Phượng Tĩnh Xu rất hài lòng nhìn đội ngũ trước mặt, đó là tâm huyết của nàng, ngoại trừ bồi dưỡng bọn họ lấy được kiêu ngạo thành tích trong các ngành nghề ra, quan trọng hơn là huấn luyện bọn họ thành một đội quân.
Từ khi Phượng Tĩnh Xu ở trong bụng Giang Sở Nhi, nàng chỉ lo lắng, nếu như có một ngày, người trên đại lục này giống như người thế kỷ hai mươi mốt, dfienddn lieqiudoon gặp phải nguy cơ nguyên liệu, hoặc là nguy cơ sinh tồn, thân là quốc gia giàu có nhất đại lục Sở Ảnh, Lộng Phong quốc có thể bị ba nước khác liên hiệp nuốt hết hay không?
Đừng nói nàng lo trước tính sau, con người dù sao cũng phải chuẩn bị chu đáo vì bản thân, dùng để đối phó với các loại nguy cơ, chỉ có người tùy thời có cảnh giác, mới có thể đi tới cuối cùng, cười đến cuối cùng.
Vì vậy, khi Phượng Tĩnh Xu bắt đầu thực hành kế hoạch đế quốc thương mại của nàng thì mô hình đế quốc cũng từ từ hình thành.
Tất cả người tham dự vào cửa tiệm dưới tay Phượng Tĩnh Xu, trải qua cuộc khảo sát và khảo nghiệm nghiêm khắc, sàng lọc chọn lựa phần tử tinh nhuệ, tiếp nhận huấn luyện quân đội tân tiến nhất, hình thức huấn luyện gồm huấn luyện năng lực, thể năng, trí năng như trong trường quân đội hiện đại, mà người huấn luyện lại là do Hắc Linh Lung hóa thân thành để quản lý.
Hôm nay, rốt cuộc lại để cho Phượng Tĩnh Xu thấy được hiệu quả huấn luyện trong một thời gian dài, mà nàng cực kỳ hài lòng với lần này.
Lúc này, Tĩnh Ảnh đi theo sau lưng Phượng Tĩnh Xu đột nhiên phi thân lên từ trên ngựa, ngừng lại hạ xuống ở phía trước.
Lúc này, Tĩnh Ảnh mặc áo đen toàn thân khiến hắn có vẻ trầm tĩnh mà bén nhọn, nước mưa rơi ướt đẫm chẳng những không khiến hắn trở nên nhếch nhác, ngược lại khiến hắn có một sức quyến rũ nam tính riêng.
"Tất cả thành viên điểm số!!!" Phượng Tĩnh Xu lẳng lặng nhìn bóng lưng Tĩnh Ảnh, giờ khắc này, nàng nhìn thấy giống như không phải Tĩnh Ảnh,
[email protected]
*dyan(lee^qu.donnn) mà là Thượng Nhất Thế, vị huấn luyện viên lạnh lùng, không nể tình mang vẻ mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt nàng khi nàng tiếp nhận huấn luyện tộc trưởng.
"Thiên Hạ thương, tất cả thành viên đến đông đủ!"
"Hạnh Lâm đường, tất cả thành viên đến đông đủ!"
"Vân Cẩm các, tất cả thành viên đến đông đủ!"
"Thiên Hành trang, tất cả thành viên đến đông đủ!"
"Xảo Tượng lâu, tất cả thành viên đến đông đủ!"
Tĩnh Ảnh lấy khí thể không thể xem nhẹ đứng ở trước mặt mọi người, xoay người đối mặt với Phượng Tĩnh Xu, "Khởi bẩm chủ nhân, toàn bộ thành viên đều đã vào vị trí!"
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, "Các ngươi làm rất tốt!" Nhìn lại mấy khuôn mặt phía dưới, mặc dù trong bọn họ có rất nhiều người không tin tưởng chủ nhân của mình lại là một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy, cũng có người vì có thể thấy được chủ nhân mà cảm thấy vui mừng không thôi, nhưng mà, tất cả cảm xúc đều đã được bọn họ thu lại vào trong lòng, mà trên mặt, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Buộc chặt dây cương trên tay, đè con ngựa đang nóng nảy ở phía dưới, Phượng Tĩnh Xu lớn tiếng tuyên bố: "Hôm nay, ta đến chỗ này, không chỉ có đại biểu thân phận chủ nhân các ngươi, còn đại biểu cho thân phận công chúa Lộng Phong quốc ta! Hôm nay, đất phong của bản cung, Bạch Vũ, Tương Lý và Quách Duy, đang bị lũ lụt đe dọa! Bản cung muốn các ngươi phải cố gắng hết sức, đi trợ giúp những dân chúng bị tai nạn kia!! Đây không chỉ là chuyện cá nhân của bản cung, hôm nay các ngươi cứu người cũng không chỉ là dân chúng ở đất phong của bản cung, đồng thời những người các ngươi cứu là người thân bằng hữu của các ngươi! Hôm nay khí hậu khác thường, nếu như các ngươi không có cách nào đặt việc cứu người, ngăn cản lũ lụt tàn phá lên hàng đầu, như vậy bước kế tiếp, lũ lụt sẽ phá tan ba thành Bạch Vũ, Tương Lý và Quách Duy, tiến tới chạy thẳng về phía Hí Triều quốc!"
Phượng Tĩnh Xu sẽ không giấu giếm bọn họ, nàng muốn thẳng thắn đối mặt với tất cả bọn họ, chỉ có như vậy, mới có thể kích thích nhiệt tình trong lòng mọi người, khiến bọn họ có thể đoàn kết nhất trí, đối phó với khó khăn trước mắt.
"Hôm nay các ngươi không phải là chưởng quỹ tiểu nhị cửa tiệm, cũng không phải là đại phu sai vặt gì, càng không phải là tiện tỳ nha hoàn gì hết, các ngươi, từ giờ khắc này, tất cả đều là chiến sĩ đỉnh thiên lập địa!!! Các ngươi là chiến sĩ bảo vệ nhà của chính mình! Các chiến sĩ, đối mặt nói dòng nước lũ mạnh, chúng ta phải làm cái gì!?" Từng bước một, khơi gợi tâm tình của tất cả mọi người đến điểm cao nhất, Phượng Tĩnh Xu dùng giọng lớn khích lệ hỏi.
"Xông lên! Xông lên! Xông lên!" Sau một khắc, tiếng reo hò rung trời xông phá màn mưa, tất cả mọi người đều bị Phượng Tĩnh Xu khơi gợi sự nhiệt tình trong lòng, ngẩng đầu, dùng âm thanh rung chuyển trời đất lớn tiếng trả lời.
"Trời ơi! Ta...ta chưa bao giờ biết rằng......" Phượng Hàm Tiếu khiếp sợ dùng tay có vẻ hơi run rẩy che lồng ngực của mình, "Chưa bao giờ biết rằng Tiểu Tĩnh lại...... lợi hại như vậy!"
Kim Bích Đạc dùng sức nắm chặt dây cương trong tay, kiềm lại kích động hô hào trong lòng, "Tiểu Kim Khố......" Giờ phút này, Dieenndkdan/leeequhydonnn dù Phượng Tĩnh Xu bị mưa thấm ướt, cũng là một loại xinh đẹp, cái loại xinh đẹp đó, là tỏa ra vô hạn uy nghi và khí thế từ bên trong, làm cho người ta không khỏi lâm vào trong sức quyến rũ vô biên của nàng mà không thể tự kiềm chế.
"......" Mở đôi mắt to ra, giờ phút này Văn Nhân Tĩnh Phong thật hận không thể xông lên trước, hung hăng ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong lòng, để cho hắn an ủi trái tim đó. Hắn sinh ra ở trong gia đình quân nhân, phụ thân của hắn là tướng quân, mặc dù hắn học nghệ trên núi từ nhỏ, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến lòng kính nể và nhiệt tình của hắn đối với quân nhân, đối với chiến sĩ và đối với đất nước, vì vậy, thấy một màn kích động lòng người này, sao hắn có thể không đi theo hăng hái đây?
"Tĩnh Xu...... quả nhiên là giỏi nhất!" Lẳng lặng ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu, dịu dàng nhìn nàng ở phía trước, nhìn nàng hô hào, nhìn nàng tỏa sáng, Phượng Hoàng cảm thấy, những gì hắn bỏ ra, đều là đáng giá!
"Tĩnh nhi...... Tĩnh nhi của ta......" Nở một nụ cười, là cho Tĩnh nhi yêu quý của hắn một sự tán thành, khích lệ và ủng hộ.
"Chỉ có nàng...... Chỉ có nàng mới có thể làm cho mọi người cam tâm tình nguyện! Xu của ta......"Đứng ở phía trước mọi người, cảm nhận tiếng gào thét vang dội sau lưng, lần đầu tiên Tĩnh Ảnh kích động đến bản thân bất lực ở trước mặt người ngoài.
"Hiện tại, mọi người chú ý!" Phượng Tĩnh Xu lại truyền giọng nói tràn đầy uy nghi tới bên tai mỗi người một lần nữa:
"Người có cha mẹ già bước ra khỏi hàng!" Rầm rập! Âm thanh nhịp đều, một nhóm người bước ra từ trong đội ngũ.
"Người là con trai độc nhất trong nhà bước ra khỏi hàng!" Rầm rập! Lại một lần nữa, âm thanh đều đặn vang lên từ trong đội ngũ.
"Người có thê nhi trong nhà bước ra khỏi hàng!" Rầm rập! Lại một lần, tất cả mọi người đứng nghiêm, nghe theo mệnh lệnh.
"Phàm là người bước ra khỏi hàng nghỉ, những chiến sĩ khác lên ngựa!!!"
"Ầm, ầm!" Lại là âm thanh nhịp đều, mọi người một khẩu lệnh một động tác.
"Hiện tại, tổng cộng người ở chỗ này có năm vạn, các ngươi phân thành hai bộ phân, bộ phận thứ nhất là hành quân cấp tốc, ta muốn các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất để tới biên cảnh đóng quân chờ! Bộ phận thứ hai là quân chi viện, dieendaanleequuydonn những người mới vừa nghỉ, tất cả đều thành một phần của quân chi viện, ta muốn các ngươi dùng toàn lực chuẩn bị xong toàn bộ vật liệu mà ta phân phó, sau một canh giờ lên đường theo sát hành quân cấp tốc! Tất cả công việc, do mấy vị đại nhân phía sau ta phụ trách sắp xếp! Nhưng điều hành tất cả hành động đều phải lấy Duy Tĩnh vương gia và Ảnh tổng quản làm chuẩn, các ngươi nghe rõ chưa!?"
"Rõ!"
"Ta không nghe thấy, lặp lại lần nữa!"
"Rõ!!"
"Lặp lại lần nữa!!!"
"Rõ!!!"
"Tốt! Dựa theo mệnh lệnh bắt đầu hành động!!!" Phát mệnh lệnh ra, Phượng Tĩnh Xu xoay người nói với mấy người sau lưng: "Những người này, tạm thời ta nhờ các ngươi! Cần phải để cho bọn họ kịp thời chạy tới đất phong, chú ý dọc theo đường đi phải an toàn!"
"Tiểu Tĩnh! Tại sao đột nhiên muội lại nói như vậy!?" Phượng Hàm Tiếu khẩn trương tiến lên bắt được tay Phượng Tĩnh Xu.
"Đừng lo lắng, " Phượng Tĩnh Xu an ủi vỗ vỗ Phượng Hàm Tiếu, "Muội chỉ muốn về Lộng Phong quốc một chuyến, muội muốn hỏi hoàng thúc thúc thử, tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho muội biết một tiếng!? Thuận tiện, muội cũng muốn xem thử bên kia đã chuẩn bị người cứu viện chưa, cho dù có hay không muội cũng phải mang theo người đến!"
"Tiểu Kim Khố, nàng đang đùa gì thế? Bây giờ nàng trở về căn bản không còn kịp nữa!" Kim Bích Đạc lớn tiếng phản bác.
"Chuyện này ta tự có chủ trương." Dùng ánh mắt an ủi nhìn mấy người, cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu “lấy” mấy chiếc di động từ trong ống tay áo ra dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Kim Bích Đạc, "Đây là công cụ liên lạc của chúng ta, nhớ khi có chuyện quan trọng phải dùng nó tới tìm ta, Duy nhi, Thư nhi và Ảnh sẽ dạy các ngươi." Die nd da nl e q uu ydo n Sau khi giao ba chiếc điện thoại có màu sắc khác nhau cho Phượng Hàm Tiếu, Kim Bích Đạc và Văn Nhân Tĩnh Phong, Phượng Tĩnh Xu đưa ánh mắt yên tâm cho ba người khác, giơ roi ngựa lên, hí một tiếng, Phượng Tĩnh Xu vọt vào trong rừng cây, phi ngựa thật nhanh, dường như Phượng Tĩnh Xu còn có thể nghe được tiếng kêu gào tức giận của Kim Bích Đạc ở sau lưng, chỉ là nàng cũng không quản được nhiều như vậy.
Ngồi trên lưng ngựa, Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng phất tay, trong miệng nói lẩm bẩm, một chuỗi thuật ngữ vang lên, con ngựa đang phi nhanh, đột nhiên vọt vào một màn sáng trắng......