cũng không  dấu vết quan sát Phượng Tĩnh Xu một phen, trong mắt mơ hồ có chế giễu khinh miệt. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Khanh Dĩ Yên đều không tránh được cặp mắt của Phượng Tĩnh Xu, nhưng đối với việc này cũng chỉ là cười cho qua chuyện.

Về điểm đạo hạnh rõ ràng này của Khanh Dĩ Yên, nàng Phượng Tĩnh Xu còn không nhìn ở trong mắt, là một tiểu thư khuê các có giáo dưỡng, sẽ không coi người khác như không tồn tại, có lẽ tất cả mọi người đều bị mỹ danh của Khanh Dĩ Yên mê hoặc rồi, nhưng Phượng Tĩnh Xu lại nhìn ra bản tính của mỹ nhân này, kiêu ngạo, là tính tình đặc biệt nhất của nàng, tựa như một bụi hoa thủy tiên, quá chú ý đến vẻ đẹp của bản thân lại không thể tự kiềm chế được, vừa ái mộ nhân vật quan trọng lại khinh thường người khác ái mộ.

Là đại tiểu thư của Ngọc Tranh trang, từ nhỏ Khanh Dĩ Yên chính là muốn gió có gió muốn mưa có mưa, phụ thân và mẫu thân của nàng cưng chiều nàng lên tận trời, sau khi lớn lên, ỷ vào thân phận địa vị của phụ thân trong võ lâm và dung mạo xuất sắc của bản thân, Khanh Dĩ Yên dễ dàng lấy được danh hiệu "mỹ nhân đệ nhất võ lâm ", vì vậy cũng được một số đại gia công tử theo đuổi, cưng chìu nàng lại càng thêm vô pháp vô thiên tự đại.

Nàng là nữ nhân có cái loại vọng tưởng tất cả nam nhân trong thiên hạ đều sẽ vì nàng mà khuynh đảo, hơn nữa ảo tưởng có thể bắt được lực chú ý của quý công tử có quyền thế và tướng mạo tuấn mỹ, lại không buông tha nam nhân xuất thân hơi kém nhưng không mất tướng mạo tuấn mỹ, cho nên vừa bắt đầu nàng đã kinh ngạc để ý tới Tĩnh Ảnh lại không có lộ ra cái vẻ mặt si mê với nàng, mới vừa nghe thấy Yến Vô Nhai giới thiệu Tĩnh Ảnh cũng chỉ là thị vệ của Phượng Tĩnh Xu, ý nghĩa hàm chứa của lưu quang trong mắt không cần nói cũng biết, nhất định là xem thường thân phận của Tĩnh Ảnh, mà thấy Tĩnh Ảnh đứng ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu, thờ ơ với mỹ mạo của nàng thì cũng cho là Tĩnh Ảnh khiếp sợ chủ nhân Phượng Tĩnh Xu này mà không dám nhìn nàng lâu, vì vậy trong mắt nàng mắt tràn đầy chế giễu khinh miệt nhìn Phượng Tĩnh Xu, giống như đang nói: nếu không phải bởi vì có một thân phận tiểu thư, người thị vệ kia vốn sẽ không hờ hững với bản tiểu thư đâu!

Mà đối mặt với tình cảm ái mộ của Yến Vô Nhai, nàng khinh thường, rồi lại tự đắc khi có thể được con cái thế gia võ lâm coi trọng, mà thái độ của nàng đối với Yến Vô Nhai, như gần như xa, rồi lại vô cùng ngạo mạn, không gặp mặt chào hỏi không có đứng dậy, lại càng để Yến Vô Nhai ở một bên, không có chút ý tứ nào mời hắn nhập tọa, nghiễm nhiên đã coi Yến Vô Nhai thành người hầu của bản thân. Chỉ là Yến Vô Nhai đắm chìm trong bể tình nên không có phát giác ra thôi.

"Yến huynh đi vào lâu như vậy cũng không chưa ngồi xuống, nhanh ngồi xuống đi!" Tĩnh Ảnh ở phía sau đột nhiên lên tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người khẽ biến!

Sắc mặt Yến Vô Nhai chợt bừng tỉnh, vội vàng mời Khanh Dĩ Yên ngồi vào chỗ, hắn cũng ngồi xuống theo; vẻ mặt Khanh Dĩ Yên lại là đa nghi, hoài nghi lời nói của Tĩnh Ảnh có phải là đang ngầm trào phúng bản thân khi nãy nói chuyện với Yến Vô Nhai lâu như vậy mà vẫn chưa mời hắn nhập tọa hay không, nhưng nhìn vẻ mặt Tĩnh Ảnh vẫn lãnh khốc như cũ, giống như không biết có cái gì không ổn, vì vậy cũng chỉ làm bộ như muốn mời mà thôi; dinendian.lơqid]on còn vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu lại là biểu cảm nghẹn cười, nhìn vẻ mặt Khanh Dĩ Yên hồ nghi, lại tự mình an ủi, muốn cười lại không cười được, nghĩ tới, Tĩnh Ảnh này, dù là châm chọc cũng khiến người ta nhìn người không ra được, thật là cao chiêu a!

Mấy người sau khi ngồi xuống, lại phân phó tiểu nhị lấy thêm ba bộ bát đũa, ngoài ra còn thêm mấy đĩa thức ăn ngon và rượu, rồi vừa ăn vừa nói chuyện.

Được Yến Vô Nhai giải thích, mới biết bằng hữu của hắn lại là Tuân Thư công tử của thành chủ Chẩm Bích thành.

Tuân Thư công tử này mới mười lăm tuổi, hai năm trước bởi vì tâm tính trẻ con, vứt bỏ người hầu nhà mình ra đường chơi đùa, kết quả gặp phải kẻ xấu, may mắn được Yến Vô Nhai đi ngang qua cứu giúp, vì vậy hai người trở thành bằng hữu.

Mà lần này là bởi vì trong lúc vô tình Tuân Thư nghe thấy Yến Vô Nhai nói sẽ có đại hội võ lâm, vì vậy liền quấn Yến Vô Nhai nhất định phải mang theo hắn tới mở mang kiến thức về khí phách của đại hiệp giang hồ một phen, dfienddn lieqiudoon vì vậy Yến Vô Nhai mới tới cửa thỉnh cầu thành chủ đồng ý.

Tuy thành chủ nói không lay chuyển được Tuân Thư mà đồng ý, nhưng trước vẫn phải mời đám người Yến Vô Nhai vào ở trong dinh thự mấy ngày, chờ sau khi bọn hắn an bài tốt về việc xuất môn cho Tuân Thư  xong mới yên tâm để cho hắn ra ngoài.

Vì vậy bây giờ là Yến Vô Nhai tới xin Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh đến dinh thự ở. Yến Vô Nhai lại vừa gặp Khanh Dĩ Yên, tất nhiên cũng mời đến rồi.

Mấy người vốn định đợi sư huynh của Khanh Dĩ Yên, nhưng trên đường sư huynh của Khanh Dĩ Yên lại sai người đến truyền lời nhắn nói để cho nàng tự tìm khách điếm tạm thời ở lại, hắn còn có việc nên chưa đến được, vì vậy mấy người liền đi đến phủ thành chủ trước.