Edit: nhuquynh91
Thang Duy Thạc bước một bước dài tiến về phía trước, trong nháy mắt Vũ Tình đã bị Thang Duy Thạc ôm ngang người “Tự em về? Nếu tôi nhớ không lầm, em căn bản sẽ không nói được tiếng Nhật?”
“Anh đùa à, tôi có thể sử dụng tiếng Anh mà!” Hai chân Vũ Tình trong không trung không ngừng đá, nhưng đá không trúng hắn, cô bắt đầu dùng tay mà chọt hắn “Để cho tôi xuống!”
“Tiếng Anh? Em nói được sao?” Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, chính xác hơn là ánh mắt xem thường.
Vũ Tình không thèm để ý đến hắn, đúng thế, nếu muốn nói về tiếng Anh thì cô nhất định không phải là đối thủ của hắn “Tôi không cần anh lo lắng, dù sao tôi cũng đã đem con đến rồi, tôi về đây!”
“Ha ha, đã đến đây rồi sao lại đi về chứ!” Thang Duy Thạc càng ôm cô chặt hơn, sau đó xoay người hướng về phía phòng ngủ mà đi tới…..
Tiếp theo, chỉ nghe thấy từ trong phòng tổng thống xa hoa phát ra một tiếng hét chói tai kèm theo tiếng chửi rủa. Dần dần âm thanh đó chuyển thành tiếng rên rỉ.
Xem ra đại mỹ nữ Vũ Tình lại bị con sói Thang Duy Thạc làm thịt rồi!
Sau khi bình tĩnh trở lại, Vũ Tình tức giận dùng sức mà đá lên người người đàn ông trên giường “Anh đứng lên cho tôi, cút ngay!”
“Yên nào, anh lại muốn một lần nữa rồi!” Hắn không đúng dậy mà vẫn tiếp tục nằm trên thân thể cô mà hít lấy mùi thơm tự nhiên!
Vũ Tình nghe được lời nói của hắn, khuôn mặt vừa hết đỏ đã nhanh chóng đỏ lại “Tôi không muốn, anh đứng lên cho tôi. Thang Duy Thạc, anh không nên đối xử vậy với tôi, tôi là chị của Vũ Hân, xin anh đùng quên điều đó!”
“Vậy thì thế nào? Em cũng đã sớm là người phụ nữ của anh! Như vậy đi, dù sao chúng ta cũng đã làm việc vợ chồng hàng trăm lần rồi, và cũng có “tiểu chứng cớ” rồi mà!” Hắn vô tư nói, dù sao hắn cũng chỉ vô tình quen hai chị em, nếu bây giờ tiếp tục cùng Vũ Tình ở chung một chỗ thì có chuyện gì nào?
“Nhưng, chúng ta làm như vậy, anh không thấy thật là..thật..khó có thể mở miệng sao?” Đối với việc này cô không cách nào có thể hình dung được.
“Hạ Vũ Tình, đầu em là đầu gỗ à, tại sao lại không bao giờ chịu suy nghĩ vậy? Hạ Vũ Tình, anh hỏi em, cho dù chúng ta không ở cùng nhau, em có thể xóa bỏ được việc là người phụ nữ của anh sao? Có thể xóa bỏ được em sinh con cho anh sao?” Hắn nâng cằm cô lên, ấn một nụ hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“A… đáng chết,anh đừng mơ là sẽ được!” Vũ Tình dùng sức lắc đầu, tránh né nụ hôn của hắn.
Ngẩng đầu, khóe môi Thang Duy Thạc nở ra một nụ cười tà ác, ở bên tai cô nói nhỏ “Anh không chỉ muốn hôn em, mà còn muốn như thế này….” Nói xong, hắn dùng hành động phía dưới để chứng minh là hắn đang nói về cái gì.
Một, hai,….
“Chán ghét, chết tiệt, anh đúng là đồ ‘4444’, đi chết đi!” trong lúc tức giận, cô hoàn toàn quên rằng vừa rồi đã nhìn thấy số phòng là ‘4444’, trong lòng đã không thoải mái.
Thang Duy Thạc tuyệt đối là một cao thủ, chỉ cần hắn muốn, không người phụ nữ nào lại không khuất phục trước các kỹ xảo của hắn cả, Vũ Tình đương nhiên là cũng không phải ngoại lệ.
“Oa…..Mẹ………” Nhạc Nhạc vừa mới mở mắt, nhìn thấy toàn cảnh lạ lẫm rốt cuộc không thể chịu được mà khóc lớn lên.
Mà đứa bé bên cạnh nó nghe thấy tiếng khóc lớn như vậy cũng chậm rãi mở mắt. Đứa bé kia ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh cũng không biết được đây là nơi nào.
“Nơi này không phải là nhà, không phải là nhà bà nội, cũng không phải là nhà của dì, đây là đâu?”
“Oa….tao muốn mẹ, muốn mẹ…..” Nhạc Nhạc sợ hãi khóc lớn. miệng nhỏ không ngừng tuôn ra một tràng tao…
Mà Tiểu Bác cũng dần dần lây sự sợ hãi của Nhạc Nhạc, mân đôi môi đỏ mọng nhìn quanh với vẻ mặt sợ hãi. Nếu ở trong này ngồi khóc cũng không phải biện pháp tốt nha, tốt nhất là vẫn nên đi tìm dì!
Hai người lúc tờ mờ sáng mới chấm dứt dây dưa thì có lẽ là đã quá mệt mỏi cho nên ngủ tương đối sâu, căn bản không nghe được tiếng hai đứa con khóc, không nghe được tiếng bước chân của hai đứa nhỏ, càng không biết rằng tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn….
Nhạc Nhạc nhìn thấy ba mẹ đang nằm ngủ chung với nhau, trên mặt lộ ra chút xấu hổ cười nói “Thì ra papa và mẹ ngủ cùng một chỗ nha!”
Mà Tiểu Bác nhìn thấy dì và papa ngủ cùng với nhau, biểu tình bỗng trở nên tức giận “Không đúng, papa phải ngủ cùng với mẹ, dì không phải mẹ, làm sao có thể ngủ chung được!”
“Ba mẹ thì nên ngủ chung với nhau chứ, ha ha….” Vì đây là mẹ Nhạc Nhạc, papa của Nhạc Nhạc mà!
“Đó không phải là papa của mày, không phải là papa của mày, đó là papa của tao!” Lúc trước nó đã quên mất chuyện này.
“Đó là papa của tao, là papa của tao!” Nhạc Nhạc kiên trì nói, nó ghét nhất là bị Tiểu Bác nói kia không phải là papa của mình!
Hai đứa nhỏ, mày một lời tao một lời mà hét to lên, ai cũng không chịu thua. Vũ Tình nằm trên giường, bị tiếng ồn ào bên tai đánh thức! Ô… vì sao lại không cho cô được ngủ vậy chứ?
Không tình nguyện mà mở mắt, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng bên cạnh giường, ngay lập tức mọi buồn ngủ trong cô đều biến mất hết!
“Tiểu Bác, Nhạc Nhạc! Sao các con lại dậy sớm vậy, đi về ngủ thêm đi!” Vũ Tình rất mất tự nhiên kéo cao chăn lên để tránh hai cho hai đứa nhỏ phát hiện cô đang một thân quang lỏa!
Tiểu Bác nhìn chằm chằm vào Vũ Tình, đôi mắt đơn thuần lộ ra vẻ giống như đã bị lừa gạt “Dì, sao dì lại cùng papa ngủ chung với nhau như vậy?”
Vũ Tình bị Tiểu Bác hỏi đến á khẩu không trả lời được, thậm chí không dám nhìn vào mắt nó! Trời ạ, nó đúng là rất giống Thang Duy Thạc, còn nhỏ như vậy mà ánh mắt đã có lực xuyên thấu rất lớn, đúng là một nhân vật khó đối phó.
“Dì, sao dì lại ngủ chung với papa vậy?” Tiểu Bác đánh vỡ sự im lặng hỏi một lần nữa, nó rất muốn nghe dì nói vì sao.
Nhạc Nhạc cười hì hì nhìn mẹ, bàn tay nhỏ vung loạn lên, ý muốn đi đến bên chiếc giường lớn.
Vũ Tình bị Tiểu Bác trừng chỉ có thể cúi đầu, giống như lần đầu tiên bị Tiểu Bác nhìn thấy, căn bản không thể ngẩng đầu!
Chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy dì trả lời, Tiểu bác cảm thấy thật thất vọng hét to “Dì là người xấu, người xấu!”
Tiểu Bác bắt đầu khóc to, khóc rất thương tâm!
Vũ Tình nhẹ đẩy người bên cạnh, Thang Duy Thạc lúc này mới mở mắt ra. Giống như Vũ Tình lúc nãy, mở to mắt ra, đầu óc mơ màng một chút! Hai đứa trẻ như thê nào lại ở đây, tại sao lại như vậy? “Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, các con đi ra ngoài đi, ngoan nào!”
Nhạc Nhạc nhìn thấy mặt papa rất nghiêm túc, lập tức xoay người kéo Tiểu Bác “Tiểu Bác, chúng ta đi ra ngoài đi!”
“Mày đừng có ***ng vào tao, mày cũng giống như mẹ mày, là tới để cướp papa của tao! Các người đều là đồ hư hỏng!” Tiểu Bác bị đả kích rất lớn, nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng!
Vũ Tình cúi đầu, nâng tay lên đánh Thang Duy Thạc một cái. Thang Duy Thạc lấy tay xoa mặt, trượn mắt hỏi cô “Đáng chết, sao em lại đánh anh chứ?” Cái tát này làm cho hắn trở tay không kịp.
“Thang Duy Thạc, là do anh hại tôi bị co xem thướng, tôi hận anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói xong, bắt đầu đứng dậy mặc quần áo vào.
Khi cô đang mặc quần áo, nước mắt tràn ra khắp khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô đúng là rất có lỗi, cô đã làm tổn thương một đứa bé!
“Em muốn hận cứ hận, nói cho em biết, em đừng tưởng là sẽ rời xa được anh!” Thang Duy Thạc càng thêm tức giận ngồi dậy, phiền chán châm một điếu thuốc…..
Hít sâu một cái, hướng mặt cô mà thở mạnh ra…..
Vũ Tình không né tránh, dù sao cô cũng đã quen với việc này. Cô thường xuyên tiếp xúc với khách lúc còn ở khách sạn, người nào mà không hút thuốc!
Động tác mặc quần áo của cô rất nhanh, lập tức đã mặc xong!
“Cho dù em có mặc quần áo vào, cũng không cho em đi!” Hắn tức giận hét to, đem mẩu thuốc lá dụi thật mạnh vào gạt tàn!
Đúng là làm hắn tức chết mà, hắn đã cố ý dời công việc sang ngày hôm sau, muốn mang bọn họ đi chơi một ngày! Kết quả, mới sáng sớm đã bị cô cho một cái tát vào mặt.
“Tôi muốn về, tôi cón rất nhiều việc!” Cô bây giờ đem tất cả tâm tư đêu đặt vào công việc, rất không muốn bị quấy rầy!
“Cái công việc đó của em không còn nữa thì làm sao đây?” Hắn dùng giọng nói tương đối xem thường, có chút khinh thị!