Chương 142: Quyển 4 Chương 53

Để lại Vu Phó Oánh và Long Ứng Quân ở Cúc uyển, đám người Phượng Tĩnh Xu thu thập một chút rồi di tới cửa Kim phủ.

Trước cửa đã có một số người đứng, Trình Khả Diệu và mấy nhi tử nàng dâu cùng tôn tử đứng chờ bọn họ ở cửa, Kim Bích Đạc đứng ở bên cạnh Trình Khả Diệu, ánh mắt sâu xa, thẳng tắp ngưng mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu.

Đi tới cửa, ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn sàng hai chiếc xe ngựa, chờ bọn họ lên xe.

Phượng Tĩnh Xu dừng lại, đối mặt với Trình Khả Diệu, "Nãi nãi, mấy ngày nay chúng ta quả thật rất vui vẻ, cám ơn người đã chiêu đãi!"

Trình Khả Diệu cong lên nụ cười hiền lành, trong tiếng cười còn có đầy sự cảm kích, "Đâu có! Các con cũng đã gọi nãi nãi ta rồi, Die nd da nl e q uu ydo n nơi này dĩ nhiên chính là nhà của các con, về sau nhất định phải tới chơi nhiều đó!"

Phượng Tĩnh Xu nhìn sâu vào trong mắt Trình Khả Diệu, đột nhiên cười nói: "Sẽ!"

Xoay người, đi về phía xe ngựa.

"Tiểu Kim Khố!" Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Phượng Tĩnh Xu xoay người lần nữa.

"Ta...... Ta......" Khó có được, Kim Bích Đạc ấp a ấp úng, một hồi lâu cũng không nói ra một lời.

Hắn là đang xấu hổ sao!?

Tất cả người Kim gia đều dùng một vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Kim Bích Đạc, giống như người đứng trước mặt bọn họ không phải Kim Bích Đạc, mà là người nào đó bị Quỷ Hồn ám, tóm lại tuyệt đối không phải là tên gian thương Kim Bích Đạc da mặt dày đó!

Đối mặt với Kim Bích Đạc đột nhiên xấu hổ như đại cô nương, Phượng Tĩnh Xu có chút buồn cười, "Thế nào? Không có chuyện gì, ta đi nhé?"

"A!" Kim Bích Đạc vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu phải đi, vội vàng tiến lên một bước giữ tay nàng lại.

"Thế nào, có lời cứ nói đi?" Phượng Tĩnh Xu chau chau mày, trong mắt lóe lên tia hài hước.

"Nàng, cái đó, ách......" Kim Bích Đạc lắp bắp, vẫn nói không ra lời trong lòng, bình thường miệng mồm nói nhanh nhẹn, sao lúc này lại không được! Hắn âm thầm gấp gáp.

Nhìn bộ dạng này của hắn, tới trời tối cũng nói không ra, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tha cho hắn một lần, cười nói: "Có rãnh rỗi tới thì tìm ta đi! Tới ngồi một chút cũng được!"

Giống như nghe được tiếng trời, cặp mắt Kim Bích Đạc sáng lóng lánh, dùng sức gật đầu hai cái, rốt cuộc buông tay nắm chặt tay của nàng ra. Lúc này mới chú ý tới ánh mắt kinh dị của người khác, trên mặt cũng thoáng qua vẻ thẹn thùng.

Phượng Tĩnh Xu xoay người, thấy Tử Mộng Cơ đã đỡ Lục Tình La lên xe, nàng gật đầu với Tử Mộng Cơ, để nàng sắp xếp xong cho Lục Tình La, sau đó lên xe ngựa của mình —— lần này, nàng đạp lên bậc gỗ thượng đẳng mà hai ngày trước Kim gia mới mua, dieendaanleequuydonn xem ra, Kim Bích Đạc đã “khuyên giải” mấy lão nhân gia quơ tay múa chân trong gia tộc rồi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!

Vừa tiến vào xe ngựa, phu xe đã vung roi, hai chiếc xe ngựa phân đường mà đi, tất cả trở về.

Đi không được bao xa, Tĩnh Ảnh liền tiến vào buồng xe.

"Sao rồi?" Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, nhìn cao thấp, trước tiên xác định Tĩnh Ảnh không có vấn đề gì, mới hỏi thăm kết quả.

Kết quả Hoa Ngọc Dung vừa đưa trà tới, Tĩnh Ảnh uống một hớp, không thấy thở hổn hển nói: "Tra hỏi được rồi, người Phi Tuyệt lâu."

"Phi Tuyệt lâu?" Trên mặt Phượng Tĩnh Xu thoáng qua sát khí, "Thời gian này Phi Tuyệt lâu không phải đã an phận nhiều rồi sao?" Người ám sát rõ ràng đã giảm bớt, thậm chí có mấy ngày cũng không trông thấy bóng người, sao lần này lại nhô ra?

"Còn chưa có hỏi được, chỉ là theo lời giải thích của những sát thủ kia, giống như mệnh lệnh này không phải bản thân tân lâu chủ Phi Tuyệt lâu —— lúc trước tân lâu chủ đã rút lui với Mộ Dung Vũ — lần này, hình như là một nữ nhân bên cạnh vị lâu chủ ra lệnh, mà lâu chủ Phi Tuyệt lâu lại tùy ý để nữ nhân kia ra lệnh."

"Một nữ nhân?" Phượng Tĩnh Xu cau mày, "Phi Tuyệt lâu cũng không phải có thể để một nữ nhân tùy ý thao túng, đặc biệt là vụ án lớn như vậy...... Trong này nhất định có cái gì mờ ám......"

"Không rõ lắm, tất cả đều phải để Hoa Gian từ đi tra rõ." Tĩnh Ảnh trả lời.

"Tra rõ! " Phượng Tĩnh Xu cười lạnh, "Phải tra rõ, chỉ là trước khi điều tra, có lẽ chúng ta còn có thể đi ‘ khuyên nhủ ’ Phi Tuyệt lâu, xem bọn hắn có muốn thu tay lại hay không, nếu như không nghe lời khuyến cáo tốt bụng của chúng ta, vậy cũng không cần khách khí, " Giọng Phượng Tĩnh Xu lạnh lùng quyết định thịnh vong của một tổ chức, "Nếu như bọn họ không nghe khuyên bảo, thì phá hủy Phi Tuyệt lâu!"

"Vâng!" Tĩnh Ảnh không chút do dự nào gật đầu, lời Phượng Tĩnh Xu nói, từ trước đến giờ hắn đều nói gì nghe nấy.

Phượng Tĩnh Xu lại chuyển sang Phượng Duy Tĩnh, "Tĩnh nhi, mấy ngày nay chàng phải chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ sẽ có người tìm tới cửa."

Phượng Duy Tĩnh hiểu gật đầu, trong thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua được, tin tức hắn là nhi tử của Lục Tình La, sớm muộn cũng sẽ bị người biết, đến lúc đó, chỉ sợ có vài người sẽ coi hắn là cái đinh trong mắt, muốn xử đẹp cho vui.

An nguy của người bên người Phượng Tĩnh Xu ngược lại không lo lắng, bởi vì có Tử Linh lung ở đây, có thể bảo đảm an toàn của người nàng chỉ định, da.nlze.qu;ydo/nn cho nên nàng nhắc nhở Tĩnh nhi, chỉ là muốn hắn có chuẩn bị tâm tư thôi, mặc dù lòng của Tĩnh nhi không ở trong triều đình......

"Hi ——" Phu xe thét một tiếng, xe ngựa vững vàng dừng lại.

"Công chúa, đến phủ tể tướng.” Phu xe ở bên ngoài cung kính bẩm báo nói.

"Ừ." Phượng Tĩnh Xu đứng dậy đi ra khỏi buồng xe, vốn tưởng rằng sẽ thấy bóng dáng hồ ly, lại phát hiện cửa lớn phủ tể tướng lại đóng chặt, trước cửa còn có mấy đội vệ binh canh giữ.

"Đây xảy ra là chuyện gì?" Phượng Tĩnh Xu nghi ngờ.

"Công chúa, những người này đều là binh của Văn Nhân tướng quân, có thể là tướng quân tới, tiểu nhân sẽ đi kêu cửa cho người ngay bây giờ." Phu xe dứt lời, tới trước kêu cửa.

Văn Nhân? Mới nghe đến dòng họ này, trong đầu Phượng Tĩnh Xu không khỏi hiện lên bóng dáng của hai người, một là gương mặt hồ ly bi thương ban đầu say trong đông tuyết, một là bóng người màu xanh mấy ngày trước bị nàng ác ý lạnh nhạt, tên tiểu quán thanh lâu nửa đường nhặt được...... Không, hắn không phải tiểu quan! Phượng Tĩnh Xu lắc đầu ở trong lòng, hủy bỏ thân phận của Văn Nhân Tĩnh Phong. Lạnh nhạt mấy ngày, bây giờ nên suy nghĩ thật kỹ đối xử với hắn thế nào rồi!

Sau khi một nhóm người xuống xe, người gác cổng đã chạy tới đây, "Tham kiến công chúa! Tham kiến bương gia!"

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, "Hồ ly tỷ tỷ đâu?"

"Hồi công chúa, tiểu thư ở đại sảnh."

"Được, biết." Vừa nói vừa đi tới đại sảnh, bởi vì biểu minh thân phận, dọc theo đường đi cũng không bị binh lính của Văn Nhân ngăn cản, cứ như vậy thông suốt đến đại sảnh.

Vốn tưởng rằng trong đại sảnh chỉ có Tâm Mộng Hồ và Hàm Tinh, ai biết xa xa đã nhìn thấy một đống người hoặc ngồi hoặc đứng chen lấn trong đại sảnh.

"Công chúa!"

Vốn định về phòng trước, nhưng bị Tâm Á Thanh  gọi lại, Phượng Tĩnh Xu không thể làm gì khác hơn là quay đầu, mang theo nụ cười đi tới, nam nhân phía sau cũng cùng đi theo vào đại sảnh.

"Tâm bá phụ." Phượng Tĩnh Xu vái chào.

"Công chúa cũng đừng gọi hạ quan là bá phụ, hạ quan không chịu nổi!" Tâm Á Thanh vội vàng đỡ Phượng Tĩnh Xu dậy.

"Làm sao có thể chứ? Ngài vừa là phụ thân của tỷ tỷ, dĩ nhiên chính là bá phụ của Tĩnh Xu." Phượng Tĩnh Xu cười đáp, dinendian.lơqid]on thuận tiện ngồi vào bên cạnh Tâm Mộng Hồ, âm thầm suy đoán bây giờ là tình huống gì.

Đợi sau khi Phượng Tĩnh Xu ngồi xuống, một giọng nói phóng khoáng như đánh trống vang lên: "Gặp qua vương gia, gặp qua công chúa!"

Phượng Tĩnh Xu theo tiếng kêu nhìn lại, giọng đầy phóng khoáng, tướng mạo tục tằng, mày rậm lớn, ánh mắt lấp lánh có hồn, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng sắc bén, trên gương mặt cương nghị nghiêm túc, tác phong quân nhân kỷ luật nghiêm minh làm cho người này có vẻ rất kiên cường, đây chính là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Hí Triều quốc—— Văn Nhân Chiến.

Phượng Hàm Tiếu, Phượng Duy Tĩnh ở bên cạnh rối rít đứng dậy trả lễ, Phượng Tĩnh Xu cũng nhã nhặn lịch sự trả một lễ, sau đó ngồi không nói lời nào, chờ đợi người khác lên tiếng.

Không khí bên trong đại sảnh có chút quái dị, ngồi ở trên cùng chính là gia chủ Tâm Á Thanh, bên tay trái là khách nhân Văn Nhân Chiến, bên cạnhVăn Nhân Chiến còn đi theo một mỹ phụ trung niên, giờ phút này vành mắt phụ nhân kia ửng đỏ thỉnh thoảng lấy ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm Hàm Tinh ở đối diện, phía dưới phụ nhân, hẳn là Văn Nhân Tĩnh Phong nhiều ngày không gặp, Văn Nhân Tĩnh Phong vốn giống như chán đến chết cúi thấp đầu, sau khi Phượng Tĩnh Xu đi vào vẫn đuổi sát không thả, trình độ nóng bỏng dẫn đến mấy nam nhân bên cạnh Phượng Tĩnh Xu liên tiếp ghé mắt.

Bên tay phải là Tâm Mộng Hồ không có vẻ mặt gì, bên cạnh Tâm Mộng Hồ là Hàm Tinh đứng với vẻ mặt chuyên chú, kế nữa là mấy người Phượng Tĩnh Xu.

Một lát sau, làm như không muốn đè nén thêm nữa, Văn Nhân Chiến uy nghiêm mở miệng nói: "Tóm lại, con chính là con trai thứ hai bị trộm đi của Văn Nhân gia ta, hôm nay con liền theo chúng ta trở về, đợi chọn ngày tốt xong thì dâng hương báo cho tổ tiên, cảm tạ bọn họ phù hộ."

Kiểu lời nói ra lệnh này, nếu đặt tại trong quân doanh, khẳng định đã sớm vang lên trăm cái dạ rồi, nhưng mà, Dieenndkdan/leeequhydonnn nơi này không phải trại lính, cũng không có binh lính của hắn, cho nên nói vừa xong, hiện trường vẫn yên tĩnh một mảnh.

Nếu không phải là trường hợp không đúng, Phượng Tĩnh Xu nhất định sẽ bởi vì vở kịch này mà phun cười mấy tiếng, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Văn Nhân Chiến biến đen, nàng chỉ đành lễ phép nuốt nụ cười trở lại đến bên miệng.

Vừa phát hiện sắc mặt người bên cạnh không đúng, mỹ phụ vội vàng mở miệng: "Tinh nhi, con mau trả lời đi!"

Văn Nhân Chiến là một người cương ngạnh người, nghiêm khắc tự hạn chế, ở Văn Nhân gia, chỉ cần không xúc phạm quốc pháp gia quy, bình thường cũng sẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng chỉ cần phạm vào quy củ, Văn Nhân Chiến sẽ trở nên không thông tình đạt lý, đối với người phạm sai lầm nghiêm trị không tha, bất luận kẻ nào cũng không thể cầu cạnh, cầu cạnh sẽ phải tăng chịu phạt gấp bội, còn có thể liên lụy người cầu tha thứ. Năm đó Văn Nhân Tĩnh Phong dưới gia quy nghiêm nghị của Văn Nhân Chiến ngay cả cơ hội sửa sai cũng không có đã quyết liệt với toàn gia tộc, từ đó rời khỏi Văn Nhân gia.

Hiện nay, Văn Nhân Chiến hiển nhiên cho rằng lời nói của mình không được bất kỳ sự đáp lại nào là bị khiêu chiến quyền uy, xúc phạm vào quy củ, đối phương coi rẻ quy củ kính lão tôn hiền, vì vậy lập tức gương mặt biến đen, mơ hồ có dấu hiệu nổi giận.

(còn tiếp)