Sáng sớm, một bóng dáng nhu nhược chần chừ, lưỡng lự ở bên ngoài viện của Kim Bích Đạc.
Chỉ thấy một đầu tóc đen của người nọ rủ xuống bên vai, làm gương mặt dịu dàng tràn đầy khí chất của người trí thức càng thêm tái nhợt, bên dưới hai mắt trong veo như nước là hai quầng thâm, hiển nhiên người này buổi tối cũng không ngủ ngon. Die nd da nl e q uu ydo n Mà giờ khắc này, trong mắt của nàng tràn đầy sợ hãi, hối hận và giãy giụa, vẻ mặt lo lắng, phức tạp và khiếp sợ, cặp mắt thỉnh thoảng nhìn lại trong sân, hy vọng có thể thấy được người trong kỳ vọng xuất hiện.
Rốt cuộc, một bóng người màu vàng chậm rãi đi ra, bên cạnh còn đi theo hai gã sai vặt, hắn đang dặn dò hai gã sai vặt sau lưng việc gì đó, vừa nói vừa đi về phía trước.
Khi thấy người bên ngoài viện, hắn ngẩn ra, "Thấm Nhụy, sáng sớm sao muội lại đứng ở đây?"
Vừa nhìn thấy biểu ca, Tịch Thấm Nhụy đột nhiên "hu hu" khóc, nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống, dáng vẻ bi thảm này làm cho người ta nhìn không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Sáng sớm đã nhìn thấy biểu muội dịu dàng có tri thức hiểu lễ nghĩa của mình chạy đến trước mặt mình khóc, Kim Bích Đạc có chút kinh ngạc.
"Thấm Nhụy, đã xảy ra chuyện gì? Là có người ức hiếp muội sao?" Kim Bích Đạc vội vàng tiến lên an ủi, "Nói cho biểu ca biết, biểu ca đi giúp muội dạy dỗ hắn!"
Tịch Thấm Nhụy khóc nửa ngày, rốt cuộc thút tha thút thít nói: "Biểu, biểu ca, ô ô...... Muội biết sai rồi, muội không nên, làm như vậy, ô ô......" Nói xong, nàng lại bắt đầu nước mắt tràn lan, "Tối hôm qua cả một buổi tối cũng không dám ngủ, chỉ sợ...... trong lòng muội rất sợ, ô ô...... muội cảm thấy được giống như có một đôi mắt ngoan độc nhìn chằm chằm muội...muội rất sợ thực sự rât sợ......" Nói xong, toàn thân Tịch Thấm Nhụy run lẩy bẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Chưa từng thấy biểu muội thất lễ như vậy Kim Bích Đạc vội vàng ôm lấy nàng trấn an vỗ nàng, sợ hù dọa nàng, vì vậy dùng giọng điệu dịu dàng nói: dieendaanleequuydonn "Thấm Nhụy, đừng sợ, đừng sợ, nói cho biểu ca, muội đã làm gì? Chỉ cần nói cho biểu ca, cũng không cần sợ hãi nữa!"
Tịch Thấm Nhụy dần dần yên tĩnh lại, nàng đáng thương rúc vào trong lòng Kim Bích Đạc, đứt quãng nói: "Tối hôm qua, muội…muội mời công chúa đi thưởng trà......"
"Thưởng trà? Chuyện tốt mà! Trình độ trà nghệ của công chúa rất cao, muội có thể đi theo nàng học được mấy ngón nghề cũng rất lợi hại!" Kim Bích Đạc tiếp lời Tịch Thấm Nhụy.
Tịch Thấm Nhụy nhỏ giọng nói: "Muội…muội muốn mời công chúa đến Cúc uyển đi......"
Cúc uyển? Đó không phải là viện của hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Quân sao?
Kim Bích Đạc thông minh lập tức nghĩ tới Long Ứng Quân, sau đó kết hợp với sự khác thường sáng sớm hôm nay của Tịch Thấm Nhụy, một linh cảm bất an đang dâng lên trong đầu, Kim Bích Đạc đè nén lo lắng trong lòng, tiếp tục dịu dàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tịch Thấm Nhụy chôn ở trong lòng Kim Bích Đạc sắc mặt lại tái nhợt thêm một phần, nàng khiếp sợ nói: "Sau, sau đó......"
Lời còn chưa nói hết, một tiếng thét chói tai ngất trời đột nhiên vang lên, khiến Kim phủ sáng sớm còn đắm chìm trong giấc ngủ hung hăng run lên một cái.
Bốn người trước viện sững sờ, tiểu Kim tử nghi ngờ hỏi: "Đây là ai đang kêu vậy? Âm thanh đó hình như là từ......"
"Cúc uyển truyền tới." Tiểu Ngân tử tỉnh táo trầm ổn lập tức tiếp lời nói.
Cúc uyển!
Trong lòng Kim Bích Đạc cứng lại, thả Tịch Thấm Nhụy trong lòng ra giọng nói hấp tấp: "Đi, đi Cúc uyển!" Nói xong dẫn đầu chạy tới Cúc uyển.
Để lại ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là tiểu Ngân tử dùng giọng điệu gấp gáp nói: "Biểu tiểu thư, da.nlze.qu;ydo/nn bây giờ chúng ta phải đuổi theo chủ tử, người tự mình đi tới hay là muốn chúng ta giúp người đi đây?"
Tịch Thấm Nhụy cắn cắn môi, nhìn về phía Cúc uyển, trong mắt có lo lắng, lòng đầy căm phẫn, nói với tiểu Ngân tử: "Các ngươi mang ta đi!"
Dứt lời, tiểu Ngân tử nói một tiếng "đắc tội", một tay ôm lấy hai người Tịch Thấm Nhụy và tiểu Kim tử dùng khinh công chạy.
* Tiêu Tương thư viện * Tĩnh nữ truyền * Tiêu Tương thư viện * Tĩnh nữ truyền **
Nếu như dùng hạnh phúc để cân nhắc cảm giác thỏa mãn cả đời một người, Phượng Duy Tĩnh muốn lớn tiếng tuyên bố với toàn thế giới, hắn, Phượng Duy Tĩnh, chính là người hạnh phúc nhất, thỏa mãn nhất trên thế giới này!
Ngồi dậy, ánh mắt chớp cũng không chớp ngưng mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ trước mắt, dịu dàng như vậy, đẹp như vậy, trên khuôn mặt ngủ say là một mảnh hồn nhiên, đơn thuần giống như đứa trẻ con mới sinh.
Giờ phút này, hắn không cần phải dùng ngôn ngữ gì nữa để hình dung vẻ đẹp của nàng, mỗi một phần mỗi một tấc của nàng cũng đã sớm in dấu thật sâu tại đáy lòng của hắn, dung nhan không cần nhìn cũng có thể buộc vòng quanh khiến người ta si mê. Hắn chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, sợ giờ khắc này có được chỉ là mộ trong rất nhiều giấc mộng đẹp của hắn, khi mặt trời mọc lên thì người bên cạnh sẽ biến mất không thấy nữa.
Khe khẽ thở dài một hơi, hắn không hối hận.
Lựa chọn nàng hắn tuyệt không hối hận.
Nếu như năm đó không có nàng, hắn sớm đã bị chết rét, chết đói ở góc đường rồi, sao còn có thể có cuộc gặp gỡ sau này chứ? Dinendian.lơqid]on Nếu như không phải nàng, hắn cũng không thể gặp lại được mẫu thân thân sinh của mình, cũng không biết phụ thân của mình rốt cuộc là ai, tại sao hắn lại bị người vứt bỏ ở trên đường?
Tất cả của hắn đều là nàng ban cho, ý nghĩa cho việc hắn tồn tại chính là vì nàng, sao nàng sẽ cho là hắn sẽ vì một vị trí, hoặc là tình cảm huyết thống chưa từng có mà buông tha nàng, người quan trọng như sinh mạng của hắn chứ?
Một bàn tay mang theo tình yêu say đắm sâu đậm và cưng chiều, di chuyển trên hình dáng quen thuộc, chạy..... xuống phía dưới, ngọn lửa trong mắt càng đậm, hô hấp cũng dần dần gấp gáp.
Đột nhiên, mỹ nhân ngủ say không hề báo động trước lên tiếng: "Chàng còn chưa xem đủ chưa sao?"
Phượng Duy Tĩnh ngừng tay lại, dừng ở trên trắng nõn mê người, nhẹ nhàng bóp.
"Không đủ, cả đời xem cũng không đủ." Phun ra hơi thở nóng rực nhuộm đỏ vành tai tinh xảo.
Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt tím lộ ra một cỗ phong tình mê người, còn có một cỗ hương vị nữ nhân làm người ta hít thở không thông, trải qua một buổi tối, Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn lột xác thành một nữ nhân phong hoa tuyệt đại.
Phượng Duy Tĩnh lại cứng lại, ngọn lửa thiêu đốt rừng rực trong mắt, hắn lầm bầm áp nữ nhân dưới người, "...... Không, là đời đời kiếp kiếp cũng không đủ!"
Phượng Tĩnh Xu nở ra một nụ cười xinh đẹp, ngẩng đầu lên chờ đợi......
Hai người vừa mới chạm vào nhau, còn chưa kịp triển khai đại chiến "vật lộn" thiên lôi địa hỏa oanh oanh liệt liệt, Dieenndkdan/leeequhydonnn một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa liền khiến hai người đang lâm vào lửa nóng thì như bị tạc một chậu nước lạnh.
Phượng Duy Tĩnh và Phượng Tĩnh Xu môi dán môi, dẫn đến một nửa lưỡi nóng cứ như vậy dừng ở giữa hai người, bốn con mắt trợn to sững sờ nhìn đối phương, không biết nên làm cái gì? Tiếp tục cho “lửa” của hắn hạ xuống hay đi ra xem thử xảy ra chuyện gì đây?
Chỉ chốc lát sau, không cần bọn họ quyết định, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng chuông "leng keng leng keng".
Tuân Thư đến rồi!
Hai người lập tức giống như lò xo nhanh chóng văng ra, Phượng Tĩnh Xu cầm y phục của Phượng Duy Tĩnh ném vào trong ngực của hắn đẩy hắn đến sau bức bình phong, "Mặc quần áo!"
Chờ khi Phượng Duy Tĩnh bắt đầu mặc quần áo, mấy Lục Linh Lung lập tức thoáng hiện, lấy tốc độ nhanh chóng xử lý thỏa đáng cho Phượng Tĩnh Xu, khi Phượng Duy Tĩnh đi ra khỏi bình phong, Phượng Tĩnh Xu đã vinh quang chói lọi đứng ở trước mặt hắn.
Phượng Duy Tĩnh ngừng lại, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
Phượng Tĩnh Xu thần bí cười cười.
"Ầm!" Cửa đột nhiên bị người đá một cước văng ra, d,0dylq.d "Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Một bóng dáng đỏ lửa nhào tới, "Tỷ tỷ, đúng là tiếng kêu dọa người!"
Phượng Tĩnh Xu xoay người, kịp thời tiếp nhận thân thể Tuân Thư, khẽ nhíu mày.
Mặc dù có Thấm Xu Văn trợ giúp, nhưng thân thể chịu đựng một đêm cuồng nhiệt hoan ái vẫn còn có chút đau nhức, khi tiếp được Tuân Thư, cơn đau nhức này càng thêm rõ ràng.
"Tĩnh nhi, có khỏe không?" Phượng Duy Tĩnh vội vàng tiến lên một bước quan tâm hỏi.
Hắn biết lần đầu tiên của nữ tử đều rất đau, nhưng nhìn nàng giống như cũng không tỏ ra vẻ khổ sở gì, còn tưởng rằng thật ra thì cũng không đau, nhưng giờ phút này nhìn thấy nàng cau mày, hắn âm thầm trách mắng mình là không biết tiết chế, khiến người trong lòng chịu khổ.
"Không sao." Phượng Tĩnh Xu lắc đầu.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy!?" Nghe được câu hỏi của Phượng Duy Tĩnh, Tuân Thư vội vàng đứng dậy, hốt hoảng kiểm tra trên dưới Phượng Tĩnh Xu.
"Tỷ tỷ không sao." Phượng Tĩnh Xu kéo Tuân Thư tay trấn an nói.
"Thật không sao chứ?" Tuân Thư vẫn không yên lòng.
Lúc này, một giọng nói mang theo nồng đậm hoa đào truyền tới: "Thư nhi, đệ cứ yên tâm đi! Tỷ tỷ của đệ không sao! D,0dylq.d Nàng ấy à, khỏe lắm!" Giọng nói tươi cười mang theo vị chua.
(còn tiếp)