Chương 57: Đùa giỡn

Edit Jaggie

Beta M

Lời nói của hắn đã châm lên tất cả ngượng ngùng cùng lửa giận trong cô, cô châm chọc mở miệng nói: “Thang Duy Thạc anh đúng là không tự mình hiểu được, anh cho là trên thế giới chỉ có một mình anh là đàn ông thôi sao? Chẳng lẽ tất cả phụ nữ trên thế giới đều thích anh sao? Nói cho anh biết, tôi chán ghét anh, chán ghét ngươi đến chết! Mau buông ra, nếu không chồng tôi về, nhất định sẽ không tha cho anh!”

“Ngược lại là em dụ dỗ tôi, quần áo không chỉnh tề mới phải chứ? Em xem lại em xem, rõ ràng là quyến rũ tôi!” Thang Duy Thạc nhẹ kéo một cái, chỗ ngực của cô lộ ra.

“A……” Vũ Tình kinh hô một tiếng, vội vàng kéo lại cổ áo đang mở rộng. ”Đây là không cẩn thận bị bung ra, tôi đã không còn cái tâm tư kia với anh rồi!”

“Coi như hết, tôi đã sớm biết cái trò diễn cao thủ của em. Ha ha, em, nếu như đi diễn phim điện ảnh, nhất định có thể làm diễn viên!” Hắn trêu ghẹo nói, tay tiếp tục dính vào trên ngực cô!

“Cút ngay, anh đừng có đi qua đây!” Vũ Tình gắt gao bắt lấy tay hắn, có vài phần cầu xin nói.

Thang Duy Thạc nhìn ánh mắt như thủy tinh trước mặt, không thể không rút tay lại, nhưng cũng không buông cô ra. ”Vậy em nói chúng ta ở đâu thì có thể?”

“Anh câm miệng, ở đâu cũng không thể! Tôi là người đã có chồng, hơn nữa anh cũng có vợ có con, anh không có việc gì lại ở đây cùng tôi dây dưa, không biết là biến thái sao?” Cô tức giận hét to.

“Tôi nói cho em biết, em nhắc đến gia đình tôi ư! Tôi chỉ muốn em, rất muốn em. Cho dù em đã có chồng thì sao, Hạ Vũ Tình, chỉ cần tôi muốn em, em muốn bỏ chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi!” Hắn căm tức hét to.

Chết tiệt, cô vừa nói chồng chồng cái gì, trong lòng hắn liền bốc lên một trận, hắn hận không thể giết chết chồng cô.

Lời nói bá đạo của hắn, khiến toàn thân cô chấn động.

Vài năm trước, cô hèn mọn vì muốn giữ lại hắn, vứt bỏ tự tôn, quỳ gối bên chân cầu hắn, lợi dụng thân thể đến với hắn, nhưng đến cuối cùng, lại bị hắn hung hăng nhục nhã!

Bây giờ hắn lại lần nữa xuất hiện, cuồng vọng muốn đoạt lấy thân thể của cô? Ha ha, đây không phải rất buồn cười sao? “Thang Duy Thạc, anh nhớ năm đó chính anh đã nói những lời nào không? Cho dù là tôi muốn bán, cũng không đi tìm anh, bởi vì anh sẽ không mua!” Cô giễu cợt nhắc nhở hắn, nhưng những lời này giống như một cây đao tử hung hăng đâm vào trái tim cô.

Hắn không sao cả nhún nhún vai, khẽ hôn lên gương mặt tức giận của cô. ”Bảo bối, em không phải đến bây giờ còn cho điều đó là đúng chứ!”

Lời nói thoải mái của hắn, lại làm đau cô. Trong nháy mắt nước mắt rơi lã chã, trong mắt tràn đầy hận ý. “Còn cho là đúng? Thang Duy Thạc chẳng lẽ anh không biết tôi cũng là người sao? Là người còn có tôn nghiêm? Năm đó anh vô tình giẫm lên tôn nghiêm của tôi, thiếu chút nữa khiến tôi tức chết. Nếu không phải vì con tôi, tôi nhất định chết từ lâu rồi!” Nói xong, Vũ Tình mới phát hiện mình nói quá lời, nhanh chóng không nói nữa.

Thang Duy Thạc để ý đến biểu tình của cô, căng thẳng hỏi: “Em thành thật nói cho tôi biết, đứa bé đó có phải hay con gái tôi hay không?” Nghĩ đến, vậy đó hắn đúng là con của hắn rồi!

Vũ Tình kịch liệt lắc đầu, ánh mắt né tránh nói: “Không phải, nó không phải con anh!”