Chương 154: Quyển 4 Chương 59-4

Không để ý tới Mộ Dung Huyền nữa, Tử Diệp xoay người nắm tay Lục Tình La, lớn tiếng nói: "Hoàng hậu Hí Triều quốc ta, nhiều năm trước gặp phải tai họa, nhưng may nhờ ông trời phù hộ, để nàng gặp dữ hóa lành, trải qua mười lăm năm, rốt cuộc lại trở về!"

Lần này, tất cả mọi người phản ứng, tất cả đều quỳ xuống đất hô to: "Hoàng hậu hồng phúc tề thiên, trời bảo vệ Hí Triều, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——!"

Trải qua vài chục năm khổ sở và hành hạ, Lục Tình L càng lạnh nhạt hơn mười lăm năm trước, cũng sẽ không cảm thấy không quen với một màn trước mắt, da.nlze.qu;ydo/nn chỉ thấy nàng đưa tay trái ra làm một động tác "nâng", giọng nói nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy như có gió xuân: "Các vị ái khanh mời đứng lên."

"Tạ hoàng hậu!" Mọi người khom người đứng lên, ở trong lòng lo lắng nói thầm, nhìn thế này, bọn họ phải đi nịnh bợ người nào? Hoàng hậu? Hay là Huyền phi? Ừ, vẫn nên chờ đợi thì tốt hơn!

Dắt Lục Tình La, Tử Diệp trở lại chỗ ngồi, hơn nữa đỡ nàng ngồi xuống, ngồi chung long ỷ.

Động tác của Tử Diệp lại đổi lấy hàng loạt tiếng hút khí, trời ơi! Hoàng thượng lại để một nữ nhân ngồi lên long ỷ! Đây chính là tội rất bất kính đó!

Từng người một vừa muốn bước chân ra, lại bị hành động của Tử Diệp làm cho cả kinh một phen.

"Hôm nay, trẫm còn có một việc muốn tuyên bố! Huyền phi, đây chính là một tin tức tốt!" Tử Diệp tươi cười, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt.

"Hoàng thượng......" Mộ Dung Huyền nhìn thấy sắc mặt của Tử Diệp, trong lòng lại chợt thấp thỏm.

"Huyền phi, năm đó ngươi vì cứu con trai của Tình La, đau lòng mất đi con của mình, nhiều năm qua chúng ta đều cho rằng nó đã không còn trên thế gian nữa, nhưng ngươi nhất định không ngờ, đứa bé kia còn sống!" Tử Diệp không đợi Mộ Dung Huyền nói chuyện, trực tiếp nói ra, mà ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Huyền, mang theo thù hận.

"Cái... cái gì!?" Mộ Dung Huyền ngẩn ngơ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Ngươi cũng không tin tưởng đúng không? Vừa bắt đầu trẫm cũng không dám tin! Trẫm cho là  một nhi tử khác của trẫm, đã bị thảm sát rồi, qua nhiều năm như vậy không ngừng áy náy với ngươi, nhưng mà ông trời phù hộ, đứa bé kia đã trở lại! Trẫm rốt cuộc có thể không day, dứt, hổ, thẹn với ngươi nữa!" Tử Diệp dùng lời nói, từng đao từng đao, từng mảnh từng mảnh, khoét tinh thần Mộ Dung Huyền tinh thần, tiến hành đả kích tinh thần và trả thù nàng.

Khi hắn biết được tất cả, trong lòng hắn tức giận và oán hận, không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn đạt được, hắn cần một nơi phát giận, dieendaanleequuydonn mà nơi phát giận, không phải là Mộ Dung Huyền thì không ai có thể hơn!

Đây là nàng tự chuốc lấy phiền, so với thống khổ và hành hạ mà hắn nhận được, hôm nay hắn trả thù nàng quả thực bé nhỏ không đáng kể!

"Hoàng thượng! Người nói...... tìm được đứa bé của Huyền Nhi nhà ta!?" Tin tức chấn động này ngay cả lão hồ ly Mộ Dung Lẫm Nhiên cũng không có cách nào tiếp nhận, hoàng hậu vốn nên chết đột nhiên sống lại, mà hoàng tử cũng nên chết đi lại sống lại, tại sao hắn có loại cảm giác trời cũng bị chọc thủng!? Mộ Dung Lẫm Nhiên trải qua gió to sóng lớn, lần đầu tiên cảm thấy run rẩy.

"Đúng vậy! Các ngươi cũng rất kinh ngạc đúng không!? Nhưng việc đời lại có điều trùng hợp như vậy, các ngươi khẳng định là không biết hoàng nhi này của trẫm là ai! Hoàng nhi, con đi ra cho mọi người thấy đi!" Lúc này Tử Diệp nhìn sắc mặt người Mộ Dung gia, trong lòng là vô tận thù hận.

"Dạ, phụ hoàng." Trong đám người đột nhiên xuất hiện một giọng nói, một bóng người màu trắng từ từ đi ra ngoài, tướng mạo tuấn tú này, khiến mỗi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

"Sao, sao lại là hắn!?"

"Trời ơi! Đây là giả phải không?"

"Ta...ta có phải hoa mắt rồi không!?"

Trong đám người bỗng nhiên bộc phát ra một hồi tiếng thảo luận kịch liệt, mỗi người đều kinh ngạc vì người nọ bước ra, đó là người tuyệt đối không thể nào......

Từ lúc Lục Tình La xuất hiện Tử Nguyệt Hi vẫn im lặng không nói, một khắc kia chứng kiến người nọ, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Là ngươi!?"

Nở nụ cười lạnh, "Là ta."

"Làm sao có thể! Hắn là vương gia Lộng Phong quốc!" Mộ Dung Lẫm Nhiên sợ hãi kêu lên.

"Đúng, trời xanh phù hộ, khiến hoàng nhi của trẫm lưu lạc đến Lộng Phong quốc nhưng không chịu quá nhiều đau khổ, mà bây giờ rốt cuộc hắn có thể trở về hoàng thất Hí Triều của ta rồi!" Nhìn thiếu niên phía dưới, trong lòng Tử Diệp đầy tự hào.

Mặc dù hai người đều là con trai của mình, nhưng không biết có phải bởi vì liên quan đến Tình La hay không, hoặc là bở vì bản thân hai đứa bé, cho dù sống chung với đứa con trai cái mất mà được lại không hơn một ngày, nhưng Tử Diệp thực sự cảm thấy Phượng Duy Tĩnh mạnh mẽ hơn Tử Nguyệt Hi nhiều. Cũng đều mười lăm tuổi, Phượng Duy Tĩnh chẳng những có được danh tiếng tốt, hơn nữa thực lực và thủ đoạn làm việc cũng đủ để so với hắn, thậm chí còn lợi hại hơn hắn, so sánh tiếp, từ nhỏ Tử Nguyệt Hi đã ở bên cạnh hắn, Dieenndkdan/leeequhydonnn cũng chỉ có thể coi tạm được, mặc dù không tồi, nhưng mấy năm gần đây lại dần dần mê muội ca hát và sắc đẹp, chỉ một điểm này, Phượng Duy Tĩnh mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng mà, Tử Diệp cau mày, đứa nhỏ Duy nhi này cái gì không tốt, cố tình muốn đến Lộng Phong quốc ở rể, chuyện này không thể được, kể từ sau khi hắn xuất hiện, hắn phải suy tính người được chọn cho ngôi vị hoàng đế một phen, nói gì cũng không thể đưa đứa bé của mình ra bên ngoài......

"Hoàng thượng, sao người biết hắn chính là đứa bé của Huyền nhi?" Câu hỏi của Mộ Dung Lẫm Nhiên  kéo hồn Tử Diệp về.

Hắn nhìn Mộ Dung Lẫm Nhiên, trong mắt lại thoáng qua vẻ mỉa mai, "Trẫm đã phái người đi điều tra rồi, trẫm nói nó phải thì nó chính là phải!"

Bị lời nói bản thân chặn lại, sắc mặt Mộ Dung Lẫm Nhiên cứng đờ, cũng không cam tâm dừng tay như vậy.

"Hoàng thượng! Việc này rất quan trọng, có liên quan đến huyết mạch của hoàng thất Hí Triều quốc chúng ta, người tuyệt đối đừng khinh thường!"

Tử Diệp bị Mộ Dung Lẫm Nhiên làm cho bực mình, vì vậy lời nói chứa đầy hàm ý cảnh cáo nói: "Ngươi nói thật có lý, huyết mạch hoàng thất không thể lẫn lộn, đứa bé là của ai chính là đứa bé của người đó, tuyệt đối không thể ôm, nhầm!"

Lời này vừa nói ra, người biết được nội tình năm đó không được tự giác chấn động toàn thân, trên mặt thoáng qua vẻ chột dạ và sợ hãi.

Hừ, còn biết sợ!? Tử Diệp cười lạnh, "Nếu như quốc trượng không tin lời trẫm nói, như vậy, chúng ta có thể trực tiếp lấy máu nhận thân, trẫm, Duy nhi, và...... Huyền phi, chúng ta tới xem thử rốt cuộc nó có phải đứa bé của trẫm và Huyền phi không!"

Dĩ nhiên không phải!

Mộ Dung Lẫm Nhiên thiếu chút nữa rống lên, kịp thời chặn lời nói đến bên miệng, trong lòng thấp thỏm bất an, tại sao hoàng thượng lại nói như vậy? Hắn biết cái gì sao? Hay là...... tất cả chỉ là hắn quá lo lắng?

Thấy phía dưới không ai nói nữa, Tử Diệp lại nói: "Nếu mọi người đã biết hoàng nhi của trẫm, như vậy, kế tiếp trẫm có một tin tức muốn tuyên bố."

Đứng lên, nhìn thoáng qua người phía dưới, "Hủy bỏ đại điển sắc phong hôm nay!"

Lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao!

"Hủy bỏ!? Không thể nào!?"

"Chuyện này sao có thể hủy bỏ!? Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi mà!"

"Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của tân hoàng tử!?"

Ngay khi ở dưới sân hò hét ầm ĩ, Phượng Tĩnh Xu cảm thấy Tuân Thư đột nhiên kéo lấy nàng, nàng quay đầu, Die nd da nl e q uu ydo n nhìn thấy vẻ mặt Tuân Thư lo lắng, trong tay còn cầm điện thoại của hắn.

"Thư nhi, sao vậy?" Phượng Tĩnh Xu nhỏ giọng hỏi.

"Tĩnh Xu, điện thoại, nhanh, xảy ra chuyện lớn!" Phượng Hoàng vội vàng đưa điện thoại tới.

"Alo!" Phượng Tĩnh Xu nhận lấy điện thoại, bên đầu điện thoại kia lập tức truyền đến tiếng của phụ mẫu Tuân Thư.

"A, tiểu Tĩnh à! Cuối cùng con cũng nhận điện thoại!" Bên đầu điện thoại kia, là tiếng mẫu thân của Tuân Thư.

"Xin chào, bá mẫu." Phượng Tĩnh Xu lễ phép chào hỏi.

"Ai da! Cũng sắp thành người một nhà còn gọi bá mẫu!" Đầu kia truyền đến tiếng cười sảng khoái.

"Dạ, nương." Phượng Tĩnh Xu lập tức đổi xưng hô, "Nương, con thấy vẻ mặt Thư nhi lo lắng, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ai! Còn không phải nương con suốt ngày mặt ủ mày chau, bây giờ ta không có cách nào cũng chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu!"

"Mặt ủ mày chau? Tại sao? Phụ thân đâu? Người không ở cùng với nương sao?" Phượng Tĩnh Xu lập tức hỏi.

"Ồ! Con còn chưa biết sao?" Giọng nói đầy kinh ngạc truyền đến.

"Cái gì?" Phượng Tĩnh Xu có loại dự cảm xấu.

"Phụ thân con đã sớm xuất chinh đi hơn nửa tháng trước! Hình như là người của Việt Sa quốc đánh từ bên Tuyệt Tích sâm lâm! Ôi trời, không biết những người kia làm sao qua được, rừng rậm kinh khủng như vậy cũng có thể đi qua......"

Cái gì! Xuất chinh!?

Phượng Tĩnh Xu sững sờ, sao lại thế này! Một chút tin tức nàng cũng không nhận được...... Đáng chết! Là phụ thân cố ý phong tỏa tin tức sao!?

Lúc này, Phượng Hoàng ở một bên mang vẻ mặt ưu sầu, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Tĩnh Xu!" Hắn nắm lấy bả vai Phượng Tĩnh Xu, "Đã xảy ra chuyện!"

"Cái... cái gì? Xảy ra chuyện gì?" dfienddn lieqiudoon Còn chưa phản ứng lại từ trong tin tức vừa rồi, Phượng Tĩnh Xu sững sờ hỏi.

"Sông Mịch xảy ra lũ lụt, ba mảnh đất phong của nàng đã bị ngập!"

Phượng Tĩnh Xu mở to mắt, trước mặt bỗng tối sầm, run hai cái.

"Tĩnh Xu!" Phượng Hoàng vội vàng ổn định Phượng Tĩnh Xu.

Đồng thời, Tĩnh Ảnh ở một bên khác cũng truyền tin tức y hệt tới: "Xu, ba mảnh đất phong Bạch Vũ, Tương Lý và Quách Duy gặp phải lũ lớn rồi!"