Không sai, hậu cung này đúng là thiên hạ của Mộ Dung Huyền, trước kia nàng muốn làm chuyện gì cũng không gặp bất lợi, vì vậy trở thành bá chủ hậu cung.
Nhưng, trong vòng hai ngày ngắn ngủn, Mộ Dung Huyền bắt đầu hoài nghi cuối cùng mình đã thật sự nắm giữ cả hậu cung rồi hay không.
Mới vừa vào cung, không có bất kỳ thân phận bối cảnh, chỉ dựa vào một công chúa và trên thân phận chỉ có thể xưng là công chúa nước khác, Die nd da nl e q uu ydo n lại khiến cho nàng liên tiếp thất thủ, ngay cả cơ hội diệt trừ cũng không có!
Sau ngày thứ nhất, nàng lấy cớ muốn kiểm tra lễ nghi của nàng ta, kết quả Tử Mộng Cơ và Phượng Tĩnh Xu cùng đi, lễ nghi cung đình của nàng ta lại biểu hiện hoàn mỹ không có khuyết điểm, thậm chí còn chuẩn mữ hơn phi tử ở trong cung hơn hai mươi năm như nàng!
Cuối cùng, Mộ Dung Huyền không thể không cắn răng đồng ý, "Đệ Ngũ Tình" đúng là nữ nhân cung đình thích hợp, bởi vì nàng chỉ tốn thời gian một ngày học xong lễ nghi phức tạp như thế!
Được rồi, nếu học xong lễ nghi, vậy cũng không nên học, bồi bồi phi tử như nàng uống chút trà cũng có thể chứ? Không lâu về sau họ chính là "tỷ muội" rồi, họ nên có chút "tình cảm", phải không?
Nhưng khi nàng nâng chung trà lên chuẩn bị uống trà thì "Đệ Ngũ Tình"vẫn ngồi ngay ngắn mặt mỉm cười lại đột nhiên đứng lên một tay sờ chén trà.
"Thế nào?" Mộ Dung Huyền ngẩng đầu, nụ cười bên môi có chút cứng ngắc.
"Huyền phi nương nương, chén này trà có độc."
Đáng chết, nàng làm sao biết có độc! Chén trà này chính là vì hãm hại nàng mà chuẩn bị!
Được rồi! Độc trà kế không được thì tới trực tiếp đi!
Cho nên khi họ nhàn nhã ngắm hoa ở ngự hoa viên, một nhóm sát thủ áo đen đột nhiên tập kích tới đây, tàn sát khốc liệt, có đánh úp về phía Mộ Dung Huyền, nhưng lại càng công kích "Đệ Ngũ Tình" nhiều hơn, nếu như có người ngoài cuộc ở đây tỉnh táo quan sát là có thể rõ ràng nhìn ra được, sát thủ đối phó với Mộ Dung Huyền ra nhiều chiêu hư không cực kỳ yếu đuối, nhưng mà sát thủ đối phó với "Đệ Ngũ Tình" lại mạnh mẽ hung dữ.
Có điều, cực kỳ khiến cho người ta khó hiểu là, những sát thủ kia sau mấy chiêu lại toàn bộ đều khó hiểu ngã xuống, những người áo đen kia nếu toàn thân không liên tục co giật thì miệng cũng sùi bọt mép, cuối cùng, tất cả người công kích "Đệ Ngũ Tình" đều gục xuống, cho nên người vốn công kích Mộ Dung Huyền lại toàn bộ đánh về phía "Đệ Ngũ Tình", dieendaanleequuydonn hoàn toàn gạt Mộ Dung Huyền đang biểu diễn thét chói tai sang một bên. Chỉ là, cho dù toàn bộ mọi người công kích về phía "Đệ Ngũ Tình", nhưng kết quả lại tương tự nhóm người trước đó, tất cả đều bởi vì nguyên nhân không rõ ngã xuống.
Khi hàng loạt cấm vệ quân chạy đến, nghênh đón bọn họ trừ Huyền phi nương nương hàng thật giá thật đang sợ thét chói tai và một đám thi thể áo đen ngã đầy đất ra, cũng chỉ còn lại có...... động vật rậm rạp chằng chịt.
Cảnh tượng đó làm người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, từ trong lòng tỏa ra sự lạnh lẽo khiến toàn thân bọn họ phát run, hai chân như nhũn ra, ngay cả hơi sức cầm kiếm cũng không có.
Côn trùng! Côn trùng! Côn trùng độc rậm rạp chằng chịt! Không ngừng ngọa nguậy, không ngừng bò!
Xà! Xà! Rắn độc chi chít! Thân rắn lạnh lẽo giãy dụa "xà xà", thỉnh thoảng phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ máu, con mắt rét lạnh không ngừng quét nhìn kẻ địch ở trong đám người, thân thể bắn lên thật cao làm xong sự chuẩn bị tốt nhất.
Nhóm này do côn trùng độc và xà độc tạo thành đội ngũ độc sát, ly kỳ vây "Đệ Ngũ Tình" ở chính giữa, giống như vì bảo vệ nàng mà đến, mà khi "Đệ Ngũ Tình" ở đây nhìn thấy những con côn trùng độc và rắn độc này thì hoa hoa lệ lệ té xỉu. Chỉ là, mặc dù nàng ngã xuống, những động vật có độc này sẽ không đến gần nàng cũng đã làm cho người ta trợn mắt hốc mồm.
"Chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta hoàn toàn bảo vệ được hoàng hậu nương nương rồi."
Trong đầu, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, mang theo tiếng lẽ lưỡi "xè xè".
"Hoàn toàn? Thế nào là hoàn toàn?" Phượng Tĩnh Xu lười biếng nằm ở trên giường nhỏ trong Hàm Đào trai, hưởng thụ không khí mát lạnh hệt như có điều hòa do Lục Linh Lung mang tới.
"Chúng ta bao vây hoàng hậu nương nương tới gió thổi không lọt, khiến những sát thủ kia ngay cả một sợi tóc cũng không đụng tới nàng được, mặc dù nàng bị chúng ta dọa ngất rồi, nhưng người toàn vẹn không dấu vết." Tiếng lè lưỡi lần nữa lấy lòng trả lời.
"Cái gì!?" Phượng Tĩnh Xu lập tức từ nhảy bắn lên từ trên giường, "Các ngươi rõ là...... rõ là......! Các ngươi không thể chừa nàng lại! da.nlze.qu;ydo/nn Nếu như trên đất toàn bộ đều là động vật, xung quanh nàng đều trống không, sẽ khiến người ta cho rằng nàng dùng vu thuật gì đó! Nàng sẽ bị người ta coi thành vu nữ hoặc người tà giáo đấy!"
"A, a, a......" Tiếng lè lưỡi xen lẫn vẻ luống cuống, "Chủ, chủ nhân, thật, thật, thật xin lỗi! Này, vậy chúng ta nên làm cái gì?"
"Leo lên! Leo lên thân thể của nàng! Tốt nhất nên đâm mấy cái trên người nàng, tránh cho người ta sinh nghi!" Phượng Tĩnh Xu không chút do dự ra lệnh, tuyệt không sợ Lục Tình La vì vậy mà bị kinh sợ.
"Đâm, đâm mấy cái!?" Không thể tin được, "Chủ nhân! Chúng ta đều có độc! Đâm hoàng hậu nương nương mấy cái còn có thể cứu sao!?"
"Ngươi vội cái gì! Không phải còn có ta ở đây sao!?" Phượng Tĩnh Xu trách mắng, "Nhanh chóng leo lên cho ta!"
"Dạ!" Người cầm đầu ra lệnh, côn trùng độc nhỏ và con rắn nhỏ không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh, dùng sức leo lên nàng!
Ngự hoa viên, mọi người kinh ngạc nhìn vòng vây phân biệt rõ ràng trước mặt cũng suy đoán các loại khả năng, Mộ Dung Huyền đã được bức tường người bảo vệ nghiêm ngặt, mặc dù sợ hãi, vẫn giương lên nụ cười quỷ dị. Thật là đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, cái cục diện làm cho người ta hoảng sợ này có thể dễ dàng đưa người vào chỗ chết hơn bất cứ cái gì...... Ách! Tại sao có thể như vậy!?
Mộ Dung Huyền vừa mới lên hy vọng, và cấm vệ quân chung quanh ngạc nhiên nhìn những con vật ngọa nguậy ầm ầm bò lên thân thể "Đệ Ngũ Tình", chúng nó lại rút lui, bò khỏi thân thể "Đệ Ngũ Tình", thuận tiện để lai dấu "từng đi qua đây" ở phía trên.
Khi nơi bọn hắn không thấy được, phía dưới đám côn trùng, có một màn tia sáng màu tím nhàn nhạt bảo vệ thân thể "Đệ Ngũ Tình", mặc dù nàng bị quấn, lại có thể giữ tính mạng nàng.
Ngay khi Tử Mộng Cơ được tin tức đến Ngự hoa viên, trên đất chỉ còn lại một đống thi thể và "Đệ Ngũ Tình" đã lâm vào hôn mê.
Một hồi sợ hãi tập kích đến, "Không ——!" Tử Mộng Cơ hét lên một tiếng, bất chấp nguy hiểm xông tới, tiếng "nương" từ trong cổ hét lên cũng không có thốt ra, một tia sáng màu xanh ngăn cản tất cả âm thanh.
Hô, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa thì lộ bí mật! Sau đó Phượng Tĩnh Xu chạy tới nhẹ nhàng thở phào, vội vàng xông lên trước nắm chặt bả vai Tử Mộng Cơ khiến nàng bình tĩnh lại, "Tỷ tỷ! Đừng lo lắng, không sao!" Ngay sau đó quay đầu lại rống to với đám người đứng ngốc ở đó: "Các ngươi còn đứng ở nơi này làm gì? Còn không nhanh gọi ngự y!?"
Một câu thức tỉnh người trong mộng, tất cả mọi người bắt đầu kêu to chạy khắp nơi, Phượng Tĩnh Xu nhân cơ hội này vội vàng truyền âm cho Tử Mộng Cơ: Dieenndkdan/leeequhydonnn "Tỷ tỷ! Không cần lo lắng, không sao, tỷ koddc quá kích động rất có thể sẽ bại lộ thân phận của Tình di! Chẳng lẽ tỷ muốn bởi vì tỷ kích động mà khiến Tình di chịu phải uy hiếp sao!?"
Một câu đe dọa, quả nhiên khiến Tử Mộng Cơ bình tĩnh lại, nàng nắm tay Lục Tình La thật chặt, chỉ hy vọng ngự y mau chạy tới đây chữa trị nương của mình.
"Đừng lo lắng, chỉ cần có muội ở đây, Tình di sẽ không xảy ra vấn đề gì, muội bảo đảm nàng ngày mai sẽ khá hơn, tỷ quên rồi sao, ngày mai chúng ta còn phải tham gia đại điển sắc phong đấy?" Phượng Tĩnh Xu an ủi.
Tử Mộng Cơ cảm kích nắm chặt tay Phượng Tĩnh Xu, từ trong thâm tâm nói: "Muội muội, Tử Mộng Cơ ta cảm kích muội không hết lời, ta ở đây cam kết, cả đời này, nếu muội cần, cho dù muốn mạng của ta ta cũng sẽ vì muội mà vượt núi đao hiểm trở!"
Phượng Tĩnh Xu cười cười, vỗ vỗ bả vai Tử Mộng Cơ, "Yên tâm đi tỷ tỷ, đến lúc đó ta nhất định sẽ không khách khí với tỷ!"
Hàm Đào trai --
Khi Phượng Tĩnh Xu nằm trên giường nhỏ mềm mại, một bóng dáng màu trắng lặng lẽ tiến vào, ánh mắt tràn đầy dụ dỗ, cởi bỏ từng kiện y phục màu trắng ra, cho đến trước giường, thân thể đã không còn mảnh vải che thân chậm rãi bò lên giường, chậm rãi đi tới trước bóng dáng thướt tha đó.
Rốt cuộc, khi ở đụng phải bóng dáng yêu kiều, giai nhân đột nhiên nghiêng người, lăn vào trong lồng ngực nóng bỏng.
Ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt tím long lanh, bên môi thiên hạ tuyệt sắc cong lên một nụ cười mỉm động lòng người, giống như đã sớm biết tối nay sẽ có người đến.
Than thở, đưa tay ôm chặt lấy nàng, đôi môi yêu say đắm hôn lên dung nhan khiến người ta hồn bay phách lạc, "Tĩnh nhi! Phải làm sao mới có thể làm khiến nàng cảm nhận được tình yêu và biết ơn vô hạn của ta dành cho nàng đây?"
Chau mày, "Nếu bình thường, không cần phải nói gì ta cũng có thể cảm nhận được tình yêu của chàng, nhưng bây giờ......" Phượng Tĩnh Xu cố ý kéo dài giọng.
"Như thế nào?" Giọng điệu mặc dù nôn nóng sốt ruột, nhưng bên ngoài động tác cũng không thay đổi, vẫn dịu dàng như vậy.
"Hiện tại...... dốc lòng yêu ta!" Cánh tay ngọc lượn quanh trên bả vai rộng, giọng điệu Phượng Tĩnh Xu trở nên trầm thấp mà hấp dẫn.
Ánh mắt trầm xuống, ngọn lửa hừng hực nổi lên, giọng khàn khàn phun ra khí nóng: "Tuân lệnh, công chúa của ta!"
Một hồi chăn gấm, vô tận phong tình......
Nếu có người nguyện đây là một buổi tối yên ổn mà tốt lành, như vậy thì coi như hắn dùng sức cầu nguyện cũng uổng phí hơi sức.
Nửa đêm, tiếng chuông leng keng leng keng vang lên ở Hàm Đào trai, kèm theo tiếng bước chân một đường chạy thẳng tới, "Rầm!"
[email protected]
*dyan(lee^qu.donnn) Cửa phòng Phượng Trạch công chúa ở Hàm Đào trai bị người dùng lực đạp ra.
"Tỷ tỷ!" Một giọng nói trong trẻo mang theo sợ hãi phá vỡ đêm trầm tĩnh, theo sát phía sau là tiếng một người khác nhỏ giọng khuyên lơn.
Hai người ôm nhau ngủ trên giường bị giọng nói thình lình xuất hiện làm cho kinh hoảng nhảy dựng lên, khi bọn họ nghe được tiếng kêu, muốn che giấu thì đã trễ.
"Tỷ tỷ! Tỷ......" Tiếng kêu dồn dập im bặt, một thiếu niên áo đỏ ngơ ngác nhìn hai người trên giường, trong phòng nhất thời yên lặng, ngay cả cái tiếng khuyên lơn đó, cũng biến mất.
"Tỷ tỷ...... các người...... đang làm gì?" Thiếu niên tiến lên từng bước từng bước, trong cặp mắt trong suốt lúc này lại có vẻ mê mang hỗn loạn, trong mắt bất chợt thoáng qua tia sáng âm u, tia sáng kia lúc lại sắc bén, lúc lại yếu ớt.
Bên trong phòng có bốn người, bốn người đều có thể nhìn thấy tất cả trong đen tối, vì vậy giờ khắc này hai người trên giường lại lộ rõ dưới hai ánh mắt khác.
Má nó! Sao hai người lại mang nét mặt bị "bắt gian tại giường" vậy!?
Phượng Tĩnh Xu im lặng trợn mắt, ngã ở trên người Phượng Duy Tĩnh.
Phượng Duy Tĩnh cười khổ, xem ra hôm nay thật không phải là một ngày tốt thỏa lòng! Vì vậy cẩn thận bao bọc Phượng Tĩnh Xu, không để cho thân hình như ngọc của nàng cho người khác nhìn —— cũng không phải nói Tuân Thư ngốc, mà là nam tử áo xanh đi theo phía sau Tuân Thư. Mặc kệ hắn có tâm tư gì với Tĩnh nhi, ít nhất trước mắt Tĩnh nhi còn chưa có cam kết gì không phải sao? Như vậy, cũng sẽ không cho phép bất kì một “người ngoài” nào nhìn Tĩnh nhi của bọn họ!
Đối với sinh vật giống đực không phải người trong nhà, Phượng Duy Tĩnh phòng thủ rất chặt chẽ, chỉ cần chưa nhận thân phận, cũng đừng nghĩ muốn vượt qua tuyến phòng vệ của hắn!
Không chút nào ngượng ngùng xuống giường, Phượng Duy Tĩnh thong thả ung dung mặc quần áo vào, nhưng từng vết cào mập mờ trên người, đã khiến Văn Nhân Tĩnh Phong im lặng càng thêm chán nản đau lòng.
Xoay người, dựa sát bên tai Phượng Tĩnh Xu, Phượng Duy Tĩnh nhỏ giọng mà nói: "Thân ái, tối nay sợ rằng không thể bồi nàng được nữa, chỉ là, dfienddn lieqiudoon " Hắn nhìn thoáng qua Tuân Thư không nói lời nào, "Ta nghĩ, có phải nàng nên cho Thư nhi của chúng ta một khóa học trưởng thành không?" Tiếng cười khẽ mập mờ thoáng chốc nhiễm đỏ vành tai Phượng Tĩnh Xu.
"Hứ! Chỉ biết nói lời này, biết rồi! Ta biết rồi, lúc chàng đi ra cần phải chú ý an toàn đó!" Một cái chân ngọc vươn ra từ dưới chăn gấm khẽ đá Phượng Duy Tĩnh một cước, không quên nhắc nhở chú ý hắn an toàn.
"Được! Ngày mai chúng ta gặp!" Phượng Duy Tĩnh gật đầu, đứng dậy rời khỏi.
"Ta nghĩ hay là chàng đi xem thử Tình di thì tốt hơn, dù sao hôm nay nàng bị giật mình không nhỏ." Phượng Tĩnh Xu nhắc nhở lần nữa.
"Được." Mặc dù trước khi đến đã thăm mẫu thân một lần, nhưng mà đối với Phượng Duy Tĩnh người yêu nói gì nghe nấy vẫn ra cửa đi về một hướng khác.
Thu hồi ánh mắt, Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía hai người trước mắt.
"Hiện tại, " Chầm rì rì mở miệng, "Ta nghĩ, ta có thể ở chung một chỗ với Thư nhi, Thư nhi tạm thời không cần ngươi chăm sóc, ngươi trở về trước đi, sáng sớm ngày mai lại tới!" Trước phân phó bóng dáng im lặng ở trong góc, dời ánh mắt, ngàn vạn dịu dàng vươn tay với thiếu niên đứng đối diện, "Thư nhi, tới đây."
"Tỷ...... Tỷ tỷ, vừa rồi các người...... đang làm gì? Tại sao lại không mặc y phục......" Tuân Thư mờ mịt tiến lên.
Đưa cánh tay trơn bóng ra kéo lấy bàn tay mềm mại, trong mắt Phượng Tĩnh Xu dâng lên ánh sáng chói mắt, một cỗ sức quyến rũ của phái nữ từ bên trong tản ra, mang theo tình dục nhàn nhạt, dần dần tràn ngập cả căn phòng.
Lảo đảo, bóng dáng màu xanh mang theo một cỗ bi thương rời khỏi phòng, trên mặt càng lúc khổ sở.
Tại sao! Tại sao phải khiến ta thấy được những thứ này!? Tại sao phải ở trước mặt ta!? Chẳng lẽ, đây chính là trừng phạt của nàng đối với ta sao!?
Cũng trong lúc đó, Phượng Duy Tĩnh tiến về phía sương phòng của Lục Tình La, đột nhiên khi đi ngang qua bên ngoài phòng của Tử Mộng Cơ, nơi đó đứng một người, một người có thân hình cao lớn kiên cường, hắn mặc một chiếc áo bào tím quý giá, dienndnle,qu.y don không có quá nhiều sự chải chuốt, nhưng trên trực giác, Phượng Duy Tĩnh biết hắn là ai.
Hạ xuống đất, từ từ bước lên trước.
"Ai!?" Phát hiện có người đến gần, nam tử đột nhiên xoay người, sắc mặt bén nhọn ngay khi thấy người trước mặt liền biến thành kinh ngạc.
"Nhạc, nhạc phụ......!?"