Chương 116: Quyển 4 Chương 32-2

"Ngươi không nhìn lầm?" Trình Khả Diệu hỏi.

"Không có!" Tiểu Mễ trả lời, "Nô tỳ gặp nam tử kia hai lần, đều là ở trong khoảng cách gần nhìn thấy gương mặt hắn, vì vậy sẽ không nhìn lầm!"

"Như vậy, " Trình Khả Diệu trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi: "Nam tử kia bao nhiêu tuổi?"

"Ước chừng mười lăm tuổi." Tiểu Mễ đoán chừng nói.

Mười lăm tuổi? Trong lòng Trình Khả Diệu Tâm dấy lên một gợn sóng, thiếu niên mười lăm tuổi, dung mạo lại có chín phần tương tự Thúy Thần. Theo bà biết, Thúy Thần không người nhà khác, trên thế giới này không thể nào có người tương tự, trừ phi là người nhà...... mười lăm tuổi, mười lăm tuổi......

Ánh mắt Trình Khả Diệu nhìn về phía bức họa trên tường, đột nhiên liếc thấy tiểu cô nương cười sáng lạn bên trong bức họa, trong đầu xẹt qua một ý niệm kinh người.

Đứa bé kia ai cũng không giống, bảy phần tương tự người nam nhân đó, lại có ba phần tương tự nữ nhân kia, bà vẫn hoài nghi đứa bé kia...... Nếu như lời tỳ nữ này nói là sự thật, như vậy nam tử vô tình gặp được đó có phải là......

Trình Khả Diệu hoảng sợ lui hai bước, bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho khiếp sợ, nhưng lại có một tiếng nói nhỏ vang lên: tại sao không nhìn thử? Có lẽ đó chính là thật! Cho dù không có khả năng cũng phải đi nhìn thử!

Trong lòng đã có chủ ý, Trình Khả Diệu nói với Tiểu Mễ: "Hôm nay ngươi tự tiện xông vào cấm địa, vốn phải nặng đánh hai mươi đại bản sau đó đuổi ra khỏi Kim gia" Nhìn thấy Tiểu Mễ sợ rụt lại, tiếp tục nói: Dieenndkdan/leeequhydonnn "Nhưng mà ta lại đột nhiên rất có hứng thú với người thiếu niên mà ngươi nói kia, vì vậy tạm thời không phạt ngươi, nhưng ngươi phải lập công chuộc tội, tìm ra người thiếu niên kia!"

Tiểu Mễ lập tức quỳ xuống: "Đa tạ lão tổ tông!" Chần chờ chốc lát, Tiểu Mễ nói: "Nhưng mà, nô tỳ chỉ ở trên đường chạm qua người nọ hai lần, vốn không biết gì nên tìm ở nơi nào......"

Trình Khả Diệu suy nghĩ, quyết tâm nói: "Đi, gọi thiếu gia tới!"

"Dạ!" Tiểu Mễ lĩnh mệnh đi.

Trong Lâm Phong các cũng chỉ còn lại Trình Khả Diệu. Chính là tất cả cũng không trở về được như ban đầu, lòng của Trình Khả Diệu không bao giờ bình tĩnh nữa, đối với việc an nhàn đến cuối đời, có lẽ bà không có phúc phận hưởng thụ......

"Khả Hân, Thúy Thần, hai người các ngươi ở trên trời phải phù hộ ta, để cho ta biết rõ chuyện này! Mười lăm năm trước ta vô lực ngăn cản bi kịch xuất hiện,

[email protected]

*dyan(lee^qu.donnn) mười lăm năm sau ta phải nhìn lại xem......" Trình Khả Diệu lầm bầm, giọng nói dần dần hạ xuống.

"Nãi nãi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu, Trình Khả Diệu hồi hồn, cất giọng nói: "Vào đi!"

Một bóng dáng lấp lánh kim quang đi vào, Tiểu Mễ cơ trí đứng ở bên ngoài giữ cửa.

"Nãi nãi, người tìm con." Kim Bích Đạc cung kính hành lễ với Trình Khả Diệu, trong lòng có chút nghi ngờ. Lâm Phong các chưa bao giờ để người ta đi vào, sao hôm nay nãi nãi lại để mình đi vào chứ?

Trình Khả Diệu xoay người, ánh mắt hiền từ nhìn Kim Bích Đạc, tôn tử khiến bà phải kiêu ngạo. Thở dài, bà mở miệng nói: "Lâm Phong các là đặc biệt xây lên vì người thân của nãi nãi, Bích nhi, con tới xem đi, " Trình Khả Diệu dắt tay Kim Bích Đạc nhìn từng bức họa trên tường, "Hai vị này là tổ phụ tổ mẫu của nãi nãi, hai vị này là công công bà bà của nãi nãi, cũng chính là tằng tổ phụ tằng tổ mẫu (ông cố bà cố) của con, đây là...... hai ngươi này...... Còn có......" Trình Khả Diệu vừa nói xong, vừa đi về phía bên kia, cuối cùng dừng trước hai bức tranh cuối cùng, "Đây là gia gia của con, " Trình Khả Diệu hoài niệm nói, "Năm đó khi ông ấy đi, phụ thân con còn chưa lớn đâu!"

Kim Bích Đạc gật đầu, "Phụ thân đã nói với con, người nói là nãi nãi đã khổ cực nuôi lớn phụ thân và các bá bá."

Trình Khả Diệu cảm thán, dời mắt đến bức họa cuối cùng, ánh mắt Kim Bích Đạc đi theo quay đầu sang.

"Ồ!" Kim Bích Đạc kinh ngạc kêu một tiếng, "Nãi nãi, bọn họ là ai? Sao......"

"Bọn họ là người thân của nãi nãi!" Trình Khả Diệu nói, "Con xem, đó là gia đình hài hòa cỡ nào! Nữ tử trong tranh là muội muội duy nhất của nãi nãi, dfienddn lieqiudoon nam tử kia là muội phu vì muội muội nãi nãi mà tự nguyện ở rể, còn có tiểu nữ nhi của bọn họ......"

"Hả? Bọn họ tên là gì?" Kim Bích Đạc nhìn chăm chú người nam nhân kia, lên tiếng hỏi.

"Muội phu nãi nãi tên là Lục Thúy Thần, muội muội là Lục Trình Khả Hân, về phần nữ nhi của bọn họ  , tên là......" Trình Khả Diệu hít sâu một hơi, quả quyết lên tiếng nói: "Lục Tình La!"

Tiếng rút khí vang lên mãnh liệt, Trình Khả Diệu không cần nhìn cũng biết giờ phút này vẻ mặt tôn tử là khiếp sợ như thế nào. Đây là bí mật của một mình bà, kể từ sau khi Khả Hân và Thúy Thần đi, đã để bà tới giữ điều bí mật này, cho tới hôm nay bà mới đưa nó nói cho bốn người biết.

"Chuyện này...... Đây là chuyện gì xảy ra?" Lần đầu tiên Kim Bích Đạc xuất hiện cảm xúc luống cuống, hắn nên nói cái gì đây? Hắn còn có một a di đã từng là hoàng hậu Hí Triều quốc? Nói ra người nào tin tưởng chứ?

Trình Khả Diệu từ từ ngồi vào trên ghế, nhớ lại nói: "Năm đó tiểu La mới mười mấy tuổi, cũng chính là tuổi dậy thì, chúng ta đều rất thương yêu nàng. Mặc dù gia cảnh muội muội của ta Khả Hân giống như nhau, nhưng một nhà ba người bọn họ nhà trôi qua rất hạnh phúc, rất nhiều lần ta đều nói để bọn họ đến Kim gia, nhưng bọn họ sợ ta bị người nói xấu, vì vậy tất cả đều uyển chuyển cự tuyệt. Con cũng biết, năm đó ta gặp nhiều khó khăn, " Trình Khả Diệu lôi kéo tay Kim Bích Đạc nói, "Một quả phụ như ta, ứng đối với chuyện trong nhà ngoài nhà đã dùng hết tâm lực, vì vậy cũng không nhắc lại việc này."

Dừng một chút, Trình Khả Diệu lại nhìn bức họa kia, "Lúc ấy bọn họ dời nhà đến biên cảnh, trải qua cuộc sống rất giản dị, cho đến khi tiểu La gặp được đương kim thánh thượng......" Trước mắt Trình Khả Diệu lại giống như lại xuất hiện hình ảnh tranh chấp năm đó, "Bọn họ rất nhanh đã yêu nhau, sau khi thánh thượng biểu lộ thân phận, Die nd da nl e q uu ydo n muốn đón tiểu La vào cung, Khả Hân và Thúy Thần đã hết sức phản đối việc lần này, nhưng tiểu La khư khư cố chấp, cuối cùng người một nhà đến Long Hải thành, tìm được ta. Lúc ấy ta cũng không coi trọng hai người kia, một người là hoàng đế, một người là dân nữ, ai cũng có thể nghĩ tới ngày tháng sau này của tiểu La là khó khăn như thế nào. Nhưng, tiểu La vẫn không muốn buông tha, Khả Hân và Thúy Thần trong cơn tức giận muốn nàng ra quyết định, hoặc là đi theo bọn họ trở lại biên cảnh thành thật sống qua ngày, hoặc là đi theo hắn, bọn họ coi như không có nữ nhi này! Cuối cùng, tiểu La vẫn muốn đi theo hắn, nàng quỳ gối trước mặt chúng ta, không ngừng dập đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, sau đó cũng không liên lạc với chúng ta nữa....."

Nhớ tới việc đã trải qua, Trình Khả Diệu đã ươn ướt khóe mắt, "Khả Hân và Thúy Thần đau lòng trở lại biên cảnh, lại gặp lụt lớn dữ dội, hai người cứ như vậy...... ta tại Long Hải thành, biết được tin tức này, cực kỳ bi thống, không dám nói tin tức này cho tiểu La, sợ nàng bởi vậy mà tự trách, sau lại nghe nói nàng ở dưới sự che chở của thánh thượng đã sống rất tốt, ta cũng yên tâm, dồn tất cả tinh lực vào Kim gia. Tiểu La cứ như vậy cắt đứt liên lạc với ta, không có ai biết quan hệ giữa chúng ta, cho đến mười lăm năm trước, nghe được tin dữ đó......"

Kim Bích Đạc vỗ nhẹ nhẹ bả vai Trình Khả Diệu, trấn an bi thương nãi nãi.

Hắn nói sang chuyện khác: "Hôm nay người để con đi vào là vì......"

Trình Khả Diệu nhớ tới mục đích chủ yếu hôm nay, thu hồi cảm xúc tiếp tục nói: "Tên tiểu nha đầu bên ngoài kia mấy ngày nay gặp được một vị thiếu niên, ta muốn con và nàng cùng nhau tìm ra người này."

Kim Bích Đạc có một chút đầu mối, hỏi: "Người nào?"

Trình Khả Diệu run rẩy chỉ ngón tay tràn đầy nếp nhăn về phía trên tường, "Người kia!"

"Hắn!?" Kim Bích Đạc kinh hô.

"Đúng, chính là hắn! dfienddn lieqiudoon Vị thiếu niên kia có chín phần tương tự Thúy Thần! Con dựa theo bức họa này, đi tìm ra vị thiếu niên đó!"

Cặp mắt Kim Bích Đạc nhìn về phía nam tử bên trong bức họa, hỏi: "Người thiếu niên kia đại khái bao nhiêu tuổi?"

"Mười lăm!" Trình Khả Diệu bật thốt lên.

Ngay từ khi bắt đầu bóng dáng đó đã quanh quẩn hiện rõ trong đầu Kim Bích Đạc, sắc mặ hắn t cổ quái nói: "Nãi nãi, có lẽ ta biết vị thiếu niên này......"

"Ngươi biết!?" Hai mắt Trình Khả Diệu tỏa ra tia sáng vui mừng, hai tay bắt được Kim Bích Đạc, "Hắn là ai!?"

Kim Bích Đạc khẳng định nói: "Hắn là tiểu vương gia Hiền vương phủ Lộng Phong quốc Phượng Duy Tĩnh!"

"Tiểu vương gia?" Tia sáng rỡ trong mắt Trình Khả Diệu chợt tản đi, hai tay vô lực rũ xuống.

Kim Bích Đạc nắm tay Trình Khả Diệu, dienndnle,qu.y don bổ sung thêm một câu: "Vị tiểu vương gia, là được Hiền vương gia thu nhận mười lăm năm trước!"

Thu nhận!?

Trình Khả Diệu đột nhiên ngẩng đầu lên, tia sáng rỡ trong mắt thoáng hiện lần nữa, bà trầm xuống giọng, gấp gáp nói: "Đi, mời hắn tới đây cho ta!"