Nhìn nơi xa xôi lóe ra tinh quang, Phượng Tĩnh Xu biết, trong đó tất có một viên"sao" lóe sáng là "hiệu Tĩnh Xu" hôm nay nàng chủ đạo phóng ra.
Vươn tay nắm chặt, tháp phóng, bàn điều khiển, số liệu trước mắt tất cả đều không thấy nữa, ngay cả những Hắc Linh Lung trong nháy mắt đều biến mất khôngs dấu vêt. Mà ngay cả kết giới bao phủ ngàn dặm cũng theo đó mà biến mất.
Sa mạc, lại khôi phục dáng vẻ thần bí khó lường của nó.
Phượng Tĩnh Xu xoay người bước về lều trại, hai Lục Linh Lung đã ôm lấy hai tiểu nam hài, Phượng Tĩnh Xu gật đầu, lại đưa tay nắm chặt, lều trại đột nhiên biến mất. Sau đó Phượng Tĩnh Xu thầm niệm khẩu quyết, di chuyển tức thời, dieendaanleequuydonn cùng Lục Linh Lung đi tới phụ cận biên thành Khách Sa Việt Sa quốc. Bởi vì sau khi một buổi tối tu luyện và phóng tên lửa, vì vậy Phượng Tĩnh Xu cũng không phát hiện thời gian đã trôi qua. Cho đến khi nhìn thấy cửa thành Khách Sa đã mở, có người lần lượt ra vào, mới phát hiện lúc này đã là mặt trời mọc đằng đông rồi.
Đưa tay nhận lấy Lý Long Tình, Lục Linh Lung kia ôm Lý Long Tình trong nháy mắt biến mất, còn lại một Lục Linh Lung ôm Lý Long Thiên, cũng trong nháy mắt hóa thành bộ dáng —— một người nam nhân trung niên tuấn tú, người đầy tang thương, khí chất trầm ổn, nghiễm nhiên là một người sau khi đi khắp thiên sơn vạn thủy mà lắng đọng lại hình thành một sức hấp dẫn riêng độc đáo.
Hai người đánh thức Lý Long Thiên và Lý Long Tình, giải thích một hồi, Phượng Tĩnh Xu lại giới thiệu "phụ thân" của mình với hai người, sau đó bốn người liền một đường đi tới cửa thành đang mở rộng.
Dọc theo đường đi, Lý Long Tình thủy chung vẫn nắm chặt tay Phượng Tĩnh Xu, đối với việc sắp phải ly biệt cực kỳ không muốn. Lý Long Thiên ở một bên cũng thỉnh thoảng liếc trộm Phượng Tĩnh Xu, không muốn xa nhau mà nói sao cũng nói không nên lời.
Bốn người đi vào cửa thành, trong thời kỳ thái bình, kiểm soát việc ra vào cũng không nghiêm ngặt, binh lính thủ thành cũng chỉ là duy trì trật tự, cũng không có tiến hành kiểm tra người quá nhiều. Bốn người thật thuận lợi liền tiến vào trong thành.
Sau khi tiến vào trong thành, tùy tiện tìm một khách điếm dùng điểm tâm sáng, ở trên bàn cơm, Phượng Tĩnh Xu hỏi dự định tiếp theo của hai người, Lý Long Thiên ấp úng nói trong thành Khách Sa có thân thích của mình, đợi một lát rồi cùng với đệ đệ đi tìm bọn họ. Phượng Tĩnh Xu lo lắng hai tiểu hài tử, vì thế đề nghị hộ tống hai người.
Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Phượng Tĩnh Xu và "phụ thân" hộ tống hai người đến khu đông thành Khách Sa, khu đông là khu tập trung những người quyền quý ở thành Khách Sa, cách nơi ấy hai con đường, Lý Long Thiên không để Phượng Tĩnh Xu tiễn,
[email protected]
*dyan(lee^qu.donnn nói là thân thích mình ngay ở gần đây, Phượng Tĩnh Xu nhìn một lát, bởi vì là khu tập trung những người quyền quý, vì vậy an ninh trật tự tương đối tốt, nên cũng yên tâm để hai người rời khỏi, nhưng khi quẹo sang đường khác, vẫn có một sương khói màu tím đột nhiên lay động theo gió, theo sát hai người, cho đến bọn họ an toàn bước vào trong phủ thoạt nhìn rất uy nghiêm...
Sau khi tiễn bước Lý Long Thiên vàLý Long Tình, Phượng Tĩnh Xu lẻ loi một mình đi dạo tại thành Khách Sa. Bởi vì thành Khách Sa thuộc loại thành trấn là chốt hiểm yếu ở biên cương, bởi vậy còn có chút náo nhiệt. Nhưng Phượng Tĩnh Xu không phải là người thích náo loạn, bởi vậy cũng vốn không nán lại nữa, đi vào một cái ngõ nhỏ hẻo lánh, di chuyển tức thời, liền về tới Tuyệt Lăng sơn.