Nhìn thấy đệ đệ đã lâu không gặp, Long Ứng Thiên rất vui mừng.
"Sao đệ lại ở đây? Mấy ngày nay đệ đã đi đâu?" Long Ứng Thiên vỗ bả vai Long Ứng Tình luôn miệng hỏi.
"Hoàng huynh, trước khoan nói việc này, để muốn huynh gặp một người!" Long Ứng Tình lôi kéo tay Long Ứng Thiên xoay người lại, lúc này, một bóng dáng đã đứng ở trước mặt bọn họ.
"Nàng. . . . . ." Long Ứng Thiên vừa gặp nữ tử trước mặt này, cả người ngây ngẩn. Hắn muốn hỏi nàng là ai, nhưng hắn còn chưa mở miệng hỏi, Viêm Vũ Thụy ở một bên đã kích động.
"Phượng Tĩnh Xu! Sao nàng lại ở đây?!" Lần đầu nhìn thấy nữ tử đi tới, Viêm Vũ Thụy đã mất đi tỉnh táo, lòng tràn đầy kích động.
Hắn sẽ không quên nàng, sao hắn có thể quên nàng! Nữ tử truyền kỳ vô cùng tỏa sáng tại thọ yến của Hiền vương Lộng Phong quốc, một nữ tử dù có dung mạo tuyệt thế nhưng lại kiêu ngạo khiêm nhường, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, cũng có thể khiến hắn hồn bay phách tán.
"Viêm tướng quân, đã lâu không gặp, gần đây có tốt không?" Phượng Tĩnh Xu nhìn nam nhân kích động trước mặt, lúc này hắn nào còn sự lãnh khốc nữa?
Viêm Vũ Thụy hiển nhiên không nghĩ tới Phượng Tĩnh Xu còn nhớ mình, nhất thời có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh (ý chỉ: trạng thái được yêu mà sợ),
[email protected]
*dyan(lee^qu.donnn) hơi thở rối loạn, cái gì cũng không biết, chỉ biết cười khúc khích nói liên tục: "Tốt, tốt. . . . . ."
Long Ứng Tình ở một bên liếc thấy Viêm Vũ Thụy khác thường, trong đầu lập tức kéo còi báo động, lôi kéo tay Long Ứng Thiên tới gần Phượng Tĩnh Xu, cắt đứt đối thoại của hai người.
"Hoàng huynh, huynh xem, huynh biết nàng là ai không?" Vẻ mặt Long Ứng Tình có chút thần bí, mắt còn tỏa sáng lên.
Long Ứng Thiên khó hiểu nhìn Long Ứng Tình, hôm nay đệ đệ sao ấy nhỉ? Sao lại hỏi loại vấn đề này? Không phải vừa rồi Thụy nói nữ tử trước mặt là công chúa Phượng Tĩnh Xu Lộng Phong quốc sao?
Long Ứng Tình thấy Long Ứng Thiên không nhìn Phượng Tĩnh Xu, chỉ khó hiểu nhìn mình, lại đẩy hắn một cái, "Nhìn thử đi hoàng huynh, nhìn kỹ, nhìn kỹ vào!"
Long Ứng Tình chưa từng bảo Long Ứng Thiên cẩn thận nhìn kĩ một người như thế, vì vậy Long Ứng Thiên nổi lên lòng tò mò với Phượng Tĩnh Xu.
Hắn cẩn thận nhìn nàng, đôi mắt màu tím, hỏa phượng trên trán không đỏ rực như trong truyền thuyết, giống như bị một màu ảm đảm phong ấn, toàn thân tản ra mùi thơm lạ lùng, Phượng Trạch công chúa Lộng Phong quốc quả nhiên danh bất hư truyền. . . . . .
Có điều, nhìn kĩ lại, Long Ứng Thiên luôn có loại cảm giác đã từng quen biết. . . . . .
Loại khí thế này, khóe miệng ngạo nghễ, vô cùng đặc biệt trong trời đất. . . . . .
Trong đầu Long Ứng Thiên đầu dần dần hiện lên một bóng người, bóng dáng nho nhỏ đó lờ mờ lờ mờ, thế mà hợp lại với nữ tử trước mặt này!
"A. . . . . . này, chuyện này. . . . . . nàng…nàng. . . . . ." Vẻ mặt Long Ứng Thiên biến đổi liên tục, từ đắn đo đến nghi ngờ, từ nghi ngờ đến hỏi thăm, lại từ hỏi thăm, đến chợt hiểu ra, từ chợt hiểu ra đến kích động. Giờ phút này, nhìn đệ đệ cười híp mắt ở bên cạnh, lại nhìn nữ tử trước mặt mang theo nụ cười, cũng không biết nên nói gì nữa!
Hắn vẫn nghĩ rằng, tiểu nữ hài năm đó bây giờ đã trở nên như thế nào rồi?
Hắn luôn nghĩ tiểu nữ hài năm đó vẫn khỏe phải không?
Hắn vẫn tự hỏi rằng, tiểu nữ hài năm đó có từng nhớ tới bọn họ không?
Hắn vẫn cứ hối hận, năm đó, năm đó! Tại sao năm đó lại không nói tên thật cho tiểu cô nương kia biết? Tại sao năm đó không nói thân phận thật của mình cho tiểu cô nương kia? Tại sao năm đó không hỏi rõ chuyện về tiểu cô nương đó?
Hắn vẫn nhớ nàng từng nói với hắn, nàng và phụ thân đi khắp bốn phương, vì vậy hắn vẫn không buông tha phái người tìm kiếm hai cha con nàng khắp nơi; hắn vẫn nhớ nàng từng nói với hắn, tên của nàng là "Hoàng Vũ Tĩnh" , hắn vẫn luôn tìm kiếm một nữ tử tên là "Hoàng Vũ Tĩnh"; hắn sợ khi hắn và đệ đệ rời đi, nếu tiểu cô nương kia tới Khách Sa lần nữa, sẽ tìm hiểu tin tức về huynh đệ bọn họ ở phía đông Khách Sa, vì vậy bố trí một đôi "huynh đệ Lý gia " ở khu vực phía đông, vẫn luôn canh giữ nơi đây, chờ đợi nàng đến. . . . . .
Hắn vì nàng, sau khi trở về cung, hắn không để ý người khác hiểu lầm, đổi tên cung nữ và thái giám thân cận bên cạnh mình thành Tường Tĩnh (/xiáng jìng/),Dieenndkdan/leeequhydonnn Tư Hoàng, Niệm Hoàng, lấy hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống) là "nhớ Tĩnh" (tưởng - /xiǎng jìng/) , "Tư Hoàng" , “Niệm Hoàng" (ba từ ‘tưởng, tư, niệm’ đều mang nghĩa nhớ nhung), lúc nào hắn cũng nhắc nhở mình, Long Ứng Thiên, không được quên nữ tử đã cứu ngươi và đệ đệ thoát khỏi lưỡi đao lạnh lẽo, không được quên nữ tử đã cho ngươi sinh mạng thứ hai, không được quên nữ tử ngươi đã bỏ lỡ!
Trong hơn hai ngàn ngày, hắn đã thề với bản thân vô số lần, lúc vẫn còn sống, hắn nhất định phải tìm được nàng, nói cho nàng biết, nam hài đã từng vui vẻ tâm sự với nàng, đệ đệ của hắn đã từng nắm chặt tay áo nàng không buông, đã từng muốn cầm tay nàng luôn không buông ra đến dường nào!
Mong ước thời thời khắc khắc hôm nay lại thành hiện thực khiến hắn ứng phó không kịp, khiến hắn nhất thời không biết làm sao, cực kỳ kinh ngạc!
"Sao vậy, điện hạ biết Tĩnh Xu sao?" Viêm Vũ Thụy nhìn vẻ mặt luống cuống của Long Ứng Thiên, lại nhìn nụ cười trên gương mặt Long Ứng Tình và Phượng Tĩnh Xu, đột nhiên có loại cảm giác bị bỏ rơi, vì vậy lên tiếng hỏi.
Phượng Tĩnh Xu trả lời Viêm Vũ Thụy: "Đúng là quen biết cũ."
Chỉ sợ không chỉ quen biết cũ đơn giản như vậy rồi! Sắc mặt Viêm Vũ Thụy có chút phức tạp. Hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ Long Ứng Thiên thất lễ như vậy, ngay cả khi vừa rồi bị một thần tử ức hiếp, cũng chỉ tức giận, mà bây giờ cũng chỉ nhìn Phượng Tĩnh Xu trong chốc lát, đã kích động đến toàn thân run rẩy, vẻ mặt kích động, toàn thân bất lực. Nói là quen biết cũ bình thường, dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.
"Nàng. . . . . . đúng là nàng sao?" Long Ứng Thiên nhẹ giọng hỏi, dường như sợ lớn giọng một chút, người trước mắt sẽ biến mất không còn gì nữa.
"Đã lâu không gặp, từ biệt ở Khách Sa, hôm nay gặp lại, người và vật đã không còn rồi. Ngươi. . . . . . có khỏe không?" Phượng Tĩnh Xu cũng không trả lời, chỉ cười nhạt hỏi hắn.
Toàn thân Long Ứng Thiên chấn động, cặp mắt toả hào quang rực rỡ, tiến lên, đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, đôi mắt dán thật chặt trên người nàng, miệng lẩm bẩm nói: "Đúng là nàng. . . . . . đúng là nàng rồi. . . . . ."
Phượng Tĩnh Xu thấy Long Ứng Thiên trong lúc nhất thời lọt vào mừng như điên lại chậm chạp không bình tĩnh lại, trong lòng có chút cảm động.
Hai huynh đệ này đều là người cố chấp.
Năm đó cứu bọn họ chỉ là một hành động nhất thời, sau khi đưa bọn họ đến Khách Sa, bởi vì trên người bản thân còn có chuyện, chỉ để lại một Tử Linh Lung bên cạnh bọn họ rồi rời đi. Cho đến khi xác nhận bọn họ an toàn, Tử Linh Lung cũng đã trở lại, nàng cũng ném luôn hai người ra sau đầu.
Không nghĩ tới, hai người này, một trở thành giáo chủ Ma giáo tung hoành giang hồ, một trở thành thái tử đương triều đứng đầu triều đình, tuy vậy vẫn ghi nhớ nàng ở trong lòng, nhiều năm qua vẫn không buông bỏ việc tìm kiếm nàng. Thời gian trước, Long Ứng Tình càng vì nàng mà sơ ý rơi xuống vực, quỷ thần xui khiến mà cứu được nàng.
Mà Long Ứng Thiên, từ lúc nhận ra nàng, đã vui mừng muốn điên, thế mà lại hoảng hốt ngây dại ra.
Đối với sự cố chấp của hai người, trong lòng Phượng Tĩnh Xu có chút áy náy, khi bọn họ vì sinh tồn vằn vặt đau khổ phấn đấu còn không quên tìm kiếm nàng ở chân trời góc biển, da.nlze.qu;ydo/nn điều này làm cho nàng cảm thấy thiếu huynh đệ hai người rất nhiều.
Gặp lại là tốt đẹp, nhưng, Phượng Tĩnh Xu hiểu lúc này không phải thời điểm ăn mừng.
Một ngày không giải quyết xong chiến tranh giữa Việt Sa quốc và Lộng Phong quốc, bọn họ vẫn phải đứng ở hai vị trí đối lập, không thể nhàn hạ mà ngồi xuống, vui vẻ tâm sự được.
Vươn tay nắm lấy tay Long Ứng Thiên, một dòng nội lực chậm rãi đưa vào trong cơ thể hắn, giống như rót vào một luồng khí tức mát mẽ, thức tỉnh tinh thần của Long Ứng Thiên, ổn định suy nghĩ của hắn.
Long Ứng Thiên hồi hồn lại từ trong hoảng hốt, nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu nắm tay của hắn, trên gương mặt hiện lên ửng đỏ.
"Thái tử điện hạ, tuy cố nhân gặp lại, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ chúng ta. Không ngại gác lại niềm vui sướng này đi!" Phượng Tĩnh Xu cười nói.
"Được! Ta nghe nàng. Còn nữa, nàng gọi tên ta là được rồi." Long Ứng Thiên liếc mắt nhìn chỗ hai người nắm tay nhau, lại chăm chú nhìn Phượng Tĩnh Xu.
"Hoàng huynh!" Long Ứng Tình thấy bộ dạng Long Ứng Thiên như vậy, dù trong lòng có chút ghen tỵ, nhưng vẫn nhịn xuống, lôi kéo tay Long Ứng Thiên lắc lắc, "Huynh mau bình tĩnh lại! Thật sự bây giờ không phải lúc ngẩn người đâu! Tĩnh là công chúa Lộng Phong quốc, hiện tại các người đang có quan hệ thù địch đó!"
"A. . . . . . thù địch, thù địch. . . . . . đệ nói gì!?" Long Ứng Thiên vô ý thức lặp lại lời Long Ứng Tình, chợt cả kinh, không hiểu nhìn Long Ứng Tình.
Long Ứng Tình liếc mắt xem thường, cuối cùng cũng chịu nhìn đệ một lần!
"Đệ nói, Tĩnh là công chúa Lộng Phong quốc, Lộng Phong quốc, Lộng Phong quốc! Huynh có hiểu đó có nghĩa là gì không?" Long Ứng Tình cường điệu nói.
"Nàng. . . . . . nàng lại là công chúa Lộng Phong quốc?!" Vẻ mặt Long Ứng Thiên khiếp sợ nhìn Phượng Tĩnh Xu, hoàn toàn quên mất lúc nãy, hắn cũng đã biết sự thật này rồi. "Vậy, vậy chẳng phải tên nàng là giả sao?!"
Phượng Tĩnh Xu buồn cười nói: "Thế nào, trách ta sao?"
Long Ứng Thiên sững sờ, rồi sau đó lắc đầu thở dài nói: "Không trách, sao trách chứ? Bản thân chúng ta cũng dùng tên giả, có tư cách gì trách cứ nàng?"
"Hôm nay, ta đến không phải là vì ôn chuyện với huynh." Phượng Tĩnh Xu buông tay Long Ứng Thiên ra, làm bộ không thấy vẻ mặt thất vọng kia, "Lời vừa của các người, chúng ta đã nghe thấy hết ở bên ngoài rồi."
Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy cả kinh, lúc nãy bọn họ ở bên ngoài trướng sao?! Sao bọn họ lại không phát hiện được?
"Hoàng huynh, huynh quên võ công của hai chúng ta làm sao mà có rồi à?" Long Ứng Tình nhắc nhở Long Ứng Thiên. Dieendaanleequuydonn Bọn họ chỉ luyện công dựa theo bí tịch mà Phượng Tĩnh Xu lưu lại, mới có bản lĩnh như hôm nay, thế nên võ công của Phượng Tĩnh Xu trên bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy nhìn nhau, cũng không hỏi chuyện này nữa.
Phượng Tĩnh Xu thấy vậy tiếp tục nói: "Vừa rồi nghe các ngươi tranh chấp với Sa Y Hãn, thật giống như không muốn khai chiến với Lộng Phong quốc ta, các ngươi muốn hòa đàm với phụ thân ta, đúng không?"
Long Ứng Thiên nhìn Phượng Tĩnh Xu trả lời: "Quả thật như thế, ta cũng không dối gạt nàng, hiện giờ Việt Sa quốc ta nhiều năm liên tục gặp hạn hán, quốc khố trống rỗng, lương thực khan hiếm, chỉ là có thể vượt qua mùa khô hạn thôi cũng đã thành vấn đề, hôm nay lại đánh với các người, không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí, chỉ sợ trận chinh phạt hoang đường này còn chưa có đánh được bao lâu, e rằng sẽ có biến động rồi. Tình hình như thế, sao chúng ta có thể tiếp tục đây chứ?"
Viêm Vũ Thụy nện một quyền lên bàn tức giận nói: "Sau khi chúng ta chiếm lĩnh thành, cũng không sắp xếp nhiều tác chiến, chỉ là Sa Y Hãn thích hám công, tiếp nhận hậu thuẫn trong quân đội của Quân quý phi mà hoành hành không chút kiêng kỵ, nhiều lần tùy ý dùng kim bài ngự ban dẫn binh, lần trước lại vẫn đánh chủ ý lên Phích Lịch Lôi, tự tiện mang lên đánh nổ trên chiến trường, không chỉ khiến bên các ngươi thương vong nặng nề, bên chúng ta cũng tổn thất không nhỏ. Nếu như không phải ta kịp thời gác thanh đao trên cổ của hắn quát bảo ngưng lại, chỉ sợ hắn sẽ cho nổ hết đống còn lại!" Phích Lịch Lôi là tên mà đám người Long Ứng Thiên đặt cho thuốc nổ.
"Tĩnh, tên Sa Y Hãn này quả thật đáng hận, cáo mượn oai hùm, nhiễu loạn quân kỷ, dối trên gạt dưới, đáng ghét cực kỳ!" Long Ứng Tình nắm chặt quả đấm đứng bên cạnh Long Ứng Thiên, hung tợn mắng. Một thân oán khí, dần dần hiển lộ.
"Nếu như không phải hắn ngăn cản, chúng ta đã sớm liên lạc với Hiền vương gia, biểu đạt ý của chúng ta!" Long Ứng Thiên nói đến đây, cũng rất phẫn nộ.
"Hơn nữa, hắn còn bức bách chúng ta phải xuất binh vào ngày mai!" Viêm Vũ Thụy cắn răng, "Cho tới bây giờ, bản tướng quân còn chưa từng bị người uy hiếp, người này quả thực không biết sống chết!"
"Đúng vậy!" Long Ứng Thiên tức giận, lại chợt buồn bã, "Vậy phải làm sao bây giờ? Các nàng mới tổn thất nhiều người như vậy, cuộc chiến ngày mai, chỉ sợ sẽ thua thiệt."
"Đúng!" Viêm Vũ Thụy gật đầu phụ họa, "Huống chi hưởng được lợi ích từ uy lực của Phích Lịch Lôi, chúng ta không dám đảm bảo ngày mai hắn còn có thể tiếp tục len lén mang Phích Lịch Lôi lên chiến trường không?" Viêm Vũ Thụy rất lo lắng.
Phượng Tĩnh Xu xoay chuyển mắt, đột nhiên cười lên.
"Các ngươi đừng lo, ngày mai các ngươi vẫn xuất binh, trước khi xuất binh còn phải bảo Sa Y Hãn cùng ra trận với các ngươi, để cho hắn ‘ chứng kiến ’, chứng minh các ngươi cũng không có lòng lui chiến, nếu như hắn muốn làm cái gì, các ngươi cũng làm theo hắn, coi như hắn muốn mang Phích Lịch Lôi đến, các ngươi cũng cứ làm theo."
"Như vậy sao được?!" Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy kinh ngạc nói, "Vậy thì rất nguy hiểm cho các nàng đó!"
"Không sao!" Phượng Tĩnh Xu vô tình phất tay, "Ta tất có cách khiến hắn tự lui binh trên chiến trường, hơn nữa sẽ không dám chiến nữa."
Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy nhìn nhau, không biết nàng có ý gì, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.
"Nhưng mà…" Long Ứng Thiên lo lắng nói: "Coi như hắn nhất thời không dám chiến nữa, cũng chỉ có thể quản được một trận, cuối cùng không thể giải quyết được triệt để vấn đề!"
Phượng Tĩnh Xu cười ngạo nghễ, "Việc này các ngươi cũng không cần quản, ta sẽ giải quyết việc này! Có điều, Die nd da nl e q uu ydo n một khi trong hoàng thành có truyền đến tin tức gì, các ngươi cứ hồi báo chi tiết lên là được!"
Hoàng thành?
Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy lại nhìn nhau, không phải là hoàng thành của bọn họ đấy chứ?