Chương 17: Quyển 2 Chương 17: Khảo Thí Bái Sư

Hiện giờ Phượng Tĩnh Xu đã quyết định muốn mạnh tay một lần, đưa tay vỗ ba tiếng, một bóng người đã im hơi lặng tiếng đứng thẳng trong bóng đêm.

Người này, là hộ vệ Giáp Tam đặc biệt được chọn lựa ra từ hộ vệ đứng đầu tổ chức ám vệ Long Ảnh của hoàng đế, được thái thượng hoàng bí mật giao cho nàng sau khi yến tiệc tan đi. Ngay cả hộ vệ cấp cao bên người hoàng đế cũng có thể đưa ra bảo vệ nàng, bởi vậy có thể thấy Phượng Tĩnh Xu được hoàng gia sủng ái đến mức độ nào. Nhưng ngay cả Phượng Tĩnh Xu nàng cũng không hiểu rõ tại sao lại được nhận nhiều sủng ái như vậy, dieendaanleequuydonn một tiểu cô nương năm tuổi, không rành thế sự, cũng không có công trạng gì, chiếu theo nguyên tắc mà nói không nên nhận được sủng ái đặc biệt như vậy, nhưng sự thật chính là hoàng gia này sủng nàng sủng đến tận trời rồi, điều này cũng trở thành một trong những nghi vấn lớn khó hiểu trong cuộc đời của Phượng Tĩnh Xu.

Nàng đâu biết rằng, hoàng gia quá tin nàng như thế là bởi vì một giấc mộng gây ra. Cái ngày Phượng Tĩnh Xu sinh ra, năm đại nhân vật trọng yếu của hoàng thất cùng nằm mơ một giấc mộng —— thần nữ hạ phàm, ân trạch của Sở Ảnh. Một oa nhi nho nhỏ được chính tay Ngọc đế ôm, dẫn dắt chúng tiên trên Thiên Đình đưa tiểu oa nhi kia hạ xuống trần gian, đồng thời, mây lành trên bầu trời dày đặc, trăm hoa đua nở, bách điểu trỗi dậy, bách thú cùng vui. Mà oa nhi hạ phàm kia, cả người có mùi thơm đặc biệt, đôi mắt tím thanh tịnh và đẹp đẽ, trên trán còn thoáng hiện phượng hoàng lửa bay lên! Năm người hoàng thất này, lập tức nghĩ tới ngay ngày công chúa thiên tài của hoàng thất sinh ra —— Phượng Tĩnh Xu, tình cảnh trong mộng, lại giống y như đúc khi nàng sinh ra!

Đợi đến ngày hôm sau khi mấy người nằm mơ giấc mộng kì lạ muốn tìm người nói hết tâm sự thì ngạc nhiên phát hiện, năm đại nhân vật hoàng gia —— hoàng thượng Phượng Nhâm Ngạo, thái thượng hoàng Phượng Tề Thiên, thái hậu Thụy thị, Hiền vương gia Phượng Vu Dực, Đức vương gia Phượng Vu Tường lại cùng nằm mơ một giấc mộng! Vì thế trong lòng mấy người liền có nhận thức "nàng chính là thiên nữ hạ phàm", vì thế càng thêm trân trọng Phượng Tĩnh Xu, ngay cả ám vệ hoàng gia cũng không tiếc đưa cho nàng. dieendaanleequuydonn (lúc này Ngọc đế còn đang ở trên trời nói thầm, vì để Phượng Tĩnh Xu ở thế gian làm việc thuận lợi, lúc Phượng Tĩnh Xu đợi ở Thiên Đình ba ngày, còn đặc biệt tập luyện ôm nàng ở Thiên Đình thật nhiều lần, cái cảnh tượng "quần tiên đưa nữ" chính là hiện tượng giả tạo... )(Vân Nhi: Giả dối, giả dối quá!!!)

Sau khi thái thượng hoàng giao Giáp Tam cho Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu liền đổi tên Giáp Tam thành Tĩnh Ảnh, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên là nếu không có gọi thì không thể hiện thân. Ai biết Tĩnh Ảnh này cố sống chết để giữ lấy mệnh lệnh của chủ nhân, mà ngay cả mới vừa rồi có người ý đồ không rõ xâm nhập cũng không có hiện thân ngăn cản, chỉ ở trong bóng đêm chờ đợi Phượng Tĩnh Xu gọi, thực ra là Phượng Tĩnh Xu cũng nhất thời khẩn trương, hơn nữa Tĩnh Ảnh mới đi theo bên người nàng không lâu, ngay tại thời điểm khẩn trương vừa rồi, nàng vốn đã quên còn có hộ vệ như vậy, hiện tại bình tĩnh lại mới nhớ tới, nói ra cũng khiến cho nàng xấu hổ một hồi.

Ngay từ đầu Lục Miểu chân nhân liền phát hiện trong phòng còn có một hơi thở khác, cho dù tu vi võ công của người này không tệ, có điều vẫn chưa vào mắt của hắn, bởi vậy giờ phút này đối với sự xuất hiện của Tĩnh Ảnh hắn cũng không sợ, hắn cười hì hì hỏi: "Oa nhi, đây là năng lực theo như lời ngươi nói?" Trong lời nói có phần không cho là đúng.

"Ha ha, đương nhiên không phải, ta nghĩ hắn không lọt nổi mắt xanh của tiền bối, đúng không?" Phượng Tĩnh Xu cố thương lượng, không đợi Lục Miểu chân nhân trả lời, lại quay đầu nói với Tĩnh Ảnh: "Che mắt!"

Tĩnh Ảnh không nói hai lời, lập tức từ trong lòng lấy ra một cái khăn gấm che hai mắt lại.

Phượng Tĩnh Xu rất vừa lòng khi thấy Tĩnh Ảnh phục tùng, đợi sau khi Tĩnh Ảnh che hai mắt lại, Phượng Tĩnh Xu không rõ nguyên nhân gì mà nói với Lục Miểu chân nhân: da.nlze.qu;ydo/nn "Ngươi xem kỹ đi." Lại quay đầu đối ra lệnh với Tĩnh Ảnh: "Cố hết sức của ngươi!"

Vừa dứt lời, thừa dịp Tĩnh Ảnh phản ứng chậm, đột nhiên đề cao tiên thuật toàn thân về phía thấm xu văn ở ngón trỏ, một tia sáng xanh từ trong thấm xu văn nổ bắn mà ra, một thiếu niên Linh Lung thân cao màu xanh lam rất mạnh giãy thoát từ trong thấm xu văn chạy đến chỗ Tĩnh Ảnh đang bị che mất hai mắt, ra tay chính là sát chiêu!

Tĩnh Ảnh đang bị che hai mắt nghe thấy mệnh lệnh của Phượng Tĩnh Xu, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt đập vào mặt, lắc mình một cái, khó khăn lắm mới né tránh được sát chiêu nghênh diện mà đến, đồng thời quay người bắt đầu chém giết kịch liệt với "địch nhân" không biết ở trước mắt!

Tốc độ chém giết của hai bóng dáng một đen một xanh trước mặt với mắt người thường xem còn không kịp, có lẽ hiện giờ Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh nhìn còn không rõ lắm, nhưng với tu vi cực cao củaLục Miểu chân nhân lại nhìn thấy rõ ràng. Nếu nói là tu vi võ công, có lẽ ám vệ mười mấy tuổi trước mắt này hiện nay ở trong chốn võ lâm coi như là người giỏi nhất, nhưng, thân thủ của cái bóng xanh này không hiểu vì sao lại xuất hiện so với ám vệ cao hơn rất nhiều. Đây không phải là điều kỳ lạ nhất, khiến người ta kinh ngạc nhất là cái bóng xanh kia, nếu như hắn không nhìn lầm mà nói, cái bóng xanh kia là từ trong tay Phượng Tĩnh Xu chợt lóe mà xuất hiện, toàn thân cái bóng xanh kia trong suốt —— đó không phải là người, vậy đến cuối cùng là cái gì!?

Lúc này Lục Miểu chân nhân đã bị cái bóng xanh kì lạ trước mắt làm cho kinh sợ, hoàn toàn nói không nên lời.

Phượng Tĩnh Xu tựa vào bả vai của Phượng Duy Tĩnh, toàn thân mệt mỏi, lúc này một sự uể oải đánh úp mà đến, nàng biết, đây là kết quả của việc nàng hao hết tiên thuật, lúc này nàng cần nghỉ ngơi đầy đủ, như thế mới có thể mau chóng hồi phục lại, nhưng nàng không thể, nàng muốn mở to hai mắt, xốc lại đầy đủ tinh thần quan sát kỹ cuộc tỷ thí này, trận tỷ thí này chính là một mũi tên trúng ba con chim.

Tĩnh Ảnh tuy là ám vệ mà thái thượng hoàng giao cho nàng, nhưng dù sao cũng chỉ có mười mấy tuổi, võ công tu vi của hắn rốt cuộc là như thế nào, cũng cần phải tự mình nàng khảo thí qua mới biết được, mà hiện tại, chính là cơ hội khảo thí tốt nhất —— do Linh Lung của nàng đến khảo thí!

Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của nàng, đồng thời cũng là ngày nàng bắt đầu tu luyện tiên thuật, trước khi bắt đầu tu luyện, nàng muốn tiến hành kiểm tra và ghi chép lại tích lũy năm năm qua của nàng, vì để sau này tham khảo cho việc tu luyện. Tiên thuật hiện nay ở trong thấm xu văn có thể sáng tạo ra năm loại Linh Lung, dieendaanleequuydonn trong đó có ba loại Linh Lung thấp cấp, theo thứ tự là Bạch Linh Lung, Hoàng Linh Lung, Lục Linh Lung, hai loại Linh Lung trung cấp, theo thứ tự là Hắc Linh Lung và Lam Linh Lung, còn có hai loại Linh Lung cao cấp Hồng Linh Lung và Tử Linh Lung sau này cần phải tu luyện được tiên thuật càng nhiều mới có thể sáng tạo ra.

Công dụng của thất sắc Linh Lung khác nhau, Hồng Linh Lung quản lý chung toàn bộ các hoạt động trong thấm xu văn; Bạch Linh Lung phụ trách tất cả khu vực gieo trồng thực vật, trong đó Ngân Bạch Linh Lung cao cấp nhất chuyên việc trồng cây bàn đào; Hắc Linh Lung phụ trách việc sản xuất tất cả các vật cần muốn; Hoàng Linh Lung phụ trách tất cả các vật chứa đựng trong thấm xu văn, Lục Linh Lung chuyên việc chăm sóc, là vì Phượng Tĩnh Xu mà chỉ định đám người hầu hạ, chăm sóc; Lam Linh Lung chuyên môn tập võ quân nhân; Tử Linh Lung là Phượng Tĩnh Xu vì bảo vệ mình mà sáng tạo ra, phàm là Phượng Tĩnh Xu chỉ định Tử Linh Lung nào cũng có thể bảo vệ bên người; bởi vậy, dựa theo công năng phân chia ra, thất sắc Linh Lung chia làm ba cấp bậc thấp, trung, cao.

Trận tỷ thí này không chỉ là khảo thí với Lam Linh Lung, cũng là khảo thí đối với tổng thể hoạt động trong thấm xu văn, hiện nay tiên thuật của Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn không có, thuộc loại trạng thái hư thoát, thấm xu văn sớm đã tự động thay đổi để cung ứng quang năng, hơn nữa bắt đầu liên tục bổ sung năng lượng cho thân thể Phượng Tĩnh Xu, bởi vậy thời gian Phượng Tĩnh Xu khôi phục cũng so với người thường nhanh hơn không chỉ một lần.

Đến hiện nay, một mũi tên đã trúng "hai chim" rồi, Phượng Tĩnh Xu cảm thấy vô cùng hài lòng với Tĩnh Ảnh và tình hình hoạt động trong thấm xu văn, kế tiếp, liền muốn xem một "chim" cuối cùng này ——

Phượng Tĩnh Xu nhìn Lục Miểu chân nhân, khóe môi câu lên một độ cong —— quả thực là "một mũi tên trúng ba con chim"!

"Quay về!"

Môi hồng khẽ mở, giọng vừa dứt, bóng dáng màu lam trong suốt đã biến mất, bởi vì sát khí đột nhiên tản đi mà Tĩnh Ảnh còn ngơ ngẩn duy trì tư thế chém giết, Phượng Tĩnh Xu mỉm cười nói với hắn: "Tĩnh Ảnh, lui đi!"

Tĩnh Ảnh phục hồi lại tinh thần tháo xuống khăn gấm, sau khi khẽ khom người liền biến mất vô tung.

Lục Miểu chân nhân bị giọng nói của Phượng Tĩnh Xu kéo lại tinh thần, hắn nhìn Phượng Tĩnh Xu, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu oa nhi, cái vừa rồi rốt cuộc là cái gì?"

Phượng Tĩnh Xu vẫn dựa vào trên người Phượng Duy Tĩnh như cũ, lười biếng nói: "Ngài không cần quan tâm đó là cái gì, ngài chỉ cần nói cho ta biết, hiện tại ta có năng lực bảo vệ mình sao? Ta cần bái ngươi làm thầy sao?"

"Này..." Lục Miểu chân nhân nghẹn lời, muốn nói để bảo vệ bản thân, với thân thủ hiện tại của ám vệ của Phượng Tĩnh Xu, nàng hẳn sẽ không yêu cầu võ thuật cao thâm, huống hồ nàng còn có một quái ảnh không biết là vật gì hộ thân, đúng là không cần bái hắn làm thầy. Nhưng sau khi nhìn qua cái bóng màu xanh vừa rồi, Die nd da nl e q uu ydo n Lục Miểu chân nhân thật sự sinh ra hứng thú nồng đậm đối với thứ kỳ quái đó, điều này không những không xua tan quyết tâm muốn thu Phượng Tĩnh Xu làm đồ đệ của hắn, ngược lại càng tăng thêm sự kiên quyết của hắn, vì thế hắn cũng không thể chú ý khí chất hình tượng gì nữa, ngay cả vô lại cũng phải thu Phượng Tĩnh Xu làm đồ đệ! Trong lòng Lục Miểu chân nhân âm thầm thề nói.

"Tiểu oa nhi, tiểu tổ tông, lão nhân ta xin ngươi được chưa? Xin ngươi làm đồ đệ của ta còn không được sao!?" Lục Miểu chân nhân không kiêng nể, mặt đáng thương tội nghiệp nói với Phượng Tĩnh Xu.

Cười nhạo một tiếng, Phượng Tĩnh Xu xem như bị lão mỹ nam thuyết phục, lại có thể nghĩ ra chiêu làm vẻ đáng thương này, xem ra chiêu ra oai phủ đầu này của nàng không chỉ làm hắn kinh sợ, còn dấy lên lòng hiếu kỳ của hắn rồi! Vì thế nàng cũng không lại làm khó hắn, nói ra điều kiện của nàng ——

"Muốn ta làm đồ đệ của ngươi cũng không phải không có khả năng, nhưng ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta." Phượng Tĩnh Xu giả bộ suy xét nói.

"Được, được, được! Chỉ cần ngươi đáp ứng làm đồ đệ của ta, điều kiện gì ta cũng đáp ứng!" Thấy việc thu đồ đệ có cửa, Lục Miểu chân nhân vội vàng gật đầu, dường như sợ chậm trễ tiểu tổ tông này lại muốn đổi ý.

Phượng Tĩnh Xu vỗ vỗ bả vai Phượng Duy Tĩnh nói : "Nha! Ngươi xem xem, đây là tiểu vương gia Phượng Duy Tĩnh của Hiền vương phủ chúng ta, hắn cũng là đồng dưỡng tế của ta, ta muốn ngươi thu hắn làm đồ đệ, truyền thụ tất cả bản lĩnh của ngươi cho hắn, ta học cái gì hắn học cái đó, không được thương lượng!"

"Được, được, được!" Lục Miểu chân nhân vì đồ đệ cái gì cũng đều đáp ứng rồi.

"Còn có, ám vệ vừa rồi của ta ngươi cũng phải dạy võ công cho hắn!" Phượng Tĩnh Xu được một tấc lại muốn tiến một tấc.

"Được, được, được!" Lục Miểu chân nhân cắt đất đền tiền (Vân Nhi: mình nghĩ câu này là chỉ sự nhượng bộ).

"Cái khác ta còn chưa nghĩ ra, chờ ngày nào đó ta nghĩ kỹ thì ta lại nói cho ngươi!"

"Được, được, được!" Hiện tại Lục Miểu chân nhân chỉ có thể nói ba chữ này.

"Vậy được rồi, thấy thái độ của ngươi tốt như vậy, ta liền bái ngươi làm thầy!" Phượng Tĩnh Xu nói xong kéo Phượng Duy Tĩnh, dịu dàng nói: "Duy nhi, tỷ tỷ tìm cho đệ một sư phụ, hôm nay đệ phải đi theo sư phụ học tập, sư phụ sẽ dạy ngươi rất nhiều thứ, về sau đệ có thể bảo vệ tỷ tỷ rồi. Hiện tại cùng tỷ tỷ bái sư được chứ?"

Phượng Duy Tĩnh nháy con ngươi ngây thơ, ngọt ngào đáp: "Được! Duy nhi và tỷ tỷ cùng nhau bái sư, Duy nhi phải bảo vệ tỷ tỷ!"

Phượng Tĩnh Xu lại thấp giọng kêu: "Tĩnh Ảnh!"

Tĩnh Ảnh lắc mình một cái, lại đứng ở phía sau Phượng Tĩnh Xu.

"Bái sư!" Phượng Tĩnh Xu ra lệnh nói.

"Vâng!" Tĩnh Ảnh thấp giọng đáp ứng một tiếng.

Vì thế ba người vén lên vạt áo quỳ xuống dập đầu nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi!"

Lục Miểu chân nhân đứng thẳng cảm khái: Đầu năm nay, thu đồ đệ cũng phải "mua một đưa hai", thật đúng là... ép mua ép bán nha!

Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ dám oán thầm.