*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vu Lam sững sờ, "Phu nhân của ta?" Hắn không hiểu nhìn nàng, "Liên quan gì tới nàng ta? Nàng ta chỉ là một phu nhân trên danh nghĩa, một ngày không ra cổng trước không bước cổng trong, trừ việc tính kế những nữ nhân hao tổn tâm cơ vọng tưởng gả vào ra, chẳng hề làm gì cả!"
"Tốt! Chàng lại dám giúp nàng ta nói chuyện!?" Quân Phi Oánh bị lời nói bênh vực của Vu Lam làm cho tức giận, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm với giọng điệu căm hận nói: "Rõ ràng chính là lỗi của nàng ta! Chàng xem thử chàng đã cưới loại phu nhân gì vào cửa vậy, thế mà lại dạy nữ nhi chúng ta dạy thành loại không biết xấu hổ như vậy!"
"Phó Oánh?" Lần này, Vu Lam lại càng không hiểu, "Mấy tháng trước, Phó Oánh đã bỏ nhà ra đi, bảo là muốn đuổi theo Phượng Duy Tĩnh, nghĩa tử của Phượng Vu Dực, vốn ta thấy bám víu Phượng Vu Dực không tồi, nên cứ mặc nàng, sao lúc này lại nhắc đến nàng?"
"Hừ! Chàng biết con đuổi theo người khác, lại không biết con đuổi theo tới Hí Triều quốc!" Nói đến đây, Quân Phi Oánh cũng không còn dáng vẻ bất lực, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhu nhược như vừa rồi, ngược lại mang vẻ mặt phẫn hận, "Chàng càng không biết, nhi tử của chúng ta nhi tử cũng được phái đi Hí Triều quốc!"
Lúc này, Vu Lam nghe thấy Quân Phi Oánh nói, cái hiểu cái không, trong đầu giống như thoáng qua gì đó, rồi lại không bắt được, vì vậy cũng đành tiếp tục nghe Quân Phi Oánh nói.
"Mấy ngày trước đây, chàng biết Long Doanh nói gì với muội không? Hắn nói, nhi tử của chúng ta lưỡng tình tương duyệt với một nữ tử ở Hí Triều quốc, tư định cả đời, cuối cùng được quốc quân Hí Triều quốc gả đi!" Trên gương mặt Quân Phi Oánh lần lượt thay đổi sắc thái vừa điên cuồng vừa thương tiếc, đi từng bước một tới gần Vu Lam, "Chàng có biết hắn đã nói cho muội nữ nhi nhà đó là ai không?!"
Vu Lam không phải người ngu, khi Quân Phi Oánh nói ra những lời này, hắn cũng đã bắt được tia sáng lóe lên trong đầu kia!
Bị ý nghĩ trong lòng làm cho hít thở không thông, trên gương mặt Vu Lam cũng không còn bình tĩnh nữa, sắc mặt hắn tái nhợt mà kinh ngạc, cả người đều run rẩy, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên ghế.
"Xem ra chàng đã đoán được!" Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đau đớn của Vu Lam, trong mắt Quân Phi Oánh cũng lóe ra tia sáng đau khổ, cất cao giọng nói: "Hắn nói, đó là thiên kim của tể tướng Lộng Phong quốc Vu Lam, Vu Phó Oánh!!!"
"Không!" Vu Lam yếu đuối vô lực kêu lên một tiếng, không có phản ứng gì nữa!
"Không? Muội cũng muốn không!" Quân Phi Oánh giống như đã dùng hết tất cả hơi sức, lập tức mềm yếu quỳ trên mặt đất, "Hắn muốn dể Quân nhi làm con cờ hòa thân giữa hai nước, hắn muốn để nữ nhi chúng ta tới hòa thân! Chẳng lẽ bi kịch của muội sẽ tiếp tục